Không thể tin được
← Ch.035 | Ch.037 → |
Cả người Vận Nhi nhũn ra, mềm oặt nằm trong lòng anh, mùi nước hoa nam tính trộn lẫn với hơi thở của anh khiến cho đầu óc Vận Nhi trống rỗng. Cánh tay Âu Thừa Duẫn đã trượt qua thắt lưng cô, cách một lớp vải mỏng manh, chậm rãi vuốt ve. Vận Nhi muốn chống cự, nhưng lại không có tí sức lực nào để đẩy anh ra, giống như cùng đắm chìm với anh..........
"Chết tiệt." Đột nhiên Âu Thừa Duẫn đẩy mạnh Vận Nhi ra, tức giận chửi một tiếng. Anh bị làm sao vậy? Thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện, một lần nữa anh lại bị cô nhóc này mê hoặc.
"Này, tránh xa khỏi tầm mắt tôi." Âu Thừa Duẫn ném lại một câu, sau đó bỏ đi cũng không hề quay đầu lại. Quỷ tha ma bắt, Tô Vận Nhi! Vì sao anh phải để ý cô ta ở cùng với người đàn ông khác, cô ta chẳng qua chỉ là một con cờ trong tay anh mà thôi.
Vận Nhi ngã ngồi trên mặt đất, còn chưa định hồn lại được sau cú sốc vừa rồi. Anh ta đang làm cái gì, cô đang làm cái gì?
"Duẫn, sao anh đi lâu vậy?" Quý Lam ngồi trên ghế thiếu kiên nhẫn chờ đợi, nhìn thấy Âu Thừa Duẫn hầm hầm tức giận trở về liền bước tới vòng tay ra sau gáy Âu Thừa Duẫn.
"Làm sao vậy?" Chẳng qua chỉ là một người con gái mà thôi, chỉ là em gái của Tô Ân Huệ, những hành động không tự chủ vừa rồi chính anh cũng không thể ngờ được, trong lòng anh còn phập phồng nhớ đến đôi môi mềm mại kia.
Đôi mắt Quý Lam mê dại nhìn khuôn mặt đẹp trai tuấn tú của Âu Thừa Duẫn, bàn tay nhỏ nhắn xuyên qua áo sơ mi sờ soạng làn da nóng hổi của anh. Ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn chiếu lên màu mắt tím làm tăng thêm vẻ mê hoặc của ánh mẳt, đôi môi đỏ tươi hơi trề ra nũng nịu, chờ anh âu yếm, cơ thể bốc lửa chật căng trong chiếc váy ngắn, Quý Lam cọ cọ thân hình tràn đầy sức sống lên thân dưới Âu Thừa Duẫn, làm cho Âu Thừa Duẫn đột nhiên tỉnh lại. Anh phải sủng ái người phụ nữ yêu kiều trước mắt mới đúng.
Âu Thừa Duẫn cúi người, trong miệng vẫn còn vương vấn hơi thở, mùi vị của Tô Vận Nhi, anh kích động ngấu nghiến người đàn bà trong lòng, một tay bế thốc cô ta lên, đi tới sô pha. Anh cần phát tiết!
Tô Vận Nhi vừa đi ra, vừa lơ đễnh nghĩ, chợt nhìn thấy Mặc Tử Kỳ đứng bên cạnh Lam Hạo ở đằng xa, Hứa Tâm Lam không biết đang nói cái gì, chỉ thấy Mặc Tử Kỳ tức tối dậm chân, đùng đùng bỏ đi.
"Chúng ta đi thôi." Gặp Vận Nhi vừa đi ra, Hứa Tâm Lam ôm lấy cánh tay cô, nói với Lam Hạo.
"Anh đưa các em về." Lam Hạo lịch lãm đề nghị, ánh mắt nhìn về phía Vận Nhi, im lặng chăm chú quan sát gương mặt cô.
Vận Nhi chú ý thấy ánh mắt đó của Lam Hạo, ngượng ngùng cúi đầu, ngón tay quệt qua đôi môi có chút sưng đỏ của mình. Nơi đó còn đọng lại hơi thở của Âu Thừa Duẫn. Cô không biết vì sao Âu Thừa Duẫn lại đối với cô như vậy, còn thái độ sau đó là sao? Thật là một người đàn ông biến thái, tại sao anh ta không chết quách đi cho rồi?
"Không cần đâu học trưởng, bọn em sẽ đi shopping, anh về trước đi." Hứa Tâm Lam vội lắc đầu từ chối, Vận Nhi hiện tại là gái đã có chồng, làm sao có thể cho Lam Hạo đưa cố ấy về nhà.
"Học trưởng, hôm nay rất cám ơn anh. Chúng em đi trước." Vận Nhi cũng không dám ngẩng đầu lên, kéo Hứa Tâm Lam chạy nhanh ra khỏi nhà hàng.
← Ch. 035 | Ch. 037 → |