Có vị hôn phu
← Ch.002 | Ch.004 → |
"Tôi là Tô Ân Huệ." Ân Huệ căng thẳng giữ chặt điện thoại, nghe được hơi thở của người cầm máy bên kia, thiếu chút nữa cô đã ngừng thở, tay siết chặt điện thoại, có thể cảm nhận bàn tay cô đang ướt đẫm mồ hôi, chỉ mới nghe thấy tiếng thở của anh, cô đã cảm thấy áp lực nặng nề, cũng không nghe thấy anh nói gì, chỉ lặng lẽ nghe, yên tĩnh đến nỗi......cô không biết là anh có đang nghe cô nói chuyện hay không nữa.
"Anh...có đang nghe không?" Tô Ân Huệ không thích tình huống như thế này, giữa cô và anh đã có một khoảng cách."Tô tiểu thư?" Âu Thừa Duẫn trả lời, lời nói vừa lọt vào tai Tô Ân Huệ, cô đã cảm nhận được rõ ràng ý cười trong câu nói của anh.
"Tô tiểu thư", cách xưng hô xa lạ như vậy, càng làm cho Tô Ân Huệ khẳng định ý nghĩ trong lòng. Cô hít sâu một hơi, mở miệng nói tiếp:" Mặc kệ anh đã nói gì với cha tôi, tôi chỉ muốn nói cho anh biết, tôi sẽ không kết hôn với anh." Không phải không nghĩ tới, chỉ là không phải bằng cách này, không phải vào lúc này.
"Ồ? Vậy sao?" Âu Thừa Duẫn gượng cười, kìm chế cơn giận dữ, cái ly chân dài cầm trong tay đã run lên bần bật, anh không thể chờ đợi được nhìn thấy khuôn mặt tươi tắn kia, nó đã làm cho anh rung động. Đã nhiều năm, bây giờ đã đến lúc rồi.
"Thừa Duẫn...." Tô Ân Huệ thốt lên gọi cái tên mà cô đã hằng ấp ủ trong lòng, cuối cùng phun ra một câu:"Tôi đã có vị hôn phu, xin anh.... buông tha cho tôi đi."
"Ha ha." Vẫn là tiếng cười thản nhiên, Âu Thừa Duẫn cúp điện thoại, đem chất lỏng màu đỏ trút hết vào miệng, chảy trào ra hai bên khóe môi, tạo thành một đường đỏ tươi, cùng với khoé miệng cương nghị tạo thành một đường vòng cung.
"Xoảng." một tiếng, cái ly thuỷ tinh bể nát, mảnh vụn văng tứ phía, giống như một đóa hoa hồng héo tàn, nở rộ ra vẻ đẹp ác ma của nó. Có vị hôn phu..... thật sao? Ý cười thâm trầm lan tỏa khắp phòng, ngay cả ánh trăng dường như cũng bị bao trùm lên một tầng không khí kỳ dị.
Vận Nhi moi tin tức từ trong miệng người hầu mới biết được chuyện hôn sự của Ân Huệ, cái gã đàn ông kia, cô thường thấy xuất hiện trong các quyển tạp chí, lần nào cũng đi kèm với những tin đồn đãi, ngay cả lúc anh ta không có ở trong nước, qua các thông tin từ giới truyền thông cũng có thể thấy anh ta cùng với những người đẹp tóc vàng ngoại quốc chụp hình chung, tổng giám đốc tập đoàn SK, người đàn ông cao cấp, là đối tượng mà toàn bộ phụ nữ trong thành phố, à không, toàn bộ phụ nữ của cả Châu Á tha thiết mơ ước được kết hôn, anh ta chính là anh rể tương lai của cô sao? Mà hình như chị Ân Huệ có vẻ không đồng ý chuyện hôn sự này.
Đổi lại là cô, cô cũng không muốn gả cho một người đàn ông vàng có lực hấp dẫn mạnh như vậy.
Đẹp trai nhiều tiền thì thế nào, anh ta thay tình nhân còn nhanh hơn thay quần áo, một người đàn ông không có tim như vậy, kết hôn với anh ta làm sao có được hạnh phúc chứ? Bây giờ cô rất thông cảm với tâm trạng của chị Ân Huệ.
Áp lực đè nặng, Tô Ân Huệ có chút cô đơn, tay vẫn còn cầm điện thoại, nghĩ mới vừa rồi, cô thật sự nghe được giọng nói của anh, vẫn như xưa, mỗi khi nghe giọng nói của anh, cô kìm không được ý muốn được nhìn thấy anh.
Bọn họ đã bao lâu rồi không gặp mặt? Không nhớ nổi.
Gặp lại nhau, chẳng lẽ bằng cách này, bằng thân phận như thế này? Vợ chồng, thật nực cười.
← Ch. 002 | Ch. 004 → |