Về lại bên nhau
← Ch.28 | Ch.30 → |
Phồn Du quay trở lại căn hộ nơi hai người từng ở, cũng đã nửa năm rồi, cuối cùng cô cũng lại đặt chân đến đây một lần nữa, cảm giác như đã trải qua mấy đời người vậy.
Vừa bị Chu Dịch chạy đến đè xuống, Phồn Du hấp tấp ôm lấy cổ hắn, chủ động dâng lên môi mềm, giờ phút này cô rất muốn được ♓ô·ⓝ 𝖒ô·❗.
Đầu lưỡi cô ✞h_â_Ⓜ️ 𝐧_𝖍_ậ_🅿️ vào miệng Chu Dịch, hút lấy nước bọt trong miệng hắn, giống như con cá mắc cạn gặp được nguồn nước liều mạng hít thở.
Chu Dịch đè Phồn Du lên ván cửa, không ngừng 𝐡*ô*п sâu, giống như họ không sợ cái ⓒ𝒽ế_†, mặc kệ tất cả mà không ngừng 🌴·𝖍â·ռ ɱậ·✞ âu yếm.
Thiết bị sưởi ấm trong căn hộ hoạt động tích cực, chẳng mấy chốc trên trán Phồn Du xuất hiện những hạt mồ hôi tinh mịn.
"Nóng quá." Giọng điệu cô mang theo nũng nịu hờn dỗi.
Nghe thế, Chu Dịch cởi chiếc áo khoác dài màu trắng của Phồn Du ra, bên trong là một chiếc áo len cổ lọ màu xám, làm tôn lên đư●ờ●𝐧●ℊ ↪️⭕●п●🌀 bộ n*gự*🌜 đầy đặn săn chắc.
Chu Dịch nắm lấy bóp nhẹ, ɱề.Ⓜ️ mạ.ℹ️ như bông, hoàn toàn không có nội y cản trở."Muốn đến vậy?" Hắn cắn lấy lỗ tai cô, ɱ*ú*𝖙 nhẹ.
"Dạ, vừa nhìn thấy anh liền muốn." Hơi thở của Phồn Du rối loạn, hàng mi dài cong vút khẽ run lên, giống như cánh bướm sắp vỗ cánh bay đi.
Bọn họ không hẹn mà cũng đồng loạt không nói đến bất kỳ người không liên quan nào.
Cả hai cũng không nói về bất cứ điều gì đã xảy ra trong thời gian này, chỉ chuyên tâm thành kính mà khuất phục trước ԁ_ụ_↪️ ⓥọ_𝐧_ɢ.
Chu Dịch cách lớp vải nhào nặn bộ пⓖ*ự*𝒸 no đủ của cô, môi lưỡi không chịu bỏ qua cuồng nhiệt truy đuổi, tay còn lại luồn vào bờ 〽️ô*ռ*𝐠 Ⓜ️.ề.Ⓜ️ 〽️ạ.ⓘ xoa nắn.
Tay Phồn Du cũng không nhàn rỗi, từng chút một tháo cúc áo sơ mi của Chu Dịch.
Tay cô chậm rãi chui vào lớp áo sơ mi, ↪️ⓗ_ạ_𝐦 𝐯_à_𝐨 𝐞_0 hắn, ngón tay ⓜ-ề-ɱ 𝖒ạ-𝖎 nhẹ nhàng vòng qua cơ bụng và rốn của hắn trêu đùa, Chu Dịch ✝️-𝖍-ở 𝐡ổ-п hể-n, nắm lấy đôi tay nhỏ bé đang làm loạn của cô.
Hắn ôm lấy cô ngã xuống ghế sô pha, vén áo len màu xám của cô lên cao, lộ ra da thịt trắng nõn, đầu v* hồng nhuận mê người ở trong không khí mẫn cảm run lên.
"A ~ Chu Dịch, lại đây ăn vú của em đi ~" Phồn Du vặn vẹo, ưỡn bộ ⓝ-ⓖự-𝒸 về phía môi hắn.
Chu Dịch cúi đầu, ngậm lấy đầu v* hồng hào, dùng răng tinh tế ⓒ·ọ 𝖝·á·†, 𝖑𝖎.ế.𝐦 〽️ú-𝐭 liên tục khiến Phồn Du nũng nịu há miệng r.ê.𝖓 𝖗.ỉ, cô còn nắm lấy tay hắn đặt lên bầu ⓝ·𝐠ự·𝖈 bên kia.
"A ... a a.. ha ... thích quá ..." Phồn Du ôm chặt lấy Chu Dịch đang chôn đầu ở trước 𝐧_gự_c mình, cặp chân dài vòng qua eo hắn.
Chu Dịch ⓛ_❗_ế_ɱ láp một lúc hai bầu ⓝℊ·ự·𝐜 đầy đặn của cô, sau đó di chuyển xuống dưới, cởi bỏ quần leggings và quần lót của cô ra.
*leggings, hay còn gọi là footless-tight, là một loại quần bó ôm sát vào chân.
Â/m h/ộ nhỏ đã sớm lầy lội một mảnh, có những giọt sương đọng lại trên lúm cỏ xum xuê, hoa môi lúc đóng lúc mở không ngừng chảy ra mật ngọt.
Chu Dịch cúi người ⓗô●n lên huyệt nhỏ, nuốt lấy từng ngụm chất lỏng có mùi tanh ngọt ngào, đầu lưỡi ↪️_ắ_𝐦 v_à_🅾️ trong ra vào đ-â-m thọc.
Phồn Du 𝓇●ê●𝐧 𝓇●ỉ càng lúc càng lớn, hai đùi không biết phải kẹp như thế nào cho phải, thỉnh thoảng lại mở rộng ra nghênh đón, nhưng sau đó lại 🎋ẹ_🅿️ 🌜ⓗ_ặ_𝖙 đầu Chu Dịch không cho hắn đi.
Chu Dịch đứng dậy, đưa hai ngón tay vào, lập tức bị vách thích ɱề-𝖒 𝐦-ạ-ï bên trong hoa huy*t bao lấy, nó đang dùng sức cắn chặt lấy ngón tay hắn.
Chu Dịch cảm giác được lực hút mạnh của vách thịt, không kiềm được mở miệng trêu chọc cô, "Sao lại chặt như vậy? Ngày thường không tự an ủi hả?"
Phồn Du lắc đầu, cô đã không tự an ủi trong sáu tháng qua, đến nỗi thỉnh thoảng cô cảm thấy mình như là một người thanh tâm quả dục vậy.
Ngón tay Chu Dịch thong thả thọc vào 𝓇ú_ⓣ г_ⓐ, lúc nhanh lúc chậm, giữa hai chân vang lên tiếng nước chảy ọt ọt ◗-â-𝖒 đ-ãп-g, â/m h/ộ chặt chẽ của cô dần dần mềm nhũn ra, cô nức nở cầu xin hắn, "A... đủ... đủ rồi, a ha, a... Anh mau đú.t vào đi.."
Chu Dịch rút ngón tay ra khỏi hoa huy*t, cầm lấy cây gậy cứng như sắt của mình 𝒸*ắ*𝐦 ѵà*o miệng huyệt, từng li từng tí một, cho đến khi nguyên cây đi hết vào.
"Cái miệng nhỏ này thật biết cắn người mà."
Một cảm giác sảng khoái quen thuộc và dễ chịu dâng lên trong cơ thể Phồn Du, cô thỏa mãn thở dài một hơi, như một con mèo bé bỏng câu lấy trái tim người khác.
Hai cơ thể triền miên 𝓃·𝖍·ấ·🅿️ 𝖓♓·ô di chuyển từ ghế sô pha trong phòng khách đến tận phòng tắm, âu yếm hai ba lần sau đó mới bình tĩnh lại.
Phồn Du và Chu Dịch dựa vào bồn tắm, bồn tắm rất lớn, dù cho bây giờ có năm sáu người vui đùa cùng lúc cũng không sao cả, cô xoay người, cưỡi lên người Chu Dịch.
"Chúng ta đừng tùy hứng nữa nhé?" Cô nằm trên vai Chu Dịch, nhẹ giọng thì thầm, "Cứ trở lại như trước kia đi."
"Được, em không tùy hứng nữa thì sao cũng được cả."
"Làm ơn đi, từ lúc trở về em không hề gây rắc rối nào hết, tất cả đều là tại anh." Phồn Du không vui đấm vào n🌀●ự●🌜 hắn một cái."Em thậm chí còn không thèm quan tâm đến bạn gái cũ của anh, còn anh thì sao? Dám đổi lỗi cho em."
"Em đã từng hỏi anh về chuyện của Cố Y Phán à? Là bảo bối nhỏ nào không chịu hỏi mà đã suy nghĩ vớ vẩn hả?" Chu Dịch nhéo nhéo khuôn mặt tinh xảo nhẵn nhụi của Phồn Du.
"Em sẽ không hỏi, và cũng sẽ không quan tâm đến những chuyện đó." Một người phụ nữ đã thất bại không đáng để cho cô tức giận.
"Em có nhớ chiếc váy em đã cắt hư không?"
"Làm sao, anh muốn lôi chuyện cũ ra nói à."
"Em có muốn nghe về nguồn gốc của chiếc váy đó không."
Phồn Du nghi ngờ gật đầu.
Chu Dịch chậm rãi giải thích về cái váy đó, chiếc váy đó có một kỷ niệm rất ý nghĩa. Những ngày đầu khi hắn khởi nghiệp, hướng đi ban đầu của hắn là thời trang cao cấp, nội y chỉ là một nhánh nhỏ trong chi nhánh, tuy nhiên kinh doanh lúc đó rất khó khăn và thị trường không mấy khởi sắc, lúc đó Chu Dịch bướng bỉnh không muốn nhờ sự trợ giúp của gia đình mình, nên đã miễn cưỡng từ bỏ thời trang, bắt đầu thực hiện sáng tạo mới trên đồ lót, tấn công vào lĩnh vực này.
Chiếc váy ấy ban đầu sẽ được đưa ra thị trường nhưng vì mốt thời trang lúc đó thay đổi nên bị thu hồi, sau đó nó không còn cơ hội xuất hiện trên thị trường nữa. Tất cả những váy đó đều bị tồn kho, một số đem đi tặng và số còn lại đem đi tiêu hủy hết, không còn cái nào tồn tại cả. Chu Dịch đã lấy một cái trong số đó để giữ làm kỷ niệm.
"Lần đầu tiên nhìn thấy em, lúc đó em đang mặc chiếc váy mà công ty đưa cho. Khi đó, anh nghĩ em là cô gái phù hợp nhất để quảng cáo chiếc váy này. Nếu thời trang lần đó không bị hủy bỏ, thì em nhất định sẽ là người mẫu cho chiếc váy ấy." Chu Dịch lặng lẽ nhớ lại bông hồng ngày đó.
"Anh giữ lại cái váy đó, là do cảm thấy không nỡ ạ? Bây giờ anh đã lão luyện trong lĩnh vực đồ lót rồi, anh có muốn quay lại ngành thời trang nữa không?"
"Trước đây là không nỡ, nhưng bây giờ không còn nữa. Nếu sau này phát triển thì cũng là về văn hóa thời trang. Quần áo trang phục gì đó anh không muốn tham gia vào nữa."
"Hì hì, lúc đó em cắt váy, có phải anh coi như là em đang giúp anh cắt bỏ quá khứ để tạo cơ hội cho anh bắt đầu lại từ đầu đúng không."
Chu Dịch nhéo nhẹ vào mũi cô, "Em chỉ được cái nói xàm linh tinh."
Phồn Du cười hì hì ôm lấy cổ Chu Dịch, tò mò hỏi: "Chẳng lẽ ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em đã yêu em luôn à?"
Chu Dịch cười cười, nhẹ giọng nói "Không đến mức đó, nhưng ấn tượng khá sâu, sau này gặp lại lập tức nhớ tới."
"Hừ, anh không thể nói dối một chút để em vui vẻ à." Phồn Du bất mãn bĩu môi.
"Đúng đúng đúng, từ lần đầu gặp em thì anh đã thương mất rồi, thấy sắc nảy lòng tham, một lòng chung thủy." Chu Dịch bất đắc dĩ nói.
" Miễn cưỡng quá."
Hai người bắt đầu đùa giỡn trong bồn tắm, Phồn Du biết rõ còn cố hỏi: "Trong khoảng thời gian này anh có vẻ rất không vui, có phải là trách em bỏ rơi không liên lạc với anh không?"
"Em nói thử xem?"
"Em không phải cố ý. Hiện tại em là nhân viên mới. Trước tiên em phải giữ vững lập trường, hơn nữa em cũng muốn bản thân trở nên ưu tú hơn, như vậy em mới dám cùng anh ở bên nhau."
"Anh có ghét bỏ em à?"
"Cho dù anh không chê em đi nữa thì em cũng sẽ ghét bỏ chính mình. Anh ưu tú như vậy, em không thể kém cỏi được, em nhất định cũng phải có được một sự nghiệp thành công." Phồn Du nhìn chằm chằm vào mắt Chu Dịch, chậm rãi nói: "Chu Dịch, em là người phụ nữ có lòng tham rất lớn, tình yêu, sự nghiệp, em phải nắm hết trong tay thì mới có thể yên tâm được."
"Được rồi, anh không cố ý xuyên tạc lời nói của em." Chu Dịch sờ sờ đầu Phồn Du, hắn có thể hiểu được, sự nghiệp thành công có thể mang lại cho người khác cảm giác an toàn, còn tình yêu thì khác, nó có nhiều nỗi lo toan khiến người ta lo lắng.
"Vậy thì anh phải ủng hộ em, hiểu cho em." Phồn Du nắm lấy cơ hội làm nũng "Có rất nhiều anh chàng đẹp trai trong làng giải trí, cho nên đồng nghiệp của em có thể sẽ rất tuấn tú, nếu anh thấy đồng nghiệp ấy làm việc cùng em thì đừng tức giận, đồng ý không!? "
"Giao tiếp công việc bình thường cũng được, nhưng ôm nhau khóc mà bảo anh không giận, anh cũng không phải người rộng lượng đến thế."
Cái gì ôm nhau khóc? Chẳng lẽ Chu Dịch thấy Ⓜ●ô𝓃●🌀 Địch ôm cô khóc? Phồn Du ngạc nhiên hỏi: "Anh đã thấy gì?"
"Một cậu bé trẻ tuổi."
Phồn Du lập tức giơ ba ngón tay lên thề: "Anh đừng suy nghĩ nhiều, em không thích cậu bé đó, em chỉ thích ông chú già là anh."
"Ừ, anh già rồi." Chu Dịch u sầu thở dài, trong mắt có chút u buồn.
Phồn Du vội vàng sửa lời: "Phi phi phi, anh không già, người đàn ông bốn mươi mốt là đóa hoa, còn anh vẫn là nụ hoa, vẫn chưa tới kỳ nở rộ."
Chu Dịch năm nay ba mươi sáu tuổi, khi cười rộ lên khóe mắt có đường nét tinh xảo, là ý vị riêng độc nhất vô nhị mà năm tháng để lại.
Chu Dịch 𝐡●ô●n lên cái miệng nhỏ buồn cười của Phồn Du.
"Tối hôm đó có phải anh đợi em rất lâu không, đợi ba tiếng phải không ạ?" Phồn Du nhớ tới khoảng cách của ba cuộc gọi nhỡ kia.
"Không bao lâu. So với những ngày tháng trước kia, ba giờ chẳng là gì cả."
"Em xin lỗi." Phồn Du xúc động ôm lấy Chu Dịch."Lúc đó em gửi tin nhắn, anh có thấy đúng không?"
"Ừ."
"Vậy tại sao anh không trở về?"
"Không có em, làm sao tôi có thể vui vẻ và bình an khỏe mạnh?"
← Ch. 28 | Ch. 30 → |