Sen tàn
← Ch.150 | Ch.152 → |
Editor: Tinh Di
Lúc này, bất kể là thừa nhận hay phủ định chuyện đó thì, trước mặt hai người đàn ông, và hai 'người đàn ông' khác nữa, đó cũng là chuyện xấu hổ chết người có được không?
Anh hãm hại cô như thế chỉ là để cho vui thôi sao?
Cô cảm giác được ánh mắt kì quái của anh Mục Xuyên, nhiều hơn nữa là ánh mắt đầy nghi vấn và học hỏi của hai bạn nhỏ: "Kì sinh lý là cái gì???????"
Tiêu Y Đình còn tiếp tục trò xấu xa, trừng mắt với cô: "Nhìn anh làm gì? Coi như em còn nhớ! Không được ăn đá lạnh! Nếu không tối nay có gọi anh sang xoa bụng cho anh cũng không sang đâu!"
"........." Cô trợn mắt, há hốc miệng..........
Cô cảm thấy may mắn vì lúc này cô không uống nước trái cây, nếu không đã phun ra hết toàn bộ......
Nhưng là, cô không thể tiếp tục nhẫn nhịn cam chịu! Cô gọi anh sang xoa bụng lúc nào chứ? Rốt cuộc đây là muốn bôi xấu cô sao? "Lúc nào mà em........."
"Em dám nói anh chưa bao giờ xoa bụng cho em?" Anh rất nhanh cắt đứt câu cãi lại của cô, gây sự đến cùng.
Không sai! Đúng là anh từng xoa bụng cho cô! "Nhưng là..........."
"Nhưng là cái gì? Còn muốn kẻ hết lại chuyện ngày xưa sao?! Diệp Thanh Hòa em đủ rồi nha! Thật chưa từng thấy em như thế bao giờ!" Ngữ khí của anh càng thêm góp mưa thành bão.
Như lời anh nói, không hề sai, cô có muốn cãi lại cũng không được!
Chẳng qua là, mấy lời này giống như che giấu ẩn tình, mà chhh cũng qua lâu rồi, anh nói ra trước mặt những người ở đây là có ý gì?
Cô hơi nổi giận, cũng có chút kích động, dù sao nước trái cây cũng đã phun lên người anh, hình tượng của cô cũng không còn, cô không quan tâm dáng vẻ ôn nhu mình vẫn duy trì lâu nay, cả giận nói: "Tiêu Y Đình! Anh mới là đủ rồi!"
"Đúng là anh đủ rồi! Diệp Thanh Hòa! Em hai mươi tuổi rồi! Chứ không phải là mười hai tuổi! Tháng nào cũng muốn anh quản kì sinh lý của em mà không biết ngượng sao? Không phải có nói là hôm nay không đi đâu sẽ ở nhà nghỉ ngơi sao? Còn chạy đến đây làm loạn! Sao em có thể ham chơi như thế chứ? Cũng không phải em không hiểu cơ thể mình! Năm mười sáu tuổi đang đến kì lại một mình chạy giữa sân nắng khiến nằm liệt giưởng một tuần! Năm mười bảy tuổi vẫn không chịu nghe lời, chạy đi lung tung để bản thân bị ốm! Năm mười tám tuổi, trước kì thi tốt nghiệp còn để bị ốm nặng! Lúc ở Anh cũng một trận ốm! Năm mười chín tuổi.........."
"Tiêu Y Đình! Anh đừng có nói nói bậy!" Càng ngày càng quá đáng! Định kể hết mọi lần ốm của cô đều là do kì sinh lý trước mặt nhiều người như thế sao?
"Anh nói bậy sao? Tự em nhìn vào lương tâm của mình đi! Em hỏi Tiêu Thành Trác xem! Hôm em bị xỉu là anh cõng em về nhà có đúng không?" Anh vỗ đầu Tiêu Thành Trác bên cạnh một cái, ý cần người làm chứng.
Diệp Thanh Hòa xấu hổ muốn chết! Đúng là lần đấy chạy bộ bị té xỉu, còn gặp đúng kì! Nhưng đấy không phải lần duy nhất sao? Lần ở Vân Nam không phải vì kì sinh lý mà! Hai năm kia cô có bị ốm sao? Hơn nữa! Cái gì mà tháng nào cũng muốn anh quản kì sinh lý?! Anh toàn nói mấy lời thật giả lẫn lộn, nghe không thể hiểu được! Còn tìm Tiêu Thành Trác làm chứng chuyện có thật!
Cô hoàn toàn có thể ngồi đây đôi co với anh, anh thì cãi lại những chuyện kia là có ththajatNhh là, nhiều người chú ý như thế, anh với cô lại cãi cọ nhau về vấn đề kì sinh lý sao? Nếu như cô thắng thì sao chứ? Mặt của cô cũng đã bị quẳng xuống Thái Bình Dương, không thể lấy lại được!
Mắt thấy cục diện rất lung túng, Mục Xuyên không thể không ra mặt, ho nhẹ một tiếng, đứng lên ngăn cản trước khi anh đứa nhỏ này đi quá xa: "Chuyện này........ là do tôi.......... tôi không để ý đến vấn đề của Tiểu Hà, mời cô ấy ra ngoài chơi là không phải, bạn học Tiêu không nên tức giận. Còn Tiểu Hà, uống xong nước trái cây thì về nghỉ ngơi nhé......."
"Không có sao......... anh Mục Xuyên, anh đừng quan tâm anh ấy! Anh ấy là đồ khùng!" Vốn cô muốn nói không phải cô đến kì sinh lý, nhưng những lời kia ra đến miệng rồi vẫn không thể nói ra.
Nhưng cô càng không nói, ngược lại Mục Xuyên càng thấy áy náy, muốn nhanh chóng đưa cô về nhà.
Diệp Thanh Hòa không có cách nào khác, hung hăng trợn mắt nhìn Tiêu Y Đình một cái.
Lúc này nước uống của ba người kia cũng được mang tới, Tiêu Y Đình thản nhiên cầm cốc bia lên hớp một hớp, coi như không thấy ánh mắt kia của cô......
Cô dần dần bình tĩnh lại, nuốt cục tức kia xuống.
Mười sáu tuổi bắt đầu cũng anh đấu khẩu đấu trí, đến bây giờ anh vẫn chưa thắng nổi một lần, lần này coi như hoà......
Có vẻ cô đã khinh địch quá..........
Hay là, cô không có ý chí chiến đấu?
Cô đi đến kết luận, kết quả hôm nay là do cô quá coi trọng chuyện 'mặt mũi', nếu là một kẻ không bao giờ biết xấu hổ, đảm bảo trăm trận trăm thắng!
Uống xong xuôi, tất cả mọi người ra về, cô ngồi cùng taxi với ba người kia.
Loại tình huống này, cô còn có thể để mới đưa cô về được sao? Thật xấu hổ chết mất!
Quách Cẩm Nhi lên xe sau cô, lúc sắp bước vào thân thể liền loảng choạng muốn đổ, may là túm được áo của Tiêu Y Đình.
"Sao vậy?" Tiêu Y Đình hỏi.
"Choáng đầu........ Có thể là bị cảm nắng rồi....." Giọng Quách Cẩm Nhi yếu ớt.
Tiêu Y Đình nhìn cô ta một cái, đỡ lấy cánh tay, dìu cô ta lên xe.
Sau đó, bốn người trong một chiếc xe, cùng về một nhà.
Trên xe, Tiêu Thành Trác ngồi ở ghế lái phụ, hàng ghế sau Quách Cẩm Nhi ngồi giữa, hai bên là Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa.
Lên xe được một lúc, Quách Cẩm Nhi liền mệt mỏi, đầu tựa vào vai Diệp Thanh Hòa.
Diệp Thanh Hòa rất không thích người khác tiếp xúc thân mật với mình quá, những đang ngồi trên xe, không thể động đậy, thân thể cứng ngắc, có chút giật giật mất tự nhiên.
Quách Cẩm Nhi dựa vào cô, mùi nước hoa nhàn nhạt quẩn quanh bên chop mũi cô, cất giọng mệt mỏi nói: "Thanh Hòa, thật ngại quá, có thể cho chị dựa nhờ một chút, chị hơi khó chịu....."
Một cô gái xinh đẹp như thế, lại bày ra dáng vẻ yếu ớt nhờ vả, thì bất kể là ai cũng không thể cự tuyệt.
Diệp Thanh Hòa nhẹ nhàng đáp "Ân.", nhịn, dù sao cô cũng là người kiên nhẫn, coi như là một lần rèn luyện.......
Tiêu Y Đình nhìn cảnh này, đưa ra đề nghị: "Nếu không thì đi bệnh viện."
Quách Cẩm Nhi mảnh mai ướt át, nước mắt lưng tròng: "Chuyện này......... Thanh Hòa cũng không thấy thoải mái, đi nhanh về nhà nghỉ ngơi là được rồi....."
Diệp Thanh Hòa có cảm giác mình bị đẩy ra ngoài, đang đứng trước đầu sóng ngọn gió trực ngã, sao lại giống như cô trở thành vật cản thế này?
Đầu óc cô xoay chuyển, nói: "Hay để em với chú nhỏ bắt xe khác về, anh đưa chị Cẩm Nhi đến bệnh viện xem sao, cảm nắng tưởng nhỏ nhưng không hề nhỏ....."
Trầm mặc ngắn ngủi.....
Sau đó giọng nói của anh vang lên: "Được", vẻ mặt âm trầm đáng sợ.
Diệp Thanh Hòa đã quen với vẻ mặt đó của anh, có ngày nào anh không bày ra cái bộ dạng Nhị thiếu kia chứ?
Vì vậy, lấy tiền từ trong túi đưa cho anh, sau đó xuống xe cùng Tiêu Thành Trác, gọi xe khác.
Tiêu Thành Trác rất thích chuyện này, có thể cùng ngồi xe với mỗi Diệp Thanh Hòa về.
Trên đường, Tiêu Thành Trác hỏi: "Chị, chúng ta cứ thế xuống xe bỏ về nhà, có phải là không nghĩa khí không ạ?" Mặc dù nói là như thế nhưng cũng không hiểu lắm chuyện nghĩa khí, chỉ là thân là con trai, có người bị bệnh như thế lại không quan tâm, trách nhiệm theo bản năng lại trỗi lên, mặc dù nhóc không có ưa Quách Cẩm Nhi kia là mấy, nhưng nhóc cũng là chú không phải sao?
Diệp Thanh Hòa suy nghĩ một chút: "Không phải, cái này gọi là giúp người làm chuyện vui vẻ."
"Tại sao?" Tiêu Thành Trác có cảm giác đấu óc mình không theo kịp suy nghĩ của Diệp Thanh Hòa.
"Lớn lên em sẽ hiểu...." Diệp Thanh Hòa thần thần bí bí nói.
Tiêu Thành Trác ủ rũ: "Còn bao lâu nữa em mới trưởng thành đây!"Nhóc đã rất nỗ lực đó có được không?
Buổi chiều, Quách Cẩm Nhi từ bệnh viện trở về, trông vẫn rất yếu, về đến nhà liền lên phòng nghỉ ngơi. Khương Vãn Ngư rất lo lắng, than nhẹ: "Cẩm Nhi còn ở nhà chúng ta hơn một tháng, hôm nay mới ngày đầu đã đổ bệnh như thế này rồi, mình phải ăn nói sao với chị Quách đây!"
Lúc ăn cơm tối, Quách Cẩm Nhi cũng không xuống ăn, Khương Vãn Ngư tự mình mang cơm lên phòng cho cô ta.
Một lúc lâu, bà đi xuống, thở ngắn thở dài.
"Y Đình, con có ăn xong chưa? Ăn xong thì đi với Thanh Hòa vào phòng trò chuyện với Cẩm Nhi, con bé không ngủ được, lại khó chịu. Mẹ lớn tuổi rồi không có chuyện để nói, các con là mấy đứa trẻ còn có chuyện nói, trò chuyện trò con bé đỡ buồn chán là tốt." Khương Vãn Ngư cầm đũa lên, dáng vẻ ăn không vào, rất buồn bã.
"Xong rồi." Tiêu Y Đình nói, "Đi lên thôi"
Diệp Thanh Hòa ngẩn ra, "Đi lên thôi" là nói với cô sao? Đứa trẻ này, nói chuyện càng ngày càng giản lược....
Dù sao Khương Vãn Ngư cũng đã có lời, cô không thể không đi lên.
Cô cũng bội phục sắp xếp của Khương Vãn Ngư, dù sao thì, cả Tiêu Y Đình và Quách Cẩm Nhi đều là người mới lớn, nếu chuyện cô nam quả nữ như thế ở chung một phòng bị đồn ra ngoài thì rất không hay. Nhưng nếu thêm cô nữa, Tiêu Y Đình có thể quang minh chính đại thể hiện sự quan tâm của mình đối với Quách Cẩm Nhi........
Gừng càng già càng cay!
Diệp Thanh Hòa cũng vì Tiêu Y Đình có một người mẹ như thế mà vui cho anh, không nói đến chuyện Quách Cẩm Nhi đến ở nhà họ Tiêu, chuyện tối nay đã được sắp xếp đến giọt nước cũng không lọt, vì vợ của con trai, bác ấy hao tốn không ít tâm tư..........
Cô yên lặngđể bát xuống, theo Tiêu Y Đình lên lầu.
Nhưng là, có là kẻ ngốc cô mới cùng vào phòng với Tiêu Y Đình!
Lúc đi tới phòng mình, cô mở cửa, đứng lại ở cửa nói với Tiêu Y Đình: "Anh hai, em không vào đâu, như thế rất không tiện! Anh hiểu mà!"
Nói xong, chạy vào trong phòng, đóng cửa lại.
Anh hai, giúp anh đến bước này, coi như em cũng đã tận tâm.......
Hôm nay Tiêu Thành Trác không đến quấy cô vì nhóc đang bận xem TV dưới lầu, xem rất say mê.
Vì thế cô quyết định luyện chữ.
Sẽ không viết cái bài "Thần Phong" gì kia nữa! Giọng văn khuê oán kia không phải phong cách của cô!
"Đại giang đông khứ lãng đào tẫn!"
(Xích Bích hoài cổ - Niệm Nô Kiều)
"Hoàng hà chi thuỷ thiên thượng lai!"
(Thương tiến tửu - Lý Bạch)
"Kim qua thiết mã khí thôn vạn lý như hổ!"
(Kinh khẩu Bắc Cố đình hoài cổ - Vĩnh Ngộ Lạc)
"Tuý lý thiêu đăng khan kiếm,
Mộng hồi xuy giác liên doanh!"
(Phá trận tử - Tân Khí Tật)
{Dòng sông đông rót, đào thải hết!
Nước sông Hoàng Hà chảy từ trên trời xuống!
Giáo vàng ngựa sắt, khí thôn muôn dặm hung hổ!
Say khướt khêu đèn ngắm kiếm,
Mộng về còi rúc kiên thanh!}
Nét chữ cứng cáp, đậm mực, rất phóng khoáng!
Viết xong, cô rất hài lòng, đặt bức chữ lên bàn học, tự mình bình phẩm, lại cảm thấy có chữ không hài lòng, lại lấy giấy ra viết lại, một lần lại một lần, đến khi cô cảm thấy hài lòng mới thôi!
Cô cảm thấy, chữ mình càng ngày càng không giống chữ của cha, trong lòng không khỏi nghĩ đến anh Mục Xuyên, tự hỏi có phải là nam nữ thì khác nhau hay không? Cô mãi mãi không bao giờ được như cha, mãi mãi.........
Tào Tháo vừa nhắc là tới, cô vừa đến Mục Xuyên liền có điện thoại anh gọi tới.
"Dạ, anh Mục Xuyên." Cô nhận điện thoại.
"Tiểu Hà, đã đỡ chút nào chưa?" Giọng nói của Mục Xuyên dịu dàng mà chân thật.
"......" Vẫn là nói chuyện kì sinh lý sao? Tiêu Y Đình, đúng là bị anh hại chết mà! "Anh Mục Xuyên, anh đừng nghe anh hai em nói bừa! Không có chuyện đó đâu!"
Càng giải thích càng phản tác dụng, giống như cô đang rất xấu hổ, Mục Xuyên cười cười: "Không có sao, Tiểu Hà, những chuyện này......" Anh nói tới đây sửa lại miệng, "Uống chút nước đường đỏ, nghỉ ngơi sớm." Lời anh định nói là: mấy chuyện này đều là mẹ quan tâm con gái. Nhưng sư mẫu đã không còn, anh sợ nói mấy lời này lại khiến cô đau lòng.
Lúc này Diệp Thanh Hòa càng thêm xấu hổ: "Anh Mục Xuyên........ thực sự không có...."
"Được rồi được rồi, cô bé hay xấu hổ! Vậy anh không nói nữa!" Nói xong lại bổ sung thêm một câu, "Chuyện này cũng không có gì, chuyện bình thường thôi! Em nghỉ sớm một chút, anh không quấy rầy em nữa."
"Vâng, anh ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Tắt điện thoại rồi, Diệp Thanh Hòa ngồi lại, tay nắm chặt điện thoại ngẩn ngơ. , nah Mục Xuyên định nói "Những chuyện này vốn là..........", vốn là những chuyện mẹ quan tâm con gái đi........
Cha, mẹ, nhà.........
Cô nhớ lại những ấm áp từng có, hơi mỉm cười. Anh Mục Xuyên là lo cô buồn nên không nói hết, nhưng là, anh biết không? Từ sau khi gặp anh cô đã không còn sợ nhớ lại chuyện quá khứ nữa..........
Cũng khá muộn, cô chưa đi ngủ mà bật máy tính lên, login tài khoản Nhất Nhất Phong Hà.
Phía anh hai vẫn chưa có động tĩnh gì, chắc chắn là anh chưa biết việc cô đã làm rồi.
Quả nhiên, anh đúng là đầu đất mà!
Từ lúc anh vào phòng Quách Cẩm Nhi nói chuyện đã ba tiếng đồng hồ rồi thì phải? Vẫn còn nói chuyện sao? Quách Cẩm Nhi thật giỏi gây sức ép..........
Nhưng là, cũng dễhiểu thôi, người ta là tình yêu! Đến ngay cả cô không phải em gái ruột anh cũng ở cùng cô cả đêm, huống chi là người yêu......
Diệp Thanh Hòa nghĩ tới đây, cảm giác chính mình không nên như vậy, trong nháy mắt thấy khinh thường chính mình, lập tức vất bỏ suy nghĩ kia.
Vừa đúng lúc A Tổ gọi cô cùng làm nhiệm vụ, cô liền tham gia.
Cô vừa vào, hệ thống thông báo: Bạn tốt Tiêu đang mất kết nối.
Trái tim cô giật thót, hình như kịch hay sắp bắt đầu rồi.........
Cô nhìn chằm chằm màn hình, thầm đếm thời gian, khoảng chừng hơn hai mươi phút sau, trên kênh liền bị chấn động bởi tiếng gào thét của anh: "CHUYỆN GÌ XẢY RA VỚI TA??"
Sau đó một chuỗi dài từ ngữ chửi rủa.
Cô thầm đoán, anh đang rất sốt ruột tìm kiếm trong các kho hàng.......
Những người biết chuyện rốt rít thăm hỏi anh:
"Tiêu thiếu, hay là hack mật mã?"
"Tiêu thiếu, bình tĩnh!"
"Tiêu thiếu, cùng lắm là kiếm lại từ đầu!"
Diệp Thanh Hòa cười thầm trong lòng, kiếm lại từ đầu sao? Nói dễ vậy sao........
Khung chat nháy lên: "Nhất Nhất, cả ngày hôm nay người có online không?"
"Có." Cô trả lời.
"Thế có thấy ta online không?"
"Nhìn thấy." Cô gửi lại. Đột nhiên biểu tượng hoa sen vành đẫm máu hiện ra giữa màn hình, hình ảnh thật hoa lệ.
"Ngươi biết là ai không? Ta bị hack!!!" Ba dấu chấm than liền, quả nhiên anh rất kích động.
"Biết." Vẫn trả lời lạnh nhạt.
"Kẻ nào?" Sau đó là một loạt icon tức giận, máu me. Đây là anh muốn giết người sao?
Cô khẽ mỉm cười, gửi đi một chữ: "Tôi."
Sau đó, bên kia lâm vào trầm mặc........
"Này! Này! Người đang làm cái gì thế?" Trong kênh có người cuống cuồng hô.
Cô lia lìa chuột, đoá hoa sen phát ra ánh sáng rực rỡ.
A Tổ bất bình nói thay cô: "Đừng có nhộn! Không thấy chuyện của Tiêu đại ca sao? Trong lòng anh ấy đã rất phiền rồi!"
Cô rất bình thường, trong lòng đang chờ đợi một câu trả lời. Hôm nay mục đích login của cô chỉ là để thông báo, thông báo sẽ chấm dứt mọi chuyện..........
Cuối cùng, bông hoa sen tắt ánh sáng. Trong kênh yên tĩnh trở lại. Khung chat lịa hiện lên.
Cô từ từ di chuyển chuột, mở ra.
← Ch. 150 | Ch. 152 → |