Em Lâm từ trên trời rơi xuống
← Ch.062 | Ch.064 → |
"Này, nói một câu đi chứ." Vừa vào đến trong nhà, dũng khí lúc đánh đòn phủ đầu cô như ở trong quán Internet đã bay biến đi đâu không rõ, hai người ngồi ở phòng khách chờ người lớn về nhà.
Cô vẫn không thèm để ý tới, đoan đoan chính chính ngồi đối diện với anh, giống hệt như một cây non không cách nào rung chuyển.
"Ah, sao mà lại trầm trọng như vậy?". Tiêu Thành Trác từ bên ngoài chơi đi vào, rõ ràng cũng cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng.
Tiêu Y Đình liếc mắt nhìn cậu một cái, không lên tiếng.
Một con nhóc đã quá rối loạn, lại cộng thêm một Tiêu Thành Trác, lại càng thêm phiền......
Trên mặt Tiêu Thành Trác hiện ra ý cười nhàn nhạt, hài hước đi tới, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Y Đình, đưa tay huých huých vào người anh, đồng tình nói: "Cháu trai à, chú biết rồi, vừa thi giữa kỳ xong, có phải đang sợ cuộc họp phụ huynh sắp tới không hả?"
"Đi, đi, đi! Đi sang một bên!", anh đã đang phiền sẵn, Tiêu Thành Trác tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội như thế này.
Tiêu Thành Trác che miệng cười, rồi sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực, giả bộ phong phạm của một bậc trưởng bối: "Như vậy đi, cháu trai, chú sẽ đi họp cho cháu? Nói thế nào, chú cũng là chú của cháu đấy!"
"Tiểu tử thối! Còn có liêm sỉ không hả?", anh giận dữ gầm lên.
Tiêu Thành Trác hình như cũng đã dự liệu được phản ứng này của anh, liền chạy biến đi, hi hi ha ha lên lầu trở về phòng.
Tiêu Y Đình cũng không đứng dậy đuổi theo như thường ngày, trong lòng tự dưng buồn chán ngao ngán, ở trước mặt cô lại tiếp tục giở trò mè nheo: "Này, đừng như vậy nữa, phải cho người ta một cơ hội để sửa sai chứ? Không phải cũng vừa mới thi xong hay sao?"
Cô vẫn không thèm để ý tới.
Điều khiến anh buồn bực nhất chính thái độ này của cô, làm cho người ta không thể nhìn thấu được cô đang suy nghĩ cái gì, lại nói nếu tức giận cô cứ phát hỏa một trận thì có chết ai?
Anh nghiêng mắt nhìn sắc mặt của cô, mong rằng có thể nhìn ra chút manh mối, nhưng chỉ nhìn thấy chóp mũi nho nhỏ của cô, cùng cái gọng kính quá cỡ ở trên đó.
Bất chợt lại nhanh trí nói: "Này, chính em nói, điều thứ hai mươi mốt, nếu gặp lúc tức giận, phạt luyện chữ nửa giờ."
Cái môi đang mím chặt của cô lúc này mới khẽ động, vậy mà, vẫn không lên tiếng, chỉ đứng dậy, đi thẳng lên lầu.
Tiêu Y Đình không biết cô muốn làm gì, liền gấp gáp đi theo, thấy cô trở về phòng, bỏ giấy mực ra, quả thật bắt đầu luyện chữ.
"Em gái à, anh chỉ đùa thôi, em viết thật à?". Lại nói, nếu quả thật nếu truy cứu ngọn ngành ra thì người phạm sai lầm ở đây phải là anh mới đúng, không lý do gì lúc đang êm đẹp, cô lại trừng phạt mình.
Tiêu Y Đình anh dù cho có thế nào, vẫn là một người đàn ông, quyết không bao giờ để cho một cô gái phải gánh chịu hậu quả thay mình.
Mà cô, tính tình lại quá quật cường, một khi đã nhận định mình làm đúng, ai cũng không thay đổi được......
Anh lo lắng cùng với bất đắc dĩ đứng ở bên cạnh. Cuối cùng, không thể làm gì khác hơn là cũng lấy giấy bút ra, cùng nhau viết.
Đã nói luyện chữ nửa giờ, theo đúng kế hoạch làm việc, chuyên tâm viết trong nửa giờ, sau đó cô liền gác bút, nhìn anh lạnh nhạt mà xa lánh thốt lên từng chữ rõ ràng: "Tôi, đã nói là làm, nếu bản thân làm không được tuyệt đối sẽ không yêu cầu anh.".
"Thật sao? Vậy ba mươi giao ước kia, em cũng sẽ cũng làm theo chứ?", anh vừa nói vừa cúi đầu nhìn chữ của cô.
"Đúng! Tôi cùng với anh! Đều làm!", cô trả lời như chém đinh chặt sắt.
Mà lúc này, ánh mắt của anh lại bị những chữ viết của cô hấp dẫn.
Không thể không thừa nhận, mỗi một lần nhìn chữ cô viết, anh đều cảm thấy vui tai vui mắt.
Hoàn toàn hạ bút thành văn, nguyên bài từ của Lí Thanh Chiếu(1), bút pháp mạnh mẽ không hề câu chấp, uyển chuyển hàm xúc mà không mất đi khí chất, so với anh thủy chung vẫn cao hơn một bậc.
(1): Lý Thanh Chiếu: Có biệt hiệu Dị An cư sĩ (易安居士), là nữ tác gia chuyên sáng tác các bài Từ nổi tiếng thời nhà Tống, (Trung Quốc). Theo đánh giá của nhà văn Lâm Ngữ Đường, thì bà chính là nữ thi nhân bậc nhất Trung Hoa.
Ah, câu cuối cùng này viết cái gì?
Nảy mầm mà chẳng ra hoa, tốt mã giẻ cùi!
Đây là đang mắng anh sao?
Đây chẳng phải là lời mà Lâm Đại Ngọc đã mắng Giả Bảo Ngọc hay sao?
Thật sự cho rằng anh không có học thức sao chứ?
Nghĩ đến chuyện cô cũng là người em gái từ trên trời rớt xuống, anh nghịch ngợm bắt đầu hát lên một câu Việt kịch(2): "Trên trời rơi xuống em gái Lâm, tựa như một đóa phù vân mới thành......"
(2) Việt kịch: Một loại ca kịch phổ biến ở vùng Chiết Giang, Trung Quốc.
Dưới cặp mắt kính, ánh mắt của cô chợt biến đổi, sau đó liền xoay người đi ra khỏi phòng.
← Ch. 062 | Ch. 064 → |