Vay nóng Homecredit

Truyện:Luật Sư Đại Nhân Không Dễ Chọc - Chương 07

Luật Sư Đại Nhân Không Dễ Chọc
Trọn bộ 10 chương
Chương 07
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


Màn đêm dần buông xuống trên Thủ Thiện Chi Đô. Ngôi biệt thự nằm ở lưng chừng núi này hôm nay phi thường náo nhiệt. Từ chập choạng tối, trên con đường dẫn đến đây đã tấp nập xe cộ. Trong từng đợt xe vào cổng chỉ thi thoảng người ta mới trông thấy một vài chiếc xe thuộc các hãng bình thường, còn lại nếu không phải là những dòng xe thể thao khỏe khoắn nhưng không kém phần sang trọng cho đến những dòng xe doanh nhân lịch lãm, danh giá.

Đại sảnh bên trong chìm ngập trong ánh sáng rực rỡ, cả căn biệt thự tối nay được trang hoàng lộng lẫy song không kém phần lịch sự. Khách mời ngày hôm nay toàn những vị có tiếng tăm trong cả hai giới chính - thương. Chén quang lần lượt thay đổi, truyện cười ồn ã, náo nhiệt phi phàm.

Buổi dạ yến này được tổ chức nhằm chúc mừng đại thọ của chủ nhân, năm nay lên tuổi tám mươi. Người này cũng là một vị đại nhân vật có tiếng tăm trong giới vậy nên khách khứa đến nhà cũng không phải hạng người hời hợt. Tại cái nơi quẩn quanh trong vòng tròn quyền lực này, mỗi người trong số họ đều không khỏi xuất ra hết những chiêu thức của bản thân, từ chuyện phiếm này nọ cho đến tìm cách tiếp cận người A, người B. Nếu không phải là nhân cơ hội này kết giao, mở rộng mối quan hệ hợp tác cũng là ở trước mặt mọi người phô bày tiền tài, quyền lực của bản thân.

Đối với cái loại mặt bàn hạ ám này, nhân vật chính của buổi thọ yến cũng không chút nào để ý. Trong con mắt thiên hạ, người kia được xem là người hào sảng nhưng phiến môn lại thực sự không tốt đẹp gì. Khách khứa không phải người có máu mặt trong giới chính thương cũng là đối chủ nhân buổi tiệc có quan hệ cá nhân khá sâu sắc.

Đến tham dự hôm nay, Quan Bản Luật chính là dạng người thứ nhất còn Ôn Hoán Quang thì là loại người thứ hai.

Nếu không phải vị nhân vật chính kia có tam đại thế giao với cha anh, chính anh lại là cố vấn pháp luật của vị kia, anh tuyệt không nghĩ sẽ đến dự.

Vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của anh sớm đã bị một người khá mẫn cảm như Quan Bản Luật nhìn ra.

"Thắng gia đại tiểu thư dường như đối với cậu rất có hứng thú." Quan Bản Luật mở miệng, thử bắt chuyện.

"Phải không?" Thờ ơ đáp lại, anh căn bản cũng chẳng nhớ được Thắng gia đại tiểu thư kia là vị nào.

Đêm nay Ôn Hoán Quang mặc một thân tây trang đen tuyền, những đường cắt khéo léo của bộ trang phục ôm sát từng đường cong cơ thể đem dáng người nguyên bản đã thon dài càng thêm cao ngất. Ngoại hình tuấn dật, nho nhã, khí chẩt lịch lãm, thản nhiên sớm khiến anh trở thành mục tiêu nhìn ngắm của biết bao vị tiểu thư đến tham gia dạ yến tối nay. Ánh mắt thờ ơ, lạnh nhạt làm cho anh ở trong đám người ồn ã trò chuyện, ăn uống càng thêm nổi bật, thần bí mà thu hút.

Chỉ tiếc đối với những sự chú ý kia anh thập phần không chút quan tâm.

"Đợi chút nữa sau khi lão Cát tuyên thệ xong, ta liền về trước."

"Về trước?" Quan Bản Luật cười nhạo."Cậu hẳn nghe nói qua, có bao nhiêu người vì buổi tiệc này, nửa năm trước đã phải tận lực nhờ đến các mối quan hệ mới có thể có mặt ở đây hôm nay. Cậu thế nhưng vừa mới đến chưa được nửa tiếng đã muốn bỏ về?"

"Bằng không ở lại lâu hơn chút nữa để kiếm nhiều thêm mấy tấm danh thiếp hay sao?" Ôn Hoán Quan không cho là đúng, lập tức đáp lại.

"Sao thế? Gần đây tâm tình không tốt sao?" Hiếm khi nhìn thấy loại cảm xúc này trên mặt bạn hữu khiến Quan Bản Luật ngạc nhiên nhướn mi hỏi.

"Chuyện công việc thôi."

Ôn Hoán Quang đáp lại, mặt không đỏ khí không suyễn, thản nhiên trả lời cho lấy lệ. Anh không muốn để cho bạn tốt của mình nhìn ra một tầng buồn ý trong lòng mình lúc này.

Đã được một tháng.

Một tháng qua không nhìn thấy nàng.

Từ sau cuộc gặp gỡ ở thang máy kia, sau đó mấy ngày nàng đem chìa khóa đặt vào trong một phong thư rồi nhét vào hộp thư của anh, một chữ cũng không để lại liền tiêu thất khỏi cuộc sống của anh.

Vài ngày sau, thừa dịp Điền Mộc Hoa gọi điện cảm ơn về bài phỏng vấn anh liền "thuận miệng" hỏi thăm một chút tin tức của Lộ Hà Dạ. Sau anh biết được nàng đã nộp đơn thôi việc từ trước đó mấy hôm.

Anh không hiểu tại sao nàng lại từ bỏ công việc của mình? Không phải nàng vẫn luôn ái mộ Điền Mộc Hoa đó sao? Vì sao sau bài phỏng vấn kia liền nộp đơn thôi việc?

Còn một chuyện khác khá lạ lùng. Vì sao rõ ràng là ở cùng một tòa nhà, anh dùng trăm phương ngàn kế cũng chưa từng gặp qua mặt nàng?

Chẳng lẽ duyên phận giữa anh và nàng chỉ như vậy thôi sao?

Nghĩ đến đây, ngực anh lại cảm thấy có điểm đau đớn cùng buồn bực.

"Cô ấy đến kìa."

Nghe được câu nói không đầu không đuôi của bạn tốt, Ôn Hoán Quang mới từ trong suy nghĩ hoàn hồn lại, theo ánh nhìn của Quan Bản Luật nhìn đến.

Thân ảnh mới xuất hiện trong đầu anh mấy phút trước giờ lại xuất hiện trong tầm mắt, điều này không khỏi khiến anh sững người lại đôi chút.

"Cô ấy đến kìa." Anh thấp giọng lặp lại câu nói của người bằng hữu, trong thanh âm không khỏi có vài phần kinh ngạc, không thể tin.

Nàng cư nhiên lại xuất hiện ở trong này?

Đôi mắt đen bình tĩnh, lí trí dừng lại thật lâu trên khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn, ngọt ngào ở xa xa kia. trong khoảnh khắc ngắn ánh nhìn của anh khó có thể dời đi.

Đêm nay Lộ Hà Dạ mặc một chiếc váy dạ hội kiểu dáng thập phần đơn giản nhưng không hề làm mất đi khí chất thanh cao, tao nhã. Bộ trang phục ôm sát những đường cong quyến rũ, đem hết thảy những nét gợi cảm mà không mất vẻ thiên chân phô bày hết ra.

Giờ phút này nàng hướng nam nhân đi bên cạnh - Chu Thận Lãng nói chuyện, biểu tình thập phần vui vẻ. Chu Thận Lãng cúi xuống, nói thầm gì đó bên tai nàng, thậm chí còn thân mật vuốt ve hai má nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới sự đụng chạm thân cận ấy mà thoáng ửng hồng.

Nhìn hai người đứng gần sát bên nhau, biểu tình càng thân mật bao nhiêu, sắc mặt Ôn Hoán Quang càng thêm u ám bấy nhiêu.

Đây chính là nguyên nhân khiến nàng từ bỏ công việc ở tòa soạn? Là do có đối tượng mới sao?

"Cái tiểu nữ sinh kia ..." Theo ánh mắt Ôn Hoán Quang, Quan Bản Luật dễ dàng đoán được nguyên nhân khiến cho người bạn thân lâu năm của anh gần đây tâm tình không tốt."... Gần đây thực đỏ."

"Thực đỏ?" Ôn Hoán Quang giờ mới đột nhiên phát hiện, trong đại sảnh quả thực có rất nhiều nam nhân đang chú ý đến nàng.

"Xã giao danh viện a!."

Quan Bản Luật biết bạn thân của mình bình thường ít khi tiếp xúc, cũng chẳng mấy khi xã giao với bên ngoài nên tuyệt không hề hay biết gì hết.

"Gần đây tham dự vài cái tiệc rượu đều gặp qua cô gái ấy, có mấy doanh nghiệp, công ty khá nổi tiếng, ngay cả ta cũng phải tìm cách tiếp cận tạo quan hệ, vậy mà chỉ bằng vài ba câu mấy công ty ấy liền đã muốn hợp tác với bên cô ấy."

Theo lời nói của Quan Bản Luật, bất giác mày kiếm anh khẽ nhíu lại lúc nào không hay biết.

Xã giao danh viện? Nàng rốt cuộc là đang làm cái quỷ gì a?

"Qua đó chào hỏi chút đi."

Tâm trạng không tốt cả một buổi tối vậy mà từ khi người kia xuất hiện, ánh mắt liền chú mục không rời khỏi, đối với biểu tình của Ôn Hoán Quang, Quan Bản Luật cảm thấy có vài phần ngoài ý muốn.

Vô luận thế nào, đi qua hỏi thăm một chút cũng tốt.

"Đi thôi."

...

Lộ Hà Dạ cảm thấy chính mình vì quá mức khẩn trương mà sớm đã hít thở không thông.

Ngồi trên xe một đường tiến nhập căn biệt thự rực rỡ trong ánh đèn đuốc rực rỡ, càng tiến dến gần với mục đích ban đầu, nàng lại cảm thấy thực khẩn trương.

"Thả lỏng cơ thể, thoải mái đi. Em đã tập luyện suốt một tháng nay rồi, không cần phải lo lắng đâu." Chu Thận Lãng nhẹ giọng an ủi.

"Nhưng luyện tập thì cũng không giống với ..." Nàng sáp sáp nói.

Kể từ lúc nhận lời nghe theo sự sắp xếp của Thận Lãng ca, cuộc sống của nàng liền có nhiều chuyển biến khiến trời long đất lở.

Nàng chính thức sử dụng danh phận con gái nuôi của chủ tịch tập đoàn Đạt Phi tiến nhập giới xã giao. Dạo gần đây, tham gia vào buổi tiệc rượu, yến hội nào, anh họ cùng Thận Lãng ca cũng mang nàng theo bên mình.

Theo như cách nói của Thận Lãng ca, đời này Ôn Hoán Quang chưa từng theo đuổi nữ nhân nào. Điều kiện của anh rất tốt vậy nên thường được rất nhiều nữ nhân hâm mộ, yêu thích. Vậy nên nhất định phải bắt anh trở thành người chủ động, kiểm chứng tình cảm thực sự của anh. Hơn nữa khi đã đạt được những gì bản thân theo đuổi, con người ta sẽ càng thêm trân trọng điều đó hơn.

"Đừng căng thẳng, hôm nay em chỉ cần đi theo bên người anh, nếu có bằng hữu lại đây chào hỏi thì cứ vui vẻ tiếp chuyện là được rồi."

Lúc nàng vừa theo bên người Chu Thận Lãng bước chân vào đại sảnh đã thu hút không ít ánh nhìn của quan khách bên trong. Mặc kệ là bạn hữu, người quen đến chào hỏi hay tìm cách tiếp cận, theo đuổi Lộ Hà Dạ, nhất thời cả hai người đều khá bận rộn, tiếp chuyện những người xung quanh.

Thẳng đến lúc có một chút không gian nhỏ cho riêng mình, Lộ Hà Dạ mới có cơ hội chú ý đến bóng dáng tuấn tú, quen thuộc đứng ở phía bên kia đại sảnh.

"Em nhìn thấy anh ấy rồi. Phải làm sao bây giờ, em thấy căng thẳng lắm, Thận Lãng ca?"

Chu Thận Lãng quay đầu nhìn theo phía nàng nói vừa vặn trông thấy hai người kia đang chậm rãi đi tới.

Cơ hội tốt.

"Giờ em hãy cười một cái, thật tươi vào. Dũng cảm lên, hãy thể hiện ra một bộ dáng bất cần." Chu Thận Lãng cúi đầu thầm thì bên tai nàng nhắc nhở, còn cố ý thân thiết mà vuốt ve hai má nàng."Tốt lắm, bây giờ chúng ta tiếp tục làm những việc cần làm."

Anh quay người lại, dẫn nàng gia nhập một vòng trò chuyện mới.

"Lộ tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt."

"Thận Lãng, hôm nay rốt cuộc tôi cũng có thể gặp được bạn gái anh."

Một vài vị nam nhân trẻ tuổi, tuấn tú, mặc kệ phải hay không là người quen cũng đều đem toàn lực chú ý chiếu trên người cô gái trẻ xinh đẹp trước mắt.

Ở Lộ Hà Dạ có một loại khí chất thiên chân, trong sáng, thoạt nhìn thực ngoan ngoãn, khi cười rộ lên thì thực ngọt ngào, ứng đối chuyện trò khéo léo với những người xung quanh. Khi nói chuyện đôi mắt đen láy, to tròn luôn nhìn thẳng vào mắt người đối diện làm cho người kia nhịn không được mà tim thoáng lạc nhịp.

Hơn nữa theo như tin tức từ một vài nguồn khá tin cậy được biết, gần đây nàng thường xuyên tham dự những bữa tiệc xã giao như thế này là do người nhà muốn thông qua đây giúp nàng tìm một đối tượng luyến ái. Vậy nên bọn họ, những quý ông độc thân lịch lãm liền muốn một lần tiếp cận, thử xem bản thân có hay không cơ hội này.

Trong lúc mọi người đang trò chuyện thực sôi nổi, có vài người trong bọn họ nhanh mắt nhìn thấy Quan Bản Luật cùng Ôn Hoán Quang đang chậm rãi đi tới hướng này, trong đầu không khỏi có một phen kinh ngạc.

Sắp sửa có trò hay để xem rồi đây.

"Bạn gái xinh đẹp như vậy, là ở đâu mượn được đến thế?"

Quan Bản Luật nở một nụ cười xã giao, hướng hai người hỏi một câu thay cho lời chào. Lão bằng hữu phảng phất đã lâu không gặp, chính là tiếu ý cùng tàng đao ý tứ hết thảy hàm xúc trong một câu nói.

"Còn anh thì sao? Như thế nào không mượn ai đó đi cùng? Vẫn là mang theo một bạn nam?"

Chu Thận Lãng tuyệt không phải tay vừa, nháy mắt đã độp lại Quan Bnả Luật một câu. Lại nhớ đến mục đích chính của đêm nay, anh không thèm tiếp tục đấu võ mồm với tên kia nữa mà đem chủ đề câu chuyện một đường kéo về trên người Lộ Hà Dạ.

"Thuận tiện giới thiệu với các vị, người bạn gái đi cùng ta đêm nay, Lộ Hà Dạ tiểu thư. Tiểu Dạ, vị này là nhân vật rất có tiếng trong giới chính trị, Quan Bản Luật, người thường xuất hiện trên tiết mục chính luận, chỉ cần là nhà có ti vi liền đã từng một lần xem qua. Còn đây là một vị khác cũng khá quen thuộc, Ôn Hoán Quang - vị luật sư chuyên ăn tươi nuốt sống người khác."

"Quan tiên sinh, Ôn tiên sinh, hai người hảo."

Lộ Hà Dạ cảm nhận được rất rõ cái nhìn chăm chú bức người từ Ôn Hoán Quang. Đêm nay trông anh suất như vậy khiến người ta nhìn một lần nhịn không được mà mặt đỏ tim đập. Cố gắng ổn định lại cảm xúc cùng trái tim đang đập loạn xạ trong lồng ngực, cố gắng nở ra một nụ cười rạng rỡ, nhanh nhẹn đưa tay ra.

"Đã gặp gỡ vài lần, Lộ tiểu thư."

Sau khi bắt tay Quan Bản Luật xong, bàn tay nhỏ bé của nàng chuyển hướng sang phía Ôn Hoán Quang.

Tay nàng phải chăng là có điểm run rẩy? Nàng không xác định được, nhưng là khi tay nàng được bao trụ trong bàn tay lạnh như băng của anh, dường như có một luồn điện chạy dọc theo cánh tay lan tràn khắp cơ thể nàng. Nàng đoán, Ôn Hoán Quang hẳn là có thể cảm giác được chấn động ở nàng, vì thế để che dấu cảm giác khác thường, nàng toan rút tay về nhưng không nghĩ anh vẫn nắm chặt tay nàng không buông. Lực đạo kiên định khiến nàng muỗn rút ra cũng khó.

Cái bắt tay này dường như lâu hơn rất nhiều so với lễ nghi xã giao bình thường.

Hành động bất thình lình ngoài ý muốn này làm cho không khí xung quanh nhất thời nóng hết lên. Ôn Hoán Quang không chút che dấu, chăm chú nhìn thiên hạ trước mắt dưới ánh nhìn lạnh như băng, làm cho không khí giữa hai người càng trở lên thập phần mờ ám.

Nguyên bản, những người xung quanh đều muốn xem trò hay giữa một bên là nhân vật trọng yếu của đảng Văn Đàm với phụ tá đắc lực của đảng Cao Tầng, hai bên chính diện giao kích. Không nghĩ đến một cảnh ám muội giữa vị luật sư trẻ tuổi họ Ôn cùng nhân vật mới trong giới xã giao này, nhất thời lòng hiếu kỳ của mọi người nhất tề bị khơi mào.

Là ... tân tình sử không muốn ai biết sao?

"Ôn luật sư! Anh làm gì mà nắm tay Tiểu Dạ của chúng ta lâu như vậy, rõ ràng chỉ là một cái bắt tay xã giao thôi mà."

Chu Thận Lãng vẫn vui vẻ trò chuyện như trước, một mặt nhẹ nhàng chế trụ cổ tay Lộ Hà Dạ, dùng chút kỹ xảo đem tay nàng kéo hồi trở lại.

Ôn Hoán Quang mặc dù thả tay ra nhưng nét âm trầm, băng lãnh trên khuôn mặt vẫn không vì câu nói đùa làm không khí vui vẻ hơn kia của Chu Thận Lãng mà dịu đi.

"Thận Lãng ca ca, không phải vậy, là vì em cùng Ôn luật sư đã từng gặp qua vài lần, có lẽ anh ấy bình thường quá đỗi bận rộn nên nhất thời quên mất. Vừa mới rồi là anh ấy hồi tưởng xem rốt cuộc chúng em đã gặp nhau ở đâu, cho nên mới có chút thất thần như vậy."

Lộ Hà Dạ mở miệng làm dịu đi không khí, trên mặt vẫn lộ ý cười, thay Ôn Hoán Quang biện minh, thái độ ba người nhất thời có sự chuyển biến rõ rệt.

"Vậy sao, anh gần đây cũng có thêm nhiều bằng hữu mới, ngay cả chính mình cũng hay bị như vậy."

Tốt lắm, mặc kệ Tiểu Dạ vượt qua như thế nào, bất quá nàng đã làm được. Chu Thận Lãng cảm giác được cánh tay nhỏ bé vẫn giữ chặt lấy góc áo anh nãy giờ, trên mặt cười đến hai lúm đồng tiền chúm chím như hoa, trong lòng rất là vui mừng.

"Vài lần gặp mặt? Lộ tiểu thư thực khách khí, suốt một tháng mỗi ngày tới nhà tôi báo danh, tôi làm sao dám quên?" Ôn Hoán Quang đối với chuyển biến của nàng, chính là hơi hơi điều mi, lãnh môi nhẹ nhàng phun ra những lời bâng quơ mà ám muội khiến người ta không khỏi nghĩ theo một chiều hướng khác.

"Không có cách nào, trước kia khi còn làm ở tạp chí Xa Quang, tôi có từng tham gia viết một bài phỏng vấn Ôn luật sư, chính mình cảm thấy có nhiều điểm vất vả, may mắn thay căn hộ của anh lại nằm ngay tầng dưới tòa nhà tôi cùng anh họ ở, cũng vì vậy mà giúp ích không ít!" Lộ Hà Dạ một chút cũng không chịu thiệt, vẫn ngọt ngào nói trở về.

"Đúng vậy, nếu không phải thấy Tiểu Dạ làm việc ngày đêm vất vả như vậy, Địch đại ca cũng không phải thúc giục tôi thay anh ấy tìm giúp đối tượng cho cô ấy." Tùy thời không thể thất, Chu Thận Lãng liền một hơi nói ra, đem lửa đổ thêm dầu.

"Lộ tiểu thư xinh đẹp như vậy, sớm đã có rất nhiều người xếp hàng." Một vị kiến trúc sư ở bên cạnh đối với giai nhân có hứng thú liền triển khai nhanh gọn không nhường ai, hài hước mở miệng: "Tôi báo danh luôn nha, Lộ tiểu thư!"

"Vẫn là phát cái dãy số bài đi! Tôi lần trước mời Lộ tiểu thư ăn cơm, đến bây giờ cũng chưa có cơ hội đi nha!" Một công tử chứng khoán cũng nhanh mồm nhanh miệng nói chen vào rất nhanh đề bạt ý tưởng.

Nhìn đến một đám quý công tử độc thân đang ngươi một lời ta một lời, nhất ngữ tranh nhau theo đuổi, Lộ Hà Dạ trên môi vẫn thủy chung nụ cười ngọt ngào, nhìn xem một bên Ôn Hoán Quang sắc mặt càng ngày càng xanh mét.

Rốt cuộc nhịn không được lửa giận, anh thình lình giữ chặt tay nàng, xoay người muốn đi.

"Ôn Hoán Quang anh làm gì vậy?" Hành động đột ngột của anh khiến Lộ Hà Dạ nhẹ giọng kinh hô.

"Thật có lỗi, thất bồi." Ôn Hoán Quang quay đầu vứt một câu lại cho mọi người, không giải thích gì lôi nàng bước nhanh ra cửa.

"Ôn luật sư..." Mọi người xưa nay nghe nói Ôn luật sư nổi tiếng lý trí cùng bình tĩnh, hôm nay lại bày ra hành vi nồng nhiệt này, nhất thời khiến cho quan khách không kịp phản ứng.

"Không cần lo lắng, cô dâu mới vừa rồi nói mấy câu không có gì đáng lo." Quan Bản Luật cũng không hiểu được chi tiết, bất quá giúp bạn tốt ở phía sau cản chuyện này chính là nhấc tay chi lao.

Tầm mắt chống lại là Chu Thận Lãng, anh hiểu được, đối thủ của anh, lần này khó có thể giữ được ý trí.

Giữa lưng chừng núi, bầu trời lấp lánh ánh sao, như tăng thêm phần diễm lệ kim bích huy hoàng bên trong.

Thiền thanh tức hàm, không khí ban đêm thập phần yên tĩnh, nhẹ nhàng mà khoan khoái.

Một mạch bị lôi ra khỏi đại sảnh, Lộ Hà Dạ không nói được lời nào, những lời muốn nói liền kẹt nơi cổ họng.

Nàng tức giận.

Mãi cho đến vừa rồi, nàng mới đột nhiên hiểu được Thận Lãng ca ca muốn nàng biểu hiện ra thái độ không cần là có nguyên do của anh. Nam nhân tài giỏi này trước giờ vẫn quen được nữ nhân ái mộ, xun xoe lấy lòng.

Một tháng trước, mạc danh kỳ diệu muốn đuổi nàng ra khỏi cuộc sống của anh vậy mà hiện tại còn muốn cường thế tham gia vào cuộc sống của nàng. Với người như anh mà nói, biểu lộ ra nhiều hành vi như để đối phương biết anh cũng có chút để ý, có chút tình ý dường như là để bố thí, ban ân huệ cho đối phương vậy.

Mà nàng thì thủy chung không cần. Cho dù ngày đó trong lời nói của anh ít nhiều lộ ra chút ghen tị, nàng cũng không cần.

Nàng không phải người thông minh như Thận Lãng ca vậy nên không thể dễ dàng nhận ra động cơ của đối phương. Nàng không thông minh nhưng cũng không nghĩ bản thân cần tỏ ra mình là người thông minh.

Lần đó ở bờ biển, lần đầu tiên nàng ý thức được anh là loại người trong ngoài bất nhất, lời nói ngoài miệng tuy có chút ác ý, nhưng thật ra là một người rất tốt. Nàng thực vui vẻ, thực cao hứng, nhưng là phải như vậy mới hiểu được chân ý trong lời nói cùng hành động của anh thì thật sự rất vất vả.

Thời điểm khi anh mạnh miệng, ý nghĩa trong lời nói luôn làm nàng cảm thấy tổn thương. Sau biết được con người anh rồi lại phải trằn trọc đoán tới đoán lui dụng ý trong những lời nói ấy, cuối cùng còn có thể không nhận ra được thật tâm anh nghĩ gì.

Nàng không muốn tình yêu như thế này.

Nàng thực sự thích Ôn Hoán Quang. Một tháng qua, cơ hồ mỗi ngày nàng đều nhìn lại những tấm hình chụp khi phỏng vấn. Nàng rất nhớ anh, mỗi lần đi tiệc rượu đều vụng trộm để ý, chờ mong sự xuất hiện của anh.

Nhưng mà, hi vọng duy nhất của nàng là anh biết quý trọng nàng, chứ không phải bị tả hữu.

"Nếu không còn gì muốn nói, tôi đi vào đây." Lộ Hà Dạ không thể phủ nhận tim mình còn đang đập loạn nhịp trong lồng ngực, nhưng mặt ngoài nàng vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh.

Chỉ tiếc, cố gắng của nàng không có tác dụng.

Khi nàng thu hết dũng khí chuẩn bị xoay người rời đi, một cánh tay hữu lực liền đem nàng kéo trở lại. Bao cố gắng của nàng nãy giờ phút này tan biến hết. Nàng ngã vào lòng anh, anh vươn tay nhẹ nâng cằm nàng lên, cường ngạnh thu nạp hình bóng nàng vào sâu trong đáy mắt.

Anh không nói một lời, đôi mắt đen, sâu thăm thẳm mà trầm tĩnh chăm chú nhìn nàng, ở trong đêm tối tỏa ra một loại tà mị dụ hoặc dị thường.

Hai người chặt chẽ dựa vào nhau khiến cho nhiệt độ xung quanh nhất thời tăng cao. Bắt gặp ánh nhìn của anh, lại bị khí thế bức người kia làm cho cả người cảm thấy vô cùng bức bách, khó thở. Trong đôi mắt to, tròn của nàng thủy chung cũng chỉ có hình bóng anh.

Anh muốn hôn nàng, nàng biết.

Khi khuôn mặt tuấn tú cúi xuống, nàng nhắm chặt hai mắt, cảm nhận được môi anh áp lên môi mình. Đầu tiên là một nụ hôn dịu dàng, mềm mại, đột nhiên lại bá đạo ngang ngạnh hơn. Đầu lưỡi khiêu khích khai mở hai phiến môi đòi hỏi nàng nhiều hơn, cường ngạnh tham nhập trong khuôn miệng non mềm, mãnh liệt mà điên cuồng cuốn lấy chiếc lưỡi tử đinh hương của nàng.

Nàng hơi chấn kinh thoáng lùi lại một bước không nghĩ đến bị anh gắt gao kéo trở về. Nàng chỉ có thể cảm thấy thắt lưng căng thẳng và cứng ngắc, cả người vừa thoát khỏi nụ hôn dài khiến hai chân có điểm nhuyễn, những đường cong non mềm gắt gao dựa sát vào lồng ngực vững chắc của anh. Khi tay anh chạm đến mảng da thịt trắng mịn như tuyết ở vùng lưng lộ ra của chiếc váy dạ hội, đố kị cùng tức giận nhất thời khiến anh trở nên cuống loạn gắt gao siết chặt lấy nàng, nụ hôn càng thêm bá đạo, ngang ngược cơ hồ là để trừng phạt.

Bị anh hôn thật sâu như vậy, hai thân thể dán chặt vào nhau, độ ấm tỏa ra khiến hai chân Lộ Hà Dạ như mềm nhũn ra. Nàng cơ hồ cảm thấy không thể thở nổi, theo bản năng nâng cánh tay quàng sau cổ anh, nhịn không được nhẹ nhàng phát ra những tiếng rên rỉ kiều nhuyễn.

Thanh âm kiều mị kia khiến cho Ôn Hoán Quang từ trong kích tình hoàn hồn lại. Anh phát hiện nếu cứ tiếp tục như vậy, chính mình sẽ làm ra những sự tình không thể vãn hồi được.

Anh liền li khai hai phiến môi ngọt ngào, cúi đầu nhìn xuống thiên hạ trong lòng, làn môi sớm đã bị hôn đến đỏ mọng, đôi mắt mơ màng được phủ một lớp sương mỏng, hơi thở gấp gáp, trong lòng nhất thời nổi lên một trận thỏa mãn.

"Vì tôi bận rộn nên hay quên, cho nên đã vô tình quên cô sao? Lộ tiểu thư."

Anh đưa tay lên, ngón tay thon dài lướt qua hai má hồng hào, ánh mắt chuyên chú ngắm nhìn đôi môi đỏ mọng mê người, lược dương phi mi, thấp giọng đùa cợt.

"Buông ra." Theo sau đó Lộ Hà Dạ cũng dần dần hoàn hồn lại, thở phì phì, trừng trừng mắt nhìn anh, chính là thanh âm mềm mại lại có chút run run khiến cho lời nói không có chút uy hiếp nào.

"Vì sao lại thôi việc ở tòa soạn?" Anh theo lời nói buông nàng ra."Không phải cô vẫn luôn thích vị học trưởng kia sao?"

Lời nói thốt ra khó nén được một tia ghen tuông, như thế nào cũng không thể quên chuyện nàng vì một người khác mà khóc.

Lộ Hà Dạ nhớ rất rõ lời Thận Lãng ca ca từng dạy, thời điểm kích động liền không cần phải trả lời vấn đề gì cả. Chậm rãi bình ổn hơi thở, nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào gương mặt tuấn mỹ khiến mình tim đập thình thịch kia.

Thận Lãng ca ca nói, nam nhân này thích nàng, chính xác là không biết thích đến mức nào. Nếu anh chỉ thích nàng như thích những nữ nhân khác, thì nàng sẽ đẩy anh ra, không bao giờ gặp anh lần nữa. Nếu anh giống như trong tưởng tượng rất thích nàng, lấy cá tính của anh, anh nhất định sẽ đi tìm nàng.

Cho nên, trước phải đẩy anh ra.

Nàng nắm chặt tay, đôi mắt sáng, xán lượng xem xét một hồi, rốt cục cũng hạ quyết tâm.

Mặc kệ nàng đã tưởng nhớ anh bao lâu, hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy.

Nhìn anh, nàng giống như không cần, dũng cảm nói ra một câu bằng ngữ điệu lạnh như băng -

"Phỏng vấn cùng hiệp ước sớm đã kết thúc, Ôn tiên sinh, chuyện của tôi, không nhọc anh phải lo lắng."


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-10)