Vay nóng Homecredit

Truyện:Luôn Có Ngôi Sao Dõi Theo Tôi - Chương 06

Luôn Có Ngôi Sao Dõi Theo Tôi
Trọn bộ 50 chương
Chương 06
Sắc Đẹp Lầm Người
0.00
(0 votes)


Chương (1-50)

Siêu sale Lazada


Còn chưa chờ Ôn Tử Tân kịp phản ứng, cô đã bước ra khỏi phòng, nhân tiện ném ra một câu:

"Mau ra đây, tôi nấu mì, chốc lát mà lạnh sẽ không ngon đâu."

Ôn Tử Tân tung ta tung tăng đi theo.

Hai người vai chạm vai cùng ngồi vào bàn ăn mì.

Ôn Tử Tân tướng ăn rất đẹp, văn nhã ưu nhã, nhưng tư thế cầm đũa có phần không chuẩn, giống hệt Vu Thanh, động tác anh rất cứng đờ, có thể thấy anh không thường xuyên dùng đũa.

Sau khi Vu Thanh nuốt hết mì vào miệng, bỗng nhiên mở miệng, "Tại sao anh muốn về nhà với tôi?"

Ôn Tử Tân chớp chớp mắt, đặt đũa lên bát, thân trên thẳng tắp, xuyên thấu quần áo là có thể thấy được đường cong phần lưng của anh giống như đao tước, hai vai giữ thăng bằng, hai tay tự nhiên đặt trên hai đùi, dáng ngồi thập phần đoan chính:

"Tôi là fans của em."

Nghe được lời này, Vu Thanh suýt chút nữa phun nước lèo trong miệng ra, cô bị sặc một hồi, nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của cô, Ôn Tử Tân cuống quít cầm lấy cái ly không trên bàn rót cho cô một ly.

Vu Thanh uống một ngụm rồi thở dài, mới nói:

"Anh là fans của tôi?! Tôi mẹ nó fans từ đâu ra chứ!"

Ôn Tử Tân duỗi tay vỗ vỗ vào lưng cô, động tác rất cứng rắn, tựa hồ trước nay chưa làm qua loại chuyện này, nhưng thấy anh rất nghiêm túc.

Anh cũng không vì Vu Thanh nghi ngờ mà chột dạ, ngược lại đứng đắn mở miệng:

"Tôi đã xem tất cả các tác phẩm của em."

"Ví dụ?"

Ngữ khí tràn đầy hoài nghi.

Ôn Tử Tân chậm rãi đọc tên một số bộ phim truyền hình, tất cả đều được quay khi cô mới xuất đạo, khi đó các vai diễn đều vụt qua, bây giờ cô mới có thể nhìn thấy mình đang ở đâu.

Vu Thanh nhìn ánh mắt anh chậm rãi thay đổi, ánh mắt vốn dĩ giống như đang nhìn một chú cún nháy mắt biến thành ——

Như nhìn thượng đế của mình.

"Anh là fan đầu tiên của tôi!"

Cô đỏ mặt chọc chén mình, thấp giọng mở miệng, trong giọng nói có chút hưng phấn, sau đó có chút mất mát:

"Tuy rằng anh là fan duy nhất của tôi, nhưng không nhất định tôi là thần tượng duy nhất của anh."

Quá thất bại...... !

Ôn Tử Tân nhíu mi, nghiêm mặt, sửa lại:

" Sau này em sẽ có nhiều fans, nhưng tôi cũng chỉ có em là thần tượng.

"

Vu Thanh cao hứng nhìn về phía anh, gương mặt đỏ bừng, kích động sáng rọi: "Thật sao?!"

Có thể làm cô vui vẻ, Ôn Tử Tân cũng rất thỏa mãn, anh mỉm cười gật đầu, thấy Vu Thanh lấy đũa gắp mì sợi, anh cũng cầm lấy chiếc đũa, tập trung toàn bộ sức lực của mình vào việc ăn mì.

Vu Thanh cắn mì sợi, nhìn anh gắp nửa ngày mà sợi mì cứ trượt xuống đũa hoài, rối rắm nửa ngày, mồm miệng không rõ hỏi:

"Nếu không tôi lấy cái nĩa cho anh?"

Ôn Tử Tân nghiêng đầu nhìn cô một cái, nhanh chóng cụp mắt xuống, không cảm xúc nói:

"Nĩa, tôi cũng sẽ không dùng."

Nhìn thấy dáng vẻ nhỏ bé ủy khuất của anh, tình mẫu tử của Vu Thanh đột nhiên trào dâng, hơn nữa anh vừa mới nói anh là fans cô, cô dừng một chút, đề nghị nói:

"Nếu không tôi đúc cho anh?"

Ôn Tử Tân lại lần nữa nhìn cô, trong mắt lóe lên sự chờ mong, cao hứng gật gật đầu.

Sau khi nhận được lời khẳng định của anh, Vu Thanh ăn một lát, vừa chuyển bát của anh lại vừa nhai.

Thẳng đến khi đem mì hoàn toàn nuốt đi xuống, cô mới dùng chiếc đũa cho mì vào cái muỗng, sau đó đưa tới trước miệng Ôn Tử Tân, kèm theo một tiếng "A--" giống như đang dỗ dành đứa trẻ.

Khóe miệng Ôn Tử Tân câu lên nhỏ đến khó phát hiện, đem thân thể tới gần Vu Thanh, đôi mắt thâm thúy cơ hồ muốn đem cả trái tim của Vu Thanh hút vào, thật lâu sau, anh mới mở miệng ăn mì trong tay cô.

Sau khi hai người ăn cơm xong, Vu Thanh mặt đỏ tim đập thúc giục Ôn Tử Tân đi rửa chén.

Khi nghe cô nói Ôn Tử Tân dịu ngoan cầm chén đi đến phòng bếp, trong mắt cô chậm rãi hiện lên một tia hoang mang khó hiểu, rồi nhanh chóng tan biến.

Người đàn ông này, nơi nào cũng rất kỳ quái.

Nhưng cô trước nay không nghĩ tới muốn đi hỏi, chưa bao giờ nghĩ đến việc nghi ngờ, khi gặp những chuyện khó giải thích, cũng chỉ mù quáng nhượng bộ, cách làm giống như là ——

Dùng phương thức thật cẩn thận, để giữ lấy anh.

*

Lúc hai người muốn đi chơi, Vu Thanh đột nhiên phát hiện giày Ôn Tử Tân là một đôi giày da màu đen bóng lưỡng, không hợp với bộ trang phục hiện tại của anh.

Cô ngồi xổm bên cạnh huyền quan rối rắm nhìn chằm chằm tủ giày, nhưng tủ giày làm gì có đôi giày nào thích hợp để Ôn Tử Tân mang đâu?

Ôn Tử Tân cũng nửa ngồi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi:

"Em cảm thấy bộ dáng này thi đi giày nào mới hợp?"

Vu Thanh cắn môi nghĩ nghĩ:

"Một đôi giày thể thao màu đen, bên trong là mang đôi vớ."

Không bao lâu, Vu Thanh vui rạo rực nắm Ôn Tử Tân đi ra, bước xuống cầu thang hỏi anh:

"Thật kỳ quái! Tôi làm gì có nhiều tiền để mua nhiều quần áo cho anh chứ?"

Ôn Tử Tân cũng không biết trả lời ra sao, khi đến gần cửa lớn tầng dưới, anh cuối cùng cũng lên tiếng, giọng điệu thiếu tự tin:

"Em hình như là vì tôi mà tiêu hết số tiền dành dụm được hai năm......"

Vu Thanh bừng tỉnh đại ngộ:

"Trách không được tôi vẫn luôn quá thảm."

Nghe thấy những lời này, Ôn Tử Tân nghi hoặc nhìn về phía cô, vẻ mặt Vu Thanh bên cạnh tràn đầy hối hận, cô rất muốn tự tát hai cái vào mặt mình bởi vì chính mình không biết cố gắng:

"Sắc đẹp lầm người!"

Ôn Tử Tân: "......"

Hai người đến trạm xe buýt chờ xe.

Vu Thanh ngoài việc phải chú ý xe buýt có tới không, còn muốn thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm nhóm diễn viên được mời riêng trong di động, sợ bỏ sót một tuồng kịch, căn bản không chú ý tới áp suất thấp bên cạnh Ôn Tử Tân

Ngay sau đó, xe buýt đến trạm, một đám người ào ào xông lên, Vu Thanh sốt ruột nắm tay Ôn Tử Tân, hướng về cửa xe kia:

"Mau! Chúng ta phải đi lên!"

Ôn Tử Tân lại lôi kéo tay cô đứng tại chỗ không nhúc nhích, biểu tình mịt mờ không rõ, cơ bắp bên môi hơi hơi run rẩy:

"Em hối hận sao?"

Vu Thanh khó hiểu nhìn về phía anh: "Cái gì?"

Giây tiếp theo, khuôn mặt Ôn Tử Tân vốn không cảm xúc lại có chút âm trầm, quai hàm anh hơi hơi phồng lên, đôi mắt sáng long lanh, tạo cho Vu Thanh cái ảo giác sẽ khóc trước mặt cô ngay lập tức nếu cô thừa nhận điều đó.

"Em có hối hận khi đưa tôi về nhà không?"

...... !Nói thật, nhìn anh dễ thương quá đi.

Nhưng nên giáo huấn thì vẫn giáo huấn, Vu Thanh cố tình xụ mặt, nhìn xe buýt đã đi xa, ngữ khí không quá hiền lành:

"Nếu sau này anh vẫn còn chơi trò tức giận ở bên ngoài thì tôi sẽ không bao giờ dẫn anh đi ra ngoài."

Nói xong lúc sau, còn cảm thấy hiệu quả không đủ, tiếp tục uy hiếp:

"Mỗi ngày sẽ nhốt anh ở trong nhà, ngày ngày chà đạp anh."

Ôn Tử Tân sửng sốt, trong lời nói của Vu Thanh như có một đôi tay vô hình khiến cho nội tâm anh hoảng loạn trở thành hư không, anh chậm rãi cởi nút thắt trên người, trong giọng điệu có chút mong đợi.

"Đến đây đi."

Vu Thanh nhìn ánh mắt người chung quanh dần dần trở nên có chút vi diệu, gương mặt bỗng chốc nóng rực có thể dùng để rán trứng, cô lập tức cài cúc áo cho Ôn Tử Tân, nhanh chóng nắm lấy tay anh đi về hướng trạm khác.

Chú ý tới chung quanh không còn ai, cô chịu đựng lửa giận răn dạy anh:

"Về sau ở bên ngoài không thể tùy tiện cởi quần áo."

Ôn Tử Tân nhấp miệng gật đầu.

Hai người một đường trầm mặc, thời điểm tới một trạm khác, Vu Thanh rốt cuộc mở miệng, ngữ khí chua lòm:

"Chỉ có thể cho tôi xem, biết không? Anh không nhìn thấy đôi mắt hai nữ sinh bên cạnh tôi đang tỏa sáng sao, tôi đều nhìn thấy bọn họ chuẩn bị chụp ảnh! May mà tôi phản ứng kịp thời đem quần áo anh kéo lên!"

Không ngờ cô lại vì chuyện này mà hờn dỗi, ý cười bên môi Ôn Tử Tân đầy sủng nịch, anh hơi hơi khom lưng, nhìn thẳng vào Vu Thanh:

"Thực xin lỗi."

Lửa giận của Vu Thanh bị lời nói của anh dập tắt, kỳ quái hỏi câu: "Cái gì? Tại sao phải xin lỗi?"

"Thực xin lỗi, để người khác nhìn thấy thân thể của tôi.

Khiến cho em"

Trong mắt Ôn Tử Tân xẹt qua một tia hối hận, ngay sau đó thành khẩn lại mở miệng, "Tổn thất rồi.":))

"......"

Vu Thanh sờ sờ mặt, độ ấm vốn đã biến mất lại càng thêm bùng cháy dữ dội vì lời anh, cô thẹn quá thành giận dùng tay đẩy mặt anh ra, thanh âm mang theo một tia tức muốn hộc máu:

"Tôi, tôi có cái gì để tổn thất chứ! Anh đừng nói bậy!"

Ôn Tử Tân không nói gì, khóe miệng nở nụ cười, thâm tình chân thành nhìn chằm chằm cô.

Vu Thanh cơ hồ trong ánh mắt anh muốn xấu hổ đến bốc khói.

Xe buýt đến rất "đúng lúc" nên đã thành công phá đi không khí đầy ái muội màu hồng phấn kia.

Lần này không thể bỏ lỡ, Vu Thanh sốt ruột quay đầu dắt tay Ôn Tử Tân, ra sức chen lên xe buýt, lúc này trên xe vẫn còn rất nhiều người, cả hai đều đi đến cửa xe, phát hiện thậm chí còn đông đúc, đầy người.

Vu Thanh vẻ mặt đau khổ, chuyển tròng mắt nghĩ nghĩ, rồi buông tay Ôn Tử Tân, chen vào đi quẹt thẻ hai lần, hô một tiếng: "Tài xế, cửa sau."

Ôn Tử Tân bị Vu Thanh buông tay, thiếu chút nữa cho rằng cô muốn ném anh sang một bên, nhưng ngay sau đó, thân thể nhỏ nhắn của cô từ bên trong chui ra, phấn chấn cao hứng bổ nhào vào trong lòng ngực anh:

"Đi mau! Chúng ta đi cửa sau!"

Loại cảm giác này, như là mất mà tìm lại.

Ôn Tử Tân ngoan ngoãn đi theo cô, khóe miệng nhếch lên, cho người ta cảm giác, anh chính là một cái cái đuôi nhỏ của Vu Thanh.

Hai người lên xe, bởi vì những vị trí khác đều đầy người, nên chỉ có thể đứng ở vị trí cửa xe.

Ôn Tử Tân vốn dĩ đứng gần cửa xe, nhìn thấy Vu Thanh đụng phải người đàn ông bên cạnh vì xe đong đưa, ánh mắt biến đổi, nhanh chóng vòng lấy Vu Thanh, vị trí hai người cũng thay đổi.

Lúc này Vu Thanh dựa lưng vào hàng chỗ ngồi phía sau, Ôn Tử Tân đối mặt với cô, vừa lúc nữ sinh hàng phía sau chú ý tới diện mạo của anh, hai người bàn luận với tiếng hét bị kìm nén.

"Chết tiệt! Người đàn ông đó đẹp trai quá!"

"Cái nào?...... !Ô ly shit! Trường nào vậy ta! Tao muốn hỏi phương thức liên hệ của ảnh quá!"

"Làm sao mày biết anh ta còn đi học?"

"...... !Phong cách mặc quần áo ấy!"

Vu Thanh ghen tuông quá độ, cắn môi, nhón mũi chân dùng đôi tay che mặt anh.

Ôn Tử Tân hơi hơi nở nụ cười vì hành động của cô, không hề ngăn cản, hơi nóng phả vào lòng bàn tay cô cùng với tiếng cười của anh, làm cô nhịn không được thu hồi tay, ngẩng đầu nhìn anh.

Sau đó, cô dứt khoát kiên quyết đem tay đã thu hồi đặt trên eo anh, gắt gao vòng lấy, để chứng tỏ rằng anh chàng gia hỏa này là hoa đã có chủ.

Ôn Tử Tân mang theo ý cười ôn nhu cúi đầu nhìn cô.

Cô nương của anh, thật đúng là đáng yêu nha.

=============================



Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-50)