Cảm ứng phù trận
← Ch.144 | Ch.146 → |
Bởi vì phù trận La Thuần học được từ sách cổ rất phức tạp, mỗi phù trận đều cần rất nhiều thời gian, tổng hợp lại chẳng khác gì một công trình lớn, ba ngày ba đêm cũng chẳng khoa trương chút nào.
La Thuần yêu thích nhìn thanh phi đao trêи tay, mở cuốn sách cổ kia ra, bỗng nhiên phát hiện một cái phù trận cực kỳ phức tạp ở trang cuối cùng. Có thể nói đây là cái phù trận phức tạp nhất anh từng thấy, đến nỗi là thuộc tính gì thì anh cũng không cảm nhận được.
"Hơi kỳ quái." La Thuần suy nghĩ một lúc, quyết định thử khắc cái phù trận này ra xem thử thế nào.
Lần này anh mất vừa tròn hai ngày, rốt cuộc cũng khắc xong phù trận. Nhưng khoảnh khắc hoàn thành, phi đao bỗng sáng lên ánh sáng vàng nhàn nhạt, La Thuần như cảm thấy giữa mình và nó có một loại liên kết bí ẩn.
"Thử xem uy lực thế nào!"
Anh đứng ở cửa phòng luyện vũ khí, ném phi đao ra ngoài, phi đao màu đen biến mất trong chớp mắt, tốc độ nhanh hơn trước gấp mấy lần.
Phi đao xuyên thủng bức tường dày, cho đến khi đâm vào đại trận vòng phòng hộ mới bị bắn ngược trở lại, lực lượng rất mạnh giống như là tia laser, vụt vụt bắn thủng rất nhiều chướng ngại vật, sau đó lực lượng mới dần tiêu hao hết, rơi vào trong núi đá.
La Thuần vẫn có thể cảm nhận được mối liên kết bí ẩn kia, anh vươn tay cảm ứng một lúc lâu, phi đao mới lắc lư chậm chạp trở lại trêи tay anh.
Cái phù trận này lại có cả tác dụng này! La Thuần vô cùng vui mừng, đây quả thực là niềm vui ngoài ý muốn, anh còn lo rằng mình phóng phi đao ra sẽ không tìm lại được. Bây giờ xem ra, thanh phi đao thứ một trăm lẻ tám này sẽ trở thành vũ khí đi cùng anh trong khoảng thời gian rất dài.
Nếu tương lai có thể tìm được Khí Linh, tế luyện phi đao thành linh khí, đến lúc đó sẽ hoàn toàn cảm ứng được phi đao, gần như có thể khống chế phương hướng và quỹ tích trêи không trung của phi đao, làm cho kẻ địch khó mà phòng bị!
Kế tiếp La Thuần bỏ ra vài chục ngày, khắc được tất cả chín thanh phi đao, số còn lại anh bỏ hết vào trong hồ lô Tử Kim, sau này có thời gian lại khắc phù trận tiếp.
Ra khỏi phòng, cả đại trận Long Sơn tràn ngập khí trời, hít sâu một hơi có thể khiến người ta sảng kɧօáϊ tinh thần. La Thuần dõi mắt nhìn, thấy phía dưới hồ nước có một con thuồng luồng đen ngoi lên, Tiểu Hắc đang chơi đùa với đám Ngao Chấn ở trêи mặt hồ, xem ra đã rất thân thuộc với mọi người.
Đột nhiên Tiểu Hắc bay lên trời, uốn lượn hai vòng trêи không trung, sau đó cuộn lại thành quả cầu, rơi tõm xuống nước. Nó liên tục xoay tròn, tạo ra một xoáy nước khổng lồ.
La Thuần như nhận thấy được điều gì, đột nhiên anh cảm giác khí luân ở vị trí đan điền của mình cũng xoay tròn, hơn nữa còn càng xoay càng nhanh.
Sắp đột phá rồi!
Anh lập tức ngồi xuống, chân khí toàn thân tuần hoàn không ngừng nghỉ, trêи đầu liên tục hấp thu linh khí đại trận Long Sơn, dần dà tạo thành vòng xoáy khí lưu màu trắng.
Khí luân trong cơ thể cũng chuyển động càng ngày càng nhanh, điên cuồng hấp thu linh khí ở bên ngoài, tiến hành nén một cách liền mạch, càng lúc càng cần nhiều linh khí. Xoáy nước màu trắng trêи đầu đã lớn bằng cái bánh xe, toàn bộ linh khí ở cả đại trận Long Sơn đều tụ tập về phía đỉnh đầu của anh, thậm chí còn xen lẫn tiếng gió vù vù.
"Sư phụ sắp đột phá rồi!"
Đám người Ngao Chấn ở phía dưới phát hiện động tĩnh, Lộ Tinh tung người bật nhảy, đạp vách đá nhanh chóng đi lên, lớn tiếng nói: "Nhanh tới hộ pháp, không thể để cho bất cứ ai tới gần."
Bốn đồ đệ canh giữ ở bên người La Thuần, mặc dù nơi này không có nguy hiểm gì, nhưng vẫn phải đề phòng tình huống bất ngờ. Nếu bị quấy nhiễu trong lúc đột phá, sẽ rất dễ thất bại, mà một khi thất bại, thì cả đời đều sẽ dừng ở cảnh giới này, khó tăng tiến thêm được.
Lúc này vòng xoáy khí lưu màu trắng trêи đầu La Thuần không ngừng lớn mạnh, đã mở rộng ra phạm vi mười mét, may mà trong đại trận Long Sơn tràn trề linh khí, đủ để liên tục cung ứng. Nhưng hai tiếng sau, xoáy nước màu trắng đã mở rộng hơn trăm mét, gần như bao phủ cả đỉnh núi. Lý Thanh Lôi sợ hãi nói: "Còn tiếp tục thế này, đại trận Long Sơn sẽ không đủ linh khí để tiêu hao nữa mất!"
Ngao Chấn đứng dậy bảo: "Vậy phải lập tức bố trí trận Tụ Linh, tiểu sư muội để ý sư phụ, còn hai người mau đi theo tôi."
Ba người lấy tất cả nguyên liệu trong đại trận Long Sơn ra, cho Ngao Chấn bố trí. Cậu ta sử dụng linh thạch và giáp vàng bày ra một cái trận Tụ Linh nhỏ ở bên cạnh La Thuần. Trong phút chốc toàn bộ linh khí trong sơn cốc đều bị trận Tụ Linh hấp thu, thậm chí trong không khí còn xuất hiện linh dịch do linh khí ngưng tụ thành, vòng xoáy khí màu trắng trêи đỉnh đầu La Thuần cũng dần thu nhỏ lại, nhưng trông nó chân thật hơn hẳn lúc trước, linh khí cũng càng thêm tràn trề.
Ngao Chấn tặc lưỡi hít hà: "Đây chính là cảnh giới Ngưng Đan ư? Không ngờ cần nhiều linh khí như thế mới có thể đột phá."
Lúc này luồng khí xoáy trong cơ thể La Thuần không ngừng hấp thu và nén lại, giống như vĩnh viễn không có hồi kết. Cũng không biết qua bao lâu, luồng khí xoáy trong cơ thể bỗng hơi rung động, ngay sau đó chân khí toàn thân cũng bị hấp thu hết chỉ trong tích tắc. Ngay cả xoáy nước màu trắng trêи đầu La Thuần cũng bị hút sạch, trận Tụ Linh không kịp bổ sung, trong khoảnh khắc lại xuất hiện trạng thái chân không.
Ngao Chấn vội đứng lên, trợn mắt bỏ thêm hai khối linh tinh vào trong trận Tụ Linh. Trong cả đại trận Long Sơn toàn là tiếng gió thét gào, tất cả linh khí như bão táp thổi quét tới. Toàn bộ trận Tụ Linh bị La Thuần hấp thu vào trong cơ thể. Hiện tại đã rơi vào tình huống cung không đủ cầu.
Lộ Tinh khϊế͙p͙ sợ hỏi: "Còn chưa đột phá à?"
Sắc mặt Ngao Chấn rất nghiêm trọng, nói: "Nếu tình huống cứ tiếp tục như thế này, đại trận Long Sơn sẽ bị nuốt hết, hỏng hết hoàn toàn. Đến lúc đó nếu sư phụ vẫn chưa đột phá, sợ rằng..."
Đúng lúc này, La Thuần đột nhiên mở mắt, há mồm khẽ hút, tất cả linh khí trong đại trận đều bị anh hút vào miệng, rốt cuộc khí luân trong cơ thể cũng ngưng tụ thành hình đan.
Cảnh giới Ngưng Đan, đột phá thành công!
Trận Tụ Linh vang lên tiếng răng rắc, linh thạch vỡ tan tành, toàn bộ đại trận Long Sơn cũng hỏng hết hoàn toàn, không còn một chút linh khí nào.
La Thuần đứng lên, đánh ra một quyền, dưới chân núi truyền đến một tiếng ầm vang, một tảng đá lớn như một căn nhà bị quyền phong đập thành phấn vụn, trêи mặt đất còn xuất hiện cả một cái hố sâu hoắm hình nắm đấm, như là bị sao chổi rơi xuống.
Bốn đồ đệ nhìn đến sững người, lòng đầy chấn động, đều tự hỏi đây chính là thực lực của cảnh giới Ngưng Đan sao? Quả thực quá mạnh mẽ!
La Thuần thở dài một hơi: "Đạt tới cảnh giới Ngưng Đan, trêи trái đất này ngoài vũ khí hạt nhân ra, tôi không sợ gì hết."
Cảnh giới Ngưng Đan đã là đại giới Luyện Khí đỉnh cao, kế tiếp anh muốn đột phá tới đại giới Hóa Thần. Chỉ cần có thể vào đại giới Hóa Thần, ngay cả vũ khí hạt nhân anh cũng đỡ được. Đến lúc đó trêи Trái Đất sẽ không còn bất kỳ thế lực gì có thể uy hϊế͙p͙ được anh.
"Chúc mừng sư phụ!" Bốn đồ đệ đều cực kỳ vui mừng, tràn ngập sùng bái nhìn La Thuần.
La Thuần mỉm cười đáp: "Tương lai mọi người cũng sẽ đi tới bước này, không cần hâm mộ, chỉ cần cố gắng, sớm ngày đột phá."
"Vâng!"
Bốn người cùng hô to, chỉ hận không thể lập tức đi bế quan ngay bây giờ.
Đồ Long ra khỏi cung điện, buồn bực hỏi: "Có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên linh khí biến mất hết rồi?"
Lý Thanh Lôi cười ha ha đáp: "Sư phụ chúng ta mới vừa đột phá, trực tiếp hút sạch Long Sơn, lợi hại không?"
Vừa dứt lời, đằng xa có một bóng người vội vã chạy tới, hét ầm lên: "Không xong, có người đánh vào rồi!"
← Ch. 144 | Ch. 146 → |