C116: Nhân sâm hoang dã
← Ch.115 | Ch.117 → |
Trần Xuân Độ bình tĩnh nhìn Chu Thiên, Chu Thiên cắn răng, dưới sự theo dõi của vô số người, anh ta xấu hố quay đầu về phía Trần Xuân Độ, khom người cung kính nói: "Anh Trần, tôi xin lỗi!"
Hàm răng bị chu Thiên cắn đến sắp nát, mặt nóng hừng hực, nóng lòng muốn tìm một cái lỗ trực tiếp chui vào.
Nhiều năm như vậy, mặc dù anh ta không làm đến cấp quản lý, nhưng sự đóng góp của anh ta cho tập đoàn Lê thị không phải không có, chỉ cần những người cũ ở Lê thị đều biết được điều đó.
Thậm chí có nhiều người cấp quản lý, cũng hết sức lề độ với anh ta.
Nhưng nào ngờ, hôm nay anh ta lại cúi đầu trước con rế đến chơi dưới ánh mắt soi mói của mọi người và ngay trước mặt chủ tịch!
Đó là nỗi sỉ nhục! Nghe nói, con rể đến chơi này còn là một kẻ lêu lổng, ham ăn biếng làm!
Khỏi phải nghĩ, sau này Chu Thiên ở tập đoàn Lê thị sợ là khó có thế ngấng đầu làm người, đây là điếm sơ hở để tất cả mọi người nhạo báng anh ta.
Sau này bất luận anh ta đi tới đâu đều sẽ có người chỉ trỏ, ánh mắt nhìn về phía anh ta đều sẽ tràn đầy vẻ kỳ quặc và khinh miệt.
"Một tiếng xin lỗi đã đủ rồi sao?" Đột nhiên, Trần Xuân Độ mở lời, ngăn chu Thiên lại.
Sắc mặt Chu Thiên thay đổi, trở nên càng thêm ảm đạm khó coi: "Vậy anh còn muốn thế nào?"
"Sau này khi trông thấy vợ tôi, hãy lịch sự hơn.
Đừng lúc nào cũng dùng ánh mắt xấu xa nhìn cô ấy, cảm giác giống như một tên cặn bã già nua!" Trần Xuân Độ nói.
Anh đã đế ý đến chu Thiên từ rất lâu trước đó.
Mỗi khi Lê Kim Huyên đi lại trong tập đoàn Lê thị, ánh mắt Chu Thiên đều tràn đầy nhiệt tình và u ám.
Giọng nói của Trần Xuân Độ rất lớn, vang vọng trong tầng văn phòng làm việc, khiến vẻ mặt Chu Thiên đờ đẫn.
Ngay sau đó, sắc mặt Chu Thiên tối sầm lại.
Điều này nhất định là Trân Xuân Độ cố ý!
Cả tầng văn phòng làm việc, rất nhiều ánh mắt từ bạn bè của Chu Thiên nhìn về phía Chu Thiên càng ngày càng kỳ dị, không ít người nhịn không được cười, nếu không có chủ tịch và Chu Thiên ở đây, bọn họ nhất định không nhịn được.
Nhiều nhân viên nữ có quan hệ tốt với chu Thiên thì kéo áo quần, sợ là sau này Chu Thiên sẽ dùng ánh mắt đó nhìn mình.
Chu Thiên trừng mắt nhìn Trần Xuân Độ, trong mắt tỏa ra sát khí lạnh lùng.
Là Trần Xuân Độ đang muốn bôi xấu danh tiếng của anh ta!
Từ nay về sau, làm sao anh ta lăn lộn ở Lý thị, làm sao để những cô gái kia không phải đi đường vòng khi nhìn thấy anh ta?
Bản thân có lẽ sắp trở thành trò cười cho nhiều người sau tàn cuộc lần này.
Lê Duy Dương đứng bên cạnh, sau khi nghe Trân Xuân Độ nói như vậy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạ thường và liếc nhìn Trần Xuân Độ.
"Được rồi, tất cả giải tán đi, đều nhanh chóng đi làm việc đi." Sau khi Lê Duy Dương đuổi Chu Thiên và hai nhân viên bảo vệ đi, ông dẫn Trần Xuân Độ đến văn phòng tổng giám đốc.
"Kim Huyên." Lê Duy Dương gọi.
Lê Kim Huyên đang cúi đầu làm việc ngẩng nhìn lên, nhìn thấy Lê Duy Dương, khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ như mài giũa sửng sốt, sau đó lộ vẻ ngạc nhiên: "Ba, không phải ba đang đi công tác sao?"
"Về rồi, tiện đường tới thăm con." Lê Duy
Dương cười nói: "Tối nay về nhà ăn bữa cơm, mẹ con đã nhắc tới con và Xuân Độ với ba không biết bao nhiêu lần rồi."
Lê Kim Huyên đảo mắt nhìn Trần Xuân Độ đang ở phía sau Lê Duy Dương.
Trần Xuân Độ đi theo sau Lê Duy Dương, vô cùng có nề nếp, giống như một người làm.
Lê Kim Huyên tức giận hừ một tiếng rồi gật đầu.
"Gần đây nhà họ Lê có tình hình gì không?" Lê Duy Dương ngồi xuống rồi hỏi.
"Không có, rất yên phận.
Bên phía Lê Thần Vũ có một số tài sản ở thành phố T, Lê Thần Vũ hiện đang đưa vào vận hành một số công ty."
"Vậy thì tốt, nhất định phải luôn đề phòng Lê Thần Vũ, con nên biết là cậu ta đến từ Yên Kinh." Lê Duy Dương gật đầu, dặn dò.
Gần tối, mặt trời đỏ lặng xuống, dần dần bị đường chân trời thôn tính.
Trước cửa tòa nhà Lê thị, Chu Thiên bước ra với sắc mặt khó coi.
"Đôi nam nữ chó má!" chu Thiên nghiến răng mắng chửi.
Từ sau khi anh ta bị làm nhục, cả ngày anh ta đều không biết làm sao mà sống qua ngày.
Anh ta đi đến đâu cũng bắt gặp ánh mắt soi mói và khinh miệt.
Những nữ nhân viên đã từng qua lại mập mờ với anh ta, càng thêm thờ ơ với anh ta hơn.
Tất cả những điều này đều là do con rế đó ban tặng.
Chu Thiên vừa đi tới bên xe của mình, đột nhiên, cửa số chiếc BMW bên cạnh xe của chu Thiên đóng lại, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp sắc xảo đeo kính râm: "Anh cần sự giúp đỡ của tôi.".
truyện tiên hiệp hay
Chu Thiên xoay người, nhìn thấy gương mặt phương tây, hỏi: "Cô là ai?"
"Người có thể giúp anh trả thù." Khuôn mặt xinh đẹp sắc xảo nhếch khóe miệng, từ tốn nói.
"Cô cũng biết chuyện của tôi?" Chu Thiên dựng tóc gáy, người trước mặt rõ ràng không phải là nhân viên của tập đoàn Lê thị.
"Có quan trọng không?" Người đẹp đó cười rạng rỡ, cửa xe mở ra: "Lên xe."
Chu Thiên suy nghĩ một chút rồi bước vào chiếc BMW, rất nhanh sau đó, chiếc BMW đã khởi động và chạy về phía xa của con đường.
Không lâu sau khi Chu Thiên bước ra, một bóng dáng xinh đẹp bước ra khỏi tòa nhà Lê thị, đi theo phía sau là Tô Loan Loan sắc mặt không cảm xúc, cực kỳ giống ký sinh trùng Trần Xuân Độ cắt bỏ cũng cắt bỏ không được.
Sau khi Tô Loan Loan ngồi vào ghế lái, Lê Kim Huyên vừa mới nhẹ nhàng ngồi vào ghế ngồi phía sau, đột nhiên, một bóng người cũng theo sát ngồi vào.
"Anh ngồi ghế sau làm gì, lên ghế trước ngồi!" Lê Kim Huyên nhíu mày, nói.
Trần Xuân Độ hơi sửng sốt một chút, vội vàng cười ha ha đùa giỡn rồi ngồi vào ghế phía trước kế bên người lái.
"Đi thẳng đến chỗ ba tôi." Lê Kim Huyên nói.
Tô Loan Loan gật đầu, đạp ga, chiếc Maybach nhanh chóng rời đi như mũi tên rời cung, phóng nhanh về phía xa.
Trong biệt thự của Lê Duy Dương, Lê Duy Dương ngồi trên ghế sô pha, chuyện trò vui vẻ với Trần Xuân Độ.
Tô Loan Loan cũng theo sát Lê Kim Huyên để bảo vệ sự an toàn của cô mọi lúc.
"Xuân Độ, gần đây tập đoàn Lê thị gặp phải nhiều chuyện, vất vả cho con rồi." Lê Duy Dương cười nói.
"Đây là điều con nên làm." Trần Xuân Độ rất khiêm tốn.
"Khoảng thời gian này tập đoàn Lê thị suýt nữa sụp đố, tính tình Kim Huyên lại không tốt, trong khoảng thời gian này hẳn là càng tệ hại hơn, nhất định là con đã phải chịu nhiều uất ức." Lê Duy Dương nói, lấy một chiếc hộp từ bên cạnh đưa
Advertisement cho Trần Xuân Độ.
"Đây là ta nhờ người mang từ Yên Kinh về, con đem về pha trà uổng lấy lại tinh thần và sức lực." Lê Duy Dương khua tay nói.
Trần Xuân Độ mở chiếc hộp ra nhìn lướt qua, hóa ra là một cây nhân sám hoang dã!
Trong thời đại mà nguyên liệu ngày càng khan hiếm, nhân sâm hoang dã đã trở nên vô cùng quý hiếm, đặc biệt là nhân sâm rừng còn nguyên củ rễ, chắc chắn là vô giá trên thị trường, và là vật phẩm quý giá mà vô số gia đình giàu sang quyền thế theo đuối.
"Cây nhân sâm hoang dã này, cho dù là ta đã lấy được nhưng cũng đã phải tốn chút công sức." Lê Duy Dương nói: "Chỉ có một số tổ chức bên trong Yên Kinh mới dự trữ một ít, đều để cho đại gia Yên Kinh thưởng thức.
Vị bạn già lâu năm kia của ta có chút thế lực, nhưng cũng mất khá nhiều thời gian mới lấy được nó cho ta."
Mặc dù Lê Duy Dương nói chuyện rất ung dung, vẻ mặt không chút đau lòng, nhưng với sự hiểu biết của Trần Xuân Độ về giá trị của loại nhân sâm hoang dã này, chắc chắn Lê Duy Dương đã bỏ ra một cái giá không nhỏ.
"Ba, cái này chúng con không thể nhận." Lê Kim Huyên đi đôi giày xăng-đan, chậm rãi bước xuống từ lầu hai, khi nhìn thấy củ sâm hoang dã còn nguyên củ rễ kia, khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp của cô liền lộ vẻ xúc động, kiên quyết từ chối.
"Kim Huyên, nhận lấy đi." vẻ mặt Lê Duy Dương bình tĩnh, khuyên giải: "Cây nhân sâm hoang dã này, các con sớm muộn gì cũng cần dùng đến."
"Ý gì vậy?" Lê Kim Huyên liếc nhìn Trần Xuân Độ, đầu óc mơ hồ.
Mặc dù bản thân mỗi ngày đều rất mệt mỏi, nhưng cũng không cần dùng đến nhân sâm hoang dã làm đồ bố.
Sở dĩ nhân sâm hoang dã quý hiếm, bởi vì dược tính rất ghê gớm, có thể giữ lại chút hơi tàn cho người sắp chết, có thế kéo dài tuổi thọ, tác dụng thần kỳ vô hạn.
Nhiều loại thuốc duy trì sự sống cao cấp đều cần phải có nhân sâm hoang dã.
Nhân sâm hoang dã trung bình chỉ có vài chục năm tuối, trong khi cây mà Lê Duy Dương có được thì khoảng chừng năm trăm năm tuổi!
Vì vậy, Lê Kim Huyên biết rõ giá trị của cây nhân sâm hoang dã này, cảm thấy mình không thế nhận, nhận cũng không có ích gì.
"Mẹ con suốt ngày kêu ba thúc giục các con.
Bà ấy nói muốn sớm được bế cháu.
Nếu các con không có sức lực, tinh thần mà mệt mỏi thì dùng cái này pha trà uống, đảm bảo hôm sau sinh khí sẽ dồi dào." Lê Duy Dương nói nguyên do.
"Phụt!" Ngay lúc này, Trân Xuân Độ đang uống rượu nghe thấy Lê Duy Dương nói như vậy, trực tiếp phun ngụm rượu ra ngoài.
Khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp của Lê Kim Huyên đờ đẫn, vầng trán trắng sáng nối đầy những gân đen: "Ba, ba và nói loạn gì vậy..." Khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp của Lê Kim Huyên đỏ bừng, hệt như trái táo chín đỏ, xấu hổ nói: "Con mới bao lớn, cái gì mà bế cháu...!ba mau cất thứ này lại đi."
Lê Duy Dương cười to, nhưng vẫn nghiêm túc nói: "Huyên à, con cũng không còn nhỏ nữa, đã đến lúc phải suy nghĩ đến vấn đề này."
Lê Kim Huyên không nói nên lời, bản thân mới bao lớn, tuổi còn như hoa như ngọc, lại bị Lê Duy Dương nói là già đầu!
"Chú Lê, cây nhân sâm hoang dã này của chú, nếu đem pha trà uống thì thật là đáng tiếc." Đột nhiên, Trần Xuân Độ ở bên cạnh lên tiếng.
Lê Duy Dương hơi sững sờ, Trần Xuân Độ liếc mắt nhìn về phía cây nhân sâm hoang dã: "Cây nhân sâm hoang dã năm trăm năm tuổi này, không chỉ đơn giản là có tuổi đời lâu."
"ô, con còn biết về nhân sâm?" Lê Duy Dương nhướng mày, rất có hứng thú.
Lè Kim Huyên ở bên cạnh thấy Trần Xuân Độ cấn thận nhìn kỹ cây nhân sâm hoang dã làm như thật, không vừa lòng hừ một tiếng, người này lại sắp bắt đầu lừa người rồi.
"Anh có thể lừa người khác, chứ đừng lừa ba tôi." Lê Kim Huyên cau mày nói.
"Chú Lê, sau khi ăn cơm xong con sẽ kế chi tiết cụ thế về loại sâm hoang dã này." Trần Xuân Độ cười nhạt.
Rất nhanh sau đó đã đến gần bữa tối.
Lần này Lê Duy Dương mời đến một nhóm đầu bếp chuyên về món ăn địa phương.
Họ đều là những siêu đầu bếp, thường chỉ có mặt trong tiệc chiêu đãi do chính phủ tố chức.
Bữa tối thịnh soạn, hết món này đến món khác với hương vị và màu sắc thơm ngon, những món ăn tinh tế của địa phương được bưng lên làm ngón trỏ của Trần Xuân Độ giơ lên nhiều lần, anh ăn uống bất chấp phong thái và hình tượng.
Ngược lại, ba người nhà họ Lê ăn uống rất tao nhã, Lê Kim Huyên nhấp một ngụm nhỏ canh, liếc nhìn Trần Xuân Độ bên cạnh, thấy anh ăn uống như ma chết đói đầu thai, trực tiếp đá vào bàn chân to kia của anh.
Nửa buổi ăn tối, điện thoại di động của Lê Kim Huyên vang lên không đúng lúc.
Lê Kim Huyên tiếp nhận cuộc gọi, nhưng lại nghe thấy giọng nói hốt hoảng của Lâm Trinh Tuyết ở đầu dây bên kia: "Tổng giám đốc Lê, không xong rồi, máy chủ của tập đoàn Lê thị bị hacker công kích, bị sập rồi!"
"Gì cơ?"
Khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp của Lê Kim Huyên tái nhợt.
Máy chủ của tập đoàn Lê thị bị sập, điều đó không phải đồng nghĩa với việc tất cả bí mật kinh doanh sẽ bị lộ hết sao?
Lê thị, còn không phải sụp đổ sao?
"Vâng, máy chủ của tập đoàn Lê thị bị sập chỉ trong thoáng chốc, cho dù là hacker giỏi nhất trên thế giới đều khó mà làm được!" Lâm Trinh
Tuyết nói.
"Bị sập trong thoáng chốc? Điều này làm sao có thế, làm sao bọn họ làm được?" Đáy lòng Lê Kim Huyên bấn loạn, cô có dự cảm rằng khoảng thời gian yên lặng ngắn ngủi trước đó đã kết thúc, lần này, có thế sẽ là một trận bão lớn long trời lở đất!.
← Ch. 115 | Ch. 117 → |