Khúc bi ca chưa dứt
← Ch.038 | Ch.040 → |
Ta lắp ba lắp bắp nói: "Mẫu phi của ngươi không phải ở Đông Hải Long Cung sao?" Trong giây lát bỗng nhớ tới một chuyện cũ trước đây.
Bà lão quét dọn núi Đan Huyệt từng kể, mẫu thân từng nhặt về một con rồng, lúc ta ở trong Côn Lôn Kính cũng từng thấy qua Nhạc Kha gọi một chim loan lông vũ màu xanh là tỷ tỷ, lúc đó ta cũng không thể xác định đấy là mẫu thân, chỉ phỏng đoán thân phận của hắn mà thôi.
Thần sắc Nhạc Kha có chút bi thương nói: "Thanh nhi cũng biết, Đông Hải Long Vương Tam thái tử từ khi sinh ra chính là một bào thai vô hồn? Hồn phách trong thân thể này là do Long Vương sau này dùng chiêu hồn đại pháp triệu tới?"
Ta gật gật đầu. Việc này lúc ở thành San Hô Giao Vương đã từng nói qua, ta cũng không có gì ngạc nhiên.
Hắn ngây ngốc nhìn ta một hồi, nói: "Vậy Thanh nhi cũng biết, hồn phách Long Vương triệu đến là hồn phách của ai?"
Trong đầu ta như có một cái chùy lớn không ngừng nổi trống, như thể nghe thấy thanh âm rung trời chuyển đất, nhưng tay chân mặt mũi ngược lại cực kỳ tĩnh lặng, ngay cả tiếng lá cây tử đằng rơi khe khẽ cũng có thể nghe thấy. Hắn chậm rãi nói bên tai: "Năm đó, Thiên giới thái tử cưới hai vị Trắc phi, một vị chính là con gái của chiến thần Thiên giới, vị còn lại là Tiên tử của Côn Lôn Thần giới Ngọc Hư Phong. Mẫu phi của ta chính là đến từ Côn Lôn Thần giới. Sau đó phụ vương xuống hạ giới chấp hành thiên vụ, ta chẳng qua vừa tròn sáu trăm tuổi, mẫu phi đánh không lại vị nữ tử chiến thần đó, liền ném ta từ trên Cửu Trùng Thiên xuống, căn dặn ta dù gì cũng không được để lộ thân phận, lại đem thần vật thượng cổ của Côn Lôn Thần giới là Côn Lôn Kính cột trên người ta để bảo vệ cho ta. Không ngờ ta sau khi rơi xuống hạ giới lại vừa vặn rơi trên nhành cây ngô đồng ở núi Đan Huyệt, vừa vặn được mẫu thân nàng là Bích Hoàng công chúa cứu."
"Mẫu thân...Mẫu thân đã cứu ngươi?" Suy đoán trong lòng được chứng thực, ta nói không nên lời đây là cảm giác gì, chỉ cảm thấy trước mặt chính là tầng tầng sương vụ, muốn vén lên mà không vén được. Chuyện của mẫu thân năm đó, ngoại trừ Tu La Vương thì chỉ có người trước mắt là rõ ràng nhất, cũng không giống với Giao Vương, trong đó còn có cả lời đồn đãi, không thể khiến ta tin được.
Hắn gật gật đầu, nói: "Năm đó ta được mẫu thân của nàng cứu, tiếng là tỷ đệ nhưng kỳ thực lại như mẫu tử. Đúng lúc người tròn hai vạn tuổi, dẫn theo ta ra ngoài du ngoạn. Không ngờ sau đó lại tình cờ gặp Tu La Vương."
Trong lòng ta kích động, tựa như thủy triều không ngừng dâng lên, hết nửa ngày mới mở đôi môi khô khốc, nhỏ giọng nói: "Mẫu thân cùng Tu La Vương...Hai người họ..."
Nhạc Kha dường như hiểu được sợ hãi của ta, đưa tay nắm chặt tay ta, ta lúc này mới cảm giác được bản thân đang siết chặt tay thành nắm đấm, căng thẳng đến độ toàn thân đều cứng ngắc. Hắn từ từ tháo từng ngón tay ta ra, nắm chặt trong bàn tay mình như thể muốn từ đó truyền cho ta chút sức lực của hắn, nói: "Thanh nhi, nàng không cần phải căng thẳng. Mẫu thân và phụ thân nàng chính là đôi phu thê ân ái nhất. Tu La Vương là một nam tử hán quang minh lỗi lạc, hành sự rõ ràng không câu nệ, đối xử với mẫu thân nàng cũng cực kỳ tốt. Hai người quen biết bốn vạn năm mới thành thân, một vạn năm sau mới có nàng. Năm đó lúc nàng chào đời, cả thành Tu La ăn mừng suốt ba ngày ba đêm, cha nàng ôm nàng đứng nghiêm trang trên tường thành, cao hứng đến độ suýt nữa thì rơi từ trên tường thành xuống, say khướt suốt hai ngày."
Mắt ta không thể xuyên qua năm tháng, không thể quay về một vạn bốn trăm năm trước, chứng kiến thời khắc ta sinh ra, cả thành Tu La ăn mừng suốt đêm, nhưng ta mơ hồ có thể tưởng tượng được dáng vẻ khi cười của người, đôi mắt sáng lấp lánh, hàm răng trắng bóng, ánh mắt nhìn ta tất cả đều là vui mừng không ngớt.... Nước mắt từng chút từng chút một lăn dài. Những phỏng đoán cùng lo lắng bấy lâu đều đặt xuống, ta nhớ tới lần đầu tiên gặp người, một nam nhân to cao chín thước khí thế bừng bừng từng chút từng chút ngồi thấp xuống, dáng vẻ vừa mừng vừa lo, nhiều năm như vậy, đến lúc này vẫn không hiểu được những chua cay vui buồn trong đó.
Bất luận là đắng cay bởi bao ánh mắt lạnh lẽo, bất luận là bản thân đã từng không ít lần tự thấy xót xa bởi chính mình cô độc, những oán hận căm phẫn bất bình ẩn giấu bấy nay vào giờ phút này đều tan biến hết. Cuối cùng ta đã có thể buông bỏ– ta sinh ra, cũng được phụ mẫu song thân tươi cười đón nhận, là đứa con mà phụ mẫu trông mong, dân chúng cả thành ăn mừng nghênh đón ta vừa chào đời. So với việc Đan Chu sinh ra, bách điểu hướng hạ, núi Đan Huyệt phong cảnh đẹp đẽ không bút mực nào tả xiết, một chút cũng không thua kém.
Ta lao về phía trước, ôm chặt nam tử trước mắt, bất chấp cẩm sam sạch sẽ của hắn, bất chấp hắn ngọc dung xinh đẹp, chỉ cất tiếng khóc lớn, nước mắt như hồng thủy cuồn cuộn trào ra, vạn năm phẫn hận nhất thời được giải tỏa, giờ phút này khó mà nén được.
Đợi đến khi ta đem nước mắt quệt đầy vạt áo trước ngực hắn, cổ họng khóc đến khàn giọng, lúc này hắn mới đỡ ta dậy, lấy khăn tay lau sạch vệt nước mắt trên mặt ta, từ tốn nói: "Chỉ là trong khoảng thời gian mấy vạn năm lúc nàng còn chưa sinh ra, Thiên giới và Tộc Tu La chiến tranh liên miên không dứt. Phụ vương ta kế vị Thiên đế, phong con gái chiến thần làm Thiên hậu. Rất nhiều lần, ta cực kỳ muốn xông lên Cửu Trùng Thiên hỏi thử Phụ vương về tông tích của mẫu phi, nhưng vì ở dưới hạ giới bị không ít Thiên binh Thiên tướng truy sát nên đành thôi. Sau này tâm tàn ý lạnh, chỉ theo bên cạnh mẫu thân nàng, xem bà như thân nhân. Có điều lúc bà mới thành thân với Tu La Vương, cũng chưa từng nói với ngoại tổ mẫu của nàng, sợ ngoại tổ mẫu nàng không chịu đồng ý. Đành phải đợi đến khi sinh nàng ra, trước phái hai cô nương tộc Tu La đến núi Đan Huyệt báo tin mừng, nào ngờ ngoại tổ mẫu nàng tức giận quá độ mà qua đời. Khi ấy Thiên giới và tộc Tu La lại bắt đầu đánh nhau, lại đương lúc quyết chiến sinh tử, Tu La Vương bất đắc dĩ đành để hai mẹ con nàng ở lại thành Tu La, bản thân thì đến Thiên hà quyết chiến."
Phụ mẫu lần này cách biệt, liền chính là vĩnh viễn.
Sự việc sau đó, ta đại khái đã hiểu được, nhưng vẫn cực kỳ muốn biết, mặc dù nước mắt rưng rưng vẫn một mực hối thúc hắn nói tiếp.
Nhạc Kha ngừng một chút, nói: "Năm đó ta bảo vệ mẫu thân nàng và nàng về núi Đan Huyệt chịu tang, nhưng còn chưa đến nơi đã bị trưởng tộc Xích Diễm ngăn ở giữa đường. Trên người bà ta mặc tang phục, chỉ vào mẫu thân nàng nói bà bất hiếu. Mẫu thân nàng đang ôm nàng chạy đến dưới chân núi Đan Huyệt...chính lúc tỷ muội hai người đang tranh chấp, trên trời hạ xuống thánh chỉ, phạt mẫu thân nàng chịu chín chín tám mốt đạo Hồng Thiên Huyền Lôi, thì ra là do tộc trưởng Xích Diễm căm hận bà hại chết mẫu thân, đích thân lên Thiên giới xin hình phạt."
Toàn thân ta không nhịn được run lên, hơn vạn năm qua ta coi dì như thân mẫu của mình, nhưng thì ra cái chết của mẫu thân ta lại liên can tới dì không ít. Nhưng dượng lại chết dưới tay phụ thân, ân oán trong đó khó mà lý giải, ta có thể làm sao đây?
Hắn ôm chặt ta vào trong ngực, giọng nói trầm thấp, giống như đang nhớ lại cảnh tượng khi ấy: "Tiểu Thanh Loan nhi, khi ấy nàng chào đời bất quá vừa mới được năm ngày, vẫn còn là một con chim non khóc oe oe đòi ăn, Xích Diễm nói với mẫu thân nàng, nếu bà có thể chịu được chín chín tám mốt đạo Hồng Thiên Huyền Lôi, sẽ cho phép bà lên núi Đan Huyệt gặp ngoại tổ mẫu nàng lần cuối. Mẫu thân nàng đành phải giao nàng cho Xích Diễm, trời đất mây vần gió nổi, lôi điện xé toạc khoảng không, mẫu thân nàng mặc dù có bảy vạn năm tu vi cũng chống cự không nổi Hồng Thiên Huyền Lôi này, đến đạo thứ bảy mươi sáu, bà đã thoi thóp, ta lao về phía trước thay bà đỡ một đạo, nhưng tu vi ta còn thấp, bị một kích này giáng xuống ba hồn bảy phách liền rời khỏi cơ thể."
Ta ôm chặt hắn, dường như hắn là mảnh gỗ cuối cùng trên biển cả mênh mông, là đốm lửa còn sót lại duy nhất nơi núi sâu tuyết đọng, không thể nào rời xa nữa. Trong ngực là chớp vang sóng dội, từng đợt từng đợt chấn động đến mức ta đầu choáng mắt hoa, tay chân đều mềm nhũn. Hắn đặt cằm trên gáy ta, ta chỉ cảm thấy nơi nào đó dần dần bị thấm ướt, nong nóng, nước mắt nóng hổi làm ướt vạt áo, hắn nghẹn ngào nói: "Ba hồn bảy phách của ta cứ lẩn quẩn không chịu rời đi, nhìn thấy đến đạo thứ tám mươi, nhị công chúa bà...hơi thở bà đã không còn, đạo Hồng Thiên Huyền Lôi cuối cùng đã làm hồn phách của bà tan thành mây khói..."
"Trưởng tộc Xích Diễm nhìn thấy mẫu thân nàng đã biến mất trong bát hoang tứ hải, ôm nàng dẫn tùy tùng rời đi. Đến khi Tu La Vương vội vàng chạy đến, nơi đó chỉ còn Long thân của ta cùng với hồn phách bị tách ra, đôi mắt ông dường như muốn chảy máu, nhìn thấy chính là một màu đỏ rực. Ta thấy ông ấy sau đó vội vã quay đi, cuối cùng hồn phách phiêu tán, rơi vào một mảnh u tối."
Ta lảo đảo sắp ngã, nhớ lại chuyện xưa, chỉ còn căm hận. Chỉ trong mấy ngày phụ thân bước vào chiến trận đã không thể nào giữ lại tính mệnh của mẫu thân, có thể thấy được trận đại chiến đó bi thảm thế nào. Tiên giới vẫn luôn đồn đãi Tu La Vương Nhiếp Phần tính tình tàn bạo hung ác, nhưng không một ai biết được, lúc mẫu thân hồn phi phách tán, e là trong lòng người tựa như địa ngục, Hồng Liên Liệt Hỏa rực cháy, binh khí nào có thể dập tắt?
Ta từng nghe nói trận đại chiến giữa Thiên giới và bộ tộc Tu La cuối cùng hai bên đều bị tổn thất. Mười vạn thiết kỵ tộc Tu La chỉ còn lại bốn vạn, Thiên giới cũng tử thương vô số chiến tướng, trong đó có cả chiến tướng của Điểu tộc – dượng Phượng Đạm, còn có cả chiến tướng duy nhất của Thiên giới, cũng chính là phụ thân của Thiên hậu hiện tại, cũng đã chết trong trận đại chiến đó.
Một lúc sau, Nhạc Kha mới nói: "Lúc ta tỉnh lại, hồn phách đã ở trong người Long Tam Thái tử. Cảnh vật thay đổi, chính là ba ngàn năm trăm năm đã trôi qua. Nhưng sau nhiều năm như vậy, ta lại chưa từng nghe thấy bất kỳ lời đồn đại nào về mẫu phi. Dường như mẫu phi chính là điều bí mật nhất trên Cửu Trùng Thiên, không ai nhắc đến."
Ta từ trong ngực hắn chống dậy, trong lòng đau thương không dứt, nhưng vẫn nhịn không được hỏi: "Lẽ nào giọng nói đêm qua ngươi nghe được trong Ngự hoa viên của Thiên đế là giọng nói của Thiên phi nương nương?"
Trong mắt hắn lóe lên một tia bi thương, như thể nhớ lại tình cảnh điên cuồng đêm qua, hung hăng nói: "Cũng không biết vì sao, ta chỉ nghe được tiếng nói của mẫu thân, nhưng tìm tới tìm lui vẫn tìm không được bà ở đâu..."
Ta lùi về sau một bước, mặc dù qua hôm nay hắn đem chuyện cũ nói rõ ràng, xua đi phiền muộn đau thương trong lòng ta, nhưng nhìn thấy dáng vẻ dọa người thế này của hắn, thật sự có cảm giác đáng sợ.
Hắn cắn chặt răng, cuối cùng nhớ tới ta: ".... Nàng a đầu nhẫn tâm này, đêm qua nếu không phải nàng đánh ta bất tỉnh..."
Ta lau đi nước mắt nhòe nhoẹt trên mặt, cũng không rõ là vì đau lòng cho bản thân hay là vì đau lòng cho hắn. Chỉ thấy chuyện trước không sai chuyện sau không đề cập đến, nhưng hắn dằn vặt trăn trở cho đến tận bây giờ, thay đổi thân phận diện mạo, lại vẫn như trước đây chưa từng tìm được mẫu phi của mình, đắng cay khổ sở trong đó, há có thể nói với người ngoài?
Ta khua khua tay, đem nước mắt trên tay quệt hết vào quần áo, hốc mắt đỏ hoe chỉ ra bên ngoài nói: "Đây là nơi nào? Ngươi điên rồi sao?" Lại thấy ta sợ hắn thế này, quả thật nực cười. Nếu như hắn muốn động thủ với ta, từ mấy trăm năm trước đã sớm ra tay, há có thể để ta hành hung hắn một trận, lại còn bứt vảy rồng của hắn?
Thấy hắn vờ như muốn đánh ta, ta cũng không thèm lùi về sau, tiến lên hai bước lao thẳng vào lồng ngực hắn, ôm chặt eo hắn xấu xa nói: "Đánh đi. Ngươi đánh đi a. Dù sao ngươi cũng từng gọi mẫu thân là tỷ tỷ, nói ra ta còn phải gọi ngươi một tiếng tiểu cữu cữu, miễn là ngươi có thể xuống tay."
Hắn quay đi lau lau mặt hai cái, quay đầu lại nhéo mũi ta một cái, cười vang nói: "Ta chẳng phải cũng từng gọi nàng là tỷ tỷ sao? Việc này nên tính thế nào?"
Ta thật chưa từng nhớ tới điểm này. Chỉ ngơ ngơ ngác ngác nhìn hắn. Hắn ôm ta vào lòng, thản nhiên nói: "Trưởng tử của Thiên đế sớm đã hồn phách tứ tán, hiện tại ở bên cạnh nàng chính là Tam thái tử của Đông Hải Long Vương, tiếng tiểu cữu cữu này thật không dám đảm đương."
← Ch. 038 | Ch. 040 → |