Kiêm gia bỉ ngạn
← Ch.019 | Ch.021 → |
Bích Dao thấy ta bị tam ca nàng ấy nửa ôm nửa kéo dẫn về Đông Hải Thủy Tinh Cung, hốc mắt sưng đỏ, vẻ mặt hung hãn, nàng ngoác miệng cười hết mấy ngày, lại ở sau lưng Nhạc Kha khoe khoang hắn ta tốt thế này hắn ta tốt thế kia, nói huynh trưởng của nàng đối với ta một lòng một dạ, xả thân bảo vệ, lý ra nên kết thành một đoạn lương duyên.
Trong lòng ta có chút đắn đo, đem sự thể hồi tưởng lại, nếu nói Nhạc Kha đối với ta hoàn toàn không có chút tình cảm nào, có lẽ hơi gượng ép, nhưng nếu nói hắn đối với ta tình thâm nghĩa trọng, ta lại thấp tha thấp thỏm thấy thật khó tin, nhưng trong lòng lại có chút ngọt ngào vui mừng, phảng phất giống như tình cảnh trước đây khi ta động lòng với hắn thưở ban đầu. Nhưng cũng tức giận huynh muội hắn hùa nhau làm chuyện xấu, bất chấp vết thương trên người, đè Bích Dao xuống chiếc giường vỏ sò hung hăng giáo huấn một phen, đương lúc hai người bọn ta đánh nhau khí thế hừng hực, cá yêu tiến đến bẩm báo: "Tứ công chúa, Giao tộc Thái tử điện hạ đến thăm Loan tiểu thư, hiện đang đợi ở trong điện Tam Thái tử."
Ta hoan hô một tiếng: "Ly Quang đến rồi!" lập tức chống gậy muốn đi ra ngoài điện, lại bị Bích Dao giữ chặt, hết chờ nàng rề rà đổi y phục một hồi lại thay đổi một đống châu ngọc trên đầu một lượt. Trong lòng ta gấp đến độ như kiến bò chảo nóng, nàng ấy mới sửa soạn xong xuôi, nghiêng đầu đánh giá ta một lúc, nửa đùa nửa thật nói: "Tỷ tỷ, dáng vẻ của tỷ thế này, son cũng không thoa, chẳng biết ca ca muội sao lại nhìn trúng tỷ?"
Ta vờ như muốn vò rối tóc nàng ấy, nàng ấy mới chịu thôi, hi ha ha ha kéo ta ra cửa đi gặp Ly Quang.
Đông Hải Long Vương con cái phi tử đông đúc, chiếm phần lớn diện tích Thủy Tinh Cung, tẩm điện của Bích Dao cách tẩm điện Nhạc Kha không xa. Bản thân ta từ lúc quay lại liền ở điện bên cạnh Nhạc Kha, vì việc này mà Bích Dao náo loạn với hắn mấy lần, chỉ mong ta dọn qua ở cùng nàng ấy, tiếc là Nhạc Kha cuối cùng cũng nhất quyết không buông, mỗi ngày nhất định phải chăm chăm nhìn ta thay thuốc.
Độc thi ma trên người ta chưa trừ hết, mấy ngày trước đó còn mê man tùy ý Bích Dao huyên náo, hai ngày nay khỏe hơn đôi chút liền chống gậy đi loanh quanh giãn gân giãn cốt, hôm nay vừa vặn nhấc chân tới tẩm điện Bích Dao.
Lúc hai người bọn ta đi tới, Nhạc Kha cùng Ly Quang đang ngồi dưới tán san hô trong điện của hắn, cũng không biết đang nói chuyện gì, Nhạc Kha gương mặt ngập tràn ý cười, cực kỳ hăng hái nhiệt tình, chẳng hề có chút bộ dạng nghiêm chỉnh trước kia.
Nhìn thấy ta với Bích Dao nắm tay nhau đi tới, Nhạc Kha vui vẻ ra mặt, tiến tới kéo chặt tay ta, liên tục cảm thán: "Thanh Nhi, nàng và ta trong mộng từ biệt, thế nào mà hôm nay gặp lại, nàng vẫn là dáng vẻ thê thảm thế này?"
Loảng xà loảng xoảng –
Trong đầu ta bị một tiếng sét, đem ta đóng chặt trên nền đất, chút vui mừng vừa mới nhú ngay lập tức bị đập tan.
Thằng nhãi này hôm nay nhiệt tình như thế, thì ra lại – quên rồi.
Hắn sớm không quên muộn không quên, lại ngay lúc này mà quên, nếu như không phải ta biết rõ bản tính của hắn, biết hắn không phải cố ý giả bộ quên, chẳng rõ sớm sẽ ảo nảo thành bộ dạng gì nữa. Cũng may ta chưa từng nghe lời Bích Dao, cũng chưa biểu lộ tình cảm, bằng không ta liền trở thành trò cười khắp bát hoang tứ hải.
Đặc biệt là chúng tiên tử ngưỡng mộ Nhạc Kha nhưng lại không biết chứng bệnh của hắn sẽ cười nhạo: "Nhìn xem, con chim loan đó không biết lượng sức, tưởng rằng độc chiếm được Tam thái tử, rốt cuộc Tam Thái tử ngay cả nàng ta là ai cũng không nhớ..."
Ta kéo kéo khóe miệng, cố nặn ra chút ý cười, giật tay ra khỏi tay hắn, quay về phía Ly Quang cười nói: "Ngươi sao lại rảnh rỗi tới đây?"
Từ sau khi ta với Bích Dao đi đến, Ly Quang chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh, ánh mắt trầm tĩnh ôn nhu, giống như hiểu rõ nguyên do việc gì, may mắn hắn không phải kẻ nhiều chuyện, chỉ tiến lên hai bước tỷ mỷ quan sát ta, lại ngồi xổm xuống cẩn thận nhìn chân ta một hồi, mới yên lòng nói: "Rốt cuộc đã thoát khỏi cảnh nguy hiểm!"
Nhạc Kha đứng bên cạnh nhìn Ly Quang ngồi xuống, mấy ngày trước hắn cũng có thói quen ngồi xổm trước mặt ta nhìn vết thương trên chân ta, lúc này cũng ngồi xuống theo thói quen, đưa tay ra, rồi lại nhíu chặt mày rụt trở về, mờ mịt luống cuống nhìn hai tay mình, nhẹ giọng nói: "Cái gì?"
Bích Dao thấy dáng vẻ hắn như thế, sắc mặt trắng bệch, cuống quít hướng sang ngư nương bên cạnh nháy nháy mắt. Ngư nương này cũng có chút nhanh nhạy, lập tức xoay người đi ra, không lâu sau đã mời Đông Hải Long Vương và Vương Phi tới.
Sắc mặt Vương Phi tái nhợt, tiến lên kéo hắn đứng dậy, ôn giọng nói: "Con của ta, con bị làm sao vậy?"
Thần sắc của Đông Hải Long Vương cũng cực kỳ khó coi.
Nhạc Kha mờ mờ mịt mịt nhìn bà ấy một lúc, u u mê mê hỏi: "Bà là ai?"
Một câu nói liền khiến Đông Hải Vương Phi khóc nức nở: "Con của ta, con sao lại không nhận ra mẫu phi?"
Nhạc Kha giương mắt nhìn những người xung quanh một hồi, bất chợt hắn đi về phía ta. Ta sớm đã bị tình trạng của hắn dọa sợ, cũng không biết hắn muốn làm gì. Thấy trong mắt hắn ý vui mừng dần dần lan tỏa, tiến tới liền kéo kéo vạt áo ta, nói: "Tỷ tỷ, sao tỷ lại mặc áo trắng lòe loẹt thế này?"
Ta á khẩu không trả lời được, ngơ ngơ ngác ngác nhìn hắn.
Hắn ngẩng đầu quan sát xung quanh một lúc, liền kéo tay ta ra ngoài."Tỷ tỷ, nơi này âm âm u u không chút ánh sáng, chúng ta đi thôi?"
Mồ hôi ta túa ra, cũng không biết hắn bị gì, tay chân cứng ngắc cứ thế tùy ý hắn kéo ra ngoài hai bước, bỗng nhiên ý nghĩ chợt lóe sáng, nhớ tới hai trăm năm khi hồn phách ta bị đánh tan, dường như từng thấy một đứa trẻ ở cạnh mẫu thân, nếu như ta đoán không lầm, hắn nhất định đã nhìn nhầm ta thành mẫu thân rồi.
Ta cương quyết đứng tại chỗ, hắn quay đầu ngỡ ngàng: "Tỷ tỷ, sao lại không đi?"
Ta chỉ thấy lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cố gắng nặn ra chút ý cười, ôn nhu nói: "Ngoan, ở đây tỷ tỷ vẫn chưa tham quan hết, muốn ở lại đây vài ngày."
Hắn nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, ngỡ là đã quen được nuông chiều, nào ngờ hắn lại nghiêm túc gật gật đầu, nói: "Vậy cũng được, đệ sẽ ở lại đây với tỷ." Ta kéo hắn ngồi xuống ghế, ngay lập tức hắn không nói không động, đúng thực là ở lại đây bầu bạn với ta.
Long Vương Phi hai mắt nhỏ lệ, như thể tìm thấy cứu tinh lao bổ về phía trước, nắm chặt hai tay ta, khẩn cầu: "Loan cô nương, van cầu cô lưu lại đây, tất cả mọi thứ ở Đông Hải Long Cung, chỉ cần cô nương thích đều sẽ là của cô nương, chỉ xin cô lưu lại đây với con trai ta."
Từ nhỏ đến lớn thân thể ta rất ít tiếp xúc với người khác, trước giờ cũng chỉ có Cửu Ly tiểu động vật là có chút vinh hạnh đặc biệt đó, lúc này cảm thấy có chút khó chịu, Vương Phi trong lúc kích động dường như đã mất khống chế, lực tay nắm hai tay ta cực lớn, chặt đến độ khớp xương ta bắt đầu đau.
Ta kéo kéo khóe miệng, trông mong Nhạc Kha có thể lập tức thanh tỉnh lại, vừa mở miệng gọi: "Nhạc Kha – -" Hắn đã ngay lập tức đứng dậy tiến đến, ngoan ngoãn nói: "Tỷ tỷ, tỷ gọi đệ?"
Đông Hải Vương Phi nước mắt không ngừng tuôn rơi, liên tục than thở: "Đều là tội nghiệt do ta gây ra mà!"
Ta nghĩ tới bà ấy đã tới tuổi này, vì đứa con ngốc nghếch nhất định là tan nát cõi lòng, tức thì cố gắng chịu đựng cơn đau ở ngón tay an ủi bà: "Vương Phi đừng nôn nóng, Thanh Loan và Tam Điện hạ cũng coi như có chút giao tình, xin Vương Phi đừng gấp, ta nhất định sẽ ở lại với hắn đến lúc hắn khỏe mạnh trở lại."
Trong mắt bà hiện lên tia cảm kích: "Đa tạ Loan cô nương, đa tạ cô nương!" Mấp máy môi, muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói thêm lời nào, dưới sự dìu đỡ của Đông Hải Long Vương rời đi.
Ta lừa gạt Nhạc Kha tiến vào nội điện, trấn an hắn nghỉ ngơi, không lâu sau thì hắn liền ngủ. Ly Quang với ta cách biệt không lâu, nhưng nhớ tới việc hắn gửi ta con Bạch Hổ, sắc mặt liền không tốt, vỗ vỗ vai hắn: "Thái tử điện hạ, uổng công ta với ngươi là huynh đệ, ngươi thế nhưng lại thông đồng với con rồng ngốc này lừa gạt ta?"
Ly Quang trước giờ ôn hòa, nhưng hắn hôm nay với hắn trong quá khứ có chút không giống, cụ thể là điểm nào không giống, nhất thời ta không thể chỉ ra được. Hắn quét mắt nhìn trong nội điện, hai mắt mở to, vô cùng đứng đắn nói: "Quân tử có nét đẹp của người trưởng thành, ta biết nàng trước nay tâm tính nhân hậu!"
Đúng lúc Bích Dao ở nội điện thu xếp ổn thỏa cho Nhạc Kha xong đi ra, thấy hai người bọn ta đứng ở cửa, nói: "Tỷ tỷ với Ly Quang ca ca sao lại không ngồi?"
Ta thấy Nhạc Kha trong lúc mơ mơ hồ hồ, mở miệng gọi ta tỷ tỷ, vạn năm qua ngoại trừ Cửu Ly cũng chưa từng có ai gọi ta một tiếng tỷ tỷ. Ta ở trong kính nhìn thấy việc trước đây, nếu như hắn là đứa bé ở cạnh mẫu thân ta, theo như lời của bà bà quét dọn núi Đan Huyệt, mẫu thân ta đã từng nhặt về một con rồng, chính là con của Thiên Đế hiện giờ, không phải Đông Hải Tam thái tử điện hạ, trong này có ẩn tình, thực sự là khó hiểu.
Ta có tâm muốn tìm hiểu cho rõ ràng, hướng về phía nội điện nhẹ giọng nói: "Hắn có thể ngủ yên không? Trông hắn thế nhưng ngay đến Vương Phi cũng không nhận ra, chứng bệnh này thật sự có chút không đơn giản."
Trong mắt Bích Dao ẩn ẩn lệ: "Ly Quang ca ca và Thanh Loan tỷ tỷ đều không phải người ngoài, Bích Dao mạo muội xin hai người đừng đem việc này truyền ra. Nếu như loan truyền, Tam ca sau này làm người thế nào đây?"
Quả thật người phàm cũng có câu: "Chuyện xấu trong nhà chớ truyền ra ngoài"! Đông Hải Long Vương dù gì đi nữa cũng là người có máu mặt. Ta với Ly Quang ánh mắt giao nhau, cả hai đều khẽ lắc đầu.
Nhạc Kha mặc dù tính tình có chút cổ quái, có chút hay quên, làm vị hôn phu thì không được, nhưng làm huynh đệ thì không sao.
Ta muốn tìm hiểu cho rõ ràng, trầm ngâm: "Chứng bệnh này của Tam thái tử là bị từ nhỏ, hay là sau này mới có?"
Bích Dao tập trung suy nghĩ một hồi, chậm rãi nói: "Theo như lời mẫu phi, Tam ca từ nhỏ đã mắc phải chứng u mê này, chỉ là sau này càng lúc càng tốt lên, dù có hay quên nhưng vẫn nhận ra người nhà. Chỉ là lần này không biết vì sao lại lơ mơ hồ đồ đến thế? Muội từ khi sinh ra đến nay chưa từng thấy qua dáng vẻ này của Tam ca."
Nhạc Kha chính là con thứ ba của Đông Hải Long Vương, sau hắn còn có sáu đệ đệ và bốn muội muội, Bích Dao chính là vị nhỏ nhất, nếu nói chưa từng gặp qua dáng vẻ mơ màng này của hắn, âu cũng có thể tin.
Lòng ta có chút bực bội tiếc nuối, nhìn thấy Ly Quang lại nhớ tới hai vị muội muội mỹ mạo của hắn. Lần trước tại yến tiệc ở Thủy Tinh cung, nghe nói Tộc trưởng Giao Tộc cực kỳ mong muốn cùng với Đông Hải Long Vương kết mối hôn sự, trùng hợp hai vị muội muội của Ly Quang đối với Nhạc Kha cũng có mấy phần tình ý. Hôm nay bị Ly Quang biết được việc này, không chừng mối lương duyên tốt đẹp này không thành rồi.
Ly Quang yên tĩnh ngồi lại một hồi, thấy ta mạnh khỏe không việc gì liền cáo từ rời đi, chỉ lưu lại ta với Bích Dao ở lại trông coi.
Theo như lời Long Vương Phi, Nhạc Kha lần này mơ mơ hồ hồ không giống với lúc nhỏ, khi tỉnh khi mê. Nhưng kỳ quái chính là, mỗi khi ta ở cạnh bên trông chừng hắn, hắn đều có thể nhận thức được, chỉ có điều gọi ta là "tỷ tỷ", còn với đám người Bích Dao và Long Vương Phi, hắn cơ hồ hoàn toàn không nhận ra.
Qua mấy lần lặp đi lặp lại như thế, ngay cả ta cũng thấy sự việc kỳ quái. Cuối cùng phần lớn thời gian đều ở trong nội điện trông chừng hắn. Hôm đó hắn có vẻ tỉnh táo, ở trên giường thức dậy, thấy ta chống cằm ngủ gà ngủ gật, ngồi dậy đem chăn trên giường khoác lên người ta.
Ta mở mắt, thấy hắn nhu thuận đáng yêu, một nam nhân cao bảy thước thế nhưng lại giống như đứa trẻ nhìn ta chằm chằm đầy mong đợi: "Tỷ tỷ, đệ không muốn nán lại đây."
Ta đột nhiên bật cười, chỉ cảm thấy vẻ mặt hắn thế này cùng với Cửu Ly lúc làm nũng có chút tương tự, đưa tay nhéo nhéo mũi hắn, chợt nghe ngoài cửa ho khan một tiếng, quay đầu ra nhìn, Đông Hải Long Vương Phi hốc mắt hồng hồng đang đứng ngoài cửa, ngơ ngác nhìn ta.
Nhạc Kha kéo chặt tay ta, vẻ mặt đề phòng.
Vương Phi nét mặt xấu hổ, bất đắc dĩ nói: "Loan cô nương, ta có chuyện muốn thảo luận với cô nương."
Ta ngọt ngào trấn an Nhạc Kha một lúc, lại ba lần bảy lượt cam đoan rất nhanh sẽ quay trở lại, hắn mới chịu thả tay ra, ta cùng Đông Hải Vương Phi hết rẽ lại quẹo, đến một cung điện cực kỳ u tĩnh.
Dạ minh châu trong điện phát ra ánh sáng nhu hòa, nguy nga tráng lệ. Ta âm thầm đoán, nơi đây chính là tẩm cung của Vương Phi, bà khoát khoát tay, để các ngư nương tùy tùng đều lui xuống, lệ trong mắt không ngừng tuôn rơi, nắm chặt tay ta, đem ta kéo đến ngồi trên tháp thượng, nhưng lại không nói lời nào.
Trước nay ta chưa từng thân cận với người khác, lại là một phụ nữ trung niên đang khóc sướt mướt, chưa nói đến bà vì sao mà khóc, dáng vẻ này, nếu ta đoán không lầm, khẳng định là có chuyện muốn nhờ, liền muốn tránh đi, lại ngại vài phần mặt mũi của huynh muội Nhạc Kha, không muốn thất lễ trước mặt người khác, đành phải tạm thời nhẫn nại.
Vương Phi khóc đủ rồi, lúc này mới kéo tay ta tỉ mỉ quan sát, lại hỏi vài ba chuyện như trong nhà ta có mấy người. Trước nay mặc dù ta cũng có chút quen biết với bà, bà đối với ta chung quy vẫn rất hòa nhã, nhưng nhất định không phải là dáng vẻ khiêm tốn nhã nhặn như hôm nay.
Ta lẻ loi một mình đã chẳng phải là chuyện bí mật gì, liền thuận miệng đáp: "Thanh Loan phụ mẫu đều đã mất, chỉ có một người dì, cũng có thể coi là người thân."
Bà lại rơi rơi lệ, kéo tay ta muốn đặt vào lòng, cố gắng tạo một cái ôm ấm áp, trong miệng cũng là thịt a tâm can a...Ta suốt mấy vạn năm cô độc hiu quạnh một mình đã quen, bất ngờ được người khác đối đãi nồng nhiệt như thế, nhất thời có chút khó chống đỡ, dùng sức thoát khỏi tay bà, lùi về sau hai bước, thản nhiên nói: "Vương Phi có việc gì xin cứ phân phó."
Bà thôi rơi nước mắt, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, nghiêm nét mặt nói: "Loan cô nương, cô nương ngồi qua đây, bổn cung kể chuyện cũ cho cô nương nghe."
Ta thật sự bị nhiệt tình của bà làm kinh sợ, đề phòng nhìn nhìn bốn phía xung quanh, cửa điện mở rộng, vạn nhất tình thế bất ổn cũng dễ dàng chạy trốn, mới chậm rãi đi qua ngồi bên cạnh bà.
Nét mặt bà bình tĩnh, chậm rãi nói: "Nói ra cũng không sợ cô nương chê cười. Hơn bốn vạn năm ngàn năm trước, bổn cung sinh đại hoàng tử và nhị hoàng tử, Long Vương ngài khi đó còn thanh niên, cũng không biết từ đâu tìm về hai ngư nương xinh đẹp mỹ mạo, cả ngày cùng hai nàng ta đắm chìm một chỗ, hoàn toàn không để tâm đến ta và hai long tử. Trong lòng ta ghen ghét đố kỵ, có một ngày nhân lúc người xuất cung đi làm mưa, sai người đến, tự tay giết chết hai nàng kia, thấy cả hai hiện nguyên thân là hai con cá chép đỏ, liền rửa tay làm cơm, đem hai con cá chép này làm thành món cá kho, đợi Long Vương quay về dùng bữa."
Ta len lén liếc nhìn vẻ mặt bà, trong lòng lộp bộp lộp bộp, thầm nghĩ không ổn, nói không chừng Long Vương Phi muốn trừ khử ta, mới bộc bạch thế này? Lập tức âm thầm tập trung đề phòng.
← Ch. 019 | Ch. 021 → |