Ngọc tác nhân gian
← Ch.007 | Ch.009 → |
long Bàn ăn hình vuông, hai nam một nữ mỗi người ngồi một phía, ta liền đứng ở phía còn lại, hơi có chút mới mẻ ngắm nghía vẻ mặt không tình nguyện của chính mình.
Lão Điền Trì Giao Vương đang không ngừng lải nhải lẩm bẩm, đại ý là muốn lấy lại viên châu hổ phách vừa bị tên Nhạc Kha nuốt mất. Nhạc Kha thì lại làm ra vẻ không hay biết gì, vẻ mặt lạnh lùng cúi đầu cặm cụi ăn. Hắn cứ thế hùng hục ăn hết đĩa này sang đĩa khác, sức ăn như gió cuốn mây tan, làm người ta không khỏi nghi ngờ gần đây có phải Đông Hải long cung đang gặp khó khăn về tài chính, cho nên Tam thái tử điện hạ hắn mới bị đói đến mức thế này.
Lúc này, chân thân của ta đang ngồi ngay ngắn phía đối diện không hẹn mà cũng có suy nghĩ giống hệt như ta, vụng trộm ngẩng đầu tặng cho vị Long Tam thái tử này một ánh mắt khinh bỉ. Chuyện này đối với tình cảnh hiện tại của ta lại càng thú vị, ta bị giam giữ cả ngày ở nơi tối tăm kia, thật quá cô độc tịch mịch, cho nên lúc này trong lòng đang hứng trí bừng bừng chờ xem náo nhiệt.
Điền Trì Giao Vương đòi không được nội đan tinh nguyên của Tuyết Cáp Tinh, miễn cưỡng chờ cho Nhạc Kha ăn hết thức ăn trên bàn, liền kéo chân thân không tình nguyện của ta xuống lầu đi trước, vẻ mặt tức tối như thể nếu "ta" không đi theo lão sẽ không chịu bỏ qua cho "ta".
Nhạc Kha đằng vân giá vũ, không bao lâu đã đuổi đến trước mặt Điền Trì Giao Vương, hắn quay đầu nở một nụ cười hiếm hoi, lạnh lùng nói: "Tam thúc có muốn ghé qua Long Cung thăm phụ vương ta một chút, phụ vương đã ba ngàn năm không gặp người, quả là cực kỳ thương nhớ." Lời nói cử chỉ của hắn lúc này quả thật rất ôn nhuyễn, nhưng thật không ngờ sắc mặt Điền Trì Giao Vương đột nhiên chuyển thành trắng bệch, lão lắp bắp từ chối: "Thúc phụ ở Điền Trì còn nhiều sự vụ bận rộn, phải về gấp để xử lý. Về phần huynh trưởng nơi đó, ngày khác ta sẽ đến thăm. Ngày khác sẽ đến thăm." Nhạc Kha ngửa đầu cười rộ, cử chỉ cực kỳ thân thiết: "Khi thúc phụ đến Đông Hải, phụ vương tất nhiên mở rộng cửa lớn, xếp thành hàng chào đón. Nếu hôm nay thúc phụ có việc, cháu cũng không dám quấy rầy người." Điền Trì Giao Vương nâng tay áo lau mồ hôi trán, thở phào như vừa trút được gánh nặng ngàn cân. Liền nghe Nhạc Kha bồi thêm một câu: "Chính là không biết ngày khác cụ thể là ngày nào?" Mặt lão Điền Trì Giao Vương đột nhiên chuyển thành xám ngoét như vừa bị ai đó đốt mất râu rồng, rồi lão vờ như không nghe thấy, lặng lẽ buông tha chân thân ngây thơ của ta, vội vội vàng vàng cưỡi mây bay mất. Tiếp đến "ta" cũng cưỡi mây bay đi. Lúc này chỉ còn mỗi Nhạc Kha cô cô độc độc đứng ở Đông Hải, trước mặt là biển xanh vô tận, phía trên là khoảng không bao la, sau lưng là muôn dặm rừng xanh. Hắn cứ thế đứng lặng, mắt nhìn về hướng biển khơi xa xăm, toàn thân toát lên vẻ tôn quý, nhưng cũng thật thê lương. Ta cũng đứng đấy im lặng quan sát hắn, trong lòng dâng lên sự tò mò nên không bỏ đi theo chân thân của mình. Ước chừng sau khoảng một nén hương thời gian, ta nghe thấy hắn thở dài rồi đi về hướng biển sâu.
Ta bây giờ vô ảnh vô hình, người bên ngoài không nhìn thấy ta, càng không thể gây tổn thương đến ta, ta lại không sợ nước sợ lửa, thật là vô cùng thuận tiện. Thế là ta liền trèo lên lưng hắn đánh một giấc dài, chỉ cảm thấy hắn cứ đi mãi đi mãi, lúc này ta đã không còn phân biệt được phương hướng, trong lòng bắt đầu dâng lên một chút hỗn loạn. May là lúc ấy hắn đột nhiên dừng lại, đứng trước một căn nhà đá tối om. Căn nhà đá này hẳn là đã ở đáy biển rất nhiều năm, phía trên phủ đầy rêu xanh, bùn đất trầm tích, còn có rất nhiều loại cá bé xíu đủ màu sắc bơi lội tung tăng trên những cọng rong biển. Thỉnh thoảng, một chú cá lớn gan bơi tới gần Nhạc Kha, liếc trộm hắn một cái, rồi lại dùng hết sức bình sinh bơi đi thật xa.
Ta từ trên lưng hắn nhảy xuống, ung dung nhìn hắn dùng lực đẩy ra cánh cửa đá đen thui, bên trong lập tức toả ra một loại ánh sáng thật nhu hoà. Ta nhíu mày thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn lén lão Long Vương giấu một vị mỹ nhân xinh tươi nơi này. Trong lòng đột nhiên cảm thấy bồn chồn, ta vội vàng theo sát hắn đi vào bên trong. Trong phòng trống rỗng, chỉ có một bộ bàn ghế đá, rất là thanh đạm. Trên bàn rải rác nhiều mảnh vụn, ta cũng chưa kịp nhìn kỹ là những thứ gì, đã bị một cái quan tài rất lớn màu lam ở giữa nhà thu hút toàn bộ tâm tư. Quan tài không đóng nắp, ta vụng trộm ngó vào, trong quan tài có một vị nam tử trẻ tuổi nằm ngay ngắn, mình mặc giáp bạc, làn da cũng thật trắng trẻo, mi dài mắt to, mũi cao thẳng, môi mỏng, ngũ quan anh tuấn, nói chung là cực kỳ đẹp trai. Giữa mi tâm có nhiều nếp nhăn, giống như là hắn đang ngủ một cách cực kỳ thống khổ, cũng giống như là hắn vẫn còn chuyện quan trọng vẫn chưa giải quyết nên không đành nhắm mắt xui tay.
Biểu tình của Nhạc Kha lại cực kỳ quái dị. Ta nghĩ, nếu có ai đó có thể nhìn thấy biểu tình của ta lúc này, có lẽ sẽ đại khái hiểu được vì sao hắn lại có phản ứng như vậy.
Hắn vuốt ve quan tài một lúc lâu, sau đó đến ngồi ở ghế đá phía trên, cầm cọng lông chim màu xanh trên bàn lên rồi ngẩn người, nét mặt của hắn thay đổi có lúc hiền hòa vui vẻ có lúc lại lạnh lẽo như băng.
Tình cảnh này hơi có chút quái dị. Ta tỉ mỉ quan sát cọng lông chim màu xanh ấy, sau một hồi liên tưởng, ta chợt nhận ra đấy không phải là cọng lông đuôi xinh đẹp nhất của ta, vĩ thanh linh, hay sao? Nhạc Kha này thật là vô sỉ, không biết hắn trộm cọng lông đuôi xinh đẹp của ta lúc nào, lại còn đem nó giấu trong căn nhà đá tối om thế này, chậc chậc, thật là vô sỉ mà! Từ khi ta quen hắn đến giờ, chưa từng thấy hắn tươi cười ngọt ngào như hôm này, nhất thời ta cảm thấy thật thú vị, bao nhiêu hờn giận đều tan biến hết, ta lẳng lặng đứng cạnh hắn, nhìn hắn thật chăm chú. Không ngờ hắn lại tuôn ra một câu, ta nghe xong mà cảm thấy trời long đất lở. Hắn nói: "Tỷ tỷ, đệ đã gặp con gái của tỷ rồi." Những lời này thoạt nghe cũng chẳng có gì khác thường, mấu chốt chính là bí mật đằng sau câu nói ấy. Rồi hắn lại nói tiếp: "Nàng ta pháp lực thấp kém, không biết lượng sức, nhưng lại giống tỷ thích dạo chơi chung quanh. Lúc đầu nàng ở chỗ đệ một thời gian, không lâu lại đến chơi Điền Trì của tam thúc." Ta như trúng phải cửu thiên huyền lôi, khó chống đỡ đại kiếp nạn, thoáng chốc cảm thấy không gian chung quanh trở nên phiêu tán, lại rơi vào trạng thái vô tri giác.
Trước đây, dì từng nói qua, mẫu thân của ta chính là con gái nhỏ của thủ lĩnh Điểu Tộc đời trước, chân thân cũng là một con chim Loan. Dì còn nói, mẫu thân tính cách ôn thục hiền đức, là vị Nhị công chúa của núi Đan Huyệt được người người khen ngợi, ngưỡng mộ. Chỉ tiếc là khi còn xuân sắc lại gặp phải đại nạn, cả hai vợ chồng cùng chết trẻ, cho nên ta mới được gửi nuôi ở cung Phượng Tê. Sau này ta mới phát hiện, những lời ấy không hẳn là sự thật.
Năm đó ta khoảng hơn sáu ngàn tuổi, đang nằm vắt vẻo trên cây xà ngang trong một toà điện hoang vắng của cung Phượng Tê ở núi Đan Huyệt để nghỉ ngơi, tình cờ nghe được hai mẹ con Tiên Nga quét dọn vừa quét tước vừa tán gẫu chuyện xưa trong cung. Người mẹ thở dài: "Mẹ ở trong cung Phượng Tê hầu hạ chủ tử mấy vạn năm, đã thấy qua nhiều thế hệ công chúa, trong đó không giống công chúa nhất chính là Bích Hoàng công chúa." Ta nửa tỉnh nửa mơ chỉ cảm thấy cái tên này vừa xa lạ vừa lợi hại, không khỏi lưu tâm nghe kỹ hơn một chút.
Tiên Nga trẻ tuổi xấp xỉ tuổi ta, cho nên đối với cái tên này cũng cảm thấy xa lạ, liền nhanh nhảu hỏi lại: "Mẹ! Người mau kể chuyện xưa cho con nghe đi. Bích Hoàng công chúa? Vì sao cái tên này trước nay con chưa từng nghe qua?" Người mẹ cực kỳ khinh thường hừ một tiếng: "Con mà biết cái gì? Bích Hoàng công chúa chính là mẹ ruột của cái con tiểu nha đầu khó chơi được gửi nuôi ở tiền điện đấy!" Hai chữ "gửi nuôi" thực sự chọc vào nỗi đau của ta. Mặc dù ta không biết người mà lão mẹ nhắc đến có phải là ta hay không, nhưng cũng cực kỳ hứng chí, lập tức bỏ quên Chu Công, niệm cái quyết hóa thành con muỗi nhẹ nhàng bay đến cửa.
Hai mẹ con ấy vẫn đang ngồi trước cửa thềm đá, lão mẹ đang vô cũng kích động dẩu mỏ nói thao thao: "Con gái ta, ngay cả con nha đầu hoang dã kia mà con cũng không biết sao? Tên nó là Thanh Loan." Tiên Nga trẻ tuổi mở to đôi mắt trong veo như nước, có chút sợ hãi thốt lên: "Mẹ nói là mẫu thân của Thanh Loan chính là tiểu công chúa của cung Phượng Tê?– thật sự là khó tin nha." Thực ra sau khi ta hoá thành hình người, dì cũng đã từng đem việc này chính miệng nói qua cho ta. Chỉ là dì chưa từng nhắc đến tên của mẫu thân. Trong lòng ta, mẫu thân chính là mẫu thân, ta chưa từng nghĩ tới mẫu thân còn có một cái tên xa lạ được lưu truyền ở tiên giới.
Lão mẹ lại nói tiếp: "Con mà biết cái gì? Còn một chuyện bí mật nữa, đó là thủ lĩnh đời trước cực kỳ yêu thương vị Bích Hoàng công chúa này, nếu chân thân của nàng không phải là một con chim Loan, mà là Phượng Hoàng, sợ là vị trí thủ lĩnh Điểu Tộc hiện nay chính là thuộc về vị Bích Hoàng công chúa này." Lúc đầu ta chỉ cảm thấy vị lão mẹ này giả vờ hiểu biết, những chuyện bà ta nói ta từ chỗ dì đã sớm nghe qua. Nhưng mà chi tiết vừa rồi chưa từng được dì nhắc tới, cho nên ta không khỏi cảm thấy mới mẻ. Tinh thần phấn chấn, ta cẩn thận dừng lại để lắng nghe cho rõ.
Lão mẹ kia lại nói tiếp: "Vị Bích Hoàng công chúa này mặc dù bộ dạng ngọc tuyết đáng yêu, nhưng nghịch ngơm hơn cả mười Xích Diễm công chúa gộp lại. Từ nhỏ đã ngang bướng, gan lớn dị thường. Lúc nàng được một vạn hai ngàn tuổi còn nhặt được một vị long tử hơn sáu trăm tuổi của Thiên Giới. Năm ấy, thượng cổ dị bảo Cửu Lê Hồ bị đánh cắp, Thiên Đế hiện nay, lúc đó vẫn là Thiên Giới thái tử Tiển Nghiêu được tiến cử đi tìm Cửu Lê Hồ. Vị Tiển Nghiêu thái tử này bản tính phong lưu, trước đó đã nạp hai vị Thiên Phi, và hai vị Thiên Phi đều sinh tiểu điện hạ. Sau khi Tiển Nghiêu thái tử rời đi, hai vị Thiên Phi bắt đầu đấu pháp, vị Thiên Phi bị thất thủ đã đánh rơi vị tiểu điện hạ của mình từ Cửu Trùng Thiên xuống phàm trần, vừa vặn được Bích Hoàng công chúa nhặt đi." Tiên Nga trẻ tuổi hai mắt sáng rực thét lên: "Cư nhiên có thể nhặt về một vị long tử, nếu Thiên Đế biết được chắc hẳn sẽ trọng thưởng. Thiết nghĩ muốn làm Thượng Tiên cũng chẳng phải là chuyện khó?" Lão mẹ buồn cười gõ đầu Tiên Nga trẻ tuổi một cái: "Điểu Tộc công chúa không đủ tôn quý sao? Cần gì quan tâm có được Thiên Đế phong làm Thượng Tiên hay không? Con bé này đúng thật là không có kiến thức!" Tiên Nga trẻ tuổi xấu hổ cúi đầu, hơi có chút thất vọng.
Ta âm thầm buồn cười: Lão mẹ này tự cho mình là cây cao bóng cả, kỳ thực tầm nhìn hạn hẹp, lâu ngày sẽ thành tự cao tự đại. Đáng thương cho tiểu Tiên Nga này tâm tư đơn thuần sôi nổi, nói không chừng nãy giờ đã bị lão mẹ làm tổn thương không ít.
Lão mẹ nhìn thấy bộ dáng ủ rũ của con gái, hình như có chút ngượng ngùng, lại càng muốn nói nhiều hơn để bù lại những trách cứ lúc nãy, liền thở dài nói tiếp: "Đáng tiếc Bích Hoàng công chúa tính thích du lịch đây đó, vài ngàn năm cũng không thấy trở về núi Đan Huyệt. Ta nghe nói hình như sau đó nàng chọn một tên ma đầu Lục Giới bất dung làm phu quân, thế nên lão thủ lĩnh mới bị nàng chọc tức mà qua đời, Xích Diễm công chúa nhờ thế mới kế vị tước vị thủ lĩnh. Bích Hoàng công chúa cuối cùng bị rơi vào thiên lôi oanh đỉnh, hồn phi phách tán, kết cục thật thê thảm."
Ta nghe mà sững người, giống như vừa bị ai đó thi phép định thân, mặc dù trong lòng ầm ầm dậy sóng, nhưng toàn thân lại cứng đờ, một sợi lông muỗi trên người cũng không động đậy. Bên tai vẫn văng vẳng nghe tiếng tiểu Tiên Nga tò mò hỏi: "Mẹ nói như vậy, nhưng người không tận mắt chứng kiến, làm sao xác thực được?" Lão mẹ dương dương tự đắc: "Mẹ đương nhiên là nghe được từ Diệc Đại Quản sự bên người Xích Diễm thủ lĩnh. Nàng ta năm đó đi theo thủ lĩnh ôm về con chim Loan mồ côi ấy, cho nên đã tận mắt chứng kiến toàn bộ câu chuyện."
"À!"
Tiên Nga trẻ tuổi ngẫm nghĩ một lúc, hồi sau lại cất tiếng hỏi: "Vị long tử được Bích Hoàng công chúa nhặt về hiện ở nơi đâu?" Lão mẹ lắc đầu: "Ai biết được? Đại khái chỉ có vị Bích Hoàng công chúa đã hôi phi yên diệt kia mới biết được vị long tử ấy đang ở nơi nào! Từ khi đem Thanh Loan về, Xích Diễm thủ lĩnh liền đem tất cả Tiên Thị, Tiên Nga biết chuyện của Bích Hoàng công chúa toàn bộ trục xuất khỏi núi Đan Huyệt, nếu ta không phải vốn chỉ là một tiểu Tiên Nga quét dọn ở sau điện, chỉ sợ lúc ấy cũng bị đuổi khỏi núi Đan Huyệt, không nơi trú ngụ."
Tiên Nga trẻ tuổi đứng dậy phủi phủi bụi bẩn trên váy, khi quay đầu lại vô tình nhìn thấy ta đang ngây ngốc ở đấy, "A" lên một tiếng, vẫy tay gọi mẹ: "Mẹ mau đến đây xem –". Lão mẹ chầm chập đứng dậy bước qua, nhìn thấy ta liền sợ hãi kêu lên: "Con muỗi này vì sao lại rơi lệ?" Tiên Nga trẻ tuổi dang tay đặt ở phía dưới chân ta một lúc, nhìn vào lòng bàn tay ướt sũng, vẻ mặt hiện rõ nét khâm phục: "Tu thành một con muỗi tiên thật không dễ dàng nha, chẳng trách con muỗi này mừng đến phát khóc." Lão mẹ nghe thế cũng gật gù phụ họa.
Lòng ta hơi có chút khinh bỉ đối với ả Tiên Nga trẻ tuổi không hiểu chuyện này, liền tò mò xem xét một lượt chân thân hai mẹ con nhà này. Nguyên lai lão mẹ này là một lão gà mái, Tiên Nga trẻ tuổi lại là một con chim cút nhỏ. Mọi người đều biết, gà mái một khi tu thành hình người, đặc điểm nổi bật là thích lải nhải lẩm bẩm, dong dong dài dài, thực sự làm người khác chán ngấy. Chim cút lại chính là tử địch của Diệc Đại tổng quản ở núi Đan Huyệt; chẳng trách lại bị phân phó đến toà điện hoang vắng này làm chân quét dọn.
Hai mẹ con vừa đi vừa cảm thán tạo hóa thần kỳ, ngay cả muỗi cũng có thể tu thành tiên, quả thực không dễ. Ta hóa ra hình người, trở về xà nhà phía sau nghỉ ngơi, nghĩ rằng đây chỉ là một giấc mộng hoang đường. Đến khi tỉnh lại, tất thẩy mọi chuyện đều bị ta chôn sâu vào ký ức. Ta, như trước vẫn là một con chim Loan mồ côi được gửi nuôi ở núi Đan Huyệt.
Hôm nay chầm chậm tỉnh lại từ trong thế giới u tối tĩnh lặng, những chuyện cũ năm xưa bỗng dưng lần lượt hiện về. Chầm chậm nhớ lại mọi chuyện, ta đột nhiên rút ra được một kết luận cực kỳ quan trọng: Ta và mẫu thân dù chưa từng gặp mặt, nhưng lại có cùng một sở thích, đó là thích nuôi thú cưng. Mẫu thân ta từng thu dưỡng một tiểu long tử, ta thì kém người một chút, chỉ nuôi một con Cửu Vĩ Hồ không cha không mẹ.
Ta âm thầm suy đoán, vị nam tử trẻ tuổi nằm trong quan tài kia có lẽ là vị long tử đã được mẫu thân nhặt về. Chỉ là vì sao thằng nhãi Nhạc Kha lại gọi mẫu thân là "tỷ tỷ", nếu không có gì hiểu lầm, chắc hẳn phía sau việc này là một bí mật.
Ta cứ thế cố hết sức vắt óc suy nghĩ, bản thân lại đang trong thế giới tối đen, không cảm nhận được sự trôi chảy của thời gian, lại không có trăng sao để tính ngày tính tháng, thế nên cũng không biết đã qua mấy ngày mấy tháng rồi. Có điều thân này vô ảnh vô hình, không biết nóng lạnh, cũng không cần ăn uống tắm rửa, cho nên ta rất vừa ý, cứ thế mãi miếc rong chơi nơi thế giới tối đen ấy.
Cũng không biết trải qua bao lâu, ta thấp thoáng nhìn thấy ở phía xa xa một tia sáng nhợt nhạt, giống như được phát ra từ một hòm châu báu bị phong kín, chỉ còn một khe hở nhỏ, nhưng cũng có một chút ánh sáng lọt ra.
Ta từ khi không còn chân thân thì thật vô cùng thuận tiện, chỉ cần tập trung tư tưởng, trong nháy mắt đã đến vùng phụ cận nơi phát ra ánh sáng. Xem xét xung quanh, ta phát hiện chỗ phát ra ánh sáng là một nơi rất kỳ lạ: không tường phân cách, cũng không có cửa lớn, cửa sổ. Vệt sáng lúc nãy kỳ thực là một lằn ranh, phân ra thế giới tối đen ta đang đứng, và một thế giới khác tràn ngập ánh sáng, giống như sự chia cách giữa đêm và ngày. Ta từng nghe nói qua thượng cổ Cửu Lê Hồ rất là thần kỳ, có thể thu tóm được cả trời đất vào bên trong, chỉ là sớm đã bị đánh cắp, có lẽ nào ta đang lạc vào bên trong Cửu Lê Hồ?
Thăm dò đánh giá một phen, thế giới tràn ngập ánh sáng dường như cũng vô cùng vô tận không có biên giới, ta nghiêng tai nghe ngóng, bốn phía yên ắng không một tiếng động. Ta không hề do dự, lập tức xăm xăm đi qua, quay đầu nhìn lại, lòng không khỏi cực kỳ chấn động –— ta bất quá chỉ mới tiến lên phía trước chừng hai bước chân, quay đầu nhìn lại đã không thấy thế giới tối đen đâu cả, hiện tại ta đang đứng ở một nơi tràn ngập ánh sáng khôn cùng. Thứ ánh sáng này không giống như ánh mặt trời chói chang nóng rát của Mão Nhật Tinh Quân, mà giống như được phát ra từ rất nhiều viên dạ minh châu chồng chất lên nhau, óng ánh tràn ngập màu sắc, vừa nhu hoà vừa ấm áp.
← Ch. 007 | Ch. 009 → |