← Ch.08 | Ch.10 → |
Hắn nói gì?
Hướng Tiểu Danh trừng lớn mắt sững sờ nhìn chằm chằm Đoan Mộc Thần, không thể tin những gì mình nghe được.
"Đoan mộc tiểu tử!Con mẹ nó có đảm lặp lại lần nữa!" Hướng Bá Thiên rống to, giận đến mặt đỏ rần.
"Thần Nhi, con vừa mới nói gì?" Mà ngay cả Đoan Mộc Nghĩa Hành cũng cau mày theo, chất vấn hỏi con.
Đối mặt mọi người nhìn chăm chú, Đoan Mộc Thần vẫn cười nhàn rỗi, nhẹ liếc Hướng Tiểu Danh một cái, hắn nhàn nhạt nói lại một lần." Ta nói, ta căn bản không có ý định lấy Hướng đại cô nương."
Lời giống vậy lại lặp lại một lần, mà Hướng Tiểu Danh cũng xác định mình không có nghe lầm, thoáng chốc lửa giận hừng hực nóng lên.
Bọn ta còn chưa mở miệng nói không lấy chồng, tên khốn kiếp này dám mở miệng trước nàng? Đùa sao! Hắn cho là nàng muốn lấy hắn à!
Nói không ra lời trong lòng là gì, rõ ràng rất giận rất giận, rồi lại cảm thấy rất buồn bực, làm cho cả người nàng cực kỳ khó chịu.
"Thần Nhi, con tại sao nói như vậy? Ta vừa mới muốn vào cửa gạm hỏi, con cũng không nên phản đối!" Đoan Mộc Nghĩa Hành không đồng ý nhìn con, cãi nhau ầm ĩ với Hướng lão đầu đó là chuyện riêng, danh tiếng nữ nhi nhà người ta cũng rất quan trọng.
"Cha nhưng mà con cũng không còn đồng ý!" vẻ mặt Đoan Mộc Thần vô tội." Hơn nữa, con nghĩ Hướng cô nương cũng không có ý định gả cho con?"
Vừa nói hắn vừa nhướng mày nhìn về phía Hướng Tiểu Danh.
"Đúng vậy! Ai muốn gả cho ngươi? Ta Hướng Tiểu Danh tình nguyện gả cho bất luận kẻ nào, cũng không muốn gả cho tên khốn kiếp này!" Hướng Tiểu Danh nắm tay thành quyền kiêu căng ngẩng đầu lên nhìn.
Nghe lời nàng nói Đoan Mộc Thần cũng không tức giận, ngược lại là nét mặt thở phào nhẹ nhỏm." Xem đi! Người ta cũng không muốn gả cho ta, chúng ta cũng đừng có miễn cưỡng người khác, hơn nữa người con chân chính muốn lấy là cô nương khác."
"Đoan mộc tiểu tử! Con mẹ nó ngươi nói gì vậy? Ngươi chiếm tiện nghi Danh Nhi nhà ta còn dám ở nhà ta nói lời như thế!" Hướng Bá Thiên nghe không nổi nữa, giận đến giơ tay lên muốn lấy đại đao phải chém người.
"Tỷ phu, bình tỉnh một chút." Lưu Ngọc Mai Ngưng nghiêm mặt đưa tay ngăn cản Hướng Bá Thiên, quay đầu nhìn về phía Đoan Mộc Thần." Đoan Mộc Thần, lời cháu vừa nói là sự thật sao?"
Đoan Mộc Thần tươi cười, cũng không để ý lời của mình dấy lên chiến hỏa, cười đến vô cùng tuấn mỹ." Dì Mai, ta nói chính là lời thật, ta đúng là không muốn lấy Hướng cô nương, mà muốn lấy người khác."
"Ngươi muốn lấy ai?" Hướng Tiểu Danh mím môi nhịn không được xen vào, cố gắng cất dấu lửa giận nhưng ngăn không được thân thể giận đến phát run.
"Lấy vợ? Nếu muốn lấy dĩ nhiên phải chọn người người dịu dàng hiền thục, loại như Hướng cô nương không thích hợp tiêu chuẩn của con......" Nói xong Đoan Mộc Thần không khỏi lắc đầu.
"Thần Nhi, con làm sao nói như vậy!" Đoan Mộc Nghĩa Hành nhịn không được cau mày nhẹ mắng.
"Cha, lời con nói là sự thật!" Đoan Mộc Thần nhàn nhạt nhìn Hướng Tiểu Danh một cái, lại nói:" Hơn nữa người con chân chính muốn kết hôn không phải Hướng cô nương mà là Nhã Ngâm."
"Nhã Ngâm?" Nghe tên đó Đoan Mộc Nghĩa Hành lập tức cau mày." Con không phải từ trước đến giờ đều chăm sóc nàng như muội muội sao?"
"Dạ không sai, có thể trải qua chung đụng mấy ngày nay, con phát hiện nàng là một cô nương tốt, làm cho con muốn lấy cô ta ấy về nhà." Đoan Mộc Thần mỉm cười, không nhìn về phía người nhà đổi sắc mặt.
"Nhưng mà......" Đoan Mộc Nghĩa Hành nhìn Hướng Tiểu Danh một cái, lại nhìn sang người nhà một cái, " Nhưng mà nàng cũng là khuê nữ nhà người ta......"
"Đủ rồi!" Hướng Tiểu Danh không muốn nghe tiếp nữa." Cút! Ngươi cút cho ta!"
Nàng nhìn chằm chằm Đoan Mộc Thần, giận đến đối rống to với hắn.
"Ta cho ngươi biết! Ngươi muốn lấy ai cũng không liên quan tới ta, có thể xin rời khỏi nơi này, đây là nhà ta, nếu thảo luận hôn sự xin trở về nhà của ngươi đi!"
Nàng chịu đủ rồi! Không muốn nghe hắn nói những lời này nữa, không muốn nghe hắn nói muốn lấy người khác chứ không lấy nàng......
Nàng vốn không muốn gả cho hắn! Hắn dựa vào cái gì không vừa ý nàng? Là do hắn tới quấn lấy nàng?
Bây giờ dựa vào cái gì nói với nàng những lời này? Nếu không thích nàng hắn tại sao cứ tới trêu chọc nàng?
Hơn nữa cũng là hắn cố ý đem chuyện khuếch đại lớn như vậy, làm cho cả thành biết hai người bọn họ có quan hệ......
Rõ ràng tất cả đều là hắn tạo thành nhưng bây giờ hắn lại nói những lời này, thật giống như muốn đẩy nàng ra rất xa, thật giống như giữa hai người không có quan hệ gì......
Hắn cho là nàng muốn cùng hắn nhấc lên quan hệ sao?Nàng Hướng Tiểu Danh mới không thích hắn!
Một chút cũng không thích!
"Cút!" Hướng Tiểu Danh giận đến xông lên trước, dùng sức đẩy Đoan Mộc Thần." Cút xa nhà ta! Ngươi cút cho ta!"
Nàng không muốn nhìn thấy hắn!
"Đúng! toàn bộ Đoan Mộc Gia các người cút cho lão tử! Mẹ kiếp, Danh Nhi nhà ta mới không muốn con ngươi! Người đâu!Tiễn khách cho ta!" Hướng Bá Thiên cũng giận đến giơ chân.
Không để mình khiến mọi người xôn xao, Đoan Mộc Thần cúi đầu nhìn người đẩy đánh hắn, " Thế nào? Nàng không muốn ta lấy người khác sao?"
Lời của hắn làm cho nàng sửng sốt, nàng cắn môi quật cường ngẩng đầu nhìn hắn." Chuyện ngươi muốn lấy ai không liên quan đến ta, dù sao chuyện giữa ta và ngươi vốn cái gì cũng không phải!" Nàng không hiểu hắn, cũng rất ghét hắn.
Đối với hắn ngoại trừ chán ghét ra nàng cảm giác gì cũng không có!
Đúng! Không có cái gì!
Lời của nàng làm mắt hắn nheo lại, lửa giận chợt lóe lên." Cái gì cũng không phải, quan hệ của chúng ta đối với nàng mà nói chỉ có như vậy?" Hắn hỏi, giọng trầm nhẹ mang theo một tia nguy hiểm.
"Không sai!" Tính bướng bỉnh của nàng quay trở về đáp lại rất rõ ràng.
"Rất tốt." Đoan Mộc Thần khẽ cười, mâu quang lạnh lùng." Xem ra không lập gia đình là nàng mới đúng, bất quá ta sẽ đưa thiếp cho nàng, hy vọng nàng có thể tới tham gia tiệc cưới."
Lời này kích thích Hướng Tiểu Danh, làm cho nàng giận đến thét to." Cút! Ngươi cút cho ta!"
....................
Đêm vô cùng thâm trầm, mơ hồ lộ ra một tia không khí căng thẳng.
Nhất là Hướng Tiểu Danh chỗ ở viện, càng không có người dám bước vào một bước.
Bên trong cọp mẹ đang hụt hẫn, không ai không biết điều đi quấy rầy.
Tất cả mọi người rất có chung nhận thức cách nơi này thật xa để tránh bị ảnh hưởng trở thành đối tượng trút giận, đó chính là gặp vận xui.
"A! Đoan Mộc Thần! Ngươi đi chết -" Tiếng rống giận dử lần thứ vô số từ trong viện truyền ra, vang vọng cả Hướng phủ.
Mọi người nghe được cũng chỉ có thể gãi gãi đầu, đắp chăn làm như không nghe thấy.
"Đi chết đi! Đi chết đi! Đi chết đi......" Hướng Tiểu Danh giận đến đem vật sở hữu trong phòng toàn bộ đập nát, đập đến trong phòng không còn đồ để đập, đứng thở hổn hển ở trong phòng ngẩng đầu rống to.
Qua hồi lâu, mắng mệt mỏi nàng mới vô lực ngồi dưới đất chán nản cúi đầu.
Bốn phía tất cả đều là đồ bị nàng đập hư, một gian phòng tốt không còn trọn vẹn, mà ngay cả trong lòng nàng cũng giống như thiếu cái gì, trống rỗng tìm không được nơi dựa vào.
Trong đầu tất cả đều là lời Đoan Mộc Thần nói hồi chiều.
Hắn nói hắn muốn lấy nữ nhân khác, không muốn lấy nàng......
Hắn nói hắn thích loại cô nương dịu dàng hiền thục, chứ không phải loại như nàng......
Nàng...... Nàng có chỗ nào không tốt làm hắn không vừa ý như vậy?
Mà nàng rõ ràng cũng không muốn gả cho hắn, nhưng vì sao nghe được những lời kia lại tức giận, lòng cũng đi theo rất buồn bực, đau quá đau quá......
Giống như mất đi cái gì, bất kể giận la thét thế nào phát tiết thế nào, vẫn không thể tiêu trừ trống rỗng trong lòng, ngược lại cảm giác lòng mình càng lúc càng vô ích tựa như hài cốt trên mặt đất, lòng của nàng phảng phất cũng tan tành thành mảnh nhỏ.
Tại sao phải như vậy?
Hướng Tiểu Danh cắn môi dưới mờ mịt hỏi mình, một đáp án miêu tả sinh động nhưng nàng liền dùng sức lắc đầu giả làm đà điểu không dám đối mặt.
"Nàng chỉ là không cam lòng mà thôi......" Không sai! Nàng chỉ vì những lời hắn nói mà cảm thấy không cam lòng.
Rõ ràng là nàng mở miệng nói không lấy chồng trước, lại bị hắn giành trước, nàng chẳng qua vì thế cho nên không cam lòng mà thôi.
Còn nữa lời của hắn hạ thấp nàng, mới có thể làm cho nàng để ý như vậy, tức giận như vậy, như vậy ...... Không biết làm thế nào.
Còn nữa rất nhiều rất nhiều không cam lòng!
"Ngươi cho là ngươi là ai? Dựa vào cái gì đối với ta như vậy?" Hướng Tiểu Danh cắn chặc môi tức giận lẩm bẩm, cố gắng nhịn xuống vọng động muốn khóc.
Còn nàng bây giờ giống như con vật nhỏ bị vứt bỏ, một mình liếm láp vết thương, xem ra rất đáng thương.
"Đều do ngươi! Hại ta bây giờ ngay cả cửa cũng không muốn ra!"Lời Đoan Mộc Thần nói xế chiều, sớm bị thêm mắm thêm muối truyền ở bên ngoài, mà nàng cũng bị nói càng khó nghe hơn.
Chẳng những mất trinh tiết, còn không có người muốn lấy nàng, mỗi người đều nhìn nàng chê cười, mà đầu sỏ gây nên chính là hắn — Đoan Mộc Thần!
"Đều là lỗi của ngươi! Đoan Mộc Thần! Ta hận ngươi chết đi được!"
Càng nghĩ càng tức giận cũng càng không cam lòng, rõ ràng đều là lỗi của hắn, tất cả cũng là hắn tạo thành nhưng lại không ai trách hắn, hắn dựa vào vô tội thao túng tất cả mà nàng thì không cách nào phản kháng.
Dựa vào cái gì?! Hắn dựa vào việc gì làm như vậy? Hắn dựa vào cái gì bằng câu nói đầu tiên phủ quyết tất cả!
Cứ đi tìm người dịu dàng hiền thục của hắn! Nàng Hướng Tiểu Danh không thích nhưng lại không cam lòng, không cam lòng bị người khác vứt bỏ, không cam lòng bị hắn nhục nhã.
Hướng Tiểu Danh nắm chặc quyền ngẩng đầu trừng hướng cửa sổ. Đầu bên kia chính là chỗ ở Đoan Mộc Gia.
Nàng đứng lên rút roi cửu tiết bên hông, hít sâu một cái, hung dữ nhìn chằm chằm phương hướng Đoan Mộc Gia, tức giận cùng với không cam lòng nhanh chóng thiêu đốt......
.......................
Đêm sâu hơn.
Đoan Mộc Thần mặc y phục trong màu trắng, tóc dài rơi lả tả sau vai, gương mặt tuấn mỹ không thay đổi, nhưng có thêm một tia không kềm chế được.
Lúc này hắn đang thản nhiên nằm ở trên ghế, trên tay cầm lấy quyển sách, chậm rãi nhìn nhưng suy nghĩ lại không đặt ở trên sách, khẽ nhếch khóe môi giống như đang chờ đợi cái gì.
Phút chốc một thanh âm rất nhỏ truyền vào trong tai, theo sau chính là bóng dáng sắc bén màu lửa đỏ.
Cuối cùng đã tới!
Môi mỏng nhướng lên Đoan Mộc Thần nhanh chóng nghiêng người, trường tiên hiện lên cuốn lấy quyển sách, hai bên tạo thành thế lôi kéo.
"Thật ly kỳ, đây là lần đầu tiên nàng tới phòng ta." Đoan Mộc Thần khiêu mi nét mặt giống như hơi ngạc nhiên, nửa cười nửa không nhìn nàng.
Nụ cười của hắn ở trong mắt Hướng Tiểu Danh lại giống như đang cười nhạo nàng, làm cho nàng tức giận hơn dùng sức rút ra trường tiên, cổ tay xoay một cái, trường tiên thành lợi kiếm đâm về phía hắn.
"Đoan Mộc Thần! Ngươi đi chết đi!" Hướng Tiểu Danh rống giận, bóng dáng chợt lóe nhanh chóng đi tới trước mắt hắn.
"Hỏa khí lớn như vậy, hóa ra là giận lời ta nói xế chiều?" Đoan Mộc Thần biết rõ còn cố hỏi, thoải mái để Hướng Tiểu Danh công kích.
Biết rõ lời của mình biết chọc giận nàng nhưng hắn đúng là cố ý muốn nàng giận, ai bảo nàng làm hắn không vui!
Còn nói gì trong lúc đó giữa nàng và hắn cái gì cũng không phải? Chẳng lẽ sáu năm qua đối với nàng mà nói không đáng kể chút nào sao?
Vậy hắn đối với nàng thì coi là gì? Chẳng lẽ cũng là cái gì cũng không phải?
Nghĩ tới đây một cổ nồng đậm không vui liền dâng lên trong lòng.
Hắn không thể chịu đựng được nàng không để ý hắn, cho nên hắn cố ý chọc giận nàng, chỉ cần nàng càng tức giận thì càng chứng minh nàng để ý hắn!
"Ngươi cho là ngươi là ai? Dựa vào cái gì để cho ta tức giận!" Hướng Tiểu Danh gào thét về phía Đoan Mộc Thần, thế công vẫn không có kém, ngược lại theo hắn né tránh trong lòng nàng tức hơn, trường tiên trên tay cũng càng sắc bén.
Roi vun tới, hắn liếc nàng một cái, thanh âm mang ý cười." Không tức giận, vậy xin hỏi hành động của nàng bây giờ đại biểu cái gì?"
"Ta......" Thân thể Hướng Tiểu Danh cứng đờ, thế công nhất thời dừng lại.
"Hửm?" Đoan Mộc Thần ở trong lòng nhẹ nhàng thở dài, không nói thêm gì chọc giận nàng, ngược lại vô cùng nghiêm túc nhìn nàng." Danh Nhi, nàng đang ở đây tức cái gì?
"Giận lời xế chiều của ta? Hay là giận ta muốn lấy người khác?"
"Ta......" Trên gương mặt tuấn mỹ vô cùng chăm chú, con ngươi đen sâu thẳm nhìn nàng, nét mặt chuyên chú làm cho nàng có chút luống cuống.
Nàng nhanh mở to mắt tránh sang một bên không dám nhìn thẳng với hắn, nhưng lời của hắn lại làm cho nàng không tự chủ được nhớ đến -
Nàng tức cái gì?
Đương nhiên là giận lời xế chiều của hắn, còn việc hắn muốn lấy ai căn bản không mắc mớ tới nàng!
Nàng mới không cần hắn! Tuyệt không!
"Ta quản ngươi muốn lấy ai làm gì! Chuyện đó căn bản không liên quan tới ta!" Đúng! Hắn muốn lấy nữ nhân nào cũng không liên quan đến nàng, nàng sẽ không để ý! Tuyệt không!
Lời của nàng làm hắn nheo lại mắt, cất giấu lửa giận dâng lên." Đây là lời thật lòng của nàng?"
"Đương nhiên!" Hướng Tiểu Danh mím môi quật cường trả lời.
"Nhìn ta! Nhìn thẳng về phía ta nói!" Đi đến bắt được nàng, hắn muốn nàng nhìn hắn không nên trốn tránh ánh mắt hắn.
Hướng Tiểu Danh có chút bị hắn hù nhưng tự ái không cho mình yếu thế, nàng quật cường ngẩng đầu nhìn hắn từng câu từng chữ nói.
"Ngươi muốn lấy ai cũng không liên quan ta, ngươi cho rằng ta sẽ quan tâm sao? Ta mới không có! Tuyệt không có!" Giọng nàng vang lên có lực, vừa ý nhưng theo lời của mình mà dần dần co rút nhanh làm cho nàng cảm thấy một chút bực mình, thật không thoải mái.
Thấy nàng nói lời vô tình, nói xong còn kiêu ngạo, Đoan Mộc Thần im lặng.
Dây dưa với nàng sáu năm đổi lấy được cũng là những lời này, hắn đột nhiên cảm thấy thật buồn cười, thật sự rất buồn cười
"Vậy tối nay nàng tới là vì cái gì?" Hồi lâu hắn mới hỏi ra câu này.
"Đương nhiên là tới tìm ngươi để hả giận, bởi vì ngươi ta bây giờ trở nên thật thê thảm, mà kẻ đầu sỏ gây chuyệnchính là ngươi!" Nàng la hét nhưng thanh âm bởi vì sự hờ hững của hắn mà dần dần nhỏ đi.
Lạnh lùng giống như là thất vọng, hoặc như là khổ sở làm cho nàng có chút luống cuống, nhưng nàng bắt buộc mình không bị ảnh hưởng.
Nàng mơ hồ cảm giác mình nói sai nhưng kêu ngạo không cho nàng cúi đầu, nàng vì hắn mà khó chịu, hắn dựa vào cái gì sống khỏe?
Nếu hắn khó chịu nàng cũng như vậy không dễ chịu!
Đoan Mộc Thần nhìn Hướng Tiểu Danh thật sâu, thật sâu thật sâu hỏi một câu." Ta hỏi nàng, ta đối với nàng mà nói là cái gì?"
"Cái gì cũng không phải!" Hướng Tiểu Danh mím môi tay nắm chặc chuôi trường tiên, lạnh lùng nói ra câu này.
"Tốt! Rất tốt!" Đáp án trong dự liệu để Đoan Mộc Thần nhắm mắt lại, " Vô cùng tốt......"
Hắn che trán, cúi đầu cười.
Tiếng cười của hắn làm nàng thấy bất an, giương môi nhưng không thu lời vừa nói ra.
"Hay cho một câu cái gì cũng không phải......" Nếu như vậy hắn cần gì phải quý trọng nàng?
Một chút cũng không đáng giá!
Sáu năm qua một chút cũng không đáng giá!
"Nếu cái gì cũng không phải, vậy thì không cần quý trọng nàng......" hắn ngước mắt lạnh lẻo nhìn nàng, tức giận cũng không đè nén nữa bộc phát ra.
"Đoan Mộc Thần......"
Nàng cả kinh, sáu năm qua để cho nàng hiểu rõ hắn, nàng biết giờ phút này hắn muốn làm cái gì.
"Ngươi dám!" Nàng nhìn chằm chằm hắn, hư trương thanh thế.
Đoan Mộc Thần lạnh lùng cười một tiếng, " Đừng quên là nàng tự đưa tới cửa, đây là phòng ta nàng cảm thấy ta có dám hay không?"
Nói xong không để cho nàng có cơ hội thoát đi, hắn nhanh chóng giữ lấy nàng.
Thật sự chọc giận hắn, nàng phải chuẩn bị tâm tư gánh chịu hậu quả!
← Ch. 08 | Ch. 10 → |