Vay nóng Tima

Truyện:Liễu Lăng Loạn – Độc Phi Khuynh Thành - Chương 035

Liễu Lăng Loạn – Độc Phi Khuynh Thành
Trọn bộ 119 chương
Chương 035
Nam tử tóc bạc
0.00
(0 votes)


Chương (1-119)

Siêu sale Shopee


Giấc mộng cứ bám chặt lấy ta, dây dưa, vòng đi vòng lại.

Ta lại một lần nữa ở khi ban đêm bừng tỉnh, một thân lạnh như băng, tim không chịu được khống chế đập bùm bùm, tại ban đêm yên tĩnh phá lệ vang lên rõ ràng.

Ta không khỏi hơi hơi thở dài, ta luôn luôn muốn ngủ được một giấc thật ngon, nhưng lại ở trong bị động đã quên mất lạc thú ngủ say, hoặc là ta đã không còn tâm tình để hưởng thụ.

Căn cứ vào kinh nghiệm tích lũy được từ trước đến nay, ta cũng hiểu được sau khi từ trong giấc mơ bừng tỉnh, sẽ không thể một lần nữa có thể chìm vào trong giấc ngủ, vì thế đơn giản đứng dậy mặc quần áo vào, hướng dưới lầu đi xuống.

Theo từ trù phòng thuận tay lấy một bầu rượu cùng vài miếng điểm tâm, ta liền phi thân lên trên nóc nhà, ngồi ở trên đỉnh của quán trọ, đón gió thu hiu quạnh, độc ẩm say sưa.

Hương rượu ở đầu lưỡi tản ra, mặc dù rượu không nặng lắm nhưng cũng đủ để lan tỏa ra khắp bốn phía.

Ta rất ít khi uống rượu, không phải không thích uống rượu, mà là hiểu được rằng sau khi uống rượu, trong thân thể độc tố gặp được rượu sẽ tăng lên vài phần, có đôi khi thậm chí còn có thể tạo ra từng trận đau đớn.

Mà nay, độc tố dĩ nhiên không còn ở trong cơ thể của ta nữa, không còn lý do gì để tự khuyên can chính mình không nên chè chén như ngày trước.

Vì thế liền một ngụm lại một ngụm, tùy ý rượu một giọt lại một giọt rót xuống cổ họng.

Tối nay không có ánh trăng, chỉ có mây trôi ảm đạm nhẹ che lấp những ngôi sao trên bầu trời, chỉ có gió thu tùy ý mà thổi qua.

Sợi tóc tung bay theo gió, quần áo được gió thổi phần phật...

Đường phố đến thật là yên tĩnh, nhưng là ở góc đường, chỗ nhiều điểm ánh đèn lồng chiếu xuống, biểu thị công khai một nơi chỉ có đêm phồn hoa, cùng xa hoa lãng phí.

Tựa hồ ở mỗi một thành đều có nơi một nơi như vậy, bên trong vang lên giọng nói như chim oanh, tiếng nói nhẹ nhàng như chim yến, thực làm cho người ta mất hồn điên đảo, là nhuyễn ngọc ôn hương, cho dù là anh hùng cũng khó cưỡng nổi. (nhuyễn ngọc ôn hương: Miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp)

Mà nơi đêm đêm phồn hoa, làm người ta mất hồn trong Đồ thành chính là Tuyết Duyệt phường, một cái tên nghe không giống thanh lâu.

Ta lẳng lặng chăm chú nhìn chỗ đèn đuốc lưu ly chiếu sáng kia một lúc, sau đó liền thu hồi tầm mắt của mình lại.

Ngửa đầu uống cạn bầu rượu kia, ta phi thân xuống, dọc theo phố không một bóng người, tùy ý bước chậm.

Từ khi bước vào Đồ thành cho tới bây giờ, ta liền biết Đồ thành có một con sông, không phải thực rộng lớn, nhưng phong cảnh lại tuyệt đẹp.

Vì thế ta liền thừa dịp thời khắc đêm dài tĩnh lặng không một bóng người, hướng bờ sông đi đến.

Trên mặt sông, màn đêm bao phủ, chỉ có bên bờ từng chùm đèn lồng được treo cao trên những sợi dây dài, bắc qua từng cái trụ cột lớn, ở trong gió lay động, đèn đuốc chiếu rọi xuống mặt sông, có vẻ phá lệ mông lung.

Trong tầm mắt mông lung, ta nhìn thấy một nam tử đang đứng đón gió, thân mình đơn bạc mặc trên mình bộ quần áo lam sam, một mái đầu bạc theo gió thổi tung bay.

Đầu bạc...

Ta nao nao, lần tiếp theo ngẩng đầu nhìn lại là lúc, hắn đang quay người lại nhìn ta, tầm mắt của chúng ta dưới đèn đuốc mê ly chạm vào nhau, cả hai bên đều có vài phần kinh ngạc.

Hắn sở dĩ kinh ngạc, chắc là vì không thể tưởng được khi ở nửa đêm sẽ còn có người đứng ở bên bờ sông.

Mà ta sở dĩ kinh ngạc, là vì thấy được khuôn mặt kia của hắn.

Một gương mặt gần như trong suốt, ở dưới đèn đuốc càng có vẻ tái nhợt, nam tử cả người giống như một người tuyết, cả người đều tản ra một loại cảm giác hư vô, giống như chỉ cần một cái chớp mắt, hắn sẽ biến mất như chưa bao giờ từng xuất hiện.

Tạo cảm giác như hắn mắc một trọng bệnh nào đó, thân hình mảnh mai, toàn thân yếu đuối, chỉ cần nhấc tay lên đều tràn ngập sự u buồn thản nhiên.

Giờ khắc này, ta cơ hồ muốn hỏi, đây là người hay là quỷ? Là tiên hay là yêu tinh?

Tầm mắt dây dưa ngắn ngủi, sau đó liền ly khai, hắn liền giống như chưa nhìn thấy ta, chậm rãi dọc theo bên bờ bước chậm rời đi, thần sắc tràn ngập ưu thương.

Ta cũng không có quá mức để ý, cũng dọc theo phương hướng của mình mà đi.

Hai người đi ngược lại hướng nhau, giờ phút này chúng ta bất quá cũng chỉ là hai người xa lạ ngẫu nhiên gặp thoáng qua mà thôi.

Ai cũng sẽ không để ý ai, sự kinh ngạc ở trong nháy mắt vừa rồi kia sẽ biến thành hư không.

Nói tóm lại, chung quy bất quá cũng chỉ là ngẫu nhiên gặp được nhau mà thôi.

*****

Một đêm, ta đứng lặng lẽ bên bờ sông cho đến khi mặt trời ló rạng xóa tan đi màn đêm u tối, tia nắng mặt trời sáng lạn chiếu xuống mặt đất.

Lúc mặt trời mọc chính là lúc màn đêm hắc ám biến mất trong ánh mặt trời.

Sắc trời sáng dần, trên đường người đi đường cũng càng ngày càng nhiều, không gian vốn đang yên tĩnh lập tức biến thành huyên náo, ta cũng dọc theo đường cũ quay trở về nhà trọ.

Vừa bước chân vào đến cửa, một giọng nói chất vấn cất lên:

"Ngươi vừa đi đâu?" Sở Ngọc đứng ở cách đó không xa, trên gương mặt, cặp lông mày nhíu chặt lại, cơ hồ lộ ra mấy phần lo lắng.

Ta trong lòng cảm thấy tâm tình thật tốt, đi đến phía trước, nhéo mấy cái vào mặt hắn "Tiểu Ngọc Ngọc, đệ đang lo lắng cho ta sao?"

Hắn quay đầu sang hướng khác, một bộ dáng không được tự nhiên "Ta là sợ ngươi chạy trốn."

"Lo lắng thì cứ nói là lo lắng." Ta cố ý cười nói, muốn làm cho hắn càng thêm bất mãn.

Ta làm như không thấy hắn đang mất tự nhiên, lôi kéo cánh tay hắn ngồi xuống ghế bên cạnh, cười hì hì gọi tiểu nhị mang chút đồ ăn sáng lên.

Ta ăn có cảm giác thật ngon miệng, ngọt ngào, nhưng là Sở Ngọc lại vẫn là một bộ dáng không được tự nhiên, hạ giọng nói: "Ngươi vẫn tính ăn uống không phải trả tiền sao?"

"Đúng vậy." Ta vùi đầu khổ chiến, nhưng cũng không quên ngẩng đầu cho hắn một cái mỉm cười.

"Chúng ta đi kiếm tiền." Hắn không vội không chậm nói.

"Tiểu Ngọc Ngọc muốn kiếm tiền nuôi tỷ tỷ sao?" Ta cười trêu ghẹo.

Hắn lại xoay người rời đi, một bộ dáng không muốn cùng ta tiếp tục tán gẫu.

Ta cười nhẹ một tiếng, một bên uống nước trà, một bên nói với người đang đi phía trước "Tiểu Ngọc Ngọc, ta đáp ứng theo ý của đệ."

Cũng không chờ hắn có phản ứng lại, ta liền lôi kéo hắn hướng trên đường đi đến, thẳng hướng vào y quán trong Đồ thành.

"Quán của các ngươi có cần người không?" Ta vừa vào cửa liền hỏi thẳng vào vấn đề chính.

Kiếm tiền có rất nhiều loại phương pháp, nhưng là ta cố tình không nghĩ là phải ra tay trộm đồ của người khác để kiếm sống, cho nên thay người xem bệnh còn miễn cưỡng có thể chấp nhận được.

Đại phu trong y quán đánh giá chúng ta từ trên xuống dưới một phen "Hai tên nha đầu, tiểu tử này, nơi này không phải là nơi để cho các chơi đùa."

"Ta cũng không phải là đến đây để chơi đùa, ta là đến là để xem bệnh cho người, quán này của ngươi có còn thu nhận người không?" Ta lại một lần nữa nhắc lại mục đích của chính mình.

"Đi, đi, đi, ta cũng không có thời gian rảnh rỗi để theo các ngươi hồ nháo như vậy." tên đại phu kia hiển nhiên là không tin ta.

Chính khi chúng ta đang tranh cãi nhau túi bụi, có một nha hoàn đột nhiên chạy vào trong y quán, vẻ mặt lo lắng "Đại phu, mau cùng ta đi xem, bệnh của công tử nhà chúng ta lại phác tác."

"Bệnh của công tử nhà các ngươi ta chữa không được, các ngươi vẫn là nên đi thỉnh cao minh khác đi." đại phu kia lên tiếng cự tuyệt "Hơn nữa ta cũng không nghĩ muốn bước chân vào chốn thị phi."

Nha hoàn kia nóng nảy, nắm lấy vạt áo của đại phu cầu xin "Đại phu, cầu ngươi theo ta đi xem bệnh cho thiếu gia nhà ta."

"Ta đi." Ta cao giọng nói.

Nếu đại phu kia không muốn, như vậy ta phải đi thử xem, có lẽ còn có thể thuận tiện kiếm được tiền.

Tầm mắt của bọn họ đều chuyển đến trên người của ta, mà ta lại một lần nữa cười nói: "Ta đi, ta sẽ chữa trị cho thiếu gia nhà ngươi."

Nha hoàn kia hiển nhiên là không tin ta, nhìn ta vài lần, lại cầu xin nhìn tên đại phu kia, gặp tên đại phu kia vẫn là thờ ơ, mới ngược lại xin ta giúp đỡ "Vậy làm phiền cô nương."

Giờ phút này, ta tựa hồ là sự lựa chọn duy nhất của nàng.

Nàng mang theo chúng ta một đường đi vội vàng, cũng là theo cửa sau của Tuyết Duyệt phường mà vào.

Chẳng lẽ công tử nhà nàng là người của Tuyết Duyệt phường?

Ta tựa hồ có chút hiểu được vì sao vừa rồi lão đại phu kia nói không muốn bước chân vào chốn thị phi, xem ra ở trong tiềm thức, hắn bài xích nơi này, tự cho là mình thanh cao, không muốn lây dính cảnh xuân tươi đẹp vào người.

Ta cũng không hỏi nhiều, chính là đi theo nàng đi vào một gian phòng nhỏ u tĩnh.

*****

"Công tử, đại phu đã đến." nha hoàn kia dẫn ta đi vào bên trong phòng, nói với nam tử đang nằm trên giường.

Mà ta cũng không tự chủ được giật mình một cái, nam tử đang nằm trên giường kia, rõ ràng chính là người đêm qua ta gặp được, da thịt gần như trong suốt, mái tóc bạc xõa tung trên gối kia, còn có toàn thân toát ra sự u buồn đau thương kia.

Một nam tử như thế, không nghĩ tới nhưng lại sẽ là người của Tuyết Duyệt phường.

Hắn ở Tuyết Duyệt phường có thân phận như thế nào?

"Thật là vất vả cho ngươi rồi Bích Liễu." Nam tử nghiêng người, quay lại nhìn chúng ta.

Nha hoàn được gọi là Bích Liễu quay đầu nhìn ta nói "Cô nương, mời ngươi cứu công tử nhà ta."

Chắc có lẽ câu nói này nàng đã phải nói trăm ngàn lần rồi, mặc dù trong lòng không tin, nhưng vẫn phải bắt buộc mình tin tưởng sẽ bắt được một tia hy vọng xa vời nào đó.

Nàng nhường đường, ta đến gần vài bước, mà nam tử kia giờ phút này khi nhìn thấy ta, trong đôi mắt u buồn, tĩnh lặng như mặt nước hồ mùa thu, hơi hơi có chút kinh ngạc, lại rất nhanh khôi phục lại sự bình tĩnh như lúc đầu, thản nhiên cười nói: "Làm phiền cô nương."

Đêm qua, là xa xa nhìn thấy, nhìn cũng không được rõ ràng cho lắm, chỉ biết là nam tử này cực kỳ suy yếu, mà giờ phút này gần gũi tiếp cận như thế, ta thậm chí có thể thấy rõ dưới da thịt của hắn ẩn ẩn hiện đường gân xanh.

Đáy mắt, hai hàng chân lông mày, khóe miệng, trên người, toàn thân hắn đều tản ra một loại u buồn thản nhiên.

Ta không khỏi ngẩn ngơ đứng tại ở một bên, lại bị Sở Ngọc ở phía sau đẩy mạnh một cái, thế này mới từ trong hoảng hốt thanh tỉnh lại, vội vàng thu lại sự luống cuống đáng xấu hổ vừa rồi, vươn tay bắt mạch ở cổ tay mảnh khảnh kia.

Mạch của hắn đập thực suy yếu, nếu không cẩn thận phân biệt, cơ hồ không cảm nhận ra được là nó đang đập.

Nếu ta đoán không sai, hắn vốn nên là đã sớm phải mất mạng từ lâu rồi.

Mạch tượng của hắn rất kỳ quái, thuộc loại trời sinh dị dạng, rất giống như mạch tượng giả, bình thường sống không quá mười sáu tuổi. Chính là hắn nhưng lại vẫn sống đến bây giờ.

Y thuật, ta tựa hồ chưa bao giờ tiếp xúc qua, chỉ là trong lúc tâm huyết dâng trào, bắt đầu học tập những cuốn sách về y thuật mà Mị lưu lại, lại không nghĩ rằng nhưng lại như cá gặp nước, tựa như ta vốn dĩ sinh ra để học y thuật vậy.

Loại cảm giác này cũng không phải là lần đầu tiên, ở thời điểm học tập cầm kỳ thư họa, ta cũng có cảm giác như vậy, tựa hồ chỉ cần học thoáng qua một chút liền đã biết hết mọi thứ.

Có thể ta trước khi mất trí nhớ là một người đa tài đa nghệ, đáng tiếc nhưng lại vẫn là rơi vào kết cục thảm hại như thế, cô độc ngay cả chính mình rốt cuộc là ai đều không rõ.

"Cô nương, thế nào? Ngươi nhưng thật ra nói chuyện a~." sự trầm mặc của ta làm cho Bích Liễu bất mãn, nàng lo lắng thúc giục ta.

Ta nhìn nam tử trên giường liếc mắt một cái, lại ngược lại nói với Bích Liễu: "Ta nghĩ cần cùng công tử nhà ngươi nói chuyện riêng mấy câu."

"Có chuyện gì mà cần phải nói riêng với công tử nhà ta." Bích Liễu hoài nghi nhìn ta, lại bị nam tử cắt ngang "Bích Liễu, ngươi đi xuống đi, ta vừa vặn cũng có lời muốn hỏi cô nương đây."

Bích Liễu nhìn chúng ta vài lần, chung quy cũng xoay người lui xuống, Sở Ngọc cũng đi theo ra bên ngoài, trong phòng liền chỉ còn lại có hai chúng ta.

"Cô nương có phải hay không đã nhìn ra cái gì?" Hắn nhợt nhạt cười, một cỗ u buồn thản nhiên thủy chung vẫn quấn quanh hắn.

Ta gật đầu, đem sự suy nghĩ trong đáy lòng mình nói hết ra "Nếu ta không đoán sai, công tử ngươi..."

Lời nói như thế, trước mặt một bệnh nhân mà nói, xác thực có chút không được thỏa đáng, vì thế ta dừng lại.

Đây là trời sinh dị dạng, cho dù là đại phu có y thuật cao tới đâu cũng không trị hết được, trừ phi có thể thay đổi kinh mạch, nhưng phương pháp như vậy căn bản là không có khả năng.

"Ta căn bản sớm đã không còn sống đến tận bây giờ đúng không?" Hắn tiếp lời nói ta chưa nói hết, vẫn như cũ cười yếu ớt lạnh nhạt, tựa hồ một chút cũng không thèm để ý.

"Theo sự chuẩn đoán của ta là như thế." Ta thẳng thắn "Nếu có gì sai hoặc quá luống cuống, cũng còn thỉnh công tử thứ lỗi."

Chẳng lẽ một mái đầu bạc của hắn cũng là do trời sinh sao?

*****

Ta không khỏi nhìn về phía hắn, đã thấy hắn cúi đầu nhìn đôi bàn tay trong suốt như tuyết của chính mình, hơi hơi thất thần, thật lâu sau mới nhợt nhạt thở dài: " Đúng như cô nương chẩn đoán, sự thật xác thực là như thế. Nay ta cũng bất quá chỉ là dựa vào thuốc thang để kéo dài hơi tàn. Giữ cô nương lại, chỉ là muốn cầu cô nương một việc, thỉnh cô nương không cần đem tất cả mọi việc nói cho Bích Liễu biết."

"Được." Ta gật đầu đáp ứng.

Hắn thoải mái cười "Kia đa tạ cô nương."

"Nếu ngươi tin tưởng ta, ta có thể giúp ngươi kê mấy đơn thuốc, cũng có thể trì hoãn thêm một thời gian, sống lâu thêm một chút." Có lẽ là bị sự u buồn của hắn làm cho ta cảm thông, ta thế nhưng lại không tự chủ được mở miệng nói như thế.

Cặp con ngươi u buồn, tĩnh lặng giống như mặt nước hồ trong bức tranh thủy mặc, đạm mạc đến mức tận cùng, như cất chứa những u buồn, đau thương nhất trên thế gian vào trong đó.

"Tạ ơn ý tốt của cô nương, chính là ta đã có đơn thuốc dân gian khác." Hắn thanh âm đạm bạc mà u buồn "Đều là Bích Liễu quá lo lắng mà thôi, mỗi lần ta xảy ra một chút việc, là nàng lại liền làm mọi người náo loạn hết cả lên."

"Một khi đã như vậy, ta đây cũng không còn gì để nói. Chính là nếu muốn Bích Liễu cô nương an tâm, ta vẫn cần phải viết ra một phương thuốc, có cần hay không cũng tùy vào sự định đoạt của công tử." Ta nhìn hắn cười nhẹ, không vội không chậm viết ra một phương thuốc.

Hắn không có nói cái gì nữa, chính là lẳng lặng nhìn ta, cho đến khi ta mở cửa để cho Bích Liễu tiến vào.

"Đây là phương thuốc ta kê, ngươi cứ theo phương thuốc viết trên này, đi bốc thuốc cho thiếu gia nhà ngươi là được." Ta đem phương thuốc đặt vào trong tay Bích Liễu phân phó nói.

Bích Liễu tha thiết hỏi: "Công tử nhà ta không có gì trở ngại chứ"

"Không có việc gì." Ta thực hiện lời hứa của mình, nhẹ nhàng nói bâng quơ. Chính là lại nghe thấy tiếng ho khan rất nhỏ của hắn, sau đó ta lại nói với Bích Liễu: "Về sau ngươi nên chú ý đến công tử nhà ngươi nhiều hơn một chút, không nên nửa đêm chạy ra bên ngoài, chỉ vì bị cảm lạnh mới có thể đột nhiên bị bệnh."

Trừ bỏ nam tử kia, Bích Liễu cùng Sở Ngọc đều kinh ngạc nhìn về phía ta.

Nếu thân mình không tốt, không nên học người ta nửa đêm đi dạo, ta nói như thế cũng là nhắc nhở hắn, lại không nghĩ rằng nói được rất thuận, ngược lại đã quên người bên cạnh cũng không rõ là chuyện gì.

Chính là ta cũng không nghĩ cần phải giải thích cái gì, một phen kéo Sở Ngọc qua, nhìn Bích Liễu cười nói: "Ngươi chú ý nhiều hơn một chút là được, cũng đến lúc chúng ta nên cáo từ rồi."

Bích Liễu cúi người nói vài câu cảm tạ, sau đó liền đem chúng ta đưa ra tới cửa, còn đem một tờ ngân phiếu nhét vào tay của ta.

Ta có lễ cùng nàng nói lời từ biệt, sau đó cùng Sở Ngọc rời khỏi Tuyết Duyệt phường.

Nói thật ra, số tiền này thực sự kiếm được quá dễ dàng, bất quá chỉ là đi một chuyến mà thôi.

"Thế nào? Hiện tại đệ sẽ không còn nói đi theo tỷ tỷ thật mất mặt nữa chứ" Ta đắc ý nhìn Sở Ngọc khoe ra tấm ngân phiếu, lại rước lấy một tiếng hừ nhẹ của hắn.

Ta cũng không tiếp tục nói thêm câu nào nữa, lôi kéo Sở Ngọc liền hướng bên kia bước vào.

"Lại muốn đi đâu?" Sở Ngọc âm thanh không tốt hỏi.

Ta giảo hoạt cười khẽ "Tự nhiên là đi đem tiền tiếp tục đẻ ra tiền."

Sở Ngọc ngạc nhiên còn chưa kịp có phản ứng gì, ta đã lôi kéo hắn đi vào sòng bạc Chí Tôn.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-119)