Điều kiện
← Ch.101 | Ch.103 → |
"Tang đại ca, đừng mà!"
Tần Lạc Y ở một bên kinh hãi kêu lên, bởi vì, nàng phát hiện trong mắt của Da Luật Ngạn Thác xuất hiện những vòng xoáy nguy hiểm rất quen thuộc!
Quả nhiên! Nghe vậy, Da Luật Ngạn Thác bất mãn cau mày, hơi thở tà nịnh xung quanh người hắn lập tức trở nên nồng đậm!
Hắn dừng vung roi ngựa, nhìn vào Tần Lạc Y như có điều gì suy nghĩ!
Trong lòng nàng, người nam nhân này quan trọng như vậy sao? Nếu như hắn làm cho người này biến mất hoàn toàn, phải chăng nàng sẽ không nghĩ đến người này nữa?
Trên cái giá dụng hình, thân thể bị trói của Tang Trọng Dương hiện lên đầy những miệng vết thương, máu chảy đầm đìa. Vì bị giam giữ lâu ngày mà gương mặt anh tuấn đã trở nên tái nhợt, khóe miệng cũng có vệt máu khô còn lưu lại, hắn thở hổn hển, nhưng lại lạnh lùng và kiêu ngạo mà nhìn Da Luật Ngạn Thác!
Tần Lạc Y vô lực quỳ trên mặt đất, trên gương mặt tuyệt mỹ đọng đầy nước mắt.
"Vương gia, cầu xin ngươi, đừng tra tấn Tang đại ca nữa!" Nước mắt của nàng lăn dài trên gương mặt tinh xảo, xinh đẹp như thủy tinh.
"Y nhi, không được cầu xin tên cẩu Khiết Đan này! Da Luật Ngạn Thác, ngươi có giỏi thì giết ta đi!" Tang Trọng Dương mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi nhìn về Đông Lâm Vương đang đứng bên cạnh hắn.
Đôi môi mỏng lạnh lùng của Da Luật Ngạn Thác khẽ nhếch lên nụ cười tàn nhẫn, hắn bỏ qua tiếng la hét của Tang Trọng Dương, cúi người vươn tay nâng cằm của Tần Lạc Y lên.
"Y nhi, bản vương đã từng nói, bản vương cũng không phải là muốn giết người này, nàng muốn bản vương thả hắn? Rất dễ thôi..."
Hắn cố ý dừng lại không nói thêm gì nữa, đôi mắt lạnh chăm chú nhìn vào nữ nhân quỳ trước mặt mình.
Nữ nhân quật cường này, lại vì một người đàn ông khác mà hao tổn tinh thần như vậy, thật là đáng ghét!
Trong lòng Tần Lạc Y mạnh mẽ dâng lên một tia hy vọng, nàng thật sự không đành lòng nhìn Tang đại ca chịu bất kì tổn thương nào!
"Ngươi...ngươi nói thật sao?" Nàng sợ hãi hỏi Đông Lâm Vương.
Đúng vậy, nàng sợ hắn, sợ sự cường thế của hắn, sợ hơn là sự tàn nhẫn của hắn, không có chuyện gì là hắn không làm được.
Đôi mắt đầy tối tăm phiền muộn của Da Luật Ngạn Thác càng thêm lan tràn lửa giận, tay hắn vừa dùng lực, liền làm cho thân thể mềm mại của Tần Lạc Y dính sát người mình, tà mị cùng kiêu ngạo cười cười:
"Chỉ cần ngay bây giờ nàng lấy lòng bản vương, bổn vương liền thả hắn vô điều kiện!"
Tần Lạc Y mê mang, nàng không nghĩ đến, hắn có thể đưa ra điều kiện quá phận như vậy.
"Da Luật Ngạn Thác ...cái tên đáng chém ngàn đao nhà ngươi! Ngươi dám đụng vào Y nhi, ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi...!"
Tang Trọng Dương giống như nổi điên dùng sức vùng vẫy cố thoát khỏi xiềng xích, những vết thương trên người vì giãy dụa lại tiếp tục chảy máu không ngừng.
"Tang đại ca..." Tần Lạc Y nhìn thấy bộ dạng như vậy của hắn, thoáng cái đã chạy đến trước mặt hắn, ngăn cản hắn giãy dụa.
Da Luật Ngạn Thác thấy Tần Lạc Y quan tâm Tang Trọng Dương như vậy, lửa giận lập tức thiêu đốt, vẻ mặt trở nên thô bạo, một tay hắn kéo Tần Lạc Y ra, tay kia liền giơ roi lên, mạnh mẽ quật vào người Tang Trọng Dương.
"Không...Vương gia, đừng đánh hắn nữa, cầu xin ngươi, ngươi muốn ta làm gì ta đều làm mà, cầu xin ngươi..." Tần Lạc Y nắm chặt cánh tay của Da Luật Ngạn Thác, khóc lớn cầu khẩn.
"Y nhi..." Tang Trọng Dương khó khăn kêu tên của Tần Lạc Y.
Da Luật Ngạn Thác mạnh mẽ vứt roi ngựa trong tay xuống đất, quay người ngồi lên chiếc ghế tinh xảo, giọng điệu không chút cảm xúc, thậm chí là lạnh đến cực điểm, giống như băng giá:
"Vậy nàng tự mình biết mình nên làm gì? Bản vương chính là muốn nàng, ngay trước mặt hắn, lấy lòng bản vương!"
"Y nhi, đừng..."
Tang Trọng Dương vô lực giãy dụa, hắn sử dụng toàn bộ khí lực muốn thoát ra xiềng xích trên người, không biết càng như vậy, càng không thể làm được gì!
Trong đôi mắt đẹp như dòng suối đêm dần dần chứa đựng nước mắt, nàng quan sát toàn bộ vết thương trên người Tang Trọng Dương sau đó từng bước một đi đến chỗ Da Luật Ngạn Thác.
"Lời ngươi nói có đáng tin không?"
Thanh âm trong trẻo nhưng lại vô cùng lạnh lùng, âm u mà tĩnh mịch như một u hồn, nghe mà thấy đau lòng.
Đáy mắt của Da Luật Ngạn Thác đã hoàn toàn lạnh lẽo, trên gương mặt giống như kết được cả băng sương, làm cho người ta không rét mà run:
"Bản vương nói lời giữ lời!"
Nếu như có thể mà nói, hắn tuyệt đối sẽ không dùng phương thức như vậy mà bắt buộc nàng, bởi vì, khi hắn nhìn thấy được sự thê lương trong mắt Y nhi, cũng là lúc trái tim hắn không ngừng được mà đau đớn theo!
Thế nhưng, sự đau khổ trong mắt nàng lại là vì nam nhân khác!
Tần Lạc Y hít sâu một hơi, nhẹ nhàng khép mắt lại, hai hàng mi dài che đi đôi mắt...
Đôi môi mềm mại chạm nhẹ lên gò má anh tuấn cương nghị của Da Luật Ngạn Thác, cuối cùng rơi vào trên đôi môi tà mị lạnh lẽo của hắn, bàn tay nhỏ bé mềm mại ngây ngốc chạy loạn trên thân Da Luật Ngạn Thác.
Tần Lạc Y không rành thế sự, căn bản cũng không biết phải làm thế nào để lấy lòng một nam nhân, nhưng hôm nay, nàng cũng chỉ có thể cố gắng thôi!
Thời gian dần trôi qua, trong cơ thể, từng đợt sóng nhiệt kia lại dâng lên, vì sợ hãi mà nội tâm của Tần Lạc Y khẽ run rẩy, ánh mắt bắt đầu trở nên êm dịu hơn, nàng vô ý thức ngồi lên trên cặp đùi rắn chắc của Da Luật Ngạn Thác, bàn tay nhỏ bé cũng dần trượt vào trong vạt áo của hắn.
Động tác nhỏ không thành thục của nàng lại đem dục hỏa nhẫn nhịn đã lâu của Da Luật Ngạn Thác khơi dậy.
Tay của hắn lập tức siết chặt, đem thân thể mềm mại trong ngực càng thêm dựa sát vào mình, vì dục hỏa bùng lên hừng hực mà đôi mắt đen thâm trầm lại càng tĩnh mịch, hắn khàn giọng nói bên tai nàng:
"Bản vương đã từng nói, bản vương muốn nàng toàn tâm toàn ý phục tùng bản vương, để cho bản vương chiếm hữu nàng! Hôm nay, bản vương muốn nàng..."
Tần Lạc Y thân thể run lên, nàng vô lực nhìn người nam nhân giống như ác ma này.
"Y nhi, muội không cần lo cho ta... Da Luật Ngạn Thác, ngươi là đồ cầm thú! Ngươi tính toán làm khó Y nhi như vậy còn là hảo hán sao?"
Tang Trọng Dương hận mình không thể lập tức thoát khỏi xiềng xích, lúc hắn nhìn thấy Tần Lạc Y bị ép đi lấy lòng Da Luật Ngạn Thác, là lúc hận không thể lập tức giết chết hắn ta, đây quả thực là vũ nhục to lớn!
"Bản vương chưa từng thừa nhận mình là anh hùng hảo hán gì cả! Đêm nay, bản vương đã quyết sẽ muốn vị hôn thê yêu kiều này của ngươi!"
Da Luật Ngạn Thác cuồng vọng cười một tràn dài, sau đó thân mật ôm lấy Tần Lạc Y đi ra khỏi nhà tù.
"Y nhi...Da Luật Ngạn Thác, ngươi đồ súc sinh, ngươi chết không yên thân đâu! Y nhi..."
Tang Trọng Dương nổi điên, bắt đầu điên cuồng gào thét, lòng nóng như lửa đốt.
← Ch. 101 | Ch. 103 → |