Hàn Lâm viện
← Ch.020 | Ch.022 → |
Người edit: sammy2201
Rốt cuộc thì trận cuồng phong bão táp tin đồn cũng qua đi, thành Càng Châu cùng Úy Trì phủ đã có thể trở lại những ngày tháng bình yên rồi.
Vào một buổi sáng đẹp trời, tại tiểu sảnh của Tùng Lâm viện.
Trì Phong thư thái ngồi gác cả hai chân lên một cái ghế thượng, nhàm chán mà gặm quả táo trong tay, ngẫu nhiên rống to lên một câu: "Nương, ngươi rốt cuộc bảo ta đến đây để làm chi?"
Đợi một hồi lâu sau, mới trông thấy lão nương của nàng đang nổi giận đùng đùng từ ngoài cửa tiến vào.
"Ngươi như thế nào lại ở chỗ này? Ta không phải đã bảo ngươi chờ tại từ đường hay sao?"
Trì Phong nheo mắt tinh chuẩn mà đem hột táo mới vừa ăn xong ném vào trong thùng rác, khóe miệng lộ ra một nụ cười tà dị, nói: "Nương, phiền người sau này nếu có muốn truyền ta tới đi chăng nữa thì không nên dùng các tiểu nha hoàn nga, các nàng vừa trông thấy ta liền lắp ba lắp bắp nói không ra lời, khiến cho ta căn bản là chẳng nghe được gì, cho nên không thể làm gì khác hơn đành phải chờ người ở nơi này mà thôi. Hơn nữa, có việc gì lại phải đến tận từ đường để nói chuyện? Nói ở đây hay ở đó chẳng phải cũng giống như nhau cả sao? Mặc dù hai nơi đều với gần chỗ ở của ta."
Lâm Ngọc Lan tức giận nhìn nam nhi đang ngồi trước mặt mình, à không, vốn là nữ nhi, người này lớn lên càng ngày lại càng trở nên anh tuấn, mặc dù ngẫu nhiên vẫn có điểm nữ khí, nhưng nhìn chung rất tiêu sái tuấn dật, quả thật là mạo tựa Phan An, phong lưu thích thảng, nếu như chính mình có thể trẻ lại thêm mười lăm tuổi, hắn vừa lại là một nam tử, vậy nàng tuyệt đối sẽ sống chết mà truy đuổi hắn cho đến cùng, khi đó hội không còn coi trọng Úy Trì Tùng nữa rồi.
Đáng tiếc... Lâm Ngọc Lan lắc đầu, thở dài một hơi.
"Nương, ngươi đang suy nghĩ điều gì mà lại có vẻ trầm tư như vậy?" Trì Phong vừa nói vừa với lấy quả táo khác ở trên bàn, nhân tiện dùng ống tay áo lau sơ qua, sau đó liền nhanh chóng há miệng gặm lấy một miếng lớn.
"Ôi chao, ôi chao, ngươi có thể hay không tẩy qua rồi hãy tái ăn? Còn nữa ngươi cũng mau chóng chỉnh đốn lại tư thế cho nghiêm túc có được hay không?" Lâm Ngọc Lan vội vàng ngăn cản.
"Không có việc gì, ta ở trước mặt người ngoài sẽ không bao giờ hành động như vậy, cho nên ngươi có thể yên tâm." Trì Phong mỉm cười nói, ở thời cổ đại này không khí vốn vô cùng thoáng mát sạch sẽ, cần gì phải lo lắng đến việc ô nhiễm cơ chứ.
Lâm Ngọc Lan thấy thế không thể làm gì khác hơn là quay trở lại vấn đề chính: "Xem ra lão gia gia bây giờ quả thật rất yêu thương chiều chuộng ngươi, nhưng ta vẫn lo sợ vạn nhất có một ngày hắn cao hứng, muốn đem ngươi đi gia nhập quân ngũ hoặc cưới thể tử thì phải làm sao đây? Chi bằng ngươi hãy là nhanh lên một chút rời khỏi nhà đi."
Lâm Ngọc Lan cũng có chút bất đắc dĩ, nữ nhi của chính mình thật sự là mạng khổ, từ thuở nhỏ đã phải nữ cải nam trang, hơn nữa trên vai còn gánh vác trách nhiệm nam tôn độc nhất của Úy Trì phủ, bây giờ chính mình lại muốn đuổi nàng đi, có phải hay không ngay từ khi bắt đầu bản thân đã quyết định sai lầm rồi?
Trì Phong nhìn thoáng qua khuôn mặt của lão nương liền đoán được nàng đang suy nghĩ những gì, vì vậy mau chóng ngồi lại cho chỉnh tề, trầm giọng nói: "Nương, ngươi hội suy nghĩ lung tung nữa rồi, ta từ trước đến nay vốn vẫn luôn cảm tạ quyết định lúc đầu của ngươi, nhìn xem, ta bây giờ chẳng phải tốt lắm sao? Được làm thân nam nhi, ta có thể tiêu diêu tự tại khắp nơi, không cần suốt ngày phải ở trong phủ cặm cuội mà học nữ công gia chánh. Mặt khác, nếu như ta sinh tồn dưới thân phận nữ nhi, chẳng phải là rất đáng tiếc cho tài trí thông minh của chính mình hay sao?"
"Nói thì nói như vậy, nhưng ngươi rốt cuộc vẫn là thân nữ nhi, hơn nữa chuyện chung thân đại sự sau này biết phải tính thế nào?" Lầm Ngọc Lan cũng có ý nghĩ của riêng mình, mặc dù Trì Phong bây giờ vốn là thích thú, nhưng vạn nhất tương lai có ngày nàng lại hối hận thì phải làm sao đây?
"Ta căn bản là không hi hãn (quan tâm) đến vấn đề đó, không có ai quy định là nữ tử nhất định phải thành thân, chẳng phải tỷ tỷ vốn cũng như vậy à? Cho dù nàng có thật sự không lấy chồng đi chăng nữa, ta đây vẫn có biện pháp dưỡng nàng đến già." Trì Phong giọng điệu thản nhiên, tựa hồ như vấn đề nàng đang nói căn bản cùng mình không có quan hệ.
"Ôi, tình huống của hai ngươi sao có thể giống như nhau được?" Lâm Ngọc Lan cảm thấy vô cùng thiểu não, bất giác mà thở dài một hơi.
"Nương, nhi tôn tự có nhi tôn phúc, ngươi cũng đừng nên quá lo lắng kẻo lại sinh bệnh." Trì Phong vừa dứt lời, liền nhân tiện đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Ta vẫn còn chưa nói hết đấy, cái đứa nhỏ này!"
"Nương, vậy phiền ngươi hãy nói nhanh lên một chút, ta vốn đang rất bề bộn công việc nga!" Trì Phong lười biếng đứng tựa lưng vào cửa mà nhìn Lâm Ngọc Lan, trên gương mặt lộ vẻ thiếu kiên nhẫn.
"Cha ngươi đề nghị ngươi đến Hàn Lâm viện để học tập kinh thư, sau ba năm hãy tái quay trở về phủ, đến lúc đó có lẽ nhiều chuyện đã thay đổi, cho nên ngươi cũng dễ dàng thoát khỏi việc nhập ngũ."
Trì Phong vừa nghe đến đây, cảm thấy vô cùng cao hứng, nhanh chóng đứng thẳng dậy, hai tay chống nạnh cười thật to: "Này chẳng phải là muốn ta trở thành Chúc Anh Đài hay sao? Chỉ không biết là ở Hàn Lâm viện có thể hay không gặp được một Lương Sơn Bá ngơ ngác đáng yêu đây?"
Trông thấy Trì Phong đang mông mông lung lung mơ tưởng những ý nghĩ kỳ quái, Lâm Ngọc Lan nhân tiện không chút khách khí liền cắt đứt mọi suy nghĩ của nàng: "Đừng vội quá đắc ý như vậy, ngươi cho rằng bản thân ngươi bây giờ vốn trông giống như một nữ nhân à?" Lâm Ngọc Lan bộ dạng khinh bỉ liếc nhìn Trì Phong một lượt.
Trì Phong tựa như mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng cả lên: "Nương, ngươi đừng xem thường ta, kỳ thật vóc dáng của ta cũng tốt lắm, chỉ vì bất đắc dĩ phải che dấu mà thôi."
Lâm Ngọc Lan từ chối cho ý kiến, chỉ hừ lạnh một tiếng.
"Được rồi, nương, nhưng việc trọng yếu nhất chính là gia gia có đồng ý cho ta đi Hàn Lâm viện hay không?" Trì Phong hứng khởi vội hỏi, chính mình cũng không ngờ lại có thêm ba năm nhàn nhã nữa rồi.
"Gia gia của ngươi mặc dù có điểm cố chấp, nhưng chỉ cần ba chúng ta đồng tâm hợp lực thì chuyện thuyết phục hắn chẳng phải vô cùng dễ dàng hay sao? Do đó ngươi có thể yên tâm." Lâm Ngọc Lan vốn đã có chuẩn bị từ trước, cho nên rất tự tin vỗ vỗ vào ngực mình.
"Vậy là tốt rồi, ha ha ha, ta nhất định sẽ không làm mất mặt của Úy Trì phủ, ta đây phải hội trở thành đệ nhất đệ tử của Hàn Lâm viện, ha ha ha, các người hãy cứ mà chờ xem." Trì Phong cười đắc ý, khóe miệng nhếch lên kéo tới tận mang tai.
Vì vậy, sau khi trải qua một phen cố gắng thuyết phục, Úy Trì Hòe rốt cuộc đã chịu nghe theo ý kiến của Úy Trì Tùng cùng Lâm Ngọc Lan, là quyết định cho Trì Phong đến Hàn Lâm viện để học tập kinh thư đồng thời nhân tiện uốn nắn lại tính cách háo thắng tự phụ của y.
Hơn nữa đây còn là thư viện lớn nhất cả nước, ngoài giáo dạy binh thư còn có cả rèn luyện võ thuật, cho nên vốn cũng rất có lợi cho sự phát triển của Trì Phong.
Cứ như vậy, Trì Phong nhanh chóng rời khỏi phủ mà lên đường đi nhập học rồi.
← Ch. 020 | Ch. 022 → |