Vay nóng Homecredit

Truyện:Lang Vương Sủng Thiếp - Chương 079

Lang Vương Sủng Thiếp
Trọn bộ 137 chương
Chương 079
Nữ nhân của ta
0.00
(0 votes)


Chương (1-137)

Siêu sale Shopee


Đến hoàng cung rồi, trong lòng Nguyễn Nhược Khê hồi hộp một chút, trốn vài lần, nàng vẫn trở lại nơi này, xem ra chung quy là nàng trốn không thoát số kiếp huyết nô, trốn không thoát xiềng xích hoa lệ này, trốn không thoát âm mưu quỷ kế này. "Thất thần làm gì? Xuống xe."Tây Môn Lãnh Liệt kéo nàng xuống xe ngựa.

"Nô tài cung nghênh vương, cung nghênh nương nương hồi cung."Tiểu Lý Tử nghênh đón bên ngoài, nhìn thấy bọn họ vội vàng hành lễ.

"Tiểu Lý Tử đứng lên đi, trong cung thế nào?"Tây Môn Lãnh Liệt hỏi.

"Hồi bẩm vương, tất cả đều bình thường ạ."Tiểu Lý Tử vội vàng trả lời.

"Ừ."Hắn gật đầu.

"Ta phải về Tử Uyển."Nguyễn Nhược Khê tránh khỏi tay hắn, liền tự mình hướng Tử Uyển đi tới, nàng phải nhanh chóng xem Thu Hồng có bình yên vô sự hay không, nếu hắn dám lừa mình, nàng nhất định sẽ tìm hắn liều mạng.

"Nương nương, nô tài cho người dẫn đường cho người."Tiểu Lý Tử vội vàng hô.

"Không cần, ta tự mình đi."Nàng đầu cũng không quay lại.

"Để nàng đi, đi, đi về ngự thư phòng."Tây Môn Lãnh Liệt biết nàng lo lắng cái gì. Cũng không muốn quản nàng.

"Vâng, Vương."Tiểu Lý Tử vội vàng đi theo phía sau.

Nguyễn Nhược Khê một đường chạy trở lại Tử Uyển, dọc đường đi có nha hoàn cùng thái giám hành lễ với nàng, nàng hoàn toàn không để ý, lòng nóng như lửa đốt.

"Tiểu Ngọc, Thu Hồng, Thu Diệp, các ngươi có ở nhà hay không?"Một mạch chạy đi vào liền lo lắng hô.

"Nương nương, thật là nương nương."Bọn Tiểu Ngọc nghe thấy tiếng chạy ra phòng, sửng sốt, sau đó kinh ngạc vui mừng kêu lên:

"Nương nương, người đã trở về, rốt cục người đã trở lại, thật tốt quá, chúng ta rất nhớ người."

"Nương nương, sao người không phân phó một tiếng, liền lén đi cùng vương, Tiểu Ngọc rất lo lắng cho người."

"Nương nương, để nô tì nhìn xem người có khỏe không?"

"Nương nương, người trở về, bọn nô tì rất cao hứng."

Mấy người tụ tập thành một nhóm vây quanh nàng, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, thấy nàng đều khỏe mạnh, lúc này mới yên lòng.

"Cám ơn các ngươi, ta khỏe lắm."Nguyễn Nhược Khê ôm các nàng từng người từng người một, sau đó mới nhìn Thu Hồng nói:

"Để ta nhìn xem, khiến ngươi chịu khổ rồi, may mà ngươi không có việc gì, ta cuối cùng cũng yên tâm."

Ách, Thu Hồng cùng Tiểu Ngọc, các nàng có chút sửng sốt, nhìn nàng, vẻ mặt nghi hoặc không rõ hỏi:

"Nương nương, người đang nói cái gì? Thu Hồng chịu khổ cái gì?"Các nàng rõ ràng ở trong này tốt lắm.

"Thu Hồng, ngươi không bị đe dọa mất đầu sao?"Nguyễn Nhược Khê cũng sửng sốt hỏi ngược lại.

"Mất đầu? Vương khi nào thì muốn giết nô tì chứ? Nô tì phạm sai làm gì sao? Cầu xin nương nương cứu nô tì."Thu Hồng bị dọa lập tức quỳ xuống.

Nhìn thấy nàng mờ mịt không biết gì, bộ dáng sợ hãi, Nguyễn Nhược Khê biết mình bị Tây Môn Lãnh Liệt đùa giỡn, mặc dù tỏng lòng tức giận, nhưng cũng may mắn, cuối cùng chỉ là sợ chuyện không đâu một hồi, nâng nàng dậy nói:

"Thu Hồng không có việc gì, đứng lên đi."

"Nương nương thực sự không có việc gì sao?"Vẻ mặt Thu Hồng vẫn hoảng sợ, không dám tin hỏi.

"Đương nhiên."Nguyễn Nhược Khê đột nhiên cười nói:

"Ta là cố ý hù dọa ngươi, ha ha, bị ta dọa rồi."

"Nương nương."Thu Hồng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, giọng nói bất mãn, nàng dọa mình hết hồn.

"Nương nương, người dọa chết bọn nô tì?"Tiểu Ngọc cùng Thu Diệp cũng không vừa lòng, nhìn nàng, nhưng là lập tức nói:

"Nương nương, nô tì lấy nước cho người tắm rửa, rửa mặt chải đầu một chút."

"Được, vừa lúc ta cũng mệt mỏi."Nguyễn Nhược Khê gật đầu.

Thoải mái ngồi ở trong bồn tắm, nhắm mắt lại hưởng thụ sự mát xa của Tiểu Ngọc, Thu Hồng và Thu Diệp.

"Nương nương, buổi sáng ngày đó, nô tì không thấy nương nương rất sợ hãi, đi tìm người ở khắp nơi, sau lại nghe nói chuyện vương rời cung đi ra ngoài làm việc, lúc đó nô tì mới đi hỏi Tiểu Lí Tử công công, mới biết được, nương nương cùng vương xuất cung."Tiểu Ngọc vừa nhẹ nhàng dội nước lên thân thể của nàng, trong lòng còn sợ hãi nói.

"Tiểu Ngọc, thật xin lỗi, để các ngươi lo lắng, lần sau sẽ không vậy."Nguyễn Nhược Khê mở to mắt, trong hoàng cung này duy nhất chỉ có ba người họ khiến nàng cảm thấy ấm áp.

"Nương nương, sao có thể nói xin lỗi với nô tì, nô tì đảm đương không nổi, nô tì chỉ lo lắng cho người."Tiểu Ngọc vội vàng nói.

"Ta biết, nếu lần sau ta đi ra ngoài, liền mang theo các ngươi cùng đi được không?"Nguyễn Nhược Khê thoải mái nói.

"Được, đương nhiên được, nô tì cầu còn không được."Bọn Tiểu Ngọc ba miệng đồng thanh trả lời.

Tiểu Ngọc cùng Thu Hồng giúp nàng mặc quần áo, Thu Diệp liền bưng bữa tối đi vào:

"Nương nương, mời dùng bữa."

"Được, để đó."Nguyễn Nhược Khê gật gật đầu.

Nàng vừa ăn cơm, vừa nhìn các nàng hỏi:

"Mấy ngày ta không ở trong cung, các ngươi thế nào? Có ai khi dễ các ngươi hay không?"Dù sao trên người nàng cũng mang tội danh sát hại hoàng tử.

Bọn Tiểu Ngọc cho nhau cái liếc mắt nói:

"Không có, nương nương chúng nô tì tốt lắm."

"Ta muốn nghe lời nói thật."Sắc mặt Nguyễn Nhược Khê nghiêm lại, nghiêm túc hỏi.

"Nương nương, thực sự không có, tuy người Như Phi cung, Nhu Phi cung nhìn bọn nô tì không vừa mắt, nhưng nghe nói vương mang theo nương nương đi tuần, đại khái là nghĩ nương nương còn được vương sủng ái, cho nên không tìm bọn nô tì gây phiền toái."Tiểu Ngọc lúc này mới hồi bẩm đáp.

"Vậy được, nhớ kỹ không có việc gì thì cố gắng đừng phát sinh mâu thuẫn với các nàng."Nguyễn Nhược Khê lúc này mới yên tâm nói.

"Nô tì biết."Tiểu Ngọc ưng thuận đáp.

"Ta ăn xong rồi, các ngươi lui đi, ta muốn ngủ."Lúc này nàng mới lại phân phó.

"Vâng, vây nương nương nghỉ ngơi sớm một chút."Bọn Tiểu Ngọc vừa mới thu dọn xong, muốn đi xuống, liền thấy Tây Môn Lãnh Liệt đi tới cửa, vội vàng quỳ xuống nói:

"Nô tì bái kiến vương."

"Đi xuống đi."Tây Môn Lãnh Liệt vung tay lên nói.

"Vâng."Bọn Tiểu Ngọc lặng lẽ đi xuống, còn cố ý đóng cửa phòng.

Nguyễn Nhược Khê lúc này mới trừng mắt hắn nói:

"Tây Môn Lãnh Liệt, ngươi lại đây làm gì? Cho dù không bận quốc sự, cũng đi sủng hạnh nữ nhân của ngươi đi."

"Không phải ta đến đây sao?"Tây Môn Lãnh Liệt tự mình ngồi vào bên giường nhìn nàng.

"Cái gì?"Nàng có chút sửng sốt.

"Ngươi không phải để ta sủng hạnh nữ nhân sao? Chẳng lẽ ngươi không phải là nữ nhân của ta sao?"Tây Môn Lãnh Liệt đưa tay ôm lấy thắt lưng của nàng.

"Ta không phải."Nguyễn Nhược Khê lúc này mới hiểu được hắn đang nói cái gì? Nhưng là cũng rất nhanh phủ nhận nói, cho tới bây giờ trong lòng nàng chưa từng đem mình trở thành nữ nhân của hắn, phi tử của hắn

"Người đã là của ta, còn không muốn làm nữ nhân của ta, ngươi muốn làm nữ nhân của ai?"Tây Môn Lãnh Liệt không biết vì sao trong lòng rồi đột nhiên nổi lên một luồng tức giận, nàng muốn làm nữ nhân của Tây Môn Ngọc sao?

"Chuyện này không cần ngươi quản, một khi ta đã trở về, ta liền liền khôi phục tình trạng ở chung trước kia, ta tiếp tục hợp tác cùng ngươi, chỉ làm mĩ nhân trên danh nghĩa của ngươi."Nguyễn Nhược Khê yêu cầu, để tất cả khôi phục giống như trước đây đi.

"Vũ Khuynh Thành, ngươi có vẻ quá ngây thơ rồi, chuyện đã xảy ra, còn có thể khôi phục như trước sao? Ngươi đã là nữ nhân của ta, chuyện này không thể thay đổi, chẳng qua, hợp tác với sự thật có cái gì khác nhau chứ? Ở trong mắt người khác, ngươi chính là mĩ nhân của ta."Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng châm chọc nói, sao hắn có thể trở lại như trước kia, bây giờ hắn muốn chính là tình yêu của nàng, lòng của nàng.

"Có, ta mặc kệ người khác nghĩ như thế nào? Nhưng cho tới bây giờ ta chưa từng coi mình là nữ nhân của ngươi, cho nên, chúng ta vẫn nên khôi phục tình trạng trước kia, chuyện này với mọi người đều dễ chịu."Nguyễn Nhược Khê lại nói.

"Ngươi cho tới bây giờ chưa từng coi mình là nữ nhân của ta sao?"Những lời này chọc giận Tây Môn Lãnh Liệt, sắc mặt hắn âm trầm hắng giọng nhìn chằm chằm nàng, kéo nàng qua nói:

"Ta đây hôm nay khiến cho ngươi có biết một chút, ngươi có phải nữ nhân của ta hay không?"

Điên cuồng kéo nàng qua áp vào thân thể hắn, đôi mắt mang theo phẫn nộ, điên cuồng xé rách quần áo của nàng.

"Không cần, ngươi cút ngay."Nguyễn Nhược Khê dãy dụa như bọ ngựa, không hề dừng lại.

Quần áo lả tả, sự giãy dụa của nàng càng khơi dậy dục vọng chinh phục của hắn...............

Kích tình qua đi, Nguyễn Nhược Khê nhìn thẳng hắn lại không nói một lời.

"Không cần dùng loại ánh mắt này nhìn ta, bây giờ ngươi biết mình là nữ nhân của ai chưa?"Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng hỏi, xoay người nằm ở một bên.

Nguyễn Nhược Khê dứt khoát nhắm mắt lại, không để ý tới hắn, giống như không hề nghe rõ lời hắn.

Cho đến khi nghe thấy tiếng hít thở đều đều của nàng, Tây Môn Lãnh Liệt mới nhìn nàng khóe mắt còn sót lại nước mắt, không biết vì sao tâm đột nhiên có chút không đành lòng, đưa tay nhẹ nhàng đem nàng ôm vào trong ngực.

"Vũ Khynh Thành, vì sao ngươi quật cường như vậy? Luôn không ngừng chọc giận ta, thật ra ta không muốn làm tổn thương ngươi, ngươi biết không?

Buổi tối ta tới đây, không phải là muốn sủng hạnh ngươi, vết thương trên ngực và cánh tay của ta còn chưa khỏi, không muốn để người khác biết, cho nên buổi tối chỉ có thể đến Tử Uyển, bởi vì ngươi biết, bởi vì ta không cần kiêng dè ngươi."Nói đến đây, hắn không khỏi lấy tay lau đi nước mắt trên mặt nàng, mới thở dài nói:

"Lần sau không cần chọc giận ta, nhớ kỹ ta là nam nhân."

"Ngủ đi, ta cũng ngủ."Tây Môn Lãnh Liệt buông nàng ra, xoay người, trên mặt lập tức liền thay đổi bộ dáng, nàng nghĩ đến hắn không biết nàng đang giả vờ ngủ hay sao?

Nguyễn Nhược Khê mở to mắt một chút nhìn phía sau lưng hắn, thật ra lúc hắn ôm nàng, nàng cũng đã tỉnh, vốn trong lòng vô cùng phẫn nộ, lại bởi vì nghe được mấy câu nói đó, lại bình tĩnh ngoài ý muốn, đúng, bọn họ luôn đối chọi gay gắt, cho tới bây giờ chưa từng nghe đối phương nói chuyện tử tế, hắn nói cũng rất đúng, nàng không nên chỉ khiêu khích hắn, một khi đã trở lại vậy nên nghĩ cách ở chung hòa bình.

Đợi cho tới lúc mở mắt ra, sắc trời đã sáng, chỗ bên cạnh chỉ còn khoảng trống, đứng dậy mặc quần áo, bước đi ra ngoài.

"Nương nương, tỉnh rồi, mau đến xem, mấy cái này đều là vương ban cho nương nương, đều là thứ quý giá, vương thật sủng ái nương nương."Tiểu Ngọc hưng phấn giới thiệu, giống như mấy thứ này là thưởng cho mình vậy.

"Vậy nhận đi."Nguyễn Nhược Khê thản nhiên đáp, hắn nghĩ mấy thứ này có thể bồi thường cho mình sao?

"Được, đúng rồi, đây là vương cố ý dặn dò người uống."Tiểu Ngọc cầm một chén thuốc bên cạnh.

"Cái gì vậy?"Trong lòng Nguyễn Nhược Khê thầm nghĩ không phải là dược phá thai chứ, cho dù đúng, nàng cũng sẽ không chút do dự uống xuống, bởi vì nàng không muốn sinh đứa nhỏ, hơn nữa là đứa nhỏ của hắn.

"Vương nói là bổ huyết, để nô tì................."Tiểu Ngọc vừa muốn nói ra liền bịt miệng, lo lắng nhìn nàng, đêm trăng tròn lại sắp đến, nương nương lại phải chịu tội.

"Tiểu Ngọc không cần khẩn trương, không có việc gì, ta không để ý, không nói sẽ không tồn tại có thể trốn thoát sao chứ? Một khi đã không thể, ta nên thản nhiên nhận lấy."Nguyễn Nhược Khê ngược lại an ủi nàng.

"Nương nương, thật xin lỗi."Tiểu Ngọc có chút tự trách.

"Tiểu Ngọc, không cần tự trách, đúng rồi, chuẩn bị một ít đồ, chúng ta qua Như phi cung cùng Nhu phi cung"Nguyễn Nhược Khê phân phó nói, từ lúc xảy ra chuyện, Nguyễn Nhược Khê vẫn chưa thấy qua các nàng, bây giờ mình đã trở lại, về tình về lí vẫn nên đi gặp các nàng.

"Nương nương, như vậy được sao? Các nàng sẽ gặp người sao?"Tiểu Ngọc do dự, thật ra nàng lo lắng chính là, các nàng sẽ đối xử với nương nương như thế nào?

"Không có việc gì, hãy đi đi."Nguyễn Nhược Khê mỉm cười an ủi nói, biết nàng đang lo lắng cái gì, nhưng phải đối mặt thì vẫn nên đối mặt.

"Được rồi."Thấy thái độ kiên quyết của nàng, Tiểu Ngọc đành phải đi chuẩn bị các thứ.

Trong cung Như phi.

Sắc mặt Như phi tái nhợt tiều tụy ngồi ở đó, thấy Nguyễn Nhược Khê tiến đến, trong mắt lập tức bắn ra tia cừu hận, cắn răng nghiến lợi nói:

"Vũ Khuynh Thành, ngươi cư nhiên còn dám đến cung của ta."


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-137)