Chạy trốn đến tay của hắn
← Ch.007 | Ch.009 → |
Đêm khuya yên tĩnh, Nguyễn Nhược Khê một mình nằm trên giường, nghĩ lại tất cả những chuyện quỷ dị đã xảy ra, đầu không khỏi nhìn về phía nữ nhân gầy yếu như bộ xương nằm trên giường bên kia. Trong đầu hiện lên những lời lão ma ma nói lúc ban ngày.
" Thật đúng là tỷ muội tình thâm, không nghĩ tới sẽ gặp mặt trong tính huống thế này phải không, gặp nhau một lần lập tức âm dương cách biệt, cả đời này chỉ sợ không bao giờ thấy được nhau."
Thân thể không khỏi rùng mình một cái, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ đáng sợ, đó chẳng phải nói nàng về sau cũng sẽ giống như thế sau? Biến thành hình dáng đáng sợ như thế?
Không, nàng không muốn, chuyện này thật là đáng sợ, không được, nàng phải trốn. Nàng không thuộc về nơi này, tất cả những chuyện này đều không có quan hệ gì với nàng. Việc duy nhất nàng phải làm là phải sống sót. Một khi trời cao đã cho nàng một cơ hội, nàng muốn phải sống sót cho thật tốt.
Nhìn thấy trong phòng không có người, nàng lập tức lặng lẽ đứng dậy, nhìn nữ nhân trên giường trong lòng cầu khẩn:
"Thật xin lỗi, ta phải đi, không thể ở đây cùng ngươi, dù sao ta cũng không phải muội muội của ngươi."
Lặng lẽ mở cửa ra, liền thấy hai tiểu thái giám ngồi trước cửa lim dim ngủ gật, giống như đang ngủ say.
Trái tim loạn nhịp, thầm trấn an cùng lắm là bị bắt lại thôi, chậm rãi nhẹ nhàng nhấc tay nhấc chân bước ra cửa, trong lòng khẩn trương nhìn về phía hai tiểu thái dám, may mắn bọn họ không tỉnh.
Nhấc váy, liền nhanh tay nhanh chân chạy đi ra ngoài, cho đến khi trốn được vào phía sau một gốc cây đại thụ, lúc này mới thở nhẹ ra một hơi, phát hiện cả người đổ mồ hôi lạnh, cười thầm một chút, thật sự là kết quả thuận lợi.
Một cung nữ trên tay cầm đèn lồng đi đến, Nguyễn Nhược Khê lập tức nhớ tới những tình tiết chiếu trên TV, ánh mắt quan sát chung quanh, thấy bên cạnh có một cây gậy bằng gỗ, đưa tay cầm lấy, chuẩn bị thủ thế.
" Bộp..." chờ cung nữ đi qua cây đại thụ, nàng ở phía sau dùng hết sức lực đánh xuống, cung nữ ngay cả một tiếng cũng không thốt lên nổi, liền hôn mê bất tỉnh.
Nàng bỏ cây gậy xuống, kéo nàng ta tới phía sau cây đại thụ, cởi váy áo nàng ta ra mặc vào, Nguyễn Nhược Khê mới cúi đầu ngang nhiên đi ra, gặp thị vệ tuần tra cũng không sợ hãi mà lướt qua.
Sẽ không bị phát hiện, hạnh phúc đang vẫy chào mình.
Một canh giờ sau, Nguyễn Nhược Khê vốn đang vui vẻ, ngồi phía trên tảng đá, nhìn thấy một dãy phòng giống như mê cung, tức giận, nhịn không được mắng mỏ.
" Thật là đáng chết, không có việc gì lại xây lớn như vậy, muốn trốn mà tìm khắp nơi cũng không thấy cửa, thật sự là tức chết."
" Có thích khách, bắt thích khách." Xa xa đột nhiên truyền đến tiếng kêu la của thị vệ.
Nàng sợ hãi lập tức đứng dậy, xong rồi, sẽ không phải là phát hiện ra cung nữ kia rồi chứ? Làm sao bây giờ? Trốn nhanh a, trời tối như thế này thật là thuận tiện để trốn, tối thiểu cũng không dễ bị phát hiện.
" Rầm..." Mở cửa, liền chạy vào bên trong, lập tức đụng vào một người.
" Ai u..." Sờ sờ cái mũi bị đau, nhịn không được than nhẹ một tiếng.
Trong bóng đêm, hai tròng mắt màu hổ phách của Tây Môn Lãnh Liệt phát ra ánh sáng lạnh lùng chết chóc, cư nhiên có người dám tiến vào nơi này, thật sự là không muốn sống nữa rồi.
" Bắt thích khách." Bên ngoài lại truyền đến tiếng la của thị vệ
Nàng là thích khách? Đôi mắt đen của hắn mang theo vài phần u ám, ớn lạnh.
" Ngươi................" Hắn vừa muốn lên tiếng, miệng đã bị nàng che lại.
" Xuỵt, không cần lên tiếng."
← Ch. 007 | Ch. 009 → |