Tâm tư thiếu niên (3)
← Ch.18 | Ch.20 → |
Trên mặt nam hài có vài tia mệt mỏi. Sau khi phân phó trung niên nam tử, cũng ngồi xuống, tựa vào trên lan can, nhắm mắt lại, nghỉ ngơi, không để ý cái nhìn chăm chú của Hàn Lăng, phải nói là không để vào trong mắt.
Chỉ Hâm kinh ngạc nhìn nam hài trấn định. Nếu không phải hiểu biết tiểu thư có sự trầm ổn không giống những đứa nhỏ khác, chỉ sợ hôm nay nhìn thấy nam hài này nhất định sẽ kinh ngạc vô cùng.
Trung niên nam tử nghe được lời nói của nam hài, cũng không bỏ xuống phòng bị, vẫn giữ vẻ mặt địch ý nhìn Hàn Lăng và Chỉ Hâm.
Chỉ Hâm quay đầu nhìn Hàn Lăng, đợi Hàn Lăng nói chúng ta đi. Nhưng, đợi nửa ngày, Hàn Lăng vẫn mặt không đổi sắc nhìn nam hài, cũng không nói một câu.
Thật lâu sau, nam hài đang nhắm mắt bỗng mở mắt ra, nhìn về phía Hàn Lăng, thanh âm tuy có mệt mỏi, nhưng lạnh như băng nói: "Ngươi đến cùng là muốn cái gì?"
Hàn Lăng nhướng mày, thanh âm trong trẻo nhưng vô cùng lạnh lùng: "Ngươi còn có gì?"
Nghe vậy, nam hài nhất thời nhíu mi, hắn hiện tại xác thực là cái gì cũng không có. Trong khoảng thời gian này, đã trải qua nhiều việc, đồng thời mất đi càng nhiều. Hắn còn lại chính là Trung thúc bên cạnh. Nghĩ đến đây, nam hài sắc mặt lạnh lùng, "Đã như vậy, ngươi còn đứng đây làm gì?"
"Im miệng! Ngươi dám có thái độ như vậy với tiểu thư!" Chỉ Hâm thấy nam hài thái độ như vậy, lập tức quát lớn.
"Tiểu thư?" Nam hài ngẩn ra, nàng vậy mà là nữ!
Chỉ Hâm cả kinh, nàng vừa rồi thế nhưng không có phòng bị, trực tiếp nói ra thân phận của tiểu thư!
Hàn Lăng chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua nam hài, nói: "Đã có bản lãnh thoát khỏi những người đó, vậy, phải bỏ chạy đi thật xa." Dứt lời, từ trong tay áo, lấy ra một trăm lượng bạc vừa đổi, giao cho nam hài.
"Tiểu thư!" Chỉ Hâm hô to, tiểu thư thế nhưng hào phóng cho một người vừa mới gặp chưa đến nửa canh giờ! Nam hài kinh ngạc nhìn số tiền trong tay, đây ước chừng khoảng một trăm lượng! Nàng thế nhưng lại hào phóng như vậy! "Vì sao giúp ta?"
Hàn Lăng nhíu mi, vì sao giúp? Có lẽ vì vừa rồi nhìn một màn nam hài quật cường cắn môi, như là nhìn thấy chính mình nhiều năm trước. Xoay người đưa lưng về phía nam hài, không giải thích cái gì, mà nói với Chỉ Hâm: "Chúng ta đi."
"Dạ." Chỉ Hâm theo sát phía sau Hàn Lăng.
"Thiếu gia, vị tiểu thư này......" Trung niên nam tử nhìn về phía nam hài đang ngốc lăng.
Nam hài lập tức hoàn hồn, đứng lên, hướng bóng dáng Hàn Lăng đi xa hô lớn: "Ta tên Lí Phong! Sau này chỉ cần ngươi có điều cần, ta nhất định sẽ dùng mạng mà làm!"
Thanh âm non nớt vang vọng bên hồ tĩnh lặng. Bóng dáng nữ hài đi xa, trong trẻo nhưng lạnh lùng như cũ. Giờ phút này Hàn Lăng như thế nào cũng không nghĩ đến, hôm nay đột nhiên tốt bụng, nhiều năm sau, đỡ cho mình, một kiếm chí mạng.
"Trung thúc, chúng ta rời khỏi Phượng quốc." Đến khi bóng dáng nữ hài biến mắt trong tầm mắt, nam hài nắm chặt hai thỏi bạc trong tay, lạnh giọng nói.
.........
Hai ngày sau
Phượng Hạo Thiên dẫn đại quân vào Hoài Dương thành.
Cửa thành, Tri phủ Hoài dương thành cùng Huyện lệnh và quan viên lớn nhỏ, cùng nhau quỳ gối ngoài cửa thành nghênh đón đại quân của Phượng Hạo Thiên.
Thanh âm chiêng trống ngập trời, cửa thành rộng mở. pth mặc khôi giáp hoàng kim cưỡi hãn huyết bảo mã cao lớn, khí thế thiết huyết lại lạnh như băng thống lĩnh mười vạn đại quân trở vế Hoài An thành.
Các thiếu nữ vây xem, khi thấy Phượng Hạo Thiên phong thần tuấn mĩ, lập tức tiếng than sợ hãi liên tục không thôi! Các nàng thế nào cũng không ngờ, Tứ điện hạ lại tuấn mỹ như vậy! Mười ba tuổi liền dẫn đại quân đi tiêu diệt phản tặc. Hơn nữa trong thời gian ngắn ngủi, liền đại thắng!
Các thiếu nữ mộng xuân, người người tỉ mỉ chỉnh chu, chỉ hy vọng Phượng Hạo Thiên sẽ nhìn đến các nàng, làm cho các nàng có hội trởthànhphicủa hắn, cho dù là nô tỳ ấm giường cũng tốt a!
Phượng Hạo Thiên cưỡi bảo mã, lãnh khốc như cũ, mặt không chút thay đổi, các thiếu nũ thẹn thùng, những tiếng kinh hô cũng cũng không làm hắn chú ý một chút. Con ngươi đen trong trẻo nhưng thâm trầm lạnh lẽo nhìn lướt qua đám người, dừng ở trên người những người mặc quan phục.
"Vi thần tham kiến Tứ điện hạ." Mười tên quan viên nhìn thấy tầm mắt của Phượng Hạo Thiên, lập tức đứng dậy tiến lên, cúi người chào.
Phượng Hạo Thiên vung tay lên, giọng điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: "Không cần đa lễ."
Tri phủ Hoài An, Lâm đại nhân tiến lên từng bước, tươi cười như hoa cúc, nịnh nọt nói: "Tứ điện hạ, vi thần đã thiết tiệc ở tửu lâu nổi tiếng nhất Hoài An thành Danh Dương lâu, để tẩy trần cho Tứ điện hạ. Hy vọng Tứ điện hạ hạ mình đến dự."
"Mời Tứ điện hạ đến dự." Các quan viên phía sau Lâm đại nhân lập tức phụ họa nói.
Phượng Hạo Thiên con ngươi đen khẽ động, nguyên bản không nghĩ sẽ ở lại Hoài An thời gian quá dài, lại xảy ra chuyện Thượng Quan Hàn Lăng mất tích, mới trì hoãn một ít thời gian. Hiện nay, không có tin tức của Hàn Lăng, phụ hoàng lại hạ thánh chỉ, phải mau chóng hồi kinh. Nghĩ đến đây, Phượng Hạo Thiên khẽ cười châm chọc, phụ hoàng không khỏi quá mức coi thường hắn, nghĩ hắn sẽ ở Hoài An xưng vương sao? Đã có thịnh tình như vậy, vừa lúc làm cho hắn có hội mượn cớ ở lại đây ngốc một ngày!
Hàn mâu sâu thẳm lướt qua Lâm đại nhân, Phượng Hạo Thiên sang sảng cười nói: "Hảo!"
.......
Danh Dương lâu
Hoài An thành, vốn là nơi phồn thịnh. Thương nhân lui tới nhiều không xuể. Tửu lâu, kỹ viện lại càng nhiều hơn.
Trong tửu lâu, Danh Dương lâu quả là danh phù kỳ thực (sự thật như lời đồn), vang danh thiên hạ. Đặc phái viên cửu quốc hầu như đều đến đây ăn uống.
Lầu hai, trong nhã gian trang hoàng cực kỳ xa xỉ, Phượng Hạo Thiên cùng phó tướng quân, còn có mười mấy quan viên ngồi quanh một chiếc bàn tròn bằng bạch ngọc.
"Anh hùng xuất thiếu niên, tứ điện hạ trong mấy ngày ngắn ngủi đã bắt được phản thần Hoài Đức tướng quân. Làm cho vi thần và mọi người mở mang tầm mắt. Bội phục a!" Lâm đại nhân tay nâng ly rượu, trên gương mặt già nua tràn ngập ý cười, trong lòi nói lộ ra vẻ nịnh hót.
Phượng Hạo Thiên nhướng mày, lạnh lùng gật đầu.
Lâm đại nhân nhất thời xấu hổ không thôi. Tươi cười cứng đờ, sau đó cùng phó tướng bên người Phượng Hạo Thiên vui vẻ nói chuyện.
Những lời nói xung quanh họ, đơn giản chính là ngươi nịnh hót ta, ta nịnh hót ngươi. Ngươi một câu, ta một câu, nói vô cùng hăng say, lại dối trá không thôi.
Lúc này, cửa nhã gian mở ra, cùng với một hương thơm tươi mát, một thiếu nữ như hoa như ngọc mặc váy dài hồng nhạt bước vào.
"Dân nũ Lâm Nguyệt Nhi tham kiến tứ điện hạ." Thiếu nữ thi lễ với Phượng Hạo Thiên. Tư thái tuyệt vời, xinh đẹp như thiên tiên, vừa xuất hiện, đã hấp dẫn tầm mắt của tất cả nam nhân trong nhã gian.
Phượng Hạo Thiên thâm mâu nhìn về phía Lâm Nguyệt Nhi, đối với người đã nhìn quen vô số mĩ nhân như hắn mà nói, tư sắc của Lâm Nguyệt Nhi chỉ có thể thuộc loại thượng đẳng, cũng sẽ không làm hắn kinh diễm, cho nên, hắc mâu hiện lên lãnh ý, cũng không có gì khác.
Thật lâu chưa thấy chưa thấy Phượng Hạo Thiên đáp lại, thân hình Lâm Nguyệt Nhi cứng đờ, không khí nhất thời xấu hổ không thôi.
"Tứ điện hạ, nàng là tiểu nữ của vi thần, nghe nói tứ điện hạ khải hoàng trở về, cố ý đến đây hiến vũ." Lâm đại nhân đang bận việc tiếp đãi cho các vị đại thần thấy vậy lập tức đi ra, tươi cười đầy mặt nói với Phượng Hạo Thiên không chút thay đổi.
Phượng Hạo Thiên gật đầu, đối với việc này không có biểu hiện có nhiếu hứng thú, nhìn lướt qua Lâm Nguyệt Nhi, âm thanh lạnh lùng nói: "Múa đi."
Lâm Nguyệt Nhi nhìn thấy tầm mắt của Phượng Hạo Thiên, nhất thời tâm thần chấn động! Tim đập nhanh, nam nhi nhiệt huyết bực này chính là người nàng mong đợi mười mấy năm, nam tử nàng muốn gả! Nếu có thể làm nữ nhân của hắn, đời này, nàng không còn cầu gì!
← Ch. 18 | Ch. 20 → |