Biến hóa thất thường
← Ch.08 | Ch.10 → |
Ngày hôm sau
Lúc Chỉ Hâm tỉnh lại đã là giờ ngọ.
Bầu trời sáng sủa, ánh dương quang chói mắt.
Nàng giãy dụa đứng lên, lấy tay che mắt, phòng ngừa ánh dương quang rực rỡ làm lóa mắt, cuối cùng sau khi thích ứng với ánh sáng, nàng mới phát hiện, một thân ảnh gầy yếu lúc này đang đứng trước cửa sổ.
Bóng dáng đơn bạc nhỏ bé, dưới ánh mắt trời, lộ vẻ tiêu điều mà cô độc.
Tiểu thư....... Làm sao vậy?
Tiểu thư mới tám tuổi, sao nàng cảm giác như tiểu thư đã trả qua sự đời, dường như gặp phải phản bội, tử vong, chờ một chút, nàng nói không rõ, chẳng qua là nhìn bóng lưng tiểu thư, nàng có một loại xúc động muốn đem tiểu thư ôm vào lòng, cho tiểu thư cảm giác ấm áp.
"Tiểu thư....." Nàng xem một lúc lâu, thấy tiểu thư vẫn không nhúc nhích nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ. Vô ý thức, nàng thốt ra tiếng.
Nữ hài sau khi nghe được có người kêu, xoay người, nghi hoặc nhìn về phía Chỉ Hâm, "Ách?"
"Tiểu thư, người ban nãy đang suy nghĩ gì vậy?" Chỉ Hâm nhẹ giọng hỏi.
Nghe vậy, mâu quang Hàn Lăng chớp động, vài tia lãnh ý chợt lóe mà qua, khóe miệng cong lên, nhàn nhạt cười nói: "Không có gì"
"A!" Chỉ Hâm sau khi kinh hô một tiếng, liền đứng lên bổ nhào về phía Hàn Lăng.
Hàn Lăng theo bản năng lách mình, tránh né sự nhào tới bất thình lình của Chỉ Hâm. Kết quả Chỉ Hâm vồ hụt, không kịp phanh lại, nhào tới bức tường.
"Bịch......"
"Ngươi làm cái gì vậy?" Hàn Lăng để hai tay sau lưng, đứng cách Chỉ Hâm hai thước, lạnh giọng hỏi. Âm thầm nhíu nhíu mày.
Chỉ Hâm vỗ về vầng trán, nhe răng nhếch miệng nói: "Tiểu thư, ta chỉ là muốn, muốn nhìn người có bị thương hay không mà thôi, ta sợ các nàng sau khi đả thương ta lại đánh người." Bất quá, bây giờ xem ra, tiểu thư hẳn là không có chuyện, bằng không cũng sẽ không né tránh nhanh như vậy.
Đôi mắt Hàn Lăng hiện lên một tia dị quang, mất tự nhiên gật đầu, nói: "Ta không sao."
Chỉ Hâm yên tâm gật đầu, "Tiểu thư không có việc gì là tốt rồi. Nhưng mà, đại tiểu thư làm sao lại dễ dàng buông tha tiểu thư chứ? Theo lý thuyết, đại tiểu thư nhất định không khoan dung mà buông tha, nhất định làm cho tiểu thư mình đầy thương tích mới thôi." Nàng nghi hoặc hỏi.
Sau khi dứt lời, nàng phát hiện một vấn đề, trên người nàng bị đằng điều quất, như thế nào vừa cảm giác tỉnh lại, một chút cảm giác đau đớn cũng không có?
Dường như nhận thấy được vấn đề Chỉ Hâm nghi hoặc, Hàn Lăng nói: "Bằng thủ đoạn của Thượng Quan Quân Dao, không làm gì được ta. Trên người ngươi bị tiên thương, ta đã thay ngươi bôi dược tốt nhất, có điều không thể cam đoan sau này sẽ không để lại sẹo." Ngày hôm qua, trước khi Phượng Hạo Thiên rời đi, nàng lấy một hứa hẹn báo đáp việc hắn trợ giúp, hắn lưu lại một bình sứ, "Về phần bản điện hạ nghĩ muốn hứa hẹn gì, sau này nói sau. Cầm bình sứ đi, bên trong chính là kim sang dược tốt nhất, có thể cầm máu tan bầm, có công hiệu phòng ngừa vết sẹo lưu lại."
Cầm bình sứ trong tay, khi nàng mở ra, không có một tia do dự đem dược bôi lên người Chỉ Hâm. Nàng nói qua, nàng không muốn thiếu ân đức của bất luận kẻ nào. Bởi vì mai sau trả lại, trả giá còn nhiều hơn so với trong tưởng tượng của nàng.
Về phần cho Phượng Hạo Thiên hứa hẹn, hắn nghĩ muốn điều gì, nàng sẽ không lưu tâm.
Nhưng mà, nàng như thế nào cũng thật không ngờ, bởi vì nàng ưng thuận hứa hẹn, nhân sinh vốn như cỏ dại mặc cho người chà đạp lại biến hóa long trời lở đất.
"Tiểu thư, người làm sao có được thuốc này? Vì sao phải cho nô tỳ dùng? Tiểu thương của nô tỳ thì có tính là gì, cho dù lưu lại sẹo cũng không sao, sau này muốn có thuốc sử dụng sẽ không dễ dàng, nô tỳ thân thể ti tiện quả thực không đáng, người trước đó có rất nhiều vết thương, tối hôm kia người còn bị ác lang công kích, trên người nhất định có rất nhiều vết thương, vì sao người không dùng cho mình mà lại đưa cho nô tỳ? Điều này làm sao nô ty có thể tiếp nhận nổi." Chỉ Hâm vừa nghe, vội vàng xốc ống tay áo lên, kết quả nhìn thấy một vết roi do bị đằng điều đánh, lúc này đã khép miệng đồng thời còn hồi phục rất tốt, còn có thể ngửi được hương vị thơm mát của kim sang dược, hầu như là phản ứng theo bản năng, nàng rống giận với thân ảnh bé gầy phía trước.
Nghe thế, ánh mắt Hàn Lăng càng thêm phức tạp, có điều vẫn bình tĩnh lạnh lùng, lấy thái độ hờ hững đáp lại Chỉ Hâm, "Ta nói, ta không sao."
"Tiểu thư, nô tỳ chẳng qua là muốn nói, sau này mặc kệ phát sinh chuyện gì, đều phải vì chính mình suy nghĩ, nô tỳ mệnh tiện, không đáng là gì, mà tiểu thư nếu xảy ra chuyện, nô tỳ không thể ăn nói với phu nhân, càng không thể ăn nói với bản thân mình." Chỉ Hâm thở dài một hơi, nàng bây giờ không biết tiểu thư đột nhiên thay đổi là tốt hay xấu, không hề nhu nhược, học được phản kháng, nhưng..... Vì sao phải quan tâm một người ti tiện như nàng.
"Chỉ Hâm, ta cũng chỉ muốn nói một câu, nhân kính ta, ta kính nhân. Nhân phạm ta, ta sát nhân. Ta bình sinh ghét nhất chính là phản bội, giờ phút này, ngươi có thể thay ta chết, ta tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai thương tổn ngươi. Nếu một ngày nào đó, ngươi phản bội ta, ta sẽ tự tay giết ngươi." Mâu quang sâu thẳm của Hàn Lăng rét lạnh, nhẹ giọng nói nhưng ý tứ phảng phất còn nặng hơn cả Thái Sơn.
Chỉ Hâm ngốc lăng như pho tượng, thật lâu sau, than nhẹ một tiếng: "Mạng của ta là của tiểu thư."
Diễm dương cao chiếu, căn phòng cũ nát tràn đầy chân tình nhân gian, hơi thở ấm áp bồng bềnh trên thân thể của một lớn một nhỏ.
Phượng cung, kiến lập hơn trăm năm, hoàng đế đương nhiệm tại vị hơn hai mươi năm. Bên dưới có mười vị hoàng tử, mười lăm vị công chúa.
Mỗi một vị hoàng tử và công chúa chưa lập gia đình, đều ở trong Phượng cung.
Do đó, vì giành được sủng ái của hoàng đế, thân huynh tỷ muội tranh đấu gay gắt không thua gì âm mưu của phi tần hậu cung.
Tứ hoàng tử Phượng Hạo Thiên ở tại Thượng Đinh cung.
Thượng Đinh cung, chiếm gần trăm nơi, là nơi ở của Tứ hoàng tử, cũng không phải là hoàng tử có cung điện lớn nhất, thế nhưng ở Thượng Đình cung, không chỗ nào không xa xỉ, không chỗ nào không làm cho mọi người hâm mộ.
Phượng Hạo Thiên không có bộc lộ tài năng, mà là, hắn am hiểu sâu quy luật sinh tồn trong hoàng gia. Phía sau mẫu phi hắn là một gia tộc khổng lồ, mặc dù không giống Tam đại gia tộc, thế nhưng gia tộc này ở Phượng quốc, tiền tài quyền thế được cho là số một số hai. Cho nên, Thượng Đình cung xa hoa, mà không khiến kẻ khác cho rằng hắn phô trương, bởi vì tất cả không phải hoàng đế ban tặng, mà là do mẫu phi của hắn.
Đối với hắn mà nói, vẻ bề ngoài ấy ngược lại vô dụng.
Hôm qua từ Thượng Quan phủ hồi cung, nghe nói có mấy vị hoàng tử tìm đến, người người lời nói mang theo gươm giáo, hy vọng có thể hỏi ra một chút gì đó có thể có lợi cho mình, dù sao, một mình đi Thượng Quan phủ, vẫn dẫn đến người dị nghị.
Có điều..............
Hành trình hôm qua, thập phần đáng giá.
Hôm nay, buổi lâm triều kết thúc, hoàng đế Phượng Minh Huy tuyên Phượng Hạo Thiên chờ ở ngự thư phòng Càn Thanh cung.
Bên trong ngự thư phòng trang trọng nghiêm minh, Phượng Hạo Thiên cúi đầu uống trà, chờ người ngồi ở địa vị cao thượng - Phượng Minh Huy - đang phê duyệt tấu chương nói ra nguyên nhân hôm nay triệu kiến hắn. Kỳ thực, trên đường tới đây, hắn đã phong phanh nghe được vài tin.
Phượng Minh Huy tuy là phụ hoàng hắn, thế nhưng trời sinh tính đa nghi, không tin tưởng bất cứ ai.
Trong Thượng Đình cung của hắn, có bao nhiêu người là cơ sở ngầm của Phượng Minh Huy, hắn vô cùng rõ ràng, sở dĩ, hắn có thể được Phượng Minh Huy tín nhiệm hơn những hoàng tử khác, là vì mỗi một chuyện hắn làm, đều đã thông qua sự đồng ý của Phượng Minh Huy! Ở trong mắt Phượng Minh Huy, hắn là một đứa con trầm tĩnh, lãnh tĩnh hơn nữa còn nghe lời. Song, những chuyện hắn âm thầm làm, chỉ sợ Phượng Minh Huy đến chết cũng không biết!
Rũ mắt, quang mang loá mắt lóe ra, muốn đạt được thứ mình muốn, trả giá dù cho có đắt hơn nữa, cũng đáng.
Thường Đức tướng quân ở Hoài An cấu kết với Thái tử Sở quốc, muốn chiếm lấy đất đai màu mỡ biên cương. Hôm nay, Phượng Minh Huy tìm hắn, chắc là vì chuyện này đi.
← Ch. 08 | Ch. 10 → |