Vay nóng Tima

Truyện:Lửa Lòng Nam Nữ - Chương 09

Lửa Lòng Nam Nữ
Trọn bộ 57 chương
Chương 09
0.00
(0 votes)


Chương (1-57)

Siêu sale Shopee


Quả thực Mễ Tiệp đã bị mộng xuân cả đêm, khi tỉnh lại vẫn còn nhớ rõ ràng là mình đã bị một đôitay có lực vây quanh ở trong mộng, thân thể đàn ông nặng nề đè ở trên người, khiến cô vừa nặng nề đau đớn lại hạnh phúc, có một lực va vào người khiến bụng của côcăng thẳngđến co rút cùng đau đớn, một luồng nhiệt lưu chảy ra từ trong thân thể co rút của cô, Mễ Tiệp lập tức nhảy từ trên giường xuống và vọt thẳng vào nhà vệ sinh, vuốt vuốt mái tóc, lại rên rỉ một tiếng, thì ra là đúng lúc dì cả thân yêu tới thăm người thân. Nhưng mà sau khi dọn nhà thì cô cũng không biết đã bỏ băng vệsinh dự phòng ở trong góc nào rồi nữa làm sao cũng không thể tìm được, tùy tiện chất một chút giấy vệ sinh lên, nghĩ thầm là phải chạy nhanh tới siêu thị mua một chút rồi trở lại.

Ngồi ở trước bàn trang điểmbôi lên một tầng phấn nhẹ trên mặt, khi ánh mắt dừng lại ngay cái ống nhòm ở trên đầu giường, thì lập tức nhớ tới cảnh mộng xuân của mình, cô không nhịn được đỏ mặt. Mặc dù không thể nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông ở trong mộng, nhưng mà vóc người kia có chút quen thuộc, rõ ràng là dáng vẻ của người hàng xóm..... Dùng sức vỗ kem chống nắng vào trên mặt, đuổi hình ảnh thân thể xích lõa của người đàn ông trong đầu đi, còn chưa kịp đi đổi áo ngủ, chỉ nghe một tiếng "Bùm" vang lên, giống như là có thứ gì đó nổ tung, hoặc là giống như tiếng đốt pháo hoa của nhà nào đó vậy, cả phòng óc cũng lung lay, khiến Mễ Tiệp giật mình, thiếu chút nữa đã làm rớt cái bình trong tay, vội vàng đứng dậy nhanh chóng chạy tới cửa, đứng ở trong sân nhìn quanh, chỉ thấy chỗ đậu xe ở bên tay phải có một chiếc xe cảnh sát, tiếp đó chính là đối tượng hàng xóm khiến mình ảo tưởng tới những chuyện không trong sáng. Hàng xóm mặc một bộ đồng phục thoạt nhìn rất đẹp trai, nhưng đáng tiếc vì đang kiểm tra xem tại sao bánh xe của mình lại bị nổ tung, cho nên biểu hiện trên gương mặt đã phá hư một chút dịu dàng này.

Quách Bách Vĩ đã sớm bị điện thoại đánh thức, các anh em báo là anh có nhiệm vụ trọng đại cần phải đến hiện trường, nhưng sau khi vội vàng di chuyển xe ra ngoài, chẳng ngờ vào lúc chuyển xe thì bánh xe bỗng nhiên lại có thể nổ tung, cả phần đuôi xe cũng bị mở ra, chấn động này khiến anh có chút lờ mờ, tim đập thình thịch, trước khi kịp phản ứng anh còn cho là mình đã bị Lạc Đăng đánh bom tập kích đấy. Mở cửa xuống xe kiểm tra xem xét lại, hai bánh xe phái sau đã ngưng hoạt động, mềm bành bạch đến lép xẹp. Nhìn lại hàng xóm của mình đang hấp tấp chạy ra, còn mặc một bộ áo ngủ màu trắng hơi trong suốt, sau khi phát hiện bánh xe của anh bị nổ, lại còn có thể đứng trước hàng rào ở trong sân hả hê xem náo nhiệt.

Vì hai bánh xe cán lên một cây đinh to lớn mà nổ tung, Quách Bách Vĩ vất vả rút ra, sắc mặt không khỏi xanh mét, đây đương nhiên là có người cố ý làm vậy, còn có người nào muốn nhìn thấy hắn bị mất mặt chứ? Nhìn Mễ Tiệp rung đùi đắc ý cười ha ha, lập tức không nhịn được tức giận sôi trào, đương nhiên là hàng xóm ngu xuẩn cùa anh rồi. Anh đi tới trước mặt Mễ Tiệp, chậm rãi giơ cây đinh lên trước mặt Mễ Tiệp, giọng nói trầm thấp u ám hỏi: "Đây là cái gì?"

Mễ Tiệp vốn còn đang hả hê, nhìn thấy Quách Bách Vĩ rất không đáng yêu đi tới, lại còn có thể hỏi một vấn đề ngu ngơ như vậy, nghĩ thầm vốn là một người đàn ông rất thông minh, làm sao lại đột nhiên trở nên giống như người sao hỏa vậy, ngay cả một cây đinh mà cũng không biết.

"Tất nhiên là cây đinh rồi." Nói xong Mễ Tiệp nhìn khuôn mặt đang tức giận tới cực điểm của người đàn ông trước mặt, phản ứng có chút trì trệ hỏi: "Anh có ý gì? Nhìn vẻ mặt của anh chắc không phải anh đang cho là tôi đã làm chứ?" Nhìn thấy Quách Bách Vĩ không nói một lời nào mà cũng không có phủ nhận, tức giận của Mệ Tiệp chợt "tăng" lên, cười lạnh nói: "Đồng chí cảnh sát à, làm ơn hãy dùng bộ não heo thông mình của anh suy nghĩ kỹ một chút đi, nếu như là tôi làm thì trên đó nhất định sẽ có dấu vân tay của tôi, tôi sẽ ngu xuẩn đến mức để lại chứng cứ cho anh nắm được sơ hở của tôi sao? Chẳng qua tôi thật sự muốn cám ơn ngươi đã làm chuyện này, bởi vì đây là chuyện mà tôi rất muốn nhưng mà không làm được."

Quách Bách Vĩ nhắm hai mắt lại, đè xuống kích động muốn đưa tay tát vào mặt của cô, trong lòng thầm mắng sao cô có thể không nói lý như vậy, làm sao lại cứ ngoan cố làm theo ý mình như thế, chẳng biết phân biệt nặng nhẹ, nghĩ đến đây anh lập tức bị giận dữ vây quanh mà gầm to lên: "Côđã bắt đầu muốn quanh minh chánh đại so chiêu với tôi, nhưng mà tôi cũng không rãnh để tiếp chiêu, bây giờ tôi còn có nhiệm vụ quan trọng, con mẹ nó cô có thể làm bộ như thông minh một chút đuợc hay không, không cần phải luôn khoe khoang hành vi lanh chanh ngu xuẩn kia của cô, thoạt nhìn thì cô chính là một người đàn bà ngu xuẩn có ngực lớn nhưng không có đầu óc!"

Mễ Tiệp sợ hết hồn, tách khỏi hàng rào một thướt để xác nhận mình an toàn, sau đó trợn mắt há hốc mồm nhìn khuôn mặt tức giận, đang nổi trận lôi đình, đàn ông mở miệng đã đả thương người như vậy, khiến cô không thể phản ứng được. Đời này Mễ Tiệp đều cao thượng ở trước mặt đàn ông, được người ngưỡng mộ, ngay cả đại ca hắc đạo cũng cực kỳ cưng chìu cô, từ lúc nào thì Mễ Tiệp lại bị người đàn ông đặc biệt như thế làm nhục và chửi bới lung tung vậy?Nhìn người đàn ông trước mặt cực kỳ phách lối gọi điện thoại bảo đồng bọn đến đây đón, thần kinh cứng ngắc của Mễ Tiệp bắt đầu từ từ phục hồi, chỉ tức giận đến cả người phát run, đôi môi khẽ mở, giọng run rẫy hỏi: "Con mẹ nó, anh mắng người nào ngu xuẩn vậy?"

Quách Bách Vĩ cũng không để ý cô, sau khi rời khỏi hàng rào thì trở lại trong xe lấy cặp công văn của mình ra định rời đi, thì bị Mễ Tiệp phẫn nộ đi lên ngăn cản lại: "Tôi hỏi anh, con mẹ nó vừa rồi anh mắng ai đó!"

Quách Bách Vĩ thật sự chán ghét đến cực điểm, gạt cánh tay của Mễ Tiệp nắm chặt tay của mình ra giống như đuổi ruồi vậy, chán ghét mắng: "Cô cút xa một chút cho tôi."

Bây giờ đã hơn sáu giờ sáng rồi, mấy cụ già đã bắt đầu luyện tập thể dục buổi sáng ở trong sân rồi, còn có vài đứa nhỏ dắt thú cưng đi bộ trong sân, những người nghe được tiếng nỗ tung đã tới đây xem náo nhiệt, càng ngày càng nhiều hàng xóm tới đây, đang ồn ào lộn xộn nghị luận. Nhục nhã, phẫn hận, uất ức lại không thể làm gì được khiến Mễ Tiệp hận không thể liên tiếp lột da của Quách Bách Vĩ xuống, sau đó thì đào một cái hố sâu vạn mét để chôn sống anh ở trong sân mình. Nghe thấy Quách Bách Vĩ không chút lưu tình bảo cô "Cút đi", trong miệng Mễ Tiệp lại phát ra tiếng giống như tiếng the thé của còi hơi, nước mắt uất ức lập tức tràn ra hốc mắt: "Anh đi chết đi!" Lập tức nhào tới muốn đánh nhau.

Quách Bách Vĩ thật sự không ngờ Mễ Tiệp vừa nói trở mặt đã lập tức muốn đánh nhau, lại còn có thể tự mình nhào tới, anh nhanh nhẹn tránh qua một bên, khiến Mễ Tiệp chụp hụt, nhưng không ngờ chân của Mễ Tiệp lại mang giày cao gót, còn có hàng rào cao hơn bậc thang tới nửa thước, chân bị mất thăng bằng một cái, lập tức cắm đầu ngã quỵ trên bậc thang, có hàng xóm xem náo nhiệt "Ai nha" một tiếng, vội vàng chạy tới vừa đỡ Mệ Tiệp dậy, vừa khuyện: "Mọi người đều là hàng xóm, có chuyện gì thì từ từ nói chuyện, làm sao lại như vậy, vũ lực không thể giải quyết được vấn đề, cô xem, đã chảy máu rồi kìa."

Mễ Tiệp chỉ hơi hoa mắt, buồn nôn, trên đùi truyền đến một trận đau nhói, vừa trợn to đôi mắt đẫm lệ nhìn lại, da trên đầu gói đã bị trầy, còn rỉ ra máu, nhìn đầu gối vô cùng thê thảm, cô càng "oa oa" khóc lớn tiếng hơn.

Lần này đến lượt Quách Bách Vĩtrợn tròn mắt, nhìn vết thương trên đầu gối Mễ Tiệp, trong lòng cũng có chút áy náy, mặc dù Mễ Tiệp ra tay trước, nhưng dù sao cũng vì anh chợt né sang một bên nên Mễ Tiệp mới bị thương. Nhìn Mễ Tiệp đang khóc đến đau lòng kia anh cũng không biết nên nói gì, chỉ nghe thấy tiếng của một đứa bé chỉ vào mũi chân của Mễ Tiệp la to: "Cô bị thương rồi kìa, cô bị chảy máu á..., thật nhiều máu quá."

Quách Bách Vĩ tập trung nhìn kỹ, không khỏi giật mình. Thì ra Mễ Tiệp bị trầy d trên đầu gối, từng dòng máu chảy theođồ ngủrồi chảy xuống uốn lượn qua đùi trắng noãn, nhìn thấy mà giật mình. Mặc dù đang than vãn rằng mình xui xẻo, cũng không biết người đàn bà ngu xuẩn này đã đụng phải chỗ nào, lại có thể chảy nhiều máu như vậy, anh bước tới một bước bắt lấy cánh tay của Mễ Tiệp, vội vàng hỏi: "Cô bị thương ở chỗ nào vậy?"

Mễ Tiệp khóc liên tục đến quên tất cả, nhìn thấy trên đùi của cô càng ngày càng chảy nhiều máu, quả thật muốn bị đụng chết, đây rõ ràng là.... Sắc mặt Mễ Tiệp lập tức trắng bệch, khóe môi run run ngẩng đầu dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn gương mặt nóng nảy của Quách Bách Vĩ, phản ứng chậm chạp. Những người hàng xóm tốt bụng bắt đầu rối loạn, đã có người bắt đầu lấy điện thoại ra gọi 110 rồi, Quách Bách Vĩ vừa kéo tay cô, vừa nói: "Lập tức lên xe cảnh sát đi, cô hãy về nhà thay áo ngủ, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra một chút."

Mễ Tiệp thật sự vừa thẹn vừa tức lại vừa sợ, muôn vàn cảm thụ dâng lên trong lòng, lập tức hất cánh tay của Quách Bách Vĩ ra: "Cho dù tôi có chết cũng không cần anh phải giả mù sa mưa giả bộ làm người tốt, anh mau cút đi cho tôi." Nói xong cũng không quay đầu lại mà lập tức chạy về nhà, "Loảng xoảng" đóng sầm cửa lại.

Quách Bách Vĩ âm thầm ảo não dù đang có việc gấp nhưng mà nếu không thể khiến những người hàng xóm an lòng thì sẽ càng thêm phiền, nhìn đám người đang hỗn loạn, anh chỉ đành phải chạy tới dặn dò vài tiếng với bảo vệ: "Các người hãy giúp tôi đi xem thương thể của Mễ tiểu thư một chút, có việc gì thì hãy liên lạc với tôi, đây là số điện thoại của tôi, bây giờ tôi có nhiệm vụ quan trọng cần phải tới hiện trường, nếu vết thươngcủa Mễ tiểu thư nghiêm trọng thì làm phiền các người hãy đưa cô ấy tới bệnh viện, cho dù có chuyện gì thì chờ tôi trợ về tôi sẽgiải quyết." Mới vừa nói xong đã nghe được tiếng chuông báo động của xe cánh sát chạy tới, tài xế Tiểu Vương kéo cửa sổ xe xuống hô to: "Đội trưởng Quách, nhanh lên một chút."

Quách Bách Vĩ vội vàng xoay người, đi được vài bước thì quay lại, nói với bảo vệ: "Còn nữa, xe của tôi bị người ta gài đinh, các người đến camera ghi hình để điều tra, tôi muốn biết là ai làm."

Ra hiện trường Quách Bách Vĩ vẫnkhông ngừng lấy điện thoại di độngra nhìn, chưa có tin nhắn gửi đến cũng chưa nghe điện thoại gọi đến, không biết Mễ Tiệp có đến bệnh viện không, cũng không biết vết thương của Mễ Tiệp thế nào rồi, chảy nhiều máu như vậy, xem ra vết thương cũng không nhẹ, làm sao bảo vệ lại không gọi điện báo cáo với anh một chút chứ. Thép Nha ở một bên thấy Quách Bách Vĩ không ngừng nhìn chằm chằm vào điện thoại, lập tức hỏi: "Đồng đội Quách, thấy anh không ngừng nhìn thời gian, có phải có chuyện gì hay không?"

Quách Bách Vĩ tháo bao tay xuống châm một điếu thuốc, lắc đầu một cái, nhìn pháp y đang dùng một cái kẹp để bỏ loạn tóc vào trong bịch xốp, nói với Thép Nha: "Cẩn thận lục soát thêm lần nữa, chớ bỏ qua bất kỳ manh mối nhỏ nào." Đây là một căn phòng cho thuê nhỏ hẹp, ở nơi này lại có một cô gái bị người ta tàn nhẫn dùng dây trói chặt ở trên giường đến chết, có dấu vết giãy dụa, khi còn sống cô đã phản kháng, loạn tóc nắm trong tay, rất có thể là của kẻ phạm tội, nhưng cửa sổ lại không có chút hư hao gì, cửa là bị người ta mở ra từ bên trong, xem ra là người có quen biết với người chết, một người quen khôngcó đề phòng.

Quách Bách Vĩ nhìn thi thể xốc xếch kỳ lạ và vặn vẹo đến xấu xí ở trên giường, rồi xoa huyệt thái Dương, xoay người đi ra ngoài, đứng lại ở một góc nho nhỏ trong sân vườn, nhìn đồng nghiệp hỏi thăm chủ thuê nhà đang bị kinh hoảng và nuối tiếc, ông ấy còn nói: "Ai mà biết sẽ xảy ra chuyện xui xẻo như vậy, buổi chiều hôm qua cô áy còn đến đây để đóng tiền thuê phòng, cũng không thấybạn của ấy tìm tới đây, làm sao lại chết chứ? Làm sao sau này tôi có thể cho thuê phòng được nữa đây, thật sự là xui tới tám đời mà."

Chủ thuê nhà chỉ lo lắng về chuyện phòng ở của mình không thể cho thuê được nữa, cũng không quan tâm việc tại sao cô gái đang thương ấy lại chết ở chỗ này, Quách Bách Vĩ đi lên phía trước hỏi: "Cho tới bây giờ vẫn không có ai tới tìm cô ấy sao?"

Chủ thuê nhà nhìn Quách Bách Vĩ một chút, quả thật muốn khóc lóc nức nở: "Ngải khỏe chứ ngài khỏe chứ, thì ra là đội trưởng Quách, hôm nay ngại lại tự đến hiện trường sao, cô gái này mướn phòng được hơn ba tháng rồi, đến ba tháng mới trả thiền thuê nhà, hôm qua vừa đến kỳ hạn, vừa mới trả xong một ngày, đã xảy ra chuyện rồi, tôi không ở nơi này, nên cũng không rõ rốt cục có ai tới tìm cô ấy hay không, chỉ là lúc trước có nghe vợ tôi nói qua, lúc cô ấy mướn phòng thì có đi chung với một người đàn ông."

Đồng nghiệp vừa lập biên bản vừa hỏi: "Vậy vỡ của ông đâu? Kêu bà ấy đến đây, cẩn thận nhớ lại xem bộ dạng của người đàn ông đó như thế nào."

"Ôi, thơi gian đã qua lâu như vậy rồi, còn có ai nhớ được chứ, chỉ là tôi đã gọi điện thoại cho ba ấy rồi, bà ấy sẽ lập tức tới ngay."

"Được rồi, vậy ông đi làm việc trước đi, đừng đi xa quá, một lát còn có chuyện phải hỏi ông."

"Được được, đội trưởng Quách, nếu ngài không phiền thì đến phía trước uống một chút trà với tôi được không?"

Quách Bách Vĩ khoát tay, nói: "Không được, bên này đang bận, ông trở về trước đi, có việc thì sẽ gọi ông."

"Được rồi."

Nhìn chủ thuê nhà đã đi xa, đồng nghiệp mới cau mày nói: "Đồng đội Quách, hiện trường này trừ núm tóc ra, và một dấu vân chân đàn ông ở bên ngoài, thì cũng không có bất kỳ dấu vân tay nào, không thể ngoại trừ khả năng tình sát, tội phạm có thể là người có trình độ vững vàng và đã phạm tội nhiều lần."

Quách Bách Vĩ trầm ngâm một lát, mới nói: "Nhìn những dấu vết ở hiện trường đã bị tah đội, rất có thể tội phạm đang tìm thứ gì đó, hơn nữa cửa sổ cũng không bị phá hư, xem ra rất có thể là người chết có quen biết với tội phạm, hãy bắt đầu điều tra từ động nghiệp và bạn bè của cô ấy, nhất định phải biết được người đàn ông đến mướn phòng chung với người chết là người ở đâu, và có quan hệ gì với người chết."

"Vâng."

Trở lại đội hình điều tra của đại đội, vừa đi họp vừa trao đổi về vụ án, khi Quách Bách Vĩ về thì trời đã rạng sáng, anh không ngờ lại nhìn thấy hàng xóm đứng lại ở chỗ đậu xe của mình nói liền mồm, bắt đắc dĩ cười cười, tài xế Tiểu Vương nhìn thấy dấu hiệu trong bóng đêm, không khỏi chậc lưỡi: "Xe này cũng phải tới ba bốn trăm ngàn đi, có tiền thật là tốt, có phòng tốt còn lái xe xịn nữa, thật oai."

Khi Quách Bách Vĩ đóng cửa sai lại thí nói với Tiểu Vương: "Thấy bực rồi sao? Từ bỏ việc ra khơi buôn bán đi, những thứ đồ chơi này dù là tiền lương cả đời của nhân viên công vụ cũng không thể mua được đâu."

"Ôi, Tôi có thể dự đoán trước được sao?Chớ làm chuyện lỗ vốn như vợ tôi, đến lúc đó lại bị lưu manh đánh."

Quách Bách Vĩ cười cười vẫy tay chao tạm biệt với Tiểu Vương, đứng ở trong phòng của mình, nhìn cửa sổ tối đen như mực của Mễ Tiệp, cũng không biết người phụ nữ này thế nào rồi.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-57)