Ông xã, em nhớ anh
← Ch.093 | Ch.095 → |
Chương 094: Ông xã, em nhớ anh 1
Cho dù thế nào Lãnh Như Phong cũng không nghĩ đến, Cơ Liệt Thần ẩn núp trong vỏ bọc người chết, rồi lại lấy loại tư thái này xuất hiện ở trước công chúng!
Không cam lòng, chưa bao giờ nghĩ sẽ để cho Cơ Liệt Thần dễ dàng đoạt lại cô, anh ta muốn đuổi theo nhưng thủ hạ của Cơ Liệt Thần đưa tay ngăn cản anh ta.
Mà Lâm Nhược Kỳ chạy về phía người đàn ông, người đàn ông cũng đưa ra đôi tay, mở ra hình chữ "Đại". Vóc người của Cơ Liệt Thần cao gầy cộng thêm động tác này càng lộ ra vẻ làm người khác chú ý......
Đang lúc mọi người kinh ngạc nhìn soi mói, Lâm Nhược Kỳ vội vàng chạy đến bên cạnh chồng của cô, đưa tay ôm cổ của anh, hung hăng kéo xuống, ngửa đầu dùng sức hôn bờ môi của anh.
Trực tiếp phản ứng nhiệt tình như vậy dĩ nhiên đổi lấy đối phương đáp lại càng thêm cuồng nhiệt!
Cơ Liệt Thần một tay xoa nhẹ nâng lên cổ của cô, cúi đầu thật sâu hôn môi của cô, nhiệt tình giữa răng môi mềm mại lưu luyến vuốt ve......
Lãnh Như Phong cố gắng ho khan hai tiếng cắt đứt hai người nhưng bị hoàn toàn không thấy, sắc mặt của Lãnh Như Phong càng khó coi......
Lâm Nhược Kỳ vẫn hôn đến khi cổ thấy đau mới thở hổn hển dừng lại, ở trong ngực Cơ Liệt Thần uốn éo người đứng ngay ngắn, mặt nhìn anh, hai tay bưng lấy gương mặt đẹp trai của người đàn ông tỉ mỉ nhìn một lúc lâu.
Cơ Liệt Thần mỉm cười hỏi, "Bà xã, em làm thế nào để cho Lãnh Như Phong dẫn em đi ra ngoài, bằng không làm sao dễ dàng cứu em như vậy?"
Đúng vậy a, cô làm sao làm được?
Lâm Nhược Kỳ ríu rít vừa cười vừa khóc, "Em nói em muốn gả cho anh ta......" Sau đó chờ người Nhà họ Lãnh tự động đến làm rối......
Cơ Liệt Thần lau nước mắt trên gò má cô, thở dài nói, "Bà xã, anh phát hiện em càng lúc càng hư rồi, anh không nên gọi em là bà xã, anh phải gọi em là tiểu yêu tinh......"
Lâm Nhược Kỳ bật cười hì hì nhưng nước mắt trong hốc mắt lại càng cười càng nhiều, cuối cùng nói ra được lời mình thực sự muốn nói, "Ông xã...... Em nhớ anh lắm."
"Nhớ bao nhiêu?" Anh cụng trên trán cô, không để ý chút nào dưới con mắt mọi người làm ra cử động thân mật như vậy, lập tức đưa tới mọi người ghé mắt.
Mặt cô khẽ đỏ thắm, lẩm bẩm nói nhỏ, "...... Rất nhớ, rất nhớ." Nói xong, tiếp tục cười, tiếp tục khóc.
"Đứa ngốc, rốt cuộc là em đang khóc hay đang cười?" Anh lau sạch nước mắt cho cô, ôm ngang cô đi khỏi tầm mắt của Lãnh Như Phong, dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người trình diễn một màn ôm lãng mạn.
Không ngần ngại chút nào khẽ cười nói, "Náo loạn như vậy, xem chừng có người sẽ nhận ra anh là ai thôi."
Lâm Nhược Kỳ ngạc nhiên, "Vậy thì làm thế nào?"
"Không sao, chuyện này không cần hai chúng ta phiền não." Cơ Liệt Thần hôn lên trán cô một cái, anh lại nói, "Đi, chúng ta trở về!"
Lâm Nhược Kỳ bị Cơ Liệt Thần ôm lấy xoay người, giọng nói của Lãnh Như Phong tức thì vang lên, "Nhược Kỳ!"
Bước chân dừng lại, cô quay đầu đi.
Dường như Lãnh Như Phong biết sẽ có một ngày như thế, tầm mắt chú định ở trên mặt Lâm Nhược Kỳ, trong mắt đông lạnh, đường cong trên gương mặt vô cùng rõ ràng, nâng lên môi hình cung, "Tiểu Đào, em đồng ý gả cho tôi, chỉ là một âm mưu sao?"
Nghe vậy, Lâm Nhược Kỳ hơi ngẩn ra.
Trong nháy mắt kia, cô cho rằng mình nghe lầm, nhìn lầm rồi.
Trong giọng nói của Lãnh Như Phong làm sao có thể sẽ mang theo nhàn nhạt đau đớn giống như rất cô đơn?
Âm mưu sao? Không thể nghi ngờ, thật sự cô lừa anh ta, đơn giản cô không thật lòng muốn gả cho anh ta......
Không biết vì sao a, một khắc kia cô cảm thấy có chút khổ sở......
Cô sâu kín đáp, "Thật xin lỗi, tôi sớm đã không phải là Tiểu Đào của anh mà là Lâm Nhược Kỳ vợ của Cơ Liệt Thần."
Nghe vậy, thân thể Lãnh Như Phong cứng đờ, khóe môi kéo ra một đường cong rất không tự nhiên......
Mặc dù bị người ngăn lại, nhưng anh ta không hề tính đuổi theo, giống như đã mất động lực, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Một hồi lâu, giống như mệt mỏi rã rời, giọng nói từ trong không khí truyền đến, "Cũng tốt, em đi đi......"
Không còn lời nào để nói......
Xoay người, anh ta rời đi.
Cô...... vẫn lựa chọn Cơ Liệt Thần!
Trong lồng ngực bị nghẹn đến gần như không cách nào thở nổi, đi qua cua quẹo lối đi an toàn thì đôi tay chống đỡ vách tường bởi vì quá dùng sức thậm chí làm cho móng tay mới vừa cắt xén chỉnh tề chuyển thành màu tím.
Cuối cùng, chỉ có thể chắp tay tặng cô cho Cơ Liệt Thần.
Đáp án này anh ta đã sớm dự liệu được, sống cùng với anh ta, chưa chắc cô có thể hạnh phúc. Nhưng anh ta vẫn kiên trì như vậy, chỉ vì một lời hứa, lưng đeo lời hứa đó vài chục năm, anh ta vẫn không nghĩ muốn buông tay......
Nhưng cô lại quên mất anh ta, yêu người đàn ông khác......
Nghĩ đến đây, Lãnh Như Phong rút hai tay về, dựa lưng vào bên tường chảy xuống mặt đất. Ngay cả vì lời hứa đó, anh ta khổ sở truy tìm nhiều năm như vậy, anh ta không biết mình truy tìm rốt cuộc là tình yêu, một lời hứa, hay là một loại cảm giác ấm áp.
Có lẽ, cái gì cũng không phải......
Nhưng trong lòng anh ta cũng rất rõ ràng, nhiều năm như vậy anh ta thực sự cảm thấy vui sướng vẫn là đoạn thời gian lúc ở tại trẻ viện mồ côi sống cùng Tiểu Đào......
Năm ấy, cậu bé mười tuổi, có một ngày, một cô gái nhỏ được đưa tới trẻ viện mồ côi.
Cô gái nhỏ kia cậu bé từng thấy, trước đó ở trong phòng bếp cậu bé bị người trách mắng ăn trộm bánh sinh nhật thì chính cô gái nhỏ gọi là Tiểu Đào che chở cho cậu bé, còn đưa bánh ngọt cho cậu bé ăn. Mặc dù cuối cùng bánh ngọt vẫn chưa ăn được, nhưng khuôn mặt nhỏ bé trắng hồng lại được cậu khắc thật sâu vào trong đầu.
Cậu thật tò mò, tại sao cô bé bị người đưa tới trẻ viện mồ côi?
Sau lại mới biết mấy ngày trước cha mẹ của cô qua đời, có người đưa cô đến trẻ viện mồ côi. Lúc cô vừa tới trẻ viện mồ côi, giống như cậu lúc trước kia, khóc suốt, khóc suốt, chẳng những cô đơn không có bạn bè, mà còn thường xuyên bị người khi dễ, cho nên cậu bé tự động gánh vác trách nhiệm bảo vệ cô.
Mới mười tuổi, cậu bé còn chưa hiểu "Trách nhiệm" là nghĩa gì, chỉ là mỗi lần thấy cô bé được cậu cứu giúp, nét mặt cười ngọt ngào với mình, làm cho cậu rất vui vẻ......
Có một ngày, Tiểu Đào bị những đứa bé khác khi dễ, ngoài ý muốn từ trên cây rớt xuống té bị thương đầu, là cậu vội vàng đưa cô bé tới phòng cấp cứu chăm sóc một ngày một đêm.
Cậu nhớ đêm hôm đó có một ông lão đến thăm Tiểu Đào, vừa đúng cậu nằm ngủ ở bên cạnh Tiểu Đào, ông lão đưa cho cậu và Tiểu Đào mỗi người một khối ngọc bội, nói đây là một đôi long phượng trời sinh, sau này cho dù hai người tách ra, chỉ cần nhìn thấy cái ngọc bội này cũng nhất định sẽ ở cùng nhau, ông lão còn muốn cậu thề, sau này nhất định phải chăm sóc Tiểu Đào thật tốt......
Tiểu Đào ở trong bệnh viện ngủ ba ngày ba đêm, đáng tiếc lúc cô bé xuất viện cậu không có mặt ở đó, mà cô xuất viện thì không biết được người nào nhận đi, tóm lại sau này hai người bọn họ không biết tại sao tách ra như vậy.
Cùng một lúc tách ra đã mười mấy năm, cho đến nửa năm trước anh ta gặp lại cô ở dưới chân núi Lư Đăng Bảo số một......
Có một thời gian ngay cả bản thân anh ta cũng nghĩ không ra, tại sao anh ta luôn không chiếm được tình yêu của cô?
Là bởi vì mười mấy năm trước, anh ta bỏ lỡ cô?
Hay là số mạng bỏ qua anh ta?
Hoặc là tất cả chuyện này đã sớm được định sẳn? Chương 094: Ông xã, em nhớ anh 2
Bên trong thang máy nhà để xe.
Ánh mắt của ông chú và bà thím nhìn sang bên cạnh cười trộm không dứt, Lâm Nhược Kỳ ngượng ngùng vùi đầu ở trước ngực Cơ Liệt Thần, nhỏ giọng nói với anh: "Ông xã, thả em xuống có được không? Người khác nhìn thấy sẽ châm biếm......"
"Em mang thai, anh ôm em có quan hệ gì." Cơ Liệt Thần lơ đễnh nói.
Bà thím bên cạnh cùng đi chung thang máy, hơn 50 tuổi, tóc vẫn đen nhánh, tinh thần rất tốt, nhìn hai người bọn họ vui vẻ cười nói, "Cô gái, cô rất có phúc a, chồng cô đối với cô tốt như vậy, thật là một đàn ông tốt. Nếu tôi cũng trẻ tuổi lại hai mươi tuổi, khẳng định cũng tìm cậu ta. Ha ha ha......"
Lâm Nhược Kỳ nghe xong, gương mặt càng thêm đỏ, nhưng nhìn vào đôi mắt của Cơ Liệt Thần, cũng "màu hồng" hấp dẫn. Anh thầm nghĩ, cái gọi là xa cách lâu ngày thắng tân hôn, có lẽ nói đúng tâm trạng của anh bây giờ......
Bà thím nhìn tầm mắt Cơ Liệt Thần dính ở trên mặt Lâm Nhược Kỳ, càng thêm không ngừng hâm mộ.
"Bà xã, bà cũng không biết ngượng ngùng, cũng từng tuổi này rồi còn dám nằm mơ giữa ban ngày!" Ông chú bên cạnh không vui, rõ ràng là đang ghen.
"Hắc, tôi đây vui mừng thay cho vợ chồng son bọn họ, ông nói mò cái gì!"
"Đinh" một tiếng vang lên, đã đến tầng lầu của ông chú và bà thím, hai người cãi nhau đi ra cửa, nhưng hai tay vẫn dắt dìu nhau.
Lâm Nhược Kỳ nhìn, không nhịn được ôm lấy cổ của Cơ Liệt Thần, ôm càng chặt hơn, nhưng cũng không nói cái gì.
Anh cúi đầu mỉm cười, nụ cười trên khóe môi càng đậm......
Cuối cùng đã tới lầu một, Cơ Liệt Thần ôm Lâm Nhược Kỳ, xuyên qua bãi đậu xe, đi tới trước một chiếc Maybach.
Heber đang chờ tại phía sau, đầu tiên nhìn thấy Lâm Nhược Kỳ, không nhịn được vui mừng thở ra, "Mợ chủ nhỏ! Cô vẫn khỏe chứ?"
Cùng Cơ Liệt Thần là xa cách lâu ngày thắng tân hôn, nhưng cùng Heber chỉ là đã lâu không gặp mặt, dĩ nhiên Lâm Nhược Kỳ mừng rỡ vô cùng. Cơ Liệt Thần cẩn thận đặt cô xuống, cô vừa chấm chân cũng không cẩn thận bị lảo đảo, Heber và Cơ Liệt Thần giật mình cũng luống cuống tay chân kéo cô.
"Bà xã, em cẩn thận một chút!"
"Ưm hừm, mợ chủ nhỏ, cũng đừng làm tôi và cậu chủ sợ......"
Lâm Nhược Kỳ ổn định thân thể của mình, chớp chớp mắt to, "Các người...... Cũng biết tôi mang thai?"
"Đó là đương nhiên, cậu chủ không kịp chờ muốn cứu cô ra, nếu không phải vì đột nhiên có chuyện khác trì hoãn, sợ rằng hôm đó lúc cô bị Lãnh Như Phong bắt đi, cậu chủ muốn một mình một ngựa chạy đi cứu cô rồi." Nhìn ra được, có thể không cần tốn nhiều sức cứu ra Lâm Nhược Kỳ, Heber rất vui mừng, không nhịn được cũng nói nhiều lên.
Lâm Nhược Kỳ nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Cơ Liệt Thần, oán trách, "Lại muốn phô trương sao? Đừng tưởng rằng mình là người nhện hay là siêu nhân, cũng đừng xem thường thân thể mình, sau này nếu còn một mình hùng hùng hổ hổ chạy đi làm chuyện ngu xuẩn như vậy, bị mất mạng, vậy em có thể sẽ gả cho người đàn ông khác."
"Em dám!" Cơ Liệt Thần lập tức nổi trận lôi đình, "Chồng của em còn sống rất tốt, em dám rủa anh?! Tốt, nên trừng phạt!"
Nói xong, bộ dáng giống như hận nghiến răng nghiến lợi, giả vờ muốn đánh cái mông Lâm Nhược Kỳ.
Lâm Nhược Kỳ vội vàng đầu hàng, "Đừng! Em mang thai đứa bé, anh không thể dùng cách xử phạt về thể xác với em! Hơn nữa......"
Hơi ngừng lại, cô ngượng ngùng nhìn Heber bên cạnh đang cười không khép miệng, ngượng ngùng nói, "Hơn nữa...... Heber người ta đang nhìn đấy."
Khóe môi Cơ Liệt Thần chậm rãi vểnh lên, thật là mấy ngày không thấy càng phát hiện cô vợ nhỏ của mình càng đáng yêu, hơn nữa cô đã mang thai, càng tăng thêm chút duyên dáng, giống như làm nũng, vừa giống như giả vờ, lại hết sức quyến rũ.
Nhất thời, cổ họng không nhịn được căng thẳng, mặt cũng buộc thật chặt.
Quay đầu nhìn về phía Heber, ánh mắt cố ý tản mát ra thái độ kiêu ngạo đã từng có, giọng nói lạnh nhạt, "Heber, ông có nhìn lén không?"
Heber ở bên cạnh Cơ Liệt Thần nhiều năm như vậy, dĩ nhiên đối với ám hiệu của anh rất hiểu rõ ràng, tầm mắt lập tức bay xa, "Không có, không có, tôi không nhìn thấy gì, không nhìn thấy, không nhìn thấy!"
Cơ Liệt Thần hài lòng cười cười, trước khi mặt của Lâm Nhược Kỳ càng trở nên đỏ, mở cửa xe ôm cô ngồi vào sau xe, mình cũng theo sát ngồi vào.
Lâm Nhược Kỳ còn chưa kịp nói chuyện, mới vừa há mồm miệng muốn hỏi anh xe này sắp chạy đi hướng nào, không ngờ vừa nói đến miệng bên, liền ngây dại.
Trong nháy mắt, mắt mở thật to, nhìn người đàn ông trước mắt đang rũ mí mắt hẹp dài, quên hết tất cả liền đem miệng nhắm về môi của cô......
So với trước đó, hôn ở trước mặt mọi người trên hành lang, lần này rõ ràng mang theo khát vọng nặng nề trằn trọc mút cắn cánh môi của cô, lửa nóng, kịch liệt, lưỡi dịu dàng, bá đạo tùy ý quét ngang mỗi một tấc ngọt ngào trong miệng cô.
Ưmh, chính là loại tư vị này......
Thật ra cũng chỉ mới hơn nửa tháng không có chạm đến cô mà thôi, nhưng loại cảm giác quá nhớ nhung, quá ngọt ngào, quá muốn rồi......
Mặc dù biết Heber đứng ở ngoài xe, nhưng Cơ Liệt Thần vẫn không nhịn được muốn tiếp tục, tiếp tục, tiếp tục thâm nhập sâu xuống......
Mà Lâm Nhược Kỳ cũng có cảm giác giống như Cơ Liệt Thần, mới vừa gặp mặt liền bị trêu chọc khó kìm lòng nổi.
Cô âm thầm mắng, rồi lại hưởng thụ anh hôn. Lưỡi của anh uốn lượn như rồng bay, đầu lưỡi dễ dàng cạy ra hàm răng, tỉ mỉ mút hương vị ngọt ngào một lần nữa, sau đó chuẩn xác cắn đầu lưỡi của cô, nặng nề trêu đùa.
Đột nhiên, anh cắn mạnh môi dưới của cô, làm cho cô kêu to một tiếng duyên dáng.
Rốt cuộc Lâm Nhược Kỳ phục hồi lại tinh thần, lại phát hiện người đàn ông trước mặt đang cười trộm, tính tình như ác ma kia lộ ra không bỏ sót......
Cô đột nhiên hiểu được, anh chính là muốn xem dáng vẻ cô bị anh trêu chọc không làm chủ được. Người này, thật là càng lúc càng thích ăn đòn rồi!
Vội vàng tránh thoát anh trói buộc, đỏ mặt tự động cài lại cúc áo, xê dịch sang vị trí bên cạnh, cố ý nghiêm mặt mắng, " Heber còn nhìn đấy, đừng có da mặt dày! Anh không cần mặt mũi không sao, nhưng em không muốn từ nay về sau không mặt mũi gặp người!"
Cơ Liệt Thần biết mỗi lần cô tức giận như vậy, hơn phân nửa là xấu hổ.
Anh cũng không vạch trần cô, vả lại cũng lo lắng cho thân thể cô, mới vừa rồi vừa hôn vừa sờ như vậy, cũng giải tỏa được tâm ý ngứa ngáy thèm ăn.
Anh cười cười, đôi tay sửa sang lại quần áo cho cô, nhẹ nhàng véo trên mặt cô một cái rồi mới lên tiếng, "Đứa ngốc, em cho rằng anh sẽ thật ở ngay trước mặt Heber làm chuyện sốc xe với em à? Anh không phải là đứa bé thèm ăn kẹo không chịu nổi khẽ cắn ăn cho đỡ thèm. Chỉ là......"
Lời nói đến một nửa, anh đột nhiên ác ý cười một tiếng, cậu chủ ở trước mặt Heber còn giả vờ kiêu ngạo lúc ban đầu, hiện tại đã hóa thân thành ác ma.
Lâm Nhược Kỳ nhìn thấy da đầu tê dại, "Chỉ là làm sao? Anh có thể đừng nói một nửa vậy hay không?"
Anh thần bí trừng mắt nhìn, lại nói, "Trở về rồi hãy nói!"
Không để ý tới cô, Cơ Liệt Thần chồm ra kêu lên: " Heber, lái xe!"
"Dạ! Cậu chủ!" Chương 094: Ông xã, em nhớ anh 3
Heber ngồi xuống vào trong xe, vẻ mặt ác ma giày vò người của Cơ Liệt Thần lập tức khôi phục lại bộ dạng ưu nhã quý tộc.
Anh nghiêng đầu mỉm cười nhìn cô, mười ngón tay đan nhau cùng với cô......
Đây là kiểu nắm tay anh với cô thích nhất, mười ngón tay đan xen, giống như tay đứt ruột xót......
Lâm Nhược Kỳ cũng không nhịn được quay đầu nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, nhìn anh thoáng hiện vô hạn dịu dàng.
Trên khuôn mặt của anh, sống mũi cao ngất, mày kiếm xinh đẹp, môi mỏng khêu gợi, còn có tròng mắt kia đặc biệt trong trẻo. Mặc dù quen biết với anh mới hơn tám tháng, nhưng giống như đã quen biết anh cả một thế kỷ, tất cả của anh, đã sớm quen thuộc trong lòng.
"Thần......" Cô khẽ gọi.
"Hả?"
"Em đã khôi phục tất cả trí nhớ. Chúng ta không ghim không quen biết, ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta, du lịch trăng mật của chúng ta, tất cả kí ức có liên quan đến hai chúng ta...... Em đều nhớ ra rồi." Cô nhìn anh, đáy mắt tràn ra giọt lệ.
Dĩ nhiên cũng bao gồm trải qua một lần kia rơi xuống vách núi đau đến không muốn sống.... .
Lông mi của Cơ Liệt Thần khép hờ, nhẹ nhàng run một cái, nhưng không nhìn ra quá nhiều vui mừng, anh cong môi khẽ cười, "Thật ra, cho dù em không nhớ nổi, anh cũng biết rõ em vẫn sẽ yêu anh."
Trong giọng nói tràn đầy tự tin, cũng không cuồng vọng tự đại.
Lâm Nhược Kỳ tức giận trách, "Làm sao anh biết? Nếu em không nhớ ra anh, lại yêu người đàn ông khác thì sao?" Ví dụ như Lãnh Như Phong......
Cô mấp máy môi, rốt cuộc vẫn phải đè xuống lời nói trượt đến mép, không khí tốt như vậy, tại sao cô phải phá vỡ?
Ai ngờ, Cơ Liệt Thần bác bỏ, "Anh nói rồi, cho dù em vĩnh viễn không nhớ nổi anh... anh vẫn làm cho em yêu anh một lần nữa. Bởi vì, em nhất định là của anh!"
"......" Lâm Nhược Kỳ đen mặt nhìn nửa gương mặt người đàn ông, thật không biết nên nói anh quá cuồng vọng hay nên nói anh quá tự tin thì đúng.
Thật là không còn cách nào với anh a, bởi vì...... Anh nói đều là sự thật!
Cô thích anh như vậy, thích anh tự tin cao ngạo như vậy, thỉnh thoảng anh lại bá đạo khoe khoang!
Giống như anh đã nói, thích chính là thích, có thể làm sao đây?
Ảo não rũ mắt, tầm mắt vừa đúng rơi vào chiếc nhẫn kim cương màu đỏ anh đeo vào trên ngón trỏ, Lâm Nhược Kỳ đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng!
Giật mình, "Hỏng bét! Chiếc nhẫn của em! Thần, chiếc nhẫn của em...... Vẫn còn ở chỗ Lãnh Như Phong! Làm thế nào......"
Lòng cô như lửa đốt nhìn về phía Heber đang lái xe, không để ý hình tượng, tay vỗ vào trên ghế dựa Heber, "Heber, mau dừng xe! Heber, dừng xe!"
"Hắc! Bảo bối, bình tĩnh, bình tĩnh! Em sẽ dọa đến con của anh!" Cơ Liệt Thần vội vàng níu lại thật chặt hai tay của cô, sau đó an ủi cô, "Em đừng vội, chiếc nhẫn đúng là thứ quý giá, nhưng cho dù chiếc nhẫn quý giá đến đâu cũng không quan trọng hơn con của chúng ta! Hơn nữa, chiếc nhẫn còn có thể mua lại, nhưng thân thể của em......"
Anh dịu dàng, ngưng mắt nhìn ánh mắt của cô, "Anh không muốn nhìn em bị sảy thai một lần nữa, thân thể của em sẽ không chịu nổi."
"Nhưng......" Lâm Nhược Kỳ hết đường nói.
Anh nói không sai, mặc dù chiếc nhẫn rất quan trọng, nhưng đứa bé trong bụng cũng rất quan trọng.
Nhưng vừa nghĩ tới chiếc nhẫn kia rất quý giá, cô lại cảm thấy đau lòng, thứ nhất đó là tín vật cầu hôn của anh, cảm thấy mất đáng tiếc, hơn nữa cũng tiếc "Tiền" cho ông xã!
Thấy vẻ mặt cô buồn buồn, Cơ Liệt Thần nhẹ nhàng gọi cô, "Nhược Kỳ."
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt anh dịu dàng.
"Thật ra, so với chiếc nhẫn, bảo bối của anh chính là em, bây giờ còn thêm một bảo bối, chính là con trai trong bụng em, cho nên em cũng đừng mặt ủ mày ê, hả?"
Cô dở khóc dở cười, "Làm sao anh biết mang mang thai là con trai? Vậy ngộ nhỡ là con gái thì sao? Anh cũng không quý trọng?"
Cơ Liệt Thần cười nói, "Đây gọi là tâm linh tương thông, anh nói con trai chính là con trai. A, nếu là song thai cũng tốt a."
Lâm Nhược Kỳ nghe xong, không nhịn được bật cười, nhưng cười một tiếng, trong dạ dày không thoải mái.
Cơ Liệt Thần nhìn thấy, không đành lòng nói, "Được rồi, được rồi, anh không làm khó em, em xem em kìa, một lát cười một lát khóc, thật khó coi. Nếu để cho mẹ thấy gương mặt này của em, nhất định sẽ cười nói bộ dạng của em rất xấu."
Anh cười nhẹ, dường như đang nhạo báng cô, nhưng thật ra đang trêu chọc cho cô vui vẻ.
"Mẹ?" Lâm Nhược Kỳ bị xưng hô đột ngột này làm giật mình.
Anh tiếp tục trêu chọc, "Thế nào? Bị giật mình? Ha ha, nàng dâu xấu xí rốt cuộc phải gặp mẹ chồng rồi, có căng thẳng hay không?"
"......" Lâm Nhược Kỳ ngây người, "Mẹ chồng?!"
Anh cười khẽ, "Lynda chưa nói cho em biết chuyện có liên quan đến mẹ anh?"
Lâm Nhược Kỳ bối rối ngẩn ngơ, lại lắc đầu, cô nhớ lúc ở bờ biển anh đã từng kể chuyện tai nạn xe cộ của cha mẹ anh...... Nhưng không phải anh đã nói sau khi tai nạn xe cộ xảy ra, trên đường đưa đi bệnh viện mẹ của anh đã chết sao?
Thấy vẻ mặt cô mờ mịt, Cơ Liệt Thần bắt đầu kể lại chuyện của mẹ mình.
← Ch. 093 | Ch. 095 → |