Truyện:Lừa Gạt Cô Vợ Nhỏ Để Yêu - Chương 070

Lừa Gạt Cô Vợ Nhỏ Để Yêu
Trọn bộ 113 chương
Chương 070
Tôi không phải là bạn gái của anh ấy, tôi là vợ của anh ấy!
0.00
(0 votes)


Chương (1-113)

Lâm Nhược Kỳ cũng có thể cảm nhận ánh mắt của Bà Tang quan sát mình, ánh mắt kia có chút kỳ quái, đối phương đột nhiên vô duyên vô cớ hỏi, "Nhược Kỳ, như thế này chúng ta cùng đi nông trại chọn rau cải được không?"

Chọn...... rau cải?

Nhất thời phục hồi lại tinh thần. A đúng rồi, phía sau khu vườn này chính là nông trại nha, đương nhiên có thể có đất trồng rau, nhưng vì sao để cho cô đi chọn rau cải?

Thấy cô sửng sốt, Bà Tang cười tủm tỉm nói, "Nhà chúng ta phần lớn rau cải đều tự mình chọn, một lát nữa chúng ta cùng đi chọn một chút, dù sao dì cũng ở trong phòng này quá lâu rồi, trong lòng vô cùng buồn bực. Nhược Kỳ, cháu đồng ý đi theo dì chứ?"

Lần này Lâm Nhược Kỳ nghe rõ ràng, vội vàng gật đầu.

Lại có chút bận tâm, cô quay đầu lại nhìn Cơ Liệt Thần phía sau lưng, anh nhìn cô khẽ mỉm cười, nụ cười kia làm cho cô cảm thấy trong lòng ấm áp.

Xoay người, vội vàng vịn Bà Tang đang chuẩn bị rời giường, "Dì, dì chậm một chút, cháu đỡ dì đi."

Tang Tuyết Phù gọi người làm đưa xe lăn đến, hai cô gái đỡ Bà Tang ngồi vào xe lăn, mọi người lên đường đi nông trại.

Vừa ra đến trước cửa, dường như Lâm Nhược Kỳ nhớ tới cái gì, nói "Chờ một chút", liền lộn trở vào trong tòa lầu nhỏ......

Lâm Nhược Kỳ từng nghe Tuyết Phù nói chân Bà Tang không thuận tiện bởi vì bị tái phát bệnh cũ lúc còn trẻ tuổi, đến bây giờ cũng không khỏi. Mới vừa rồi trên đường tới dây, Lâm Nhược Kỳ chú ý bên ngoài ánh mặt trời cũng không đầy đủ, cô lo lắng trong nông trại ẩm ướt, nếu Bà Tang bị ướt chân, sẽ khiến cho khớp xương đau đớn.

Nghĩ đến đây, cô lập tức lộn trở lại trong phòng ngủ lầu hai, từ trên giường ôm tới một cái chăn, đắp lên trên đùi Bà Tang.

Bà Tang nhìn thấy tâm ý của cô, quay đầu lại rất thâm ý nhìn thoáng qua Cơ Liệt Thần, hai người ngầm hiểu nhau khẽ cười một tiếng.

"Người nhà của chúng tôi, mọi người rất khó tính đối với việc lựa chọn rau cải, xem như tôi chọn dỡ nhất rồi. Cái nông trại này là cha tôi làm cho lúc chưa qua đời, ông ấy ngại rau cải bên ngoài dùng quá nhiều thuốc không an toàn nên đặc biệt phát triển ngành nông nghiệp trồng rau cải xanh, nông trại này chính là ruộng đất nhà chúng tôi. Ngay cả rau cải nhà anh họ tôi cũng là từ nơi chúng tôi đưa đến."

Tang Tuyết Phù vừa đẩy Bà Tang, vừa cười khanh khách giải thích nguồn gốc nông trại nhà họ Tang. Truyện được dịch trực tiếp tại di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

Đối với thói quen kén chọn của Cậu chủ Cơ, Lâm Nhược Kỳ cũng không hiểu rõ ràng, chẳng qua mức độ xa xỉ, ngược lại cô biết rất rõ. Lâm Nhược Kỳ không khỏi nhớ lại kinh nghiệm lần đầu tiên khi uống sữa dê trên núi cao nhà anh, ăn cháo tôm hùm, cùng với nước cà chua Italy trước kia......

Lâm Nhược Kỳ lắc đầu một cái, nghĩ lại thật là kinh khủng a......

Khoảng cách từ Tòa lầu nhỏ đến nông trại cũng không xa, Tang Tuyết Phù còn chưa giải thích xong mọi người đã tới nơi muốn đến.

Nơi này không chỉ có đồng ruộng, còn có hồ nước, phía Tây còn có khoảng đất trống, có người đang trên đất trống lựa chọn nhặt nhặt, có lẽ là đang chọn rau củ thích hợp. Trong đó có một cô gái xinh đẹp cao gầy, đội mũ rơm, đầu tiên cười tủm tỉm chào đón, "Tuyết Phù."

Tang Tuyết Phù ngẩn ra, "Doanh Doanh, sao cô lại tới đây?"

Bà Tang đột nhiên vỗ vỗ trán của mình, "Ưm hừm, con xem trí nhớ của mẹ, mẹ quên nói cho con hay, vừa rồi Doanh Doanh có đến thăm mẹ."

Lại quay đầu nhìn về phía Liễu Doanh Doanh, "Doanh Doanh a, dì còn tưởng rằng cháu đi rồi, tại sao tới nông trại?"

"Bây giờ cháu có thời gian nấu cơm nên muốn làm một bữa cơm cho dì, cho nên mới tới nông trại chọn rau cải. Dì xem, cải xanh này rất tươi ngon, vừa đúng nấu canh giò heo cho dì."

Bà Tang giận trách, "Cháu cũng thiệt là, đã nói cháu đừng làm những thứ này, tại sao mỗi lần tới cũng vẫn làm? Cháu còn như vậy, dì bảo Tuyết Phù đem mấy thứ cháu làm đưa đến nhà nha. Sau này không cho làm loại công việc của người làm nữa, có nghe thấy không?"

Liễu Doanh Doanh cười nói: "Ôi dì à, dì tiếc rau cải nhà mình, hay không thích cháu nấu cơm?"

Dứt lời, ánh mắt của cô không nháy mắt nhìn về phía trên người Cơ Liệt Thần ở phía sau đoàn người, tự nhiên nói, "A, anh Thần, đã lâu không gặp."

Cơ Liệt Thần gật đầu một cái, "Chào cô."

Đứng ở một bên, Lâm Nhược Kỳ nhìn thấy ánh sáng lóe lên ở trong ánh mắt của Liễu Doanh Doanh, bén nhạy hiếm thấy, nhìn ra chân tướng: oa, thì ra cô nàng xinh đẹp đội mũ rơm này là người ngưỡng mộ Cậu chủ Cơ Liệt Thần? Còn anh Thần nữa, hắc...... xưng hô buồn nôn!

Lâm Nhược Kỳ vung hai cánh tay, lại rùn mình, muốn xóa mất da gà trên người......

Rất dễ nhận thấy, Liễu Doanh Doanh này là cô gái rất biết cách nói chuyện, không để lại dấu vết khen Tang Tuyết Phù một phen, hơn nữa nói gần nói xa như thân thiết với Cơ Liệt Thần nhưng từ đầu tới cuối dường như không nhìn thấy sự có mặt của Lâm Nhược Kỳ, không có lên tiếng bắt chuyện chớ nói chi là chào hỏi khách sáo.

Lâm Nhược Kỳ giống như bị vứt bỏ, đứng ở bên cạnh không chen vào một câu.

Chẳng qua đầu óc của cô ngược lại không có nhàn rỗi, vừa nghe vừa kiểm điểm bản thân mình. Xem đi, xem đi, đây mới là cao thủ trong cao thủ a, cua trai đẹp chính là cua như thế sao! Xem người ta rất chuyên nghiệp phải không! Trời nam đất bắc tán gẫu một lần không nói, còn đè nén khát khao muốn bốc lên, thay phiên dùng tất cả kỷ xảo! Cô thật là mặc cảm, mặc cảm a!

Phát hiện cô không đúng trước nhất là Cơ Liệt Thần, nhưng anh không nói gì chỉ nhếch môi, khẽ nâng lên đ●ườռ●𝐠 𝖈●0●n●g nhàn nhạt.

Tang Tuyết Phù ở một bên nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Lâm Nhược Kỳ, cho rằng cô mất hứng.

Ách...... Lâm Nhược Kỳ quả thật có chút mất hứng, có phản ứng như thế cũng là bình thường, kết h*ô*ⓝ ngày thứ nhất đã nhìn thấy cô gái khác 🍳●𝐮●🍸●ế●п г●ũ chồng mình, mùi vị này có thể còn dễ chịu sao?

Tang Tuyết Phù tất nhiên biết anh họ Cơ Liệt Thần đối với Liễu Doanh Doanh hoàn toàn không để ý, cảm thấy cần thiết giải thích với Lâm Nhược Kỳ một chút, liền lại gần tai cô, nói nhỏ: "Liễu Doanh Doanh là bạn học trung học của tôi, cũng là bạn thân của tôi, từ nhỏ đã ngưỡng mộ anh họ tôi, chẳng qua anh họ tôi đối với cô ấy không có ý gì, chị yên tâm...... Tôi bảo đảm không có chuyện gì."

Dĩ nhiên, cô nhấn mạnh câu sau cùng.

Chẳng qua Tang Tuyết Phù lại bỏ quên một thứ, cô một câu bảo đảm, nhưng tại sao có thể để cho bạn học Liễu Doanh Doanh mãnh liệt tiến công đây? Mặc dù Lâm Nhược Kỳ không nói ra, nhưng trong lòng bày tỏ hết sức nghi ngờ.

Quả nhiên, một giây kế tiếp chỉ nghe thấy Liễu Doanh Doanh nói, "Đúng rồi, anh Thần, hay là chúng ta đi câu cá đi, vừa đúng nấu canh cá cho dì ăn... , anh cảm thấy thế nào?"

Tang Tuyết Phù nghe xong cũng không khỏi đen mặt.

Xem ra người bạn thân này của mình không đụng tường không quay đầu lại rồi. Cho tới nay Liễu Doanh Doanh chỉ có cảm giác mình xuất thân bình thường mà Cơ Liệt Thần khí thế quá mạnh, cô không dám thổ lộ, suy nghĩ đều che giấu, hôm nay có lẽ nghe nói đến chuyện của anh họ và Nhược Kỳ, lại nhìn thấy Lâm Nhược Kỳ thực tế, dĩ nhiên là không cam lòng cho nên trước đó chưa từng chủ động bây giờ vùng dậy.

Tang Tuyết Phù có chút tự trách, cũng trách chính mình, vẫn chưa kịp nói với Liễu Doanh Doanh chuyện anh họ đã kết 𝒽-ôп-. Bằng không, hôm nay cô nàng này khẳng định không có to gan như vậy rồi.

Thật ra, Liễu Doanh Doanh không nói rõ ý định, mọi người cũng đều nhìn rất rõ ràng, Cơ Liệt Thần suy nghĩ kín đáo há lại không nhìn ra? Cho nên vẫn không vạch trần cô chính là vì chừa mặt mũi cho em họ Tang Tuyết Phù.

Tang Tuyết Phù vốn muốn ngăn Liễu Doanh Doanh, không ngờ Cơ Liệt Thần đã gật đầu, Tang Tuyết Phù nghĩ thầm: có lẽ anh họ muốn tự mình nói rõ ràng với cô ấy, dù sao chuyện này để người trong cuộc tự mình nói rõ ràng càng hiệu quả hơn.

Vì vậy cô cũng không ngăn trở, xoay người nói với Lâm Nhược Kỳ: "Nhược Kỳ, chị và tôi cũng đi chọn một chút món ăn mình thích chứ?"

Lại bị người hét chặn lại, "Tang Tuyết Phù, cô đi chăm sóc cho dì một chút, đừng để dì bị lạnh. Nhược Kỳ, em theo anh tới đây."

Cơ Liệt Thần nói xong liền đi lấy cần câu, Liễu Doanh Doanh theo sát phía sau, Lâm Nhược Kỳ nghiêng đầu nhìn Tang Tuyết Phù một chút, đối phương mờ mịt lắc đầu một cái, ý là đang nói... , cô cũng không biết anh họ đang làm trò gì.

Bất đắc dĩ, Lâm Nhược Kỳ rất nhàm chán theo sát ở sau lưng Cơ Liệt Thần và Doanh Doanh, chậm rãi đi tới hồ nước......

Thành thật mà nói, Lâm Nhược Kỳ căn bản cũng không hiểu thế nào là câu cá chứ đừng nói có thể câu được cá hay không. Chẳng qua cô nghĩ nên tin tưởng Cơ Liệt Thần một lần, nếu anh gọi cô theo nhất định là có lý do, hơn nữa mình cũng không thể yếu thế đúng không? Ảo não cùng Tang Tuyết Phù đi chọn món ăn, để cho Liễu Doanh Doanh chiếm đoạt ông xã của mình đi câu cá, cái này được gọi là gì?! Truyện được dịch trực tiếp tại di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

Trong đời Lâm Nhược Kỳ cô trải qua vô số thử thách mà Liễu Doanh Doanh có ý khiêu khích rõ ràng như vậy, tại sao cô có thể cam tâm yếu thế được?!

Đón đầu tiếp chiêu, đó là nhất định!

Nghĩ đến đây, tinh thần Lâm Nhược Kỳ trở nên hăng hái.

Lúc này, dường như Liễu Doanh Doanh mới phát hiện trong đoàn người còn có Lâm Nhược Kỳ, quay đầu lại mỉm cười nói, "Ồ, còn chưa hỏi vị tiểu thư này là?"

Lâm Nhược Kỳ nhẹ nhàng mỉm cười, khẽ gật đầu, "Tôi là Lâm Nhược Kỳ, chào cô."

Liễu Doanh Doanh cũng lễ phép đáp lễ, "Tôi là Doanh Doanh, là bạn học trung học với Tuyết Phù."

Cô tóm tắt không nói Họ, mơ hồ bày tỏ ý tứ rằng mình và nhà họ Tang đặc biệt 𝐭𝖍·â·𝓃 Ⓜ️·ậ·t, ngay sau đó lại cười nói, "Mới vừa rồi nghe anh Thần gọi cô là Nhược Kỳ, Nhược Kỳ tiểu thư, có thể cho tôi mạo muội hỏi một chút hay không?"

Lâm Nhược Kỳ ngạc nhiên, không hiểu vì sao Liễu Doanh Doanh đột nhiên khách khí, "...... Mời cô hỏi."

Đối phương mặt lộ vẻ khó xử, ấp úng nửa ngày, m