Canh Yên
← Ch.097 | Ch.099 → |
Nếu như một dùng một câu để miêu tả tình yêu sau khi kết hôn của Lục Yên, thì cô sẽ dùng câu sau: Tình yêu của cô dành cho anh, giống những cây hoa gạo nở đỏ rực như những đốm lửa đốt cháy một góc trời tháng ba.
Sau bốn năm kết hôn, cuộc sống sinh hoạt hàng ngày vẫn đều trôi qua một cách sống động.
Tạ Đạo Niên lấy bộ truyện Chú Thoòng* và bộ truyện tranh của Kim Dung ở trong hòm ra, hiện tại mỗi tối Nam Chi đều nhìn những bức tranh đó, chỗ nào không hiểu thì sẽ hỏi Tạ Đạo Niên, mỗi lần anh đều rất kiên trì giải đáp cho cô bé.
*Chú Thoòng: Là bộ truyện tranh của Trung Quốc, tên gốc của truyện là "老夫子" và tên hán việt là Lão phu tử = thầy giáo, thầy đồ, nhưng khi mang về Việt Nam thì đã đổi tên truyện thành Chú Thoòng.
Nam Chi còn chưa biết đọc, Lục Yên thực sự không hiểu tại sao cô bé lại thích xem chúng như vậy, chẳng lẽ thích xem tranh hoạt hình là do di truyền?
Cho đến một ngày nào đó, Lục Yên nhìn thấy Nam Chi cầm bút chì vẽ ba nhân vật Chú Thoòng, Xã Xệ, Lý Toét, thì cô mới hiểu được dụng ý của Tạ Đạo Niên.
Gừng càng già càng cay!
Năm nay Tịch Phong kết hôn, Lục Yên vốn chỉ định đi cùng Tạ Đạo Niên, nhưng hôm đó Tạ Đạo Niên dẫn theo cả Nam Chi, anh mặc một bộ đồ nhìn rất đẹp trai, Nam Chi thì mặc trang phục như một nàng tiên nhỏ, một nhà ba người ngồi cùng nhau đúng là rất dễ gây sự chú ý, cô có chút ngượng ngùng.
Hai vợ chồng đều rất nỗ lực để xây đắp tổ ấm này, ở chung với nhau, tìm được nhiều chủ đề hơn, tìm được nhiều điểm giống nhau hơn, và cũng trải nghiệm được một cuộc sống mỹ hơn.
Đối với họ, hoa gạo nở đỏ rực như ánh lửa, nở trong thế giới của đối phương, và không bao giờ tàn phai.
......
Buổi tối, các đồng nghiệp trong Cục tổ chức liên hoan, Tạ Đạo Niên và một vài người bạn đi đến bờ sông, Lục Yên gửi cho anh bức tranh Nam Chi mới vẽ hôm nay: một con mèo mập mạp, lông ở đuôi dựng hết cả lên, trên mình có từng lớp sóng màu cam, nhìn vào thì thấy nét vẽ nguệch ngoạc, nhưng hai chữ được viết ở góc trống trên bức tranh vô cùng nắn nót: A Bảo.
Chữ là do Lục Yên viết, tranh là do Nam Chi vẽ, đúng là quần ma loạn vũ*.
(*quần ma loạn vũ = đám quỷ cùng nhau nhảy múa. Là một thành ngữ TQ, có nghĩa ẩn dụ là đề cập đến một nhóm người xấu trong lĩnh vực chính trị liên kết với nhau. Tuy nhiên ở đây, nghĩa của câu quần ma loạn vũ chỉ đơn thuần là đám quỷ cùng nhau nhảy múa, ý chỉ LY và NC cùng phối hợp với nhau tạo nên một bức tranh. )
Tạ Đạo Niên nhìn bức ảnh một lúc liền bật cười, bức tranh này đúng là rất buồn cười.
Một lúc sau, Lục Yên lại gửi đến một tin nhắn: "Hôm nay con bé đưa bức tranh cho ông nội xem, ông nội tấm tắc khen đẹp, bây giờ con bé đang vừa ôm A Bảo vừa nói liến thoắng, không thể dừng lại được."
Tạ Đạo Niên nở nụ cười, trả lời lại: Tối nay Nam Chi có cầm bút không?
Cô trả lời: Có.
Sau đó, cô gửi một bức ảnh Nam Chi đang ngồi cầm bút lông cho anh xem.
Tạ Đạo Niên nhìn bức ảnh một cách chăm chú, sau đó bật nút ghi âm: "Chỉnh lại tư thế ngồi của con bé cho đúng đi, khoảng cách giữa các ngón tay không nên quá xa."
Cô nói: Ok.
Phương Tư Hiền lại gần: "Nam Chi à?"
"Không phải, là Tiểu Yên."
Phương Tư Hiền đã kết hôn vào năm ngoái, con cũng mới ra đời. Cậu ta nói với Tạ Đạo Niên, "Tối nào cậu cũng kiểm tra bài tập của Nam Chi à?"
"Ừm, tạo thói quen cho con bé ngay từ bé thì mới tốt."
Cậu ta cảm khái: "Cậu đúng là rất biết kiên nhẫn."
"Tớ không có ở nhà, Lục Yên sẽ kiểm tra thay."
Bước chân của Phương Tư Hiền chậm lại, "Cậu phải ở lại đây làm việc trong những giờ hành chính, Lục Yên có buồn không?"
Tạ Đạo Niên suy nghĩ một lúc, "Không, công việc của cô ấy cũng rất bận rộn."
Phương Tư Hiền nhắc nhở: "Đôi khi phụ nữ sẽ không nói cho mình biết, sau khi kết hôn, cũng có chút thay đổi, ngoài miệng không nói, nhưng chưa chắc trong lòng không muốn."
Một cái máy bay bay vụt qua bầu trời, tiếng động cơ rất to, gió đêm ùa về, tóc mái của Tạ Đạo Niên tung bay, anh dừng bước lại, "Phải không?"
"Cậu cảm thấy thế nào?"
Tạ Đạo Niên im lặng.
Điện thoại lại rung lên một lần nữa, anh lấy ra nhìn, Lục Yên gửi ảnh chụp Nam Chi đang ngủ, bên cạnh có A Bảo nằm cùng, cô lại gửi một bức ảnh nữa cho anh, ảnh cô đắp mặt nạ đen, khóe miệng cong lên thành một nụ cười.
Ngốc, khuôn mặt đen chả khác gì than.
Nhìn bức ảnh một lúc lâu, anh mới trả lời lại tin nhắn: Ngủ ngon. Anh tắt điện thoại đi sau đó nói với Phương Tư Hiền, "Về sớm một chút đi, ngày mai vẫn còn phải đi làm."
"Về thôi."
Trên bầu trời đêm, một chiếc máy bay lại bay ngang qua.
......
Nhã An Hoa Viên.
A Bảo chạy vòng vòng quanh nhà, Nam Chi cầm vòng cổ đuổi theo nó, miệng liên tục nói: "A Bảo, A Bảo, chúng ta là một gia đình."
Lục Yên đang dọn dẹp đồ, cô thấy mấy quyển tạp chí về xe ở trên mặt bàn, Tạ Đạo Niên đang nhặt rau, cô hỏi: "Trường Canh, anh muốn mua xe?"
Tạ Đạo Niên nhìn những hạt đậu, gật đầu.
"Chiếc xe nhà mình vẫn còn rất mới mà?"
Anh cho đậu vào rổ, nói: "Không phải mua xe bốn bánh."
Không mua xe bốn bánh, vậy chẳng lẽ mua xe ba bánh? Lục Yên nghĩ đến đây liền nở nụ cười.
Trong bếp, cuối cùng Nam Chi cũng bắt được A Bảo, cô bé cầm hai cái chân trước của nó rồi từ từ kéo nó ra khỏi bếp, "Gia đình, chúng ta là một gia đình."
Vẻ mặt của A Bảo hiện lên vẻ không tình nguyện, Nam Chi đặt nó xuống đất, bắt đầu mặc quần áo và trang điểm cho nó.
Sau đó, Lục Yên không thể ngờ rằng, Tạ Đạo Niên đã mua một cái xe môtô thể thao, ba màu đen trắng đỏ đan xen nhau, đầu xe rất to, ghế rộng, nhìn rất phong cách.
Vào ngày sinh nhật của Tạ Đạo Niên, anh chàng to lớn đó đã được sử dụng.
Lục Yên cố tình làm một cái bánh gato nhỏ, Tạ Đạo Niên đưa Nam Chi đến Vân Phù Cư. Vân Phù cư mới nhập cây kim ngân về, Nam Chi bắt trước theo Trần Lộ buộc hàng rất hăng say, Tạ Đạo Niên dặn dò cô bé mấy câu rồi mới rời đi.
Lục Yên mặc đồ và trang điểm xong, đi ra ngoài thì thấy, anh đang ngồi đọc báo trên ghế sofa, hai chân vắt lên nhau, tư thế lười biếng.
"Trường Canh, tối nay chúng ta đón sinh nhật ở đâu?"
Anh đút tay phải vào túi quần, đứng dậy, cầm lấy tay cô, "Đi lên đỉnh núi."
Lục Yên rất ngạc nhiên, "Đỉnh núi?"
"Ừm."
Ra cửa, xe máy dừng ở ngoài sân, anh lấy chiếc mũ bảo hiểm treo trên gương xe đội cho cô, "Lát nữa nhớ bám chắc vào."
Lục Yên cầm theo chiếc bánh gato, cô nhìn chiếc xe thể thao, ánh sáng chiếu vào nó, giống như giọt nước, có cái gì đó dịu dàng không nói thành lời được.
Sau khi anh đội mũ xong, liền ngồi lên xe và đạp chân chống lên, "Lên nào."
Lục Yên ngồi lên xe, vòng tay qua ôm lấy eo của anh, Tạ Đạo Niên hỏi cô, "Ngồi vững chưa?"
"Rồi."
Anh kéo kính chắn gió xuống, khởi động xe, vặn tay ga, chiếc xe từ từ rời khỏi Nhã An Hoa Viên, đi về con đường phía nam của thành phố Ngô.
Tiếng động cơ của chiếc xe không to lắm, anh khéo léo tránh né các con xe khác ở trên đường, chiếc xe như con thoi trên con đường lớn, cơn gió buổi tối có chút lạnh, Lục Yên ôm chặt lấy eo của anh, nhìn vào gường chiếu hậu, thấy vẻ mặt của anh vừa điềm tĩnh vừa nghiêm túc, ánh đèn đường chiếu lên chiếc mũ bảo hiểm, từng cái từng cái, đi qua, lại có một ánh đèn khác chiếu vào, liên tiếp nhau, vô cùng vô tận.
Dừng lại đèn đỏ, anh ngồi thẳng người lên, bàn tay đưa xuống cầm lấy bàn tay trái của cô, xung quanh có một nhóm người đang chờ xe bus, xe tải lớn, xe tải nhỏ, và hàng loạt người đi bộ trên vỉa hè. Người đi đường thỉnh thoảng nhìn hai người, sau đó nhìn xuống chiếc xe, trong lòng Lục Yên dần có cảm giác hai người như một đôi tình nhân nhỏ, trốn bố mẹ chạy ra ngoài tìm cảm giác kích thích.
Cũng đúng, ngay cả con gái cũng đưa đến Vân Phù Cư.
Đèn xanh bật sáng, lần này anh chạy tương đối nhanh, chỉ thấy một chiếc xe thể thao bắt đầu chạy vượt qua các chiếc xe khác, chạy một mạch đến con đường phía nam thành phố Ngô, Lục Yên ngẩng đầu lên, thấy ở lỗi rẽ có một cái biển quản cáo khổng lồ của hãng trang sức Chu Lục Phúc, trên biển quảng cáo viết: Yêu, tôi yêu em.
Ngọn đèn màu đỏ, hắt xuống mặt anh, sự lãng mạn càng thêm nhân đôi.
← Ch. 097 | Ch. 099 → |