Chờ đợi 3
← Ch.069 | Ch.071 → |
Lúc Tạ Đạo Niên trở về thì cô vẫn đang tắm, anh dọn sẵn thức ăn lên bàn cho cô, Lục Yên đi ra, cả người chỉ mặc một cái áo cộc của anh, dài đến bắp đùi, bên trong dường như không mặc gì.
Tạ Đạo Niên kéo cô ngồi xuống, "Ăn đi."
Lục Yên thấy anh vẫn còn mặc đồng phục, hỏi, "Anh có muốn đi thay quần áo không?"
Tạ Đạo Niên nhìn lại chính mình, phát hiện mình vẫn chưa thay đồng phục, anh gật đầu, "Em ăn trước đi, anh đi tắm."
"Đi đi."
Lục Yên ngồi xuống mép giường ăn một chút thức ăn, cô nhìn quanh căn phòng, một phòng ngủ, một phòng khách, khá là đầy đủ, nhưng vẫn thiếu một cái gì đó, trên mặt bàn bày thư pháp anh đang viết giở, trên sàn nhà có quả tạ tập tay, thảm để chống đẩy, trên giường còn có mấy con gấu bông cô gắp được cho anh, nhìn có vẻ không hợp với tổng thể căn phòng.
Cốc cốc cốc, có người gõ cửa.
Cô để đũa xuống, nhìn ra ngoài qua mắt mèo, thấy một cô gái, tóc được búi lên, khuôn mặt thanh tú, dáng người nhỏ nhắn.
Cô gái đó đang đảo mắt nhìn xung quanh, nhìn có vẻ như đang lo lắng.
Lục Yên suy nghĩ một lúc, vào nhà lấy áo khoác của Tạ Đạo Niên mặc vào, sau đó đi ra mở hé cửa, ló cái đầu ra, "Xin chào, cô tìm ai vậy?"
Dễ nhận thấy được rằng cô gái đó rất bất ngờ, cô ta nhìn và đánh giá Lục Yên một lúc.
Khi một người phụ nữ nhìn một người phụ nữ, nhất là tình địch của nhau, sẽ nhìn vào khuôn mặt của đối phương đầu tiên, nếu như khuôn mặt không có gì để chê, thì sẽ nhìn dáng người, nếu như dáng người cũng cũng có gì để chê, thì sẽ cố tìm kiếm một điểm gì đó để soi mói, bắt bẻ.
Nhìn thẳng vào ánh mắt của cô ta, Lục Yên nở nụ cười.
Tương Mạn Lệ do dự hỏi, "Cô là?"
Lục Yên biểu hiện ra vẻ mặt bất ngờ, "Tôi là bạn gái của Trường Canh."
Trái tim của Tương Mạn Lệ đập thình thịch thình thịch, đúng như cô ta đoán.
Trường Canh, Trường Canh là ai? Tạ Đạo Niên còn có tên gọi khác mà cô không biết?
Trong nháy mắt, vẻ mặt kỳ lạ của cô ta bị cô nhìn thấy được.
Lục Yên nhìn thấy vẻ mặt này của cô ta, trong lòng liền hiểu rõ.
Hai người không nói chuyện.
Cánh tay của Lục Yên nhẹ nhàng dựa lên cánh cửa, đầu hơi nghiêng, trên người mặc một cái áo khá rộng, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua, có một loại cảm giác không nói lên lời, có chút mềm mại, lại có chút cứng rắn. Đó là kiểu người Tương Mạn Lệ chưa bao giờ gặp, nhìn ra được, nhưng lại không miêu tả được thành lời.
Cái áo khoác cô mặc bên ngoài là một minh chứng vô cùng rõ ràng về mối quan hệ giữa cô và Tạ Đạo Niên.
"Xin hỏi, cô có chuyện gì không vậy?"
Tương Mạn Lệ xốc lại tinh thần, cô ta lấy ra một chai rượu vang đỏ từ phía sau, "Chào cô, đây là thứ tôi muốn tặng cho Đạo Niên, cô có thể đưa nó cho anh ấy giúp tôi được không?"
Lục Yên đứng thẳng người lên một chút, bước lên trước một bước, để lộ ra đôi chân vừa trắng vừa mịn không tì vết, nhìn vô cùng chói mắt. Cô hơi nghiêng người về phía cô ta, Lục Yên cao hơn cô ta, nhưng Tương Mạn Lệ lại cảm thấy mình không có thấp hơn cô.
Lục Yên nhận lấy một cách hào phóng, "Cảm ơn cô."
Cô không có nhìn cô ta, nhưng Tương Mạn Lệ lại len lén nhìn trộm cô.
Cô cúi đầu, lông mi vừa dài vừa cong khiến khuôn mặt vốn đã xinh đẹp của cô nhìn lại càng động lòng người hơn, hơn nữa quần áo cô mặc trên người đều là của Tạ Đạo Niên, đôi chân phía dưới không mặc quần dài, khiến người nhìn vào liền nghĩ ngợi xa vời.
Không nhìn thấy vẻ mặt khác lạ gì của cô, khiến cô ta cảm giác bản thân thật thất bại.
Vẫn chưa vào trận đấu, khí thế của đối phương đã mạnh như vậy, còn khí thế của mình như tụt dốc không phanh.
Da gà liền nổi hết lên, hình như gió ở hành lang có chút mạnh, ánh mắt của Tương Mạn Lệ đo đỏ, cô ta cắn môi nói, "Tạm biệt."
Lục Yên gật đầu, trước khi cô ta xoay người ở khúc rẽ, cô nói vọng ra, "Trường Canh không thích uống rượu, lần sau tặng sữa chua nhé."
Tương Mạn Lệ đột nhiên cảm thấy dường như có một gai nhọn đâm vào trái tim cô ta, da giống như bị người ta lột xuống rồi xát nước muối, vừa đau vừa sót, cảm thấy vô cùng nhục nhã, bước chân ngày một nhanh.
....... .
Lúc Tạ Đạo Niên đi ra thì thấy Lục Yên đang vừa ăn vừa uống rượu, rượu không rót ra cốc mà trực tiếp cầm chai lên uống.
Anh không mặc gì trên người, tiến đến đoạt lấy chai rượu trên tay cô, "Bụng vẫn chưa ăn no, uống rượu sẽ khiến dạ dày bị đau."
Lục Yên đặt đũa xuống, nhìn anh chằm chằm, mái tóc dài vẫn còn ướt, xõa tung ở trước ngực, khiến áo ướt một mảng, hai quả anh đào ở dưới như ẩn như hiện.
Tạ Đạo Niên ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng hôn lên miệng cô, "Xin lỗi, lúc chiều anh vội đi bàn chuyện công việc nên để quên điện thoạt trong phòng làm việc, lúc làm xong việc thì mới phát hiện ra, quay về phòng thì thấy một loạt tin nhắn của em."
Lục Yên lắc đầu, "Em không giận anh."
Tạ Đạo Niên không nói gì ôm lấy cô, Lục Yên nói lại lần nữa, "Thật sự là em không giận mà, em biết anh nhất định sẽ đến, nhất định sẽ đến."
"Nhưng anh đã đến muộn."
"Em không giận, nhưng mà --------" Cô quay đầu và chỉ ngón tay vào chai rượu vang đỏ, "Cô gái đó là ai?"
Tạ Đạo Niên nhìn chai rượu vang đỏ.
Sao tự dưng lại có một chai rượu vang đỏ ở trong phòng mình nhỉ?
------- Cô gái? Ai nhỉ?
Anh nhìn sắc mặt của cô, não bộ hoạt động hết công suất, "Tương Mạn Lệ?"
"Thì ra cô ta tên là Tương Mạn Lệ."
Anh do dự nói, "Cô ta đến đây?"
"Bị em đuổi về rồi."
Anh nhìn dáng vẻ đắc ý của cô, khóe miệng cong lên thành một nụ cười, "Đến lúc nào thế?"
"Lúc anh đang tắm." Lục Yên cầm chai rượu vang đỏ lên nhấp một ngụm, "Cô ta tặng anh, em nhận để dùng nó làm nước giải khát."
Tạ Đạo Niên nở nụ cười, giải khát, loại rượu này đúng là chỉ xứng để cô giải khát.
"Không giận? Có cần anh giải thích một vài câu không?"
"Không cần." Cô đặt chai rượu xuống, nhướn mày lên, cách một lớp vải nắm lấy tiểu Trường Canh, "Nơi này là của em, trái tim cũng là của em."
Tự tin là một điều cần thiết, mà bây giờ cô dựa vào chính sự tự tin đó, khiến vị tướng quân dũng mãnh trong quần anh ngẩng cao đầu lên, anh gõ đầu cô, "Ăn đi, còn muốn làm cái gì?"
Lục Yên buông lỏng tay ra, cầm chai rượu đỏ lên nhấp một ngụm, sau đó kéo anh đến gần, đưa phần rượu còn lại vào miệng anh, Tạ Đạo Niên nuốt xuống, sau đó ho nhẹ một tiếng.
" Ăn cơm đi."
Vừa nãy khi tắm anh vẫn lo cô sẽ tức giận, nên đã suy nghĩ mấy câu xin lỗi, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị cô mắng, nhưng lúc đi ra thì thấy cô vẫn cư xử như bình thường, nên những gì anh đã chuẩn bị lúc nãy đều đem đổ xuống sông xuống biển.
Đời này của anh, đúng thật là không bao giờ có thể nổi nóng với cô dù chỉ một chút.
Hai người cơm nước xong xuôi, Tạ Đạo Niên dọn dẹp đồ đạc, Lục Yên ngồi trên sofa uống rượu, dường như thật sự coi nó là nước giải khát.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, bế cô ngồi lên đùi mình, đưa một cái chìa khóa cho cô, "Sau này đến đây, thì cứ đi thẳng đến đây, anh tan làm sẽ về đây."
Lục Yên nhận lấy, ngắm nghía nó, "Anh muốn Kim ốc tàng Kiều*?"
(*kim ốc tàng Kiều = giấu người đẹp/người tình trong căn phòng đẹp. )
Tạ Đạo Niên nhìn lại căn phòng này, "Thiếu kim*, cần đổi một căn phòng tốt hơn thế này."
(*kim= vàng)
Lục Yên nhìn những cuốn sách trên bàn cafe, hỏi anh, "Anh đang quản lý tiền?"
"Ừm, đã quản lý từ sớm, lúc anh tốt nghiệp bố mẹ đã cho một khoản tiền, anh đang dùng nó để đầu tư."
"Vậy bây giờ anh có bao nhiêu a?"
Tạ Đạo Niên suy nghĩ một lúc, "Chắc là đủ để cưới em, nhưng có khả năng là không đủ tiền mua lễ vật."
Tự dưng lại nói đến đề tài này, Lục Yên không nói gì, Tạ Đạo Niên hôn cô một cái, "Sau này nếu đến đây, phải nói trước với anh, nếu không anh đi bàn chuyện công việc mà không mang theo điện thoại sẽ bỏ lỡ mất tin nhắn của em."
Lục Yên ôm chặt lấy anh, "Ừm, em biết rồi."
"Lần này đến đây tìm anh là muốn đi chơi cùng anh đúng không?"
Lục Yên gật đầu, cô biết thành phố Cẩm rất đẹp, nên đã cố ý đến đây để đi dạo với anh một vòng.
"Ngày mai sẽ đi cùng em."
"Vâng."
Lúc anh đọc được tin nhắn đã rất lo lắng, đi ra ngoài thấy trời mưa đá càng lo lắng hơn, sợ cô không có chỗ trú mưa, cũng sợ cô giận anh, nhưng không ngờ rằng, quần áo của cô đều đã bị vấy bẩn, còn thể ngồi nói chuyện vui vẻ với ông cụ như vậy.
Anh thật sự là không biết nói gì?
Lục Yên vẫn đang uống rượu, uống ừng ực ừng ực, thật sự là coi nó thành nước giải khát luôn, uống xong còn liếm liếm môi, dường như còn khát, lại đưa chai lên uống.
Tạ Đạo Niên cướp chai rượu khỏi tay cô, đặt nó lên bàn, "Ngủ đi, đừng uống nữa."
"Vâng."
Cô từ từ đứng lên, cơ thể hơi lảo đảo một chút, Tạ Đạo Niên đỡ cô lại, tắt đèn, bế cô lên giường, đắp chăn lên, hai người ôm nhau ngủ.
← Ch. 069 | Ch. 071 → |