Không giới hạn 4
← Ch.043 | Ch.045 → |
Editor: Yang3S
________
Cả hai tay hai chân của Lục Yên đều quấn chặt lấy anh, cơ thể của cô liên tục ưỡn về phía trước, Tạ Đạo Niên tìm được điểm nhạy cảm, đâm vào, chỗ đó vô cùng mềm mại, độ đàn hồi cũng vô cùng tốt, thật là muốn chết chìm bên trong mà.
Đèn của máy xông tinh dầu tỏa ra ánh sáng lờ mờ tối, hơi nước liên tục bay ra, hương thơm quanh quẩn trong bầu không khí tươi đẹp của căn phòng.
Anh liên tục ra vào, khiến nước xuân của cô liên tục chảy ra ngoài, anh hỏi, "Hương gì vậy?"
Đôi mắt của cô lấp lánh ánh nước, đôi môi hơi hé mở, "Thất Lý Hương."
Ngày anh đồng ý qua lại, ngày đó khi hoàng hôn, hai ta đi vào con hẻm nhỏ, đều là mùi hương này.
Mê say, xa xăm, ngấm vào tận ruột gan.
Tiếng rên rỉ của Lục Yên lúc trầm lúc bổng, giống như giọng nữ trong một bài hát tình ca, nhẹ nhàng, rõ ràng, dường như được phát ra từ một ngọn núi xa xa.
Như hồ tiên* câu hồn đoạt phách, như yêu nữ trong rừng sâu.
(*hồ tiên: hồ ly đã độ kiếp thành tiên)
Tạ Đạo Niên kéo cằm cô xuống, đặt một nụ hôn sâu xuống, hút hết nước bọt của cô, nói, "Em càng ngày càng dâm đãng."
Cô cào xuống lưng anh, anh cảm nhận được sự đau đớn.
"Ưm ~ chuyện này chẳng phải là do anh?"
Anh cắn xuống ngực cô, ngẩng đầu lên, "Ai quyến rũ trước hả?"
Lục Yên cắn lên vành tai của anh, ghé đầu vào lỗ tai của anh rồi nói, "Con cá lớn dù sao thì cũng đã bị mắc câu."
Giọng nói tràn đầy sự đắc ý và kiêu hãnh, Tạ Đạo Niên bế bổng cô xuống giường, Lục Yên tì hai tay xuống bệ cửa sổ, anh đâm vào từ phía sau, mỗi một lần ra vào đều như gió táp mưa sa, những bông hoa rơi rụng biến mất sau khung cửa sổ, nơi đây chỉ còn lại sự giao hợp liên tục không ngừng nghỉ.
Những tiếng rên rỉ liên tục được vang lên.
Mở rộng cánh cửa, mở rộng cánh cửa.
Tiếp nhận anh, tiếp nhận anh.
Bộ ngực của cô đung đưa không ngừng, hai nụ hồng cũng liên tục lắc lư, đồi núi trắng nõn cùng với sự co dãn tuyệt vời, giống như bánh Custard* được bán trên đường phố, size lớn như này, cắn vào một miếng thôi là nhân bánh cũng muốn trào ra ngoài.
(*bánh Custard: từ gốc là "流沙包" = túi cát trắng, là tên một loại bánh nổi tiếng của tỉnh Quảng Đông của Trung Quốc)
Tạ Đạo Niên cầm lấy sờ nắn, giống như một quả bóng nước.
"To ra nhiều rồi."
Cô ngước cổ lên, cắn vào ngón tay của anh, "Càng bóp nhiều thì nó sẽ càng to ra a."
"Vậy thì em bám chắc vào." Nói xong liền ra sức xoa bóp bộ ngực của cô, khiến nước xuân của cô chảy ra văng vãi khắp nơi, bức tường bên trong huyệt non ngày càng nóng rực co thắt lại. Càng mài càng nóng, mở, rồi khép lại, ra ra vào vào, những cơn sóng lớn liên tục đánh vào bờ.
Mặt trăng dần ló mình ra khỏi những đám mây, ánh trăng dần sáng hơn, cảnh vật nhìn cũng rõ ràng hơn.
Đem tất cả sự nhiệt tình trả lại cho cô, bắt đầu từ cô, thì kết thúc cũng phải trên người cô.
Cuối cùng, anh đột nhiên ôm chặt cô lại, Lục Yên tựa lên ngực anh, "Ưm.... anh đang run rẩy."
Rất nóng, rất thoải mái, một dòng dịch nóng chảy được bắn ra.
Anh liếm khuôn mặt cô, khiến cô không nhịn được cười vô cùng rạng rỡ.
"Em cảm nhận được à?"
"Cảm nhận được."
Cái gì cũng cảm nhận được.
Anh rút BCS ra, tinh dịch bên trong nhiều hơn ngày trước rất nhiều, chắc trong khoảng thời gian này anh đã phải kiềm nén rất nhiều.
Lục Yên ôm anh, nghịch ngợm mái tóc của anh, trên người vẫn mặc cái áo ngắn màu trắng.
Anh bóp mạnh vào mông cô, "Còn muốn làm tiếp?"
"Bạn học của anh có biết anh thô lỗ như này không?"
"Không biết."
"Muộn tao*! " Cô nằm úp sấp trên người anh, cười khanh khách.
(*muộn tao: dùng để chỉ những người bề ngoài có vẻ bình tĩnh, lạnh lùng, chu đáo, ít nói. Những người này không dễ dàng thể hiện cảm xúc cá nhân ra ngoài nhưng trong một số trường hợp thì cũng có hành động bất ngờ... )
Chóp mũi đều là mùi hương của hoa Thất Lý Hương, anh lật người cô lại, liếm lên vùng nách trắng nõn của cô, Lục Yên né tránh, cười liên tục không ngừng lại được.
Cô tinh nghịch cầm lấy gậy thịt của anh, xoa xoa nắn nắn lên xuống.
Tạ Đạo Niên nhìn cô cười, để mặc cô nghịch ngợm.
Càng sờ càng nóng, càng muốn nhiều hơn nữa.
"Tháng 6, anh sẽ dẫn em đi đầm sen ở vùng ngoại thành, đi nghỉ mát, chuẩn bị đồ đi."
"Vâng."
Tạ Đạo Niên nhìn lên trần nhà, nói một câu cảm khái, "Sao mới như vậy mà đã không nhịn được nhì?"
"Nói gì thế!? Nhất định là nói xấu em."
"Không phải."
"Vậy anh hôn em một cái đi."
Trong đêm tối, anh chặn miệng cô lại, không chỉ hôn một cái, mà còn tách hai đùi cô ra, tìm cửa vào rồi nhét gậy thịt cứng rắn vào.
.........
← Ch. 043 | Ch. 045 → |