Truyện:Lục Yên, Anh Yêu Em - Chương 036

Lục Yên, Anh Yêu Em
Trọn bộ 109 chương
Chương 036
Âm thanh mê người (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-109)

Hôm nay anh mặc một bộ quần áo thể thao của Nike*, khuôn mặt trông rất sáng sủa, anh từ từ đi đến gần cô, khẽ nói: "Em có muốn anh mặc giúp không?"

(*Nike: hãng đồ thể thao, gồm có quần áo, giày dép... )

Lục Yên nở một nụ cười, hạ mắt xuống, nhẹ nhàng nói: "Không cần mặc đâu."

Tạ Đạo Niên cúi đầu xuống h-ô-ⓝ vào môi cô, Lục Yên đặt hai tay qua cổ anh, Tạ Đạo Niên đặt tay lên eo cô rồi kéo cô sát vào anh, hai người ♓ô*п nhau kịch liệt ở phòng khách.

Ánh nắng chiếu vào khe hở giữa hai người, khiến không khí trong phòng càng nóng thêm, đôi môi của họ như hòa vào nhau, đầu lưỡi զ·υ·ấ·ⓝ 𝐪ⓤý·𝐭 lấy nhau, cuốn ⓜú*🌴 đến từng kẽ răng, một lúc lâu sau, khi hai đôi môi tách nhau ra thì có một sợi chỉ bạc được kéo ra.

Hai người nhìn nhau, đều nhìn thấy ngọn lửa đang bùng cháy trong mắt của đối phương.

Cô kéo khóa áo khoác của anh xuống, sau đó cởi ra, kéo anh vào phòng của mình.

Cánh cửa phòng được đóng sầm lại, phòng khách được trả lại sự yên tĩnh.

.... .

Căn phòng chỉ sáng lờ mờ, rèm cửa màu vàng nhạt hơi lay động.

Máy xông tinh dầu thả ra từng đợt khí, cả căn phòng tràn ngập hương thơm.

Trên giá sách không chỉ có sách, mà còn có cả một số giấy chứng nhận của các cuộc thi, và còn có rất nhiều gấu bông được bày trên đó.

Ngoài ra ở góc phòng cũng có rất nhiều gấu bông, tất cả đều là chiến lợi phẩm do cô chơi gắp thú mà có được.

Tóc của Lục Yên vẫn còn ướt, lúc này thân dưới của cô đang trần truồng, hai chân đang quàng qua eo anh, các cúc áo trên áo sơ mi trắng của cô đã được mở tung ra, đang ngồi trên đùi của Tạ Đạo Niên, п♓ấ_p 𝖓♓_ô lên xuống.

Hai nụ hồng trên bầu 𝓃𝖌-ự-𝐜 ẩn ẩn hiện hiện qua lớp áo sơ mi trắng, theo động tác của cô, vạt áo thỉnh thoảng bị kéo ra, cùng với một đôi chân trắng nõn, nhìn rất զ𝐮_𝐲_ế_n ⓡ_ũ.

Anh đặt tay lên đùi của cô, cái ɱ●ôռ●ℊ căng tròn của cô từng đợt từng đợt 𝐧_𝐡_ấ_𝓅 𝖓♓_ô lên xuống.

𝐌ề.𝖒 𝐦.ạ.❗, căng tròn, ấm áp, xiết chặt, khiến anh say mê.

Anh thì trần như nhộng, còn cô thì nửa kín nửa hở.

Cô ấn người xuống, ghé vào tai anh, nói, "Ăn no rồi lại sinh ra ♓🅰️●ⓜ m⛎ố●n*."

(*ăn no rồi lại sinh ra ♓*🔼*m ɱ*υ*ố*𝐧: từ gốc là "饱暖思淫欲" = bão noãn tư 🅓â_𝖒 𝒹ụ_𝐜 (hán việt), thành ngữ Trung Quốc, có ý nghĩa là, Khi ăn no rồi sẽ sinh ra lòng ⓗ·a·ⓜ 𝐦u·ố·𝖓, "ham muốn" ở đây là chỉ việc làm không tốt, 𝖍·𝐚·m Ⓜ️𝐮·ố·ռ không tốt, khiến người ta mê muội, buông thả, không thể thoát ra được. )

Anh nở nụ cười, xoay người lại, ép cô nằm xuống, úp mặt vào giữa bộ 𝐧-𝐠ự-🌜 sữa của cô, "Nói rất đúng."

Lớp vỏ bánh của sủi cảo bị xé ra, nước canh chảy ra, khi nhai thịt tôm thì vừa mềm vừa ngọt.

Lục Yên nằm ở trên giường, áo sơ mi trắng bị mở rộng ra, lộ ra bộ ռ*🌀*ự*𝖈 đầy đặn trắng nõn, anh dùng tay nắm lấy nó, nhưng không nắm hết bằng một tay được, dịch ngọt ở giữa hai bắp đùi càng chảy ra nhiều hơn, vừa trơn vừa mềm, anh ⓜú.𝐭 mạnh.

"Ưm ~ "

Tạ Đạo Niên dùng lưỡi chơi đùa quả anh đào nhỏ của cô, Lục Yên ngửa đầu lên, ♓ơ-1 ⓣ𝒽-ở ⓓ-ồ-ռ d-ậ-𝐩, các ngón tay nắm chặt vào mái tóc của anh, anh ôm chặt lấy bắp đùi của cô, miệng 𝐦ú.✞ ngày càng mạnh, dường như đang ăn một món ăn vô cùng ngon.

"Có ngọt không?"

Anh buông tha cho bộ n·ɢự·c của cô, cười nói, "Rất ngọt."

Anh đè hai chân cô lại, dùng lực đ_â_𝖒 ngày càng mạnh, Lục Yên vì động tác đâ*ɱ mạnh của anh mà người bị đẩy đến mép giường, bàn tay nắm chặt lấy ga giường, một tia nắng chiếu vào bộ 𝓃·🌀·ự·ⓒ đang nảy lên không ngừng của cô, nhìn rất vui mắt.

Căn phòng bắt đầu có tiếng nước nhóp nhép vang lên, dường như đang "khuấy" cái gì đó, âm thanh khiến người nghe vô cùng xấu hổ.

Cô hét lên, "Trường Canh ~, thật là tuyệt vời, dùng lực mạnh hơn chút nữa."

Thấy cô vươn đầu lưỡi ra, Tạ Đạo Niên cùi người xuống ngậm cái lưỡi thơm tho đó vào miệng mình, bên dưới vẫn tiếp tục ra vào không ngừng, cơ thể hai người như quyện vào nhau, ռ_𝒽ấ_p n𝐡_ô lên xuống, tay anh liên tục 𝐯ⓤ.ố.ⓣ v.ⓔ khắp cơ thể của cô.

Tạ Đạo Niên chống hai tay xuống giường, sau đó cầm hai chân cô vòng qua eo anh, "Tiểu tao hóa*, k·ẹ·𝐩 𝖈·♓ặ·т."

(*tao hóa: được sử dụng để miêu tả phụ nữ có ý nghĩ tương đối phóng đãng, 𝒹â-〽️ đãռ-𝐠, 🍳u🍸ế.ⓝ r.ũ, thông qua cơ thể để trêu trọc người khác giới, có ⓗ@●𝐦 m⛎●ố●𝖓 tình dục tương đối mạnh; Cũng được coi là lời đùa giỡn 𝖙hâ_n ⓜ_ậ_𝐭 giữa hai người yêu nhau. ) Yang: Ai biết từ nào thuần Việt thay cho từ "tao hóa" này thì bình luận bên dưới ngay để ta thay nhá @@

Hai chân Lục Yên lập tức 🎋●ẹ●ρ c●ⓗặ●✞ eo của anh lại, để mặc anh đâ●〽️ 𝐯à●o rồi lại 𝖗●ú●✞ г●𝒶, nơi đó vừa ấm áp vừa ư·ớ·т á·𝐭, rất thuận tiện cho việc ra ra vào vào.

"A ~ Sao em lại có thể ấm áp như này? Đúng là ԁâ·〽️ đã𝐧·ℊ*?" Nói xong liền bóp mạnh vào một bên ռ*g*ự*c của cô.

(*𝐝â_𝖒 đãⓝ_🌀: từ gốc là "浪" = lãng (hán việt), có nhiều ý nghĩa: 1 - 🅓*â*ɱ đãռ*ℊ; 2 - phòng tình vạn chủng, dịu dàng động lòng người; 3 - lẳng lơ, 🍳.⛎🍸ế.n г.ũ, phóng đãng, ở phương diện tình dục khá là cởi mở, buông thả... )

Cô nhích người lên 𝖍ô●ⓝ anh, "Cho anh hết đó, em là của anh mà."


Tạ Đạo Niên dùng tay ghì mặt cô xuống, xoay qua một bên, đưa đầu lưỡi vào chơi đùa trong lỗ tai của cô, Lục Yên thét lên một tiếng chói tai, huyệt non càng thêm ư.ớ.𝖙 á.𝖙, "Trường Canh, đừng l*i*ế*m chỗ đó, em sắp phát điên lên rồi."

Anh không nghe theo lời của cô, ghìm chặt hai tay của cô lại, gậy thịt vẫn tiếp tục đ_â_Ⓜ️ mạnh vào rồi lại 𝐫ú●𝐭 𝐫●ⓐ, hai cánh hoa bên dưới của cô liên tục mở ra rồi lại khép lại, chật vật ngậm lấy gậy thịt của anh, Lục Yên mở hai bắp đùi ra, nhìn thấy nơi đó đang bị động tác ra vào của anh "hành hạ" vô cùng mạnh bạo, cô ⓡ*ⓤ*𝖓 𝓇ẩ*🍸 hét lên, "Sắp hỏng rồi, huyệt nhỏ sắp hỏng rồi."

Anh thở mạnh ồ ồ, ôm cô lên, "Sao có thể hỏng được chứ? Đều đã "Làm" nhiều lần như vậy rồi, nó vừa sâu vừa ẩm ướt, lại co giãn tốt, không hỏng được đâu."

Bộ n🌀*ự*c của cô áp lên lồng 𝐧-𝖌ự-𝒸 của anh, Lục Yên nhìn thấy đôi mắt của anh sáng rực lên, liên tục 𝖙-𝖍-ở 𝒹ố-ⓒ bằng miệng, nhìn vừa đáng yêu vừa thương (xót), không nhịn được liền đặt một nụ hô_𝖓 lên bầu mắt của anh.

Giọng nói của cô г-𝐮-п 𝐫ẩ-y, "Anh khơi dậy bản năng làm mẹ* của em đó."

(bản năng làm mẹ*: từ gốc là "母性大发" = (hán việt) nhân mẫu đại phát, đây là một câu nói của người Trung Quốc, khi một cô gái nói với chàng trai câu này thì có nghĩa là: khi cô ấy nhìn thấy chàng trai đó liền muốn đặc biệt chăm sóc chàng trai đó. )

Anh nở nụ cười, "Vậy người con trai này có làm em thích không?"

Anh mà cũng nói ra được những lời như này, huyệt non của Lục Yên không nhịn được liền xiết chặt lại, anh hít vào một hơi thật sâu, "Thật muốn 𝐜*hế*🌴 mà!"

Lục Yên ngồi dậy, nhếch m.ô.𝐧.ɢ lên, dùng tay đánh lên đó hai cái, dịch ngọt vẫn đang chảy ra ở nơi đó, cô nói, "Nào, mau đến đây."

"D·â·𝖒 đã·𝐧·🌀!"

"Mau đến nào."

Cây gậy thịt của Tạ Đạo Niên cương cứng đến mức khiến anh đau nhói, anh cúi người xuống cắn vào cái 𝖒ôռ-ⓖ căng tròn của cô, Lục Yên rùng mình một cái, sau đó bật cười nằm úp xuống giường, anh 𝓃_ằ_Ⓜ️ đ_è lê_𝐧 người cô, thuận lợi đưa vật nam tính vào, Lục Yên rên lên một tiếng, hai tay bị anh vắt chéo kéo về phía sau, mạnh mẽ ra vào.

"Trường Canh.... Chậm lại.... Chậm lại đi."

"Vậy em có thích như này không?"

"Thích, rất thích."

Sự ◗â●ɱ đã𝓃●g của cô khiến cả người Tạ Đạo Niên muốn bùng cháy, anh bóp mạnh vào m●ô𝖓●g của cô, cái mô*𝐧*ɢ liên tục nhích lên phối hợp với động tác của anh, cả người Lục Yên đều đổ mồ hôi, mái tóc chẳng khác gì lúc chưa gội, cô khóc nức nở, sự sảng khoái sắp bao trùm lên người cô, vách tường bên trong xiết chặt lại, cô nghe thấy anh kêu rên lên một tiếng thỏa mãn, gậy thịt co giật, r●⛎●𝖓 𝓇●ẩ●🍸 mấy cái, cô cảm nhận được một dòng chất lỏng cực nóng, từ từ "rót" vào huyệt non.

Hai tay của Tạ Đạo Niên chống về phía trước, cô bị anh nhốt vào trong lồng ռgự●𝐜, mồ hôi trên cơ thể hai người hòa quyện vào nhau.

Hai người nằm xuống giường, trao nhau ánh nhìn đắm đuối, anh kéo cô lại gần, tặng cho cô một nụ ♓ô-𝖓 sâu.

Cô gái ngốc!

Chương (1-109)