Hoàng hôn (4)
← Ch.010 | Ch.012 → |
...
Cái nóng vẫn kéo dài, mọi người ai cũng đổ mồ hôi đầm đìa.
Sau một kỳ nghỉ hè vui vẻ, tháng 9 bắt đầu khai giảng, Lục Yên lên năm ba đại học, Tạ Đạo Niên lên năm tư đại học, trường học bọn họ cách nhau không xa, đi xe đạp một lúc là đến.
Nhà của hai người khá gần trường học, nên khi không có tiết học họ thường hay về nhà, ký túc xá cứ để vậy.
Ban đầu, khi Lục Yên theo đuổi anh, ngày nào cũng đến trường của anh nghiên cứu địa hình, đi qua đi lại phố mỹ thực*, để có thể vô tình gặp được anh. (*mỹ thực: đồ ăn vừa ngon vừa đẹp)
Bây giờ, Tạ Đạo Niên đang cùng cô kéo vali trở lại trường học, anh gọi nước, Lục Yên đang uống sữa đậu nành, ánh mắt nhìn chăm chú cửa hàng ăn sáng ngoài ngã tư đường.
"Nhìn gì vậy?"
"Hình như con trai của bác Thất vẫn chưa tỉnh lại."
Bác Thất là người phụ nữ có tuổi ở khu phố này, 5 năm trước con trai bác bị tai nạn giao thông, trở thành người thực vật, bác Thất và chồng bác tuổi đã cao nhưng vẫn mở một cửa hàng đồ ăn sáng nhỏ, kiếm tiền để chăm sóc con trai, với hy vọng con trai mình sẽ tỉnh lại.
Trước đây Lục Yên đã từng chụp ảnh cho bác Thất, nụ cười kiên cường của bác cả đời này cô cũng không quên được.
Anh hôn nhẹ lên trán cô, "Sẽ tỉnh lại."
"Sao anh chắc chăn như vậy?"
"Em không tin anh sao?"
"Em tin."
Xét cho cùng thì cuộc sống đã khó khăn như vậy, hy vọng đó nếu không thành sự thật, thì có còn một cái hy vọng khác hay không?
Một chiếc xe đang đến, Tạ Đạo Niên đem vali vào cốp xe giúp cô, rồi hai người cùng lên xe.
Phòng trong ký túc xá của Lục Yên có 5 người, đều là bạn cùng lớp, xung quanh bàn học của cô có một cái rèm, bật đèn bàn học lên, trên bàn có một tấm ảnh do cô chụp, còn có một đống kim chỉ, vải vóc lộn xộn chưa may xong.
Từ trong túi lấy ra một túi hoa quả, đặt lên bàn của mỗi người một quả.
Cô gọi điện thoại cho Đào Nhạc, Đào Nhạc vẫn ngủ một mạch đến trưa, buổi chiều đến thẩm mỹ viện, buổi tối đi làm.
"Mẹ, con vừa đến trường rồi, con để cơm và đồ ăn trong xoong, mẹ nhớ ăn... tiền đủ rồi ạ... dạ vâng, con chào mẹ."
Cúp điện thoại, cô đi ra sân trường.
Chương trình học của học kỳ mới tương đối nhiều, có tân sinh viên nhập học, hội học sinh cũng bận rộn giúp họ chuyển đồ, cô định đi shoping, mua mấy món đồ.
Mua sắm xong ra ngoài cầm theo mấy cái túi nặng trịch, Lục Yên đi về trường, lúc này mặt trời bắt đầu lặn về phía tây, đài phát thanh thì đang đọc mỹ văn*, nhạc nền êm dịu, cô ngẩng đầu lên nhìn, giữa hai tòa nhà có một đám mây xếp chồng lên nhau như những chiếc bánh kem đầy màu sắc. (*mỹ văn: văn đẹp, kiểu nói mấy câu hoa mỹ, đậm chất thơ ca... )
Cô lấy điện thoại ra chụp lại cảnh đó, định gửi cho Tạ Đạo Niên xem.
Không ngờ vừa mở Wechat* ra, đã thấy anh gửi tin nhắn cho cô, còn kèm một bức ảnh hoàng hôn, đỏ rực, đẹp cực kỳ. (Wechat: phần mềm tương tự Zalo của Việt Nam)
---- Hoàng hôn rất đẹp, muốn cùng em ngắm nó.
Khoảng thời gian đẹp nhất, là khi anh thấy một cảnh đẹp, anh nghĩ đến em đầu tiên. (Dòng tin nhắn anh viết kèm bức ảnh)
Lục Yên nở nụ cười, cô chia sẻ lại dòng tin nhắn của anh.
--- Vốn định gửi cho anh xem, mà không ngờ anh đã đi trước một bước.
Tạ Đạo Niên gọi điện thoại qua cho cô, cô dừng chân.
"Đang ở đâu?"
"Đang ở trường, vừa mới mua xong mấy món đồ, còn anh?"
"Vừa ăn cơm xong, đang định đến thư viện."
Môn học của Tạ Đạo Niên rất phức tạp, lúc nào cũng tính toán thuế má, anh đang có ý định thi công chức.
Lục Yên cười nói, "Vậy em không quấy rầy anh nữa."
"Đêm nay có muốn trò chuyện không?"
"Nghỉ hè lúc nào cũng dính lấy nhau, giờ đi học rồi hay là mỗi người lo chuyện học của bản thân trước đi."
Anh không thích giới thiệu với người khác cô là bạn gái, mà thích giới thiệu cô là vợ mình.
Có chút cổ hủ, nhưng rất chân thành.
"Vậy, lần sau gặp?"
"Ừm, đi ăn cơm đi, đừng có ngủ muộn."
Lục Yên mân mê cái túi ở tay, cười nói, "Tuân mệnh."
"Anh cúp máy đây."
"Vâng."
.... Mấy phút sau.
Anh nói, "Em cúp máy trước đi."
Lục Yên nhìn hoàng hôn đằng xa, trên mặt đầy sắc màu ấm, khóe miệng cô nhếch lên nở nụ cười, "Vâng, em cúp trước đây."
Trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút, Lục Yên nhìn thời gian cuộc gọi thấy cuộc trò chuyện khá lâu, cầm theo mấy cái túi đi về ký túc xá.
.... Hình như, cũng không nặng lắm.
← Ch. 010 | Ch. 012 → |