Vay nóng Tinvay

Truyện:Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời - Chương 077

Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời
Trọn bộ 170 chương
Chương 077
Để ông xã thay người! 1
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)

Siêu sale Shopee


Thấy Cố Tử Mạt thật sự làm căng, người đàn ông dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là buông tay cô ra, lại kéo lấy cổ tay của cô, giải thích, Đừng tức giận nữa, lúc bắt đầu, anh cũng không có ý định thiết kế em, là một người đàn ông, anh thật sự không có cảm giác an toàn, nhưng phần sau, anh chỉ là thuận nước đẩy thuyền thôi, muốn cho em hiểu một vài chuyện.

Lúc mới bắt đầu, anh thật sự ghen tuông, nhưng chưa từng nghĩ, Cố Tử Mạt rất cao tay, liên tiếp khiến anh chạm đến điểm cuối, không ngờ chuyện tiến triển đến bây giờ, thế nhưng biến thành cục diện như này.

Vẻ mặt người đàn ông không thay đổi, giải thích hời hợt, nhưng Cố Tử Mạt lại một chút cũng không mua trướng, anh trấn tĩnh tự nhiên như vậy, không có một chút khác thường, sao có thể khiến cô thoải mái chứ, cô cũng không phải người dễ dàng sai phái như vậy.

Cố Tử Mạt hoàn toàn không hề cảm kích, vứt cho anh một ánh mắt 'anh thật sự không phải đồ vật', quay mặt qua chỗ khác, cứ thế không muốn để ý đến anh.

Người đàn ông vẫn đứng tại chỗ, hơi chần chừ, hai người bọn họ từ lúc gặp mặt lại tới nay, có rất ít tình huống giận dỗi, hiện tại thái độ không muốn để ý đến anh của Cố Tử Mạt, đối với anh mà nói, hiển nhiên là rất khó giải quyết.

Tình huống hiện tại, anh cần chọn một sách lược phù hợp, nhưng anh mở ra hồ sơ sách lược, lại không tìm được một sách lược nào có thể đúng bệnh bốc thuốc.

Người đàn ông khẽ vặn lông mày, chỉ thấy một chiếc Audi màu đen đang xông thẳng tới phía này, xe chạy cũng rất hỗn loạn không hề có quy luật.

Anh vội vàng nghiêng người, một tay kéo lấy Cố Tử Mạt, đem thân thể hai người cố gắng tránh né đến bên cnahj chiếc Audi của chính mình.

Cố Tử Mạt không biết tình hình, theo bản năng liền phản kháng sự chung đụng của người đàn ông này, dùng sức đẩy cơ thể của người đàn ông, Hiện tại em không muốn gặp anh... anh buông ra đi!

Người đàn ông thấy chiếc xe kia đã dừng lại, lại không muốn ép cô, không thể làm gì khác hơn là buông tay, Cố Tử Mạt thấy anh buông tay, thân thể liền nhanh chóng chánh sang bên cạnh, lại không ngờ đụng phải bả vai của người khác.

Cô biết mình đụng vào người, giận dữ trừng mắt nhìn người đàn ông một cái, trong lòng quýnh lên, thẳng người, ngượng ngùng nói, Thật xin lỗi.

Lại vội vàng quay đầu nhìn người bị mình đụng phải, lại nhìn thấy khuôn mặt buồn nôn của Hà Ân Chính!

Người đàn ông này, là cố ý để cho cô đụng vào anh ta đi, cô cũng không dám tin tưởng có cái loại không khéo không thành sách này.

Hà Ân Chính nắm lấy cơ hội, thừa dịp cô chưa xoay người, từ phía sau, đè lại bả vai của Cố Tử Mạt, Tử Mạt, nói thật, em hối hận vẫn còn kịp, bây giờ anh vẫn bằng lòng tiếp nhận em.

Cố Tử Mạt chưa từng nghe qua khiến người chán ghét hơn so với cái này, bả vai lại bị anh ta đè lại, chỉ cảm thấy gai ốc toàn thân đều dựng đứng lên, tế bào khắp người đều đang kêu gào kháng nghị, cô cứng ngắc quay người lại, đưa tay tách bàn tay bẩn thỉu của Hà Ân Chính ra, giọng nói nghiêm túc, khó khăn nói: Tôi thật sự là không hiểu anh nói cái gì.

Cô thật vẫn không hiểu Hà Ân Chính đang diễn tuồng gì nữa, rõ ràng cũng đã xé rách mặt rồi, mà anh ta còn có thể đi mà quay lại ban ân cho cô? Còn nói cô sẽ hối hận?

Chẳng lẽ, đối mặt với tên đàn ông bắt cá hai tay hết sức ghê tởm như vậy, cô còn phải quỳ xuống chân anh ta, hô to một câu cảm ơn đã ban ân sao?!

Chỉ cần em gả cho anh... anh đảm bảo sẽ cho qua hết chuyện cũ, em tin anh đi! Hà Ân Chính đè mạnh hai vai của cô, một vẻ lưu manh vô lại, căn bản không có ý buông tay ra, anh ta đã suy nghĩ suốt dọc dường, cuối cùng quyết định quay lại liều một lần, đây là một lần cuối cùng, tất nhiên anh ta sẽ không chịu buông tay.

Cố Tử Mạt bị lời nói của anh ta làm cho ghê tởm, nếu như lời này là từ trong miệng một người đàn ông khác nói ra, người phụ nữ nghe được lời này nhất định sẽ rất cảm động, nhưng ——

Nói lời này lại chính là Hà Ân Chính, thấy buồn cười lại hết sức vô liêm sỉ, cộng thêm không biết tự lượng sức mình!

Cô đã sớm nhìn quen Hà Ân Chính nói phóng đại thế này rồi, lẽ ra cũng nên miễn dịch với loại này rồi, nhưng lần này nghe thấy giọng điệu của anh ta như vậy, cô không khỏi vẫn cảm thấy buồn nôn muốn ói, cả người không được tự nhiên.

Cô tự nhận mình đánh không lại Hà Ân CHính, lại thấy Lục Minh Tuyên chỉ đứng bình chân như vại, cũng không có dáng vẻ sẽ tiến lên giúp một tay, cô nổi cáu, vừa phiền chán tức giận tay bẩn của Hà Ân Chính, vừa tức giận nói với Lục Minh Tuyên: Anh không phải ông xã của em sao, mau tới giúp em! Nếu không ngày mai em sẽ khiến chồng em cũng thay người luôn! Thay đổi người!

Cô hung hăng nghĩ, cô nhất định là nói được làm được.

Hiện tại Hà Ân Chính cũng ở đây tranh đoạt làm chồng của cô, nếu cô cứ quýnh lên, không chừng chuyện gì đều có thể làm được, phụ nữ đều rất điên khùng đi.

Lục Minh Tuyên ngoắc môi, đây chính là mức độ mà anh muốn rồi, anh bước đến, cũng không đến chuyển cánh tay của Hà Ân Chính ngay, mà một tay nắm vào vị trí xương bả vai của Hà Ân Chính, một tay khác lại bóp mạnh vào khuỷu tay của anh ta.

Anh bóp, đúng chuẩn vào huyệt vị, đủ để cho Hà Ân Chính ăn một bầu rồi.

Rất nhanh sẽ có hiệu quả, trong nháy mắt Hà Ân Chính đã nhe răng trợn mắt, cảm giác đau từ nơi bả vai khuỷu tay đồng thời truyền đến khiến anh ta phải giơ chân, kia đều là những chỗ dùng lực, anh bị người quản chế, làm sao có thể lại đi quản chế người khác được chứ.

Đau thấu xương làm cho anh ta không nén nổi buông lỏng bả vai của Cố Tử Mạt ra, trên trán anh ta từ từtoát mồ hôi lạnh, rất không cam tâm nhìn Cố Tử Mạt chạy trốn khỏi lòng bàn tay mình.

Con vịt đã đến tay lại bay mất, loại cảm giác này, nếu so lúc trước không có tới tay còn thất bại hơn!

Đau đớn gần như từ tận sâu trong xương tủy, khiến cho anh ta cũng không để ý đến Cố Tử Mạt được nữa, toàn bộ tế bào thần kinh hình như đều tập trung ở bả vai cùng khuỷu tay, trong đầu cũng bị nỗi đau đớn giam chặt lấy, hai tay của anh ta không có sức giơ lên, muốn đè lại cánh tay của người đàn ông, cũng có thể giảm bớt chút đau đớn.

Nhưng, sự thật chứng minh, anh ta đã nghĩ nhiều!

Toàn thân trên dưới của anh, ngay cả một chút hơi sức để nâng cánh tay lên cũng không có, cả người đau đớn đến mức khóe miệng cũng trở nên dữ tợn, lời nói ác độc cũng từ miệng thoát ra, Hai người các ngươi, liên hiệp lại khi dễ một mình tôi, các người...... Các người nói như vậy mà được sao? Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn! Tôi...... tôi khinh thường hai người!

Cố Tử Mạt đang thả lỏng bả vai, nghe được lời này của anh ta, ánh mắt liền vòng vo tới, rất ngốc nghếch rất ngây thơ hỏi anh ta, Không phải anh ra tay trước, khi dễ một người phụ nữa như tôi sao? Cái logic này của anh cũng không ổn rồi!

Đương nhiên Hà Ân Chính nghe ra được, Cố Tử Mạt không phải ngu thật, mà đang trêu chọc anh ta, nhưng anh đâu còn tâm tư cùng hơi sức để mà phản bác, hiện tại ngay ca tâm tình khóc cha chửi má nó cũng có rồi, khuôn mặt vốn anh tuấn đoan chính xoắn xuýt vào một chỗ, miệng nói không lên lời ra thanh âm vụn vỡ, Buông...... Buông tay, van anh......

Thật xấu xí.  Cô nhìn trò hề của Hà Ân Chính, không nhịn được lầm bầm một câu, sau đó hơi ủ rủ phất phất tay, Anh ta cũng đã cầu xin rồi, anh buông anh ta ra đi, ném người như vậy ở trên đường, cũng rất đáng thương. 

Mấy lần giao chiến gần đây, cô cũng đã nắm được bản cất của Hà Ân Chính, điển hình —— bắt nạt kẻ yếu.

Trước không biết xấu hổ tiếp cận, không thành công liền ăn vạ, ăn vạ không thành lại nói ra lời ác độc, sau khi nói ra lời lẽ ác độc vẫn không thu hồi được cục diện rối rắm, cuối cùng chỉ có thể bỏ xuống tự ái của đàn ông để xin tha.

Cô cảm thấynhư vậy rất không thú vị, nhưng Hà Ân Chính lại cứ giống như kẹo mè xửng, cắn lên cô không chịu nhả ra, nếu không phải cô biết được nội tình, đoán chừng đều sẽ có ảo giác Hà Ân Chính đối với cô là tình cũ khó phai đâu!

Lục Minh Tuyên cũng không muốn dây dưa cùng Hà Ân Chính, đối thủ không cùng đẳng cấp, đối kháng cũng sẽ cực kỳ nhàm chán.

Anh quả quyết buông lỏng tay, nhưng lúc buông tay, cái tay nắm khuỷu tay của Hà Ân Chính, còn cố ý quăng cánh tay của Hà Ân Chính đi, Hà Ân Chính hoàn toàn không làm chuẩn bị, một tiếng 'xoạch'thanh thúy vang lên, hình như là xương cốt gãy lìa ra vậy, cơ thể cũng bị văng đi xa nửa mét.

Hà Ân Chính tạm thời được tự do, nhưng cũng không hề bớt đau đớn hơn so với vừa rồi, anh ta rõ ràng nghe được tiếng gảy xương, nhưng cánh tay của anh ta cũng đau đến tê dại rồi, hoàn toàn không tìm ra nưoi bị gãy, anh ta ôm bả vai một lát, một lát lại thăm dò nơi khuỷu tay, lưỡng lự, nhe răng nhảy lên nhảy xuống, hoàn toàn không có chút hình tượng nào.

Yên tâm, không gãy được, trừ phi —— xương của anh, quá giòn.  Lục Minh Tuyên khoanh tay đứng một bên, thật sự không nhìn nổi, nhắc nhở một câu, vừa rồi anh dùng sức tay như thế nào, trong lòng đều có tính toán.

Cố Tử Mạt hít vào một ngụm khí lạnh, cô cảm thấy những lời này của Lục Minh Tuyên, không nói ra còn tốt hơn, cũng không phải anh thương Hà Ân Chính, mà bởi vì - miệng của Lục Minh Tuyên quá độc.

Đó là một loại độc khác biệt, người bình thường không thể đạt tới trình độ này được.

Hà Ân Chính không chịu nổi nỗi nhục này, nhưng đối mặt với sự đau đớn, anh ta cũng chỉ có thể cố nhịn xuống thôi, ngã ngồi lên chiếc xe Audi 1, 5 triệumà mình vẫn lấy làm kiêu ngạo bên cạnh, cho xương cốt trên cánh tay mình về vị trí.

Lục Minh Tuyên nhìn dáng vẻ chán nản của Hà Ân Chính, hừ lạnh, gần như không để ý nhếch môi châm chọc, quay đầu nhìn cô, ý vị sâu xa nói: Đủ chưa? Có đau lòng hay không?

Ánh mắt lạnh lùng của Cố Từ Mạt từ bộ dáng suy sụp của Hà Ân Chính xẹt qua, ngược lại nhìn về phía Lục Minh Tuyên, A, em đau lòng anh ra! Anh có biết hay không, anh hỏi như vậy, chính là một loại vũ nhục em đấy!

Ý định của người đàn ông chính là thử dò xét, nghe cô nói như vậy, cảm giác an toàn của anh lại tăng thêm một phần rồi, hài lòng gật đầu với cô, Tiếp nhận.

Cố Tử Mạt hơi ngẩng đầu, bĩu môi với anh, Tiếp nhận là tốt, về sau ít nói đến cảm giác an toàn của đàn ông thôi!

Cô chỉ muốn anh hiểu, mặc dù vừa rồi cùng nhau chống lại kẻ địch, nhưng lập trường của vẫn rất kiên định, anh, Lục Minh Tuyên, trước mắt vẫn đứng ở vị trí đối lập với cô đâu!

Đang đắc ý, thì có một thanh âm chói tai chen vào.

Thật không dám tưởng tượng, cô lại nguyện ý gả cho một người đàn ông không rõ lai lịch như vậy! Cố Tử Mạt, cô thật không thông minh, rời khỏi nhà họ cố, cô cũng chẳng là cái gì cả! Hà Ân Chính một bên ôm cánh tay, tức giận đi đến trước mặt bọn họ.

Cố Tử Mạt ngẩn ngơ, hiện tại ngay cả Hà Ân Chính cũng biết Lục Minh Tuyên là giả mạo Lục Duật Kiêu, chẳng phải là xôn xao dư luận rồi, nhưng thật may là, trước khi mọi người đều biết rõ chân tướng, thì cô sẽ tháo bỏ chứng nhận với Lục Minh Tuyên trước một bước.

Là Cố Trinh Trinh người tình cũ của anh nói cho anh sao? Cố Tử Mạt lôi Cố Trinh Trinh ra, lãnh trào nói.

Hà Ân Chính nghe thấy cái tên đó, quả nhiên sắc mặt thay đổi, nhưng mà vẫn cố gắng chống đỡ, giữ lấy mặt mũi, nói ngang, Cô quản người nào nói cho tôi biết! Các người bịa đặt giả tạo, đừng mơ tưởng lừa gạt được mọi người! Cô cho phép Cố Trinh Trinh biết, lại không cho phép tôi biết rõ ràng sao!

Lúc sáng nay, Cố phu nhân vứt một cành ô liu cho anh, tỏ thái độ rõ ràng nói, chỉ cần anh ta có thể câu được Cố Tử Mạt, khoản đầu tư này nhất định sẽ cho nhà họ Hà, ngay cả Cố Trinh Trinh cũng ra mặt biểu hiện thái độ, ngoài ra, Cố Trinh Trinh còn nói cho anh biết điều bí mật này.

Anh bắt lấy điều bí mật này, giống như thấy được một tia hy vọng, thì không dằn nổi chạy tới công ty tìm Cố Tử Mạt, ai có thể nghĩ buổi sáng Cố Tử Mạt không có đi làm, anh quyết định đợi đến xế chiều, quả nhiên để cho anh đợi được rồi.

Cho nên, khi anh thấy người đàn ông kia dùng một chiếc Audi dưới một trăm vạn chở Cố Tử Mạt đi làm, anh liền ra oai giẫm đạp lên chiếc xe kia, cũng là tính chê bai người đàn ông kia.

Nhưng người tính lại không bằng trời tính, Cố Tử Mạt còn kết hôn với người đàn ông không rõ lai lịch này!

Anh gần như buông tha, nhưng trên đường lại thay đổi chủ ý.

Cố Tử Mạt vừa nghe lời này của Hà Ân Chính, 1 giây liền hiểu, Hà Ân Chính nói chuyện là hoàn toàn không động não, nửa câu sau của anh ta, thật ra chính là chấp nhận suy đoán của cô.

Cũng khó trách, hôm nay lúc Hà Ân Chính đụng độ với bọn họ, vừa ra khỏi miệng thì đã miệt thị bọn họ một trận rồi.

Cho nên, anh muốn làm đấng cứu thế, tới cứu vớt tôi? Từ trong tay người đàn ông bên cạnh tôi, cứu tôi thoát ra? Cô nhíu mày ngẩng đầu, níu tay Lục Minh Tuyên, tiến lên một bước, chất vấn Hà Ân Chính.

Hà Ân Chính thấy cô vẫn không hề có ý định đoạn tuyệt quan hệ với người đàn ông giả mạo này, nhìn hai người nắm tay, mặt đầy gân xanh tím, mũi hừ hừ mấy tiếng, Chính là như vậy, cô tốt nhất suy tính cho rõ ràng, lúc này, cô cũng là kết hôn lần hai rồi, muốn ở đây tìm được một nhà chồng mạnh hơn nhà họ Hà, nói dễ hơn làm đâu, tôi, chính là thấy cô không đường để đi rồi, lại thấy cô và anh ta mới kết hôn không bao lâu, đành ủy khuất bản thân, miễn cưỡng tiếp thu cô thôi. Cô mau chóng đi xử lý thủ tục ly hôn với anh ta một lần đi, tôi sẽ mắt nhắm mắt mở, mà coi như không có chuyện này.

Ly hôn với anh ấy? Gả cho anh? Cố Tử Mạt nhíu mày, mộng đẹp của Hà Ân Chính cũng thiết kế thật tốt, cô gần như không nhịn được mà phải vỗ tay khen tuyệt vời, cô chê cười mấy tiếng, Anh ngay cả một cái móng tay của anh ấy cũng không sánh nổi, muốn rời bỏ anh ấy để lựa chọn anh, còn phải cảm tạ anh ban ân? Tôi là bị điên rồi hay quá ngu, hay là bị ngây dại chứ! 

Hà Ân Chính theo bản năng muốn mở miệng phản bác lại cô, lại thấy con người Lục Minh Tuyên nhàn nhạt nhìn anh, mặc dù ánh mắt của anh ta rất nhạt, nhưng có dạy dỗ phía trước, dưới chân vẫn là nhịn không được như nhũn ra, anh ta đỡ mình cánh tay nửa chết nửa sống của mình, run rẩy lùi về phía sau mấy bước, Không có gia thế cường đại, cho dù anh ta có đẹp mặt đến đâu, cũng không phải là kẻ ăn xin hay sao? Tôi đường đường là thiếu gia nhà họ Hà, chẳng lẽ còn kém một tên ăn mày, lúc đầu cô đến với tôi, còn không phải vì nhìn trúng thân phận thiếu gia nhà họ Hà của tôi sao?! Tôi thế nhưng vẫn nhớ rõ ràng, trước khi chúng ta quen biết, đại tiểu thư nhà họ Cố muốn chạy theo một người đàn ông nghèo đâu, ôi trời, bị thương, muốn đến bên cạnh tôi để sưởi ấm đâu!

Anh—— cô thật không ngờ, thế nhưng ở trước mặt cô Hà Ân Chính lại vũ nhục Lục Minh Tuyên, còn nói ra đoạn ký ức không thể chịu nổi kia của cô, huống chi —— còn vặn vẹo sự thật chứ!

Cô bị tức giận đến mức đứng hít không khí một trận, không nhịn được muốn tiến lên thưởng cho Hà An Chính hai bàn tay, trên tay đột nhiên bị giữ lại, là Lục Minh Tuyên kịp thời đè tay của cô xuống.

Anh còn không nổi giận, vì sao em lại tức giận? Đôi mắt thâm thúy của người đàn ông nhìn cô, cong khóe môi, trong mắt đầy ý cười, hình như cũng không hề tức giận bởi vì những lời hoang đường của Hà Ân Chính.

Cố Tử Mạt cầm ngược lại tay của anh, miễn cưỡng bình ổn cảm xúc, ánh mắt bén nhọn hướng tới Hà ÂN Chính, Mặc dù anh vặn vẹo sự thật, nói xằng nói bậy, đáp án của tôi vẫn còn, vẫn không thay đổi! Ttôi hoàn toàn không cần bất luận kẻ nào tới cứu vớt, cũng không cần loại người như anh đến làm chướng mắt, anh cứ chờ xem!

Con gái của nhà họ Cố có thể đi tìm cái gì mà môn đăng hộ đối, mà cô, là Cố Tử Mạt, cô không cần phải như vậy, chỉ cần cô bằng lòng là được!

Hà Ân Chính không hiểu rõ tình thế lúc này, hoàn toàn bị Cố phu nhân cùng Cố Trinh Trinh coi làm vũ khí để sử dụng rồi.

Bình tĩnh mà xem xét, cô nên nói rõ tình huống với anh ta, cũng tốt trừ tận gốc ý đồ xấu của anh ta, nhưng chuyện lại quá mức phức tạp, Hà Ân Chính cả ngày chỉ biết vẽ những bức tranh rách nát, đầu óc ở phương diện này cũng như cây gỗ mộc thôi, làm việc lại quá xúc động, cô thật sự hoài nghi Hà Ân Chính có thể tiêu hóa sự thật này hay không.

Cũng rất có thể, Hà Ân Chính hoàn toàn không tin cô!

Cân nhắc mọi tình huống một lần, cô cũng không dự định nói rõ tình huống với Hà Ân Chính.

Hà Ân Chính vạn vạn không ngờ, bây giờ Cố Tử Mạt lại không ăn mềm cũng không ăn cứng rắn, cục xương này, trong nháy mắt thì khó gặm rồi, mà cả người anh ta, cũng có vẻ hơi khó chịu, chẳng qua là trong lòng không phục, ngoài miệng vẫn ngang ngược, Cố Tử Mạt, cô đã nghĩ kỹ, về sau đừng hối hận! Cô hãy sống trọn đời với cái người đàn ông lai lịch không rõ này đi!

Chuyện ập lên đầu, vậy mà anh ta vẫn không chết tâm, vọng tưởng có một ngày, Cố Tử Mạt quỳ xuống cầu xin anh ta, chỉ cần trong đầu nghĩ đến tình cảnh này, thì anh ta lại giống như bị tiêm thuốc kích thích, cả người đều vô cùnghưng phấn làm ra những cử chỉ điên rồ.

Lại nghe đến lời dọa nạt của Hà Ân Chính, cô cảm thấy rất không thú vị rồi, hừ lạnh một tiếng, coi như là nghe được một lời hài hước, rất không sao cả liếc Hà Ân Chính một cái, tựa đầu nhìn thoáng qua, không có ý định tiếp tục để ý tới anh ta. Ngược lại người đàn ông vẫn đứng bên cạnh cô, vừa rồi vẫn trầm mặc, khoan thai mở miệng, Nghe ý tứ của anh hà, là cảm thấy, so sánh với tôi, anh hà có cảm giác hơn hẳn đi.

Vẻ mặt của anh vẫn lạnh nhạt như thường ngày, khóe môi nhếch lên, nhìn qua cười như không cười, có một vẻ thanh tao khác.

Cho dù dưới loại tình huống bị coi thường, anh vẫn là một vẻ bình thản, chân chính làm được đến mức không quan tâm thiệt hơn, phong thái bất phàm cùng ưu nhã, vẫn tồn tại trên người anh chính là lời thuyết minh hoàn mĩ nhất.

Hà Ân Chính bị hỏi như vậy, rõ ràng hơi sững sờ, nhìn thấy khóe miệng đang nhếch lên một cách quỷ dị của Lục Minh Tuyên, anh ta cũng không tránh khỏi một trận sợ hãi, nhưng ngược lại anh ta lại nhớ đến lời nói của Cố Trinh Trinh, thì lập tức lại có sự can đảm của nghé con không sợ cọp vậy.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-170)