Lấy thân phá trận
← Ch.07 | Ch.09 → |
"Huynh không cần phải trả lời ngay bây giờ! Có thể suy nghĩ thật kĩ!"Anh Lạc bối rối nói thêm một câu, không biết là đang khuyên bản thân mình hay đang khuyên hắn."Ta biết...Ta biết nói như vậy, có lẽ hơi đường đột! Nhưng huynh không cần phải kinh ngạc vậy đâu, Thân tộc từ trước đến nay thừa kế thân thể của Thần cũng chỉ có nữ giới mà thôi, nên tất nhiên sẽ coi nữ giới là cao nhất, lời này mà có do ta nói trước cũng không có gì không ổn cả." Nàng cười ngần ngại, ngón tay xoắn thành một khối, khẩn trương như đứa trẻ.
"Ta biết, mặc dù ta không biết gì cả, ngay cả tiên pháp vân vân, cũng không nhất định có thể vượt qua huynh, nhưng huynh yên tâm, ta sẽ luôn đối xử thật tốt với huynh. Đợi đến đại hội Tầm Kiếm*, ta cũng sẽ dùng toàn lực của mình..."
(*tầm là tìm)
"Cô cũng muốn tham gia Tầm Kiếm?" Hắn hơi kinh ngạc.
Anh Lạc chậm rãi cười một tiếng, "Đúng vậy! Ta là người của Thần tộc, mặc dù không biết gì, tiên pháp cũng không biết, ngự kiếm cũng thế...quả thật đã làm Thần tộc vô cùng mất mặt."
"Cô vốn không làm gì sai, sao phải tự hạ thấp bản thân mình?" Bạch Trúc cau mày.
"Ta cũng chỉ nói sự thật mà thôi!" Anh Lạc không để ý mà cười "Huynh cũng có nghe nói đến lời tiên đoán sao?"
Bạch Trúc gật đầu: "Trăm triệu năm trước Thiên Đế qua đời, có lời tiên đoán nói rằng ngày Ma Thần xuất hiện, cũng chính là cơ hội Thiên Đế sống lại."
"Thế nhưng Thần tộc truyền tới đời của ta, có lẽ là đời cuối cùng mất rồi!" Anh Lạc nói chậm chạp, giọng trong trẻo: "Từ xưa, đời sau của Thần tộc cũng đều là một nam một nữ. Huynh muội hoặc tỷ đệ, hai người kết hợp để kế tục đời sau. Đây là truyền thống của Thần tộc, nhưng mẫu thân của ta lại liên tiếp sinh hạ toàn là con gái, cho nên, Thần tộc có lẽ sẽ dừng lại ở đời này, không thể tiếp tục nối tiếp. Người đời đều cho rằng một trong hai chúng ta là Thiên đế tái thế." Vừa nói xong lại lắc đầu ngay "Không đúng, phải nói là đều cho rằng chính là Tôn chủ mới đúng. Tuy nhiên, nếu không được Thiên kiếm thừa nhận, thì vẫn chưa chắc chắn đúng trăm phầm trăm. Cho nên...cho dù có chỉ có một tia hy vọng, ta cũng muốn thử nó một lần."
"Tầm Kiếm nhất định là hung hiểm vô cùng, cô..." Bạch Trúc muốn nói lại dừng lại.
"Thiên kiếm chỉ nhận một chủ, ta biết!" vẻ mặt Anh Lạc không hề thay đổi, không chút sợ hãi nói "Đối với những kẻ khác muốn mạo phạm, hoặc là tìm mãi cũng không thể tìm được tung tích của kiếm, hoặc chắc chắn sẽ tìm đến phát điên. Cho dù là Thần tộc cũng như thế! Có sống cũng chỉ còn lại tuổi thọ không đến trăm năm!" Đây cũng là lí do vì sao Thần tộc luôn có rất ít "Cho nên...cho nên ta mới muốn bày tỏ với huynh lúc này."
Nàng tiến lên một bước, nghĩ muốn hạ quyết tâm, lấy hết dũng khí, lấy ra một vật từ trong chiếc túi đựng đồ luôn ở bên cạnh mình, nhét vào tay hắn: "Đây là...đây là Lục hoa huyết sắc, huynh biết đến Lục hoa không màu, chắc cũng biết đến ý nghĩa của Lục hoa huyết sắc và lục sắc! Huynh có nguyện.... nguyện ý bảo quản thay ta không?"
Đôi mắt đen như mực của hắn nhìn chằm chằm vào nàng.
Tay Anh Lạc đang run, lòng cũng như run lên, kéo kéo khóe miệng, muốn cười nhưng vì quá khẩn trương mà ngay cả cười cũng cười không nổi: "Huynh có thể suy nghĩ.... từ từ suy nghĩ, dù sao từ đây đến Tầm kiếm vẫn còn cách đến năm năm, Lục hoa huyết sắc này huynh cứ cầm lấy, năm năm...năm năm sắp tới hi vọng rằng huynh sẽ cố gắng mang theo, ở bên cạnh ta, tất nhiên...tất nhiên là giống như quan hệ giữa nam và nữ, ta nhất định phải tìm được Thiên kiếm, trong khoảng thời gian này, huynh có thể ở lại Thần sơn. Thần sơn và vùng đất nơi Thần sơn, rất có lợi cho việc tu hành của huynh. Ta không cần gì nhiều từ huynh cả, chỉ là...chỉ là năm năm mà thôi...nếu như...nếu như có ngày nào đó huynh không muốn nữa, huynh có thể trả lại cho ta cũng được!"
Anh Lạc run rẩy càng dữ dội, ngay cả mắt cũng không dám chớp, nhìn Lục hoa trong tay hắn, thấy hắn không vứt đóa Lục hoa xuống ngay trước mặt nàng, đã khiến trong lòng nàng mừng như điên. Có cơ hội, có cơ hội! Ông trời đối với nàng không tệ, quả là không tệ...
"Ta.... cả đời chỉ cưới một người..."
"Huynh đừng lo lắng, ta chưa nói là muốn làm thê tử của huynh. Ta chỉ là muốn huynh...ở bên cạnh ta là tốt rồi. Huynh có thể giữ lại danh phận cho thê tử của mình. Nhưng nếu..." Một lúc sau, nàng mới nhẹ giọng nói: "Nhưng nếu tương lai, huynh có thật lòng thích một cô gái, ta cũng sẽ không ngăn cản huynh.... để huynh cùng nàng ấy song túc song phi, ta sẽ không oán hận huynh. Ta chỉ là muốn...ở thời điểm ta còn sống, có người.... có người thật lòng đối xử với mình, không vì lợi ích nào khác. Ta không ngại huynh chỉ là một tiểu tiên mới thành tiên, huynh lại càng không để ý đến chuyện ta là một vị thần bị vứt bỏ trơ trẽn. Cho dù...cho dù trong lòng huynh không có ta, chỉ cần không có lừa gạt.... Vậy là được!"
Đối phương im lặng thật lâu, tim của Anh Lạc đập giống như đang nhảy trên mũi dao, chỉ sợ hắn chán ghét ném Lục hoa trở lại.
"Ta sẽ đối xử thật tốt với huynh...Thật tốt! Huynh yên tâm.... Thuật tu luyện ở Thần sơn của ta, từ trước đến giờ cũng đều đứng đầu. Nếu như huynh muốn tu hành, tất nhiên sẽ nhanh hơn so với ở Bạch Mộ nhiều" Đáng tiếc đã đi đến tận đây lại chẳng thể tìm được đường vào "Chỉ cần huynh đồng ý, sau khi cứu được chúng tiên Tiên giới ra, ta...ta sẽ lập tức đưa huynh về Thần sơn. Khi ở bên ta, chắc chắn sẽ có người cười nhạo huynh, đến lúc đó, mong huynh cũng đừng để ý...."
Miệng hắn hơi động đậy, nhưng vẫn không nói gì. Sau đó, bỗng vang lên một tiếng vang khổng lồ, những tia sáng trong không trung cũng bắt đầu chuyển động. Hai người đều kinh hoàng, nhìn về khoảng không phía trước.
"Kết giới trong Thiên Lăng trận đã yếu dần!" Chân mày Bạch Trúc cau lại: "Chúng tiên đang gặp nguy hiểm!"
"Ta sẽ lập tức vào đó!" Anh Lạc không suy nghĩ gì nữa, xoay người xông về phía trước, giống như muốn chứng minh lời nói của mình.
"Anh Lạc!" Bạch Trúc đưa tay muốn ngăn cản, Anh Lạc quay đầu lại, liếc mắt nhìn Lục hoa huyết sắc trong tay hắn, lại chỉ nhếch khóe môi cười một cái. Nụ cười vô cùng thỏa mãn mà lại tuyệt mĩ thoát tục, giống như đột nhiên biến thành người khác, Bạch Trúc thấy vậy ngây người, nhất thời quên mất động tác trên tay.
Anh Lạc không quan tâm gì nữa, kiên trì xông về phía trước, nàng chưa từng học qua tiên pháp hộ thân gì cả, chỉ có thể dựa vào một thân bất tử của Thần mà tiến lên.
Nhưng bất tử lại không có nghĩa là không đau, ngay khi vừa chạm vào lối vào vô hình của trận pháp kia, sự đau đớn từ lồng ngực cũng cuồn cuộn truyền đến, giống như bị ngàn vạn lợi khí cùng lúc lăng trì*. Lúc ấy giống như có một vòi máu được mở ra, nhìn từ xa có thể thấy rõ một cột máu bắn tung tóe, phun ra xa. Ngay tức khắc, hồng liên nở ra đầy trên đất, như những vệt màu thấm đẫm, toàn bộ mật đạo đều bị hồng liên che phủ, nơi nơi đều là một màu đỏ chói mắt.
(*lăng trì: hình phạt thời xưa, chặt đứt tứ chi rồi chặt đầu)
Vốn là một mật đạo âm u, trong nhát mắt như bị bao phủ bởi mùa xuân mang màu máu đỏ. Khắp nơi đều nở những đóa hoa bất tử.
Nhưng cơn đau vẫn còn tiếp tục, vết thương cứ như bị dao đâm xuyên qua toàn thân, có lúc như cắm vào ngực, lại có lúc như đang khứa vào cánh tay. Từng bộ phận trên người, giống như từng cái từng cái đều muốn rời khỏi cơ thể, thịt nát xương tan.
Đau, rất đau! Trăm ngàn năm qua, nàng chưa bao giờ trải qua cảm giác đau đớn đến chết cũng không xong như thế. Cảm giác đau đớn này giống như mãi mãi không ngừng lại, theo từng bước chân của nàng, lại càng tăng lên, lúc nào cũng có thể xé tan nàng thành trăm ngàn mảnh.
Anh Lạc cắn chặt răng, mạnh mẽ chống đỡ thân mình đi tới phía trước, gần một chút, gần một chút nữa thôi thì Thiên Lăng trận sẽ bị xé rách. Nàng đã tặng Lục hoa rồi, đúng không? Chỉ cần phá được Thiên Lăng trận này, nàng có thể cùng đi với Bạch Trúc, từ đó nàng cũng sẽ có một người thật lòng đối xử với nàng, cũng sẽ có người không biến nàng thành công cụ đẫm chân mà dẫm đạp, cho dù chỉ có năm năm, nhưng sẽ hạnh phúc hơn biết bao nhiêu so với trăm ngàn năm mà nàng đã trải qua.
Anh Lạc không biết mình đã làm thế nào để vượt qua đoạn thời gian kia, có lẽ chỉ bằng một tia ấm áp nhỏ nhoi ở đáy lòng. Rõ ràng chỉ là khoảng cách không tới một thước nhưng nàng có cảm giác như đã đi cả ngàn năm. Cho đến khi bên tai truyền đến "đinh" một tiếng, như âm thanh của cái gì đó bị vỡ tan tành, nàng mới ngã xuống, trước mắt chỉ thấy thật mơ hồ, toàn là màu đỏ, ý thức lại vô cùng tỉnh táo, sự đau đớn của mỗi vết thương trên người cũng đều truyền thật rõ ràng đến tận tim.
"Anh Lạc!" Bên tai vang lên một giọng nói mang theo áy náy, bên người dần có nhiệt độ, giống như được ôm lấy. Trong mắt chỉ thấy vẻ mặt phức tạp của Bạch Trúc!
"Huynh nhìn xem...ta nói rồi...với thân thể của Thần như ta chắc chắn.... không có chuyện gì!" Anh Lạc giật giật khóe môi, cười thật đắc ý, thứ duy nhất mà nàng có, chính là thân thể của Thần được thừa kế từ mẫu thân sao, cho dù là Thiên Lăng trận cũng không thể làm nàng tan xương nát thịt.
"Đừng nói chuyện! Ta giúp cô cầm máu!" Bạch Trúc cắn răng, miệng niệm chú, che lên miệng vết thương của nàng, lại phát hiện vết thương không hề khép lại chút nào: "Sao lại như thế?"
"Thân thể của ta.... khác với người thường! Máu.... không thể ngăn lại được, chỉ có thể chờ chính nó khép lại mà thôi!" Anh Lạc giải thích, phàm là có lợi chắc chắn sẽ có hại, nàng mặc dù có thân thể của Thần, nhưng lại không thể hấp thu tiên pháp bình thường.
Người bên cạnh lại trầm mặc, cánh tay bên người lại càng gấp gáp, chắc là hắn rất lo cho mình, Anh Lạc nghĩ thầm, đáy lòng lại bị nhiễm mùi vị ngọt ngào.
"Lục hoa đâu?" Nàng hỏi
"...Ở đây!"
Nàng nghe thấy thế, tâm tình lại càng tốt lên, vết thương trên người trong lúc đó giống như đều đã bị quên hết, hắn vẫn mang theo nó!
"Huynh vội đi cứu chúng tiên sao! Ta không sao, vết thương có thể tự khép lại, vết thương lần này hơi sâu, cần có chút thời gian nhưng cung không nguy hiểm đến tính mạng đâu!"
Bạch Trúc nắm thật chặt Lục hoa trong tay, không hề đáp lời!
Anh Lạc lại nói: "Huynh nhìn vết thương trên tay trái của ta này, không phải đã tốt hơn sao! Đó là vết thương lúc còn ở Tiên hội, giờ đã không còn chút dấu vết nào rồi, huynh yên tâm đi!"
Hắn nghe vậy, nhìn cánh tay trái nhuốm máu của nàng, lúc này mới yên tâm, bế ngang lấy thân thể của nàng, ngự kiếm bay ra khỏi mật đạo, đặt nàng xuống rừng đào trong Dao Trì.
"Ta không biết ở đằng trước có phục binh của Ma giới không, cô tạm thời ở lại đây chờ một lát, chờ ta cứu mọi người xong sẽ đến tìm cô!"
Anh Lạc gật đầu, hắn lại quay đầu nhìn lại mấy lần, giơ tay tạo ra một trận pháp phòng hộ xung quanh nàng, sau đó mới xoay người đi cứu mọi người.
Ngay khi bóng dáng tuyệt trần kia vừa khuất bóng, Anh Lạc mới tùy ý để đau đớn tràn lan, cắn răng nhịn sự đau đớn như bị lăng trì này. Nàng đã nói, thân thể của Thần là bất tử, vết thương sẽ tự động khép lại, thế nhưng là trong tình trạng không bị suy giảm chân nguyên mà thôi.
Mà Thiên Lăng trận là trận pháp từ thời Thượng cổ, thuộc về cấm thuật! Vết thương hiện nay của nàng, e là...đã làm suy giảm chân nguyên! Nàng có thể cảm giác được máu trên người đang không ngừng chảy ra, mà dưới thân cũng đang nở từng đóa từng đóa hồng liên, từng đóa từng đóa xâm chiếm của rừng đào. Cả rừng hoa đào lập tức như bị thất sắc, chỉ còn lại những đóa màu đỏ diễm lệ như máu như lửa kia mà thôi.
Một lúc lâu sau!
Dưới thân đột nhiên từng trận rung lên, tiếp theo lại từ từ bay lên, vốn là một Dao Trì mờ ảo, dần dần bị bao phủ bởi một luồng ánh sáng rực rỡ, lao ra khỏi nơi hắc ám. Khí tức hắc ám lạnh lẽo nhất thời biến mất. Ngẩng đầu nhìn về phía ánh sáng trên cao, Anh Lạc biết Bạch Trúc đã thành công, Dao Trì đang bay lên.
Trong lòng nhất thời buông lỏng, ý thức từ nãy đến giờ vẫn cố cầm cự, lúc này đã bắt đầu dao động. Cố gắng chống đỡ không để mình ngất đi, nàng cắn môi dưới chờ bóng dáng như tuyết bay cõi trần kia trở lại.
Cánh hoa hồng liên đột nhiên nhảy múa, từ nơi xa hiện lên bóng dáng mờ ảo, mang theo một cỗ hơi thở quen thuộc, hệt như bóng dáng màu trắng trong trí nhớ kia. Anh Lạc không khỏi nở nụ cười.
"Huynh luôn là người tìm được ta trước!"
← Ch. 07 | Ch. 09 → |