Truyện:Lời Yêu Muộn Màng - Chương 06

Lời Yêu Muộn Màng
Trọn bộ 23 chương
Chương 06
0.00
(0 votes)


Chương (1-23)

Tôi theo phản xạ nói: "Thôi thì anh cứ ở lại đi, có gì để mai nói tiếp."

"... Thật sự được chứ?" Anh hơi ngẩng đầu, hàng mi dài rậm in bóng mờ trên mặt.

Vì sốt, mí mắt anh hơi hồng hồng, đôi mắt đen nhánh ngấn nước, rõ ràng là một người đàn ông cao to đẹp trai nhưng trông lại… có chút đáng thương khó tả.

Tôi lại mắc tật "thích lo chuyện bao đồng": "Dù sao cũng còn phòng trống, em đi chuẩn bị giường."

"Vậy làm phiền em rồi." Anh ngoan ngoãn ngồi lại ghế sofa.

Tôi trải bộ ga giường vừa phơi xong. Khi ra lại thì thấy anh đã tựa vào sofa ngủ mất rồi, miệng hơi hé, nhíu mày, trông rất khó chịu.

Đúng là công tử nhà giàu, sốt cũng chẳng biết tự lo cho mình.

Tôi thở dài, lấy chăn đắp cho anh, tắt đèn phòng khách rồi vào bếp nấu cháo.

Mấy năm chăm sóc Kỷ Minh thành thói quen, nên giờ tôi làm mấy chuyện này cũng chỉ vì… quen tay, chứ không nghĩ gì nhiều.

Nấu cháo xong thì Lý Nguy Nhiên vẫn chưa tỉnh. Tôi khẽ đẩy anh: "Uống thuốc hạ sốt rồi ngủ, ăn chút cháo cho có sức đi, xuống máy bay đến giờ chắc anh chưa ăn gì nhỉ?"

Anh mở mắt, ngơ ngác một lúc, nhìn tôi như chưa hiểu chuyện gì: "… Cảm ơn."

Anh từ từ ngồi dậy, cầm chén cháo, rất nể mặt mà ăn sạch.

"Anh thấy sao rồi?"

Tôi định hỏi tình trạng sức khỏe, không ngờ Lý Nguy Nhiên lại cúi đầu nhìn bát cháo: "… Ngon lắm. Lần *****ên tôi bị bệnh cũng được ăn loại cháo này."

Tôi hơi ngượng, đưa thuốc cho anh: "Vậy thì tốt."

Thấy anh uống thuốc xong tôi mới yên tâm. Dù sao cũng là anh trai của cô bạn thân, xảy ra chuyện gì tôi cũng khó ăn nói.

"Em đi nghỉ trước nhé, có gì cứ gọi em."

Anh gật đầu: "Ừ, chúc ngủ ngon."

07

"Đây là căn nhà duy nhất của gia đình tôi ở thành phố này. Nếu ra ngoài thuê khách sạn thì quá bất tiện. Nếu em không phiền thì tôi có thể tiếp tục ở lại không?"

Lý Ngụy Nhiên nói thêm: "Cứ coi như chúng ta ở ghép đi. Em yên tâm, tôi chỉ về tạm thời để giải quyết một số công việc, khoảng một tháng là tôi sẽ đi. Tiền thuê nhà tôi sẽ trả lại em, tiền điện nước và phí quản lý đều do tôi chịu. Em thấy thế nào?"

Thấy tôi im lặng, anh từ từ đứng dậy: "… Không sao đâu, em không đồng ý tôi cũng hiểu, tôi sẽ dọn đi ngay." Anh ho vài tiếng, vịn vào bàn, trông rất yếu ớt.

Tôi vội vàng đỡ lấy: "Anh đang bệnh nặng thế này, ngồi xuống đi đã."

"Vậy tôi có thể tiếp tục ở lại đây không?"

Tôi nhìn ánh mắt chân thành của anh, trong một lúc không thể thốt ra lời từ chối.

Tôi dĩ nhiên không muốn sống chung với một người đàn ông xa lạ, nhưng đây vốn là nhà người khác, thật ra Lý Nguy Nhiên đã rất lý lẽ rồi, nếu không thì hoàn toàn có thể đuổi tôi đi.

Người ta bây giờ không có chỗ ở, lại còn chịu chia sẻ chỗ ở với tôi, dù gì cũng chỉ một tháng... Tôi cắn răng: "Được rồi, anh cứ ở lại đi."

Anh cười: "Vậy tháng này làm phiền em rồi."

Lý Viện An ngủ dậy liền gọi điện cho tôi.

"Xin lỗi xin lỗi! Tớ cũng không biết anh tớ đột ngột về nước, chắc có việc gấp cần xử lý. Anh ấy đi chưa?"

"Ờm..."

Tôi liếc nhìn Lý Nguy Nhiên đang ngồi trên sofa phòng khách, nhỏ giọng nói: "Anh cậu nói không có chỗ ở, muốn ở lại đây một tháng. Tớ cũng không nỡ từ chối, dù gì cũng chỉ một tháng thôi."

"Không có chỗ ở?! Nhưng mà rõ ràng anh ấy…."

"À à, đúng rồi, nhà tớ chỉ có một căn ở đó mà." Giọng Lý Viện An hơi gượng gạo: "Thế thì phiền cậu rồi... nhưng anh tớ cũng được lắm, không gây phiền đâu, cậu yên tâm nha."

Lý Nguy Nhiên quả thật sống rất ngăn nắp, và có vẻ rất bận việc, đi sớm về muộn, ở chung vài ngày rồi mà gần như tôi chẳng thấy mặt anh mấy.

Anh cũng sạch sẽ, không bao giờ bày bừa, rác trong nhà đều tiện tay mang ra ngoài.

Sống chung một thời gian, tôi thấy rất hài lòng với người bạn cùng nhà này, tồn tại như không, chẳng phiền hà gì.

Hôm đó tôi ra ngoài mua đồ, vừa ra cửa thì chạm mặt anh, cũng thấy hơi bất ngờ.

"Hôm nay anh về sớm vậy?"

"Ừ, hôm nay không có gì bận." Anh liếc nhìn xe đẩy nhỏ tôi cầm trong tay: "Em đi mua đồ à?"

Tôi gật đầu.

Tôi là một vlogger ký hợp đồng với công ty MCN, mấy năm nay thu nhập đều đến từ các nền tảng video.

Tôi không thích bị bó buộc vào công việc công sở, chỉ thích tự nấu ăn, pha một ly rượu ngọt, rồi livestream ghi lại cuộc sống của mình.

Ban đầu chỉ là ghi chép cuộc sống, ai ngờ sau đó vlog của tôi lại bất ngờ nổi tiếng, giờ đã có hơn một triệu fan, cũng đủ trang trải cuộc sống.

Mấy ngày sau khi chia tay Kỷ Minh, tôi chưa live buổi nào cả, cũng nên hoạt động lại rồi.

"Tôi đi cùng em nhé." Anh không cho tôi cơ hội từ chối: "Tôi cũng chưa quen khu vực quanh đây, tiện đi tham quan luôn."

Chương (1-23)