Mua sắm
← Ch.07 | Ch.09 → |
Bên trong siêu thị, Diệp Vân chậm rãi bước đi, trên người mặc áo khoác màu vàng nhạt xinh xắn che lấy khuất phần bụng, thoạt nhìn thật xinh đẹp tinh tế.
Nhìn qua những nhãn hiệu muôn màu, rực rỡ, muốn tìm một loại nhãn hiểu quen thuộc cũng khó, nhất thời hoa cả mắt, thật là, mỗi lần tới đây đều thay đổi phương thức trưng bày, tìm được cũng thật mệt mỏi.
Băn khoăn nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được, cô vội bỏ đồ vào trong xe đẩy.
Nghĩ lại, chị cô không rõ sao lại luôn muốn mỗi lần mua đồ thì phải mua nhiều như vậy, dường như không bao giờ có đủ vậy, cô nheo mắt thích thú nhìn mấy món đồ.
"Cô gái!"
Diệp Vân nghiêng đầu, liền nhìn thấy một đại thẩm trung niên phục vụ của quầy đồ cá nhân tươi cười hớn hở nhìn mình, chỉ vào một cuộn giấy ở trên cao, sảng khoái nói: "Vẫn là nên dùng loại ấy, không nên dùng loại kia, cái này dùng loại giấy tốt, tốt cho việc bảo vệ vệ sinh môi trường."
Diệp Vân cười gật đầu cảm ơn, trước kia chưa có băng vệ sinh, mọi người thường dùng loại phẩm giấy này, trước đây mẹ cô cũng có dùng loại này. Nhắc tới mẹ, Diệp Vân không khỏi ảm đạm, nếu mẹ cô còn sống, cũng sẽ nhắc tới điều này với cô.
"Ừ, tôi cũng thấy dùng giấy tốt hơn!"
Diệp Vân hoàn hồn, quay lại phía sau nhìn, liền thấy Tần Tử Tấn ăn mặc đơn giản, dáng vẻ nhẹ nhàng khoan khoái bước đi, trong mắt mang ý cười, tay không ngần ngại mà rướn lên với lấy cuộn giấy xuống.
Dường như mỗi ngày đều có thể chạm trán với anh, không phải ở tiệm sách, thì là ở trên đường hoặc là trong lúc lơ đãng, Diệp Vân âm thầm thức tỉnh bản thân, không thể thất thủ, phải đứng vững bám trụ trước anh.
Không đợi Diệp Vân phản ứng, Tần Tử Tấn liền nắm lấy xe đẩy của cô, một mình đi về phía trước, bước chân chậm chạp.
Diệp Vân đuổi kịp, muốn lấy lại, phụ nữ có thai đi mua băng vệ sinh đã đủ bị để ý rồi, còn lại để cho một đại nam nhân phụ giúp, lại càng không nên.
"Không có việc gì, quen rồi." Tần Tử Tấn cẩn thận tránh khỏi cô, động tác nhu hòa.
Diệp Vân sững sờ, anh cầm qua những thứ như vậy vì ai?
"Trên TV không phải vẫn nói đó sao!" Tần Tử Tấn chỉ tay vào xe vật phẩm.
Diệp Vân túng quẫn, quả thực, trên tivi bây giờ cái gì cũng dám truyền bá, vả lại, anh là người đi du học ở nước ngoài, tư tưởng cũng cởi mở, ... những chuyện này chắc cũng không để ý.
"Sao lại mua những thứ này?" Tần Tử Tấn giống như tùy ý mà hỏi.
"Mua cho chị tôi."
"Chị của cô ở cùng với cô à?" Siêu thị này vốn ở gần nhà của Diệp Vân mà.
"Chồng tôi đi công tác, chị tới chăm sóc, chị ấy vẫn còn tăng ca, cho nên tôi mới một mình đi ra ngoài." Diệp Vân thận trọng ứng đối, sợ lộ ra sơ hở.
"Đứa nhỏ rất ngoan?"
"Vâng, rất là biết điều, không làm nháo, thỉnh thoảng mới ngẫu nhiên mà đạp vài cái." Trên mặt Diệp Vân tràn đầu tình thương của người mẹ, hai tay thao bản năng mà xoa nhẹ phần bụng, vẻ mặt ôn nhu của cô nhất thời làm Tần Tử Tấn thất thần.
"Đúng rồi, sao anh cũng tới siêu thị, trong nhà thiếu cái gì sao?" Diệp Vân nghi hoặc hỏi.
"Tôi dọn ra ngoài ở, về sau muốn tự mình tay làm hàm nhai." Kỳ thật trước kia ở Mỹ cũng vậy, nhưng một năm nay về lại nhà, mọi sự anh trong nhà dường như anh rất ít quan tâm, Tần Tử Tấn thầm nghĩ, chuyển ra ngoài vẫn là tốt nhất, ở nhà sớm muộn tính tình sẽ bị mài mòn hết.
Về sau cũng không hề nói chuyện gì thêm, hai người tùy ý dạo quanh siêu thị một vòng, Tần Tử Tấn thỉnh thoảng để ý tới dòng người bốn phía, kín đáo để cho Diệp Vân nằm trong tầm bảo vệ của của mình.
Cuối cùng Diệp Vân lấy thêm một túi sữa bột, liền đến bên quầy tính tiền. Đang tính lấy tiền trả, Tần Tử Tấn đã quét thẻ tính tiền cho cô.
Cô vốn muốn trả tiền cho anh, nhưng lại ngần ngại, món tiền nhỏ này, sợ anh không thèm nhận, đến lúc đó người đưa kẻ đẩy càng thêm xấu hổ, nên cô thôi.
Ra khỏi siêu thị, thấy Tần Tử Tấn nhìn đồng hồ đeo tay, Diệp Vân liền hiểu: "Trong nhà có chuyện gì sao, không làm phiền anh nữa, mau trở về thôi."
"Cũng không có cái gì, chỉ là sinh nhật mà thôi, cùng người nhà ăn cơm." Tần Tử Tấn nói một lúc dừng lạ nhìn Diệp Vân, ánh mắt thâm trường: "Đi thôi, tôi đưa cô về trước, phụ nữ có thai nên được ưu tiên!"
"Không sa, nhà tôi ở ngay bên kia, chừng mười phút là đến."
"Nhà tôi ăn cơm muộn, vẫn còn thời gian." Tần Tử Tấn đã quyết ý, liền không thể lay chuyễn, chỉ nhàn nhã bước đi thông thả, một tay nhấc lấy túi cuộn giấy, một tay nhấc lấy vật phẩm của Diệp Vân, không hề phát ra điều kỳ lạ, vốn là một cảnh tượng khiến người ta buồn cười nhưng sao với anh lại biến thành cảnh tượng mê người a.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh, Diệp Vân không thể kiên trì thêm, đành tìm cách đổi chủ đề, "Đúng rồi, sao anh hay xuất hiện ở gần đây vậy?"
"Vừa chuyển tới gần đây."
"Ở đâu?" Diệp Vân nghe vậy, thần sắc có vẻ đề phòng, vẻ mặt khẩn trương nhìn anh.
Tần Tử Tấn không khỏi buồn cười, cô đến cùng là vì cái gì mà khẩn trương: "Vân Điều hoa viên."
Diệp Vân nghe xong nhẹ nhàng thở ra, Vân Điều hoa viên này là tòa nhà cao cấp bán hoặc cho thuê căn hộ, nơi này chỉ có người giàu có, sang trọng mới lưu lại. Là biểu tượng cho cuộc sống xa hoa của tầng lớp thượng lưu. Anh mua nhà ở đó cũng là chuyện bình thường thôi.
Cô lại lập tức nghĩ đến chính mình, thật sự là khác nhau một trời một vực, như vậy hỏi sao cô có thể nào dám ôm lấy mong chờ ở anh, không cùng giai cấp, cũng không nên ở cạnh nhau.
Tần Tử Tấn nhìn biểu lộ buồn rầu của Diệp Vân, đại khái cũng đoán ra được phần nào, "Căn hộ đó đối với tôi mà nói, chỉ là chỗ ở, không có bất kỳ ý nghĩa nào."
Tần Tử Tấn đứng lại, thật sâu nhìn Diệp Vân, ánh mắt thâm sâu, như muốn nhìn thấu cô.
Diệp Vân không có cách nào nhìn thẳng anh, chỉ cúi đầu, nghe thấy từ trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng thở dài: "Tiểu Vân, suy nghĩ lạc quan là được!"
Quả thực rất gần, trong nháy mắt đã đến phía dưới nhà Diệp Vân, lúc này Tần Tử Tấn lấy lý do phụ nữ mang thai không nên mang nhiều vật nặng, kiên trì muốn đưa Diệp Vân lên lầu.
"Chồng cô không ở nhà, chắc có lẽ không có gì bất tiện, Tiểu Vân, cô đến tột cùng là ngại cái gì?"
Lời này vừa nói ra cũng làm cho Diệp Vân không tìm được cách cự tuyệt nữa, chỉ đành theo anh.
Đợi khi lên trên lầu đến trước của nhà, được thật sự không muốn để Tần Tử Tấn vào, nhanh miệng nói: "Hôm nay làm phiền anh rồi, nên sớm trở về cùng cha mẹ, còn có, sinh nhật vui vẻ!"
Cũng không nhìn biểu tình của người sau lưng, cô rất nhanh lấy chìa khóa mở cửa, cũng nhanh chóng muốn đóng cửa lại.
Đột nhiên "Rầm. !" một tiếng, Tần Tử Tấn một tay chống lên mặt cửa, một tay chụp lấy mép cửa, ngăn Diệp Vân đóng của lại, tay anh bị đau vì va đập cũng không quan tâm, vẻ mặt tràn đầy giận dữ. (Kat: OMG, anh thật đáng sợ!)
Diệp Vân bị doa kêu to một tiếng, làm rơi hất túi đồ trên tay xuống mặt đất, chưa bao giờ thấy qua bộ dạng tức giận như vậy của anh, nhất thời mắt cô cũng đỏ hồng lên, không biết làm thế nào cho phải.
Nhìn bộ dáng muốn khóc của cô, Tần Tử Tấn né xuống nộ khí, trầm trầm giọng hỏi: "Chồng cô cùng chị cũng không có ở nhà, cô đến tận cùng là bận tâm cái gì, hay cô nghĩ tôi là loại người dậu đổ bìm leo, không đáng tín nhiệm?
Diệp Vân thấy anh nói vậy, vô thức mà phản ứng, "Không phải, anh rất tốt, chỉ là tôi ..." Nhất thời cô không biết nói từ đâu, mờ mì không liệu ra lời nào.
Tần Tử Tấn thấy cô như thế, cũng không muốn làm khó phụ nữ có thai, hạ xuống cơn giận, cố gắng hạ giọng nhẹ nhàng: "Đứng cũng lâu rồi, chỉ là muốn xin cô một ly nước, uống xong liền đi, cũng không được sao?"
Nghe anh nói vậy, cô đành để anh tiến vào, quay người đi vào phòng bếp lấy nước cho anh.
Tần Tử Tấn cũng chỉ đứng ngay cạnh cửa, không tháo giày, nhanh chóng quét mắt khắp phòng, nhìn qua không gian nhỏ hẹp của căn phòng liền hiểu ngay, con mắt thâm thúy lộ ra một tia sáng.
Khi Diệp Vân mang nước tới, anh tiếp nhận, uống xong, chúc cô ngủ ngon, chúc cô nghỉ ngơi cho tốt liền rời đi, gọn gàng mà linh hoạt.
Diệp Vân nhìn anh xuống lầu, đóng cửa lại, dựa vào cánh cửa, nặng nề thở dốc một hơi, hôm nay thật sự là đã bị kinh động đến rồi.
Tần Tử Tấn đứng ở dưới lầu, nhìn ánh sáng nhu hòa phát ra từ phòng khách nhà Diệp Vân, ánh mắt như mang theo một tia vui sướng lại xem lẫn một chút bất đắc dĩ, Diệp Vân, chuyện của bọn họ đến tột cùng sẽ ra sao!
Điện thoại vang lên, anh móc ra nhìn, là mẹ anh, khuôn mặt tuấn tú hiện ra ánh sáng nhu hòa, ấn phím, thanh âm liền từ bên kia truyền đến: "Tử Tấn, như thế nào còn không trở về, mọi người trong nhà đều đang chờ!"
"Trên đường có chút việc, con lập tức đến, mẹ, nếu không đợi được mọi người cứ ăn trước đi."
Ngắt máy, Tần Tử Tấn rất nhanh trở về căn hộ mới thuê lấy xe, bước đi như bay.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |