Vay nóng Homecredit

Truyện:Lời Tuyên Ngôn Của Trung Khuyển Hoạn Quan - Chương 77

Lời Tuyên Ngôn Của Trung Khuyển Hoạn Quan
Trọn bộ 83 chương
Chương 77
0.00
(0 votes)


Chương (1-83)

Siêu sale Lazada


Tần Thúc và Liễu Thanh Đường đứng lên từ giữa đống đá lộn xộn, cũng bất chấp có thể hay không bị người khác phát hiện, nghiêng ngả lảo đảo đi vào trong rừng rậm chỗ vách núi kia. Bọn họ không thể ở một chỗ, ở đó mặc dù có nhiều tảng đá có thể che khuất bọn họ, nhưng chờ đến lúc những người kia tìm kiếm, lập tức sẽ tìm thấy bọn họ. Vì thế bây giờ chỉ còn cách trốn vào trong rừng cây, chờ cứu viện tới.

Dọc đường đi Tần Thúc thở dốc càng lợi hại, hắn cảm giác lồng ngực mình khó chịu, sắp không có khả năng hô hấp, hơn nữa chân bên phải không thể cử động nhiều nhưng lại cố chấp bước đi về phía trước từng bước, liền cảm thấy ở bên trong thịt có gì đó sắc nhọn chui ra, đau nhức đến nỗi khiến mồ hôi lạnh trên trán hắn đều chảy ra. Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt lo lắng của Liễu Thanh Đường, hắn chỉ có thể im lặng không nói lời nào, tận lực chống đỡ chính mình.

Quay đầu liếc nhanh một cái thấy nhóm người kia đang bò dần xuống đáy, trong miệng gào thét gì đó lại nhìn thoáng qua chỗ bọn họ vừa ngã xuống, ở đó một đống gạch đá lớn. Liễu Thanh Đường chịu đựng đau nhức ở lưng và đùi, mím môi cố sức đỡ Tần Thúc đi vào rừng cây trước mặt.

Vào rừng cây tránh thoát tầm mắt của những người đó trước đã, Liễu Thanh Đường không tiếp tục chạy sâu vào trong rừng mà lập tức đỡ Tần Thúc hướng rừng cây bên cạnh, bọn họ đi về phía bên phải.

Có lẽ ông trời không tuyệt đường sống của con người, Liễu Thanh Đường thấy một cái hố bên cạnh một thân cây chất đầy lá khô, bên cạnh còn có một bụi tùng gai có thể che khuất thân mình, liền đỡ Tần Thúc đi qua đó, để hắn tựa vào.

Chóp mũi ngửi được mùi máu tươi thoang thoảng, Liễu Thanh Đường đảo mắt chung quanh, bắt đầu tính toán cách che đậy. Nàng lấy cái gậy khều đống lá khô ra, tản mát ra mùi lá cây thối dày đặc cây cối ở trong rừng mùi vị vô cùng bình thường, ít nhiều có thể che dấu được mùi máu tươi.

Nàng và Tần Thúc đều mặc một thân quần áo màu lam, ở trong rừng rậm này không thể nhìn rõ ràng, hơn nữa có bụi cây tùng gai che lấp có thể che khuất tầm mắt của người khác.

Liễu Thanh Đường bình tĩnh phân tích tình huống hiện tại, những người đó rõ ràng là muốn giết nhóm người các nàng, căn bản là không có một tia do dự. Những người này là do Tiêu Hoài Húc phái tới, điểm ấy không có gì cần nghi ngờ, nhưng dưới tình huống như nào Tiêu Hoài Húc mới nghĩ đến giết hại nàng? Liễu Thanh Đường không biết vì sao tình huống hiện tại cùng suy nghĩ của nàng khác nhau, rõ ràng những gì nàng dự đoán chắc chắn không có sơ hở. Xem ra nàng đúng là vẫn chưa tính toán đến một vài chi tiết, Liễu Thanh Đường nghĩ sắc mặt không khỏi trở nên khó coi.

Đợi lát nữa nhóm người đó nhất định sẽ tiến vào rừng cây tìm bọn họ, phản ứng đầu tiên sẽ là hướng chỗ rừng sâu nhất đi tìm. Bọn họ nhiều người sẽ tản ra tìm kiếm nhưng chủ yếu sẽ tìm chỗ vị trí rừng cây kia trước, chỉ cần bọn họ chăm chú tìm kiếm trong rừng nàng cùng Tần Thúc có thể thừa lúc lực chú ý của bọn họ ở trong rừng cây, có thể về chỗ những tảng đá lớn lúc nãy trốn tránh. Những người đó hẳn sẽ không nghĩ đến bọn họ không vào rừng sâu trốn mà lại đi trở về chỗ những mỏm đá.

Chỉ cần bọn họ kéo dài một chút thời gian, có thể cứu viện sẽ đến. Lúc nàng để ma ma cùng Đào Hiệp ở lại Dục Phật Tự nàng có phân phó ma ma, sau khi bọn họ xuất phát một nén nhang, nàng ấy mang theo đội hộ vệ còn lại đi phía sau bọn họ, phòng trừ có gì phát sinh ngoài ý muốn.

Thật ra chuyện lần này nàng tin đến tám, chín phần, khi phân phó chuyện này cũng là do cái tính bình thường vẫn luôn cẩn thận của nàng, không nghĩ tới hiện tại thật sự có khả năng cứu bọn họ một mạng.

"Thanh Đường, không cần lo lắng, chỉ cần chúng ta cố gắng chịu đựng một lúc, nhất định sẽ không có việc gì. Trước lúc đi ta có dặn Đào Hiệp nói chờ khi chúng ta đi một lúc thì lặng lẽ theo sau để ngừa chuyện bất trắc. Chờ Đào Hiệp nhìn thấy trên mặt đất có đám thi thể, nhất định sẽ biết sự tình không thích hợp."

Liễu Thanh Đường nghe hắn nói thế chợt sửng sốt, hóa ra Tần Thúc cũng làm chuyện giống như nàng.

"Được, chúng ta đều không có chuyện gì, Tần Thúc ngươi đáp ứng ta, nhất định phải kiên trì đến lúc cuối cùng."

Liễu Thanh Đường ngồi xổm bên cạnh Tần Thúc, nhìn hai tay hắn bị đá nhọn găm vào máu chảy đầm đìa, muốn cầm lại không dám, cuối cùng vẻ mặt cố gắng kiên cường nói.

"Có phải ngươi bị thương rất nặng không, cho ta xem chút."

"Không sao, ta có thể gượng được."

Tần Thúc nói rất chậm, bởi vì ngay cả nói chuyện hắn cũng cảm thấy lồng ngực đau buốt, thấy đôi tay nàng đang nắm chặt quần áo, không khỏi giơ tay chủ động cầm tay Liễu Thanh Đường. Vừa động một chút dường như lưng bị xé ra làm đôi. Lồng ngực Tần Thúc lập tức phập phồng hai cái, cảm thấy hô hấp nhất thời có chút nóng rực, trong cổ họng dường như có máu tươi.

Liễu Thanh Đường bị hắn cầm tay, không biết vì sao thần kinh vừa rồi còn căng thẳng nháy mắt nhẹ nhõm, có cảm giác an tâm lạ thường.

Nhưng mà không đợi nàng nói chuyện, chỉ thấy Tần Thúc hơi hơi hé miệng thở dồn dập một bộ dạng khó chịu. Tần Thúc người này ở trước mặt nàng cho dù khó chịu như nào cũng quen chịu đựng, không cho nàng lo lắng, thế mà lúc này lại lộ ra vẻ mặt này, thật là nhiều khổ sở chỉ sợ thương thế so với nàng tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn.

Trong lòng Liễu Thanh Đường lập tức lại căng lên, lúc này bỗng nhiên nàng lại thấy gốc cây Tần Thúc dựa vào máu tươi lênh láng. Vẻ mặt ngưng trọng Liễu Thanh Đường cẩn thận đỡ hắn, nhìn về phía lưng.

Ánh mắt Tần Thúc hơi híp lại, khóe miệng có một tia máu, đầu hắn không chịu khống chế ngã vào bờ vai nàng. Liễu Thanh Đường bị sức ép cực nặng của cả người ép tới liền run lên, liền dùng tư thế này nhìn về phía lưng Tần Thúc.

Khi nhìn rõ tình huống trong mắt Liễu Thanh Đường bỗng nhiên nổi lên một tầng hơi nước.

Ở lưng hắn quần áo đã bị cắt tan tành, mặt làn da giống như huyết nhục mơ hồ, không nói đúng hơn là cả da cũng không thấy, máu thịt lẫn lộn còn có một chút đá vụn cùng với mảnh áo bị nát quyện vào, khiến cho người ta nhìn vào thấy cực kì kinh hãi.

Nhưng mà nghiêm trọng nhất là phần lưng tới hạ phúc, chỗ đó hình như bị mảnh đá chọc một lỗ thủng thật to nhìn thấy máu và thịt lẫn lộn, miệng vết thương không ngừng chảy ra máu tươi, thậm chí Liễu Thanh Đường còn nhìn thấy xương sườn thấp thoáng.

Vết thương của hắn nghiêm trọng như vậy, chảy nhiều máu như vậy, Tần Thúc hắn thật sự chờ được người tới cứu bọn họ sao?

Nhịn không được lấy tay che miệng mình, đem tiếng khóc nghẹn ngào nuốt trở về, thân mình Liễu Thanh Đường không nhịn được run run, đỡ đầu Tần Thúc vào trên vai mình, để đầu hắn dựa vào mình gần hơn, giống như không làm như vậy nàng sẽ sợ hãi đứng bật dậy, nàng rất sợ, rất sợ Tần Thúc cứ như vậy chết ở chỗ này, chết ngay trước mắt nàng.

"Tần Thúc, ngươi có nhớ hay không, trước kia ngươi đồng ý với ta, mặc kệ chuyện gì xảy ra cũng không chết trước ta."

Liễu Thanh Đường cắn môi run run, vừa nhẹ giọng nói vừa đem mặt kề sát vào cổ Tần Thúc, nước mắt theo hai má trắng nõn của nàng chảy xuống, nhỏ vào trên vạt áo Tần Thúc như mấy đóa hoa.

Không hề có động tĩnh gì từ chỗ Tần Thúc, phàm là khi hắn còn có thể nói chuyện sẽ không bao giờ không trả lời nàng, Liễu Thanh Đường hiểu rất rõ điều này, bởi vậy trong lòng không khỏi lạnh đi vài phần.

"Cầu xin ngươi, từ trước cho tới bây giờ ta chưa bao giờ cầu xin ngươi điều gì, hiện tại ta cầu xin ngươi, xin ngươi nhất định không được có chuyện gì, xin ngươi đừng chết trước mắt ta, cầu xin ngươi cố gắng kiên trì gắng gượng, ta xin ngươi mà Tần Thúc..."

Đã nghe thấy giọng nói hô hào của nhóm người kia đang càng ngày càng gần, Liễu Thanh Đường chỉ có thể hạ giọng khóc, sau đó khóc không thành tiếng.

Liễu Thanh Đường là nữ nhân kiêu ngạo đến cực kì, cũng tự yêu bản thân đến tột cùng, kiếp trước nàng dù chết cũng không chịu cúi đầu trước bất kì ai, cũng không chịu thỏa hiệp với bất kì người nào. Cho dù là Tiêu Hoài Húc cuối cùng muốn giết nàng, nàng cũng chẳng chịu hướng đến cầu xin một lời. Lời nói ân hận, nàng cũng rất ít nói. Lại càng chưa bao giờ cầu xin người, càng chưa bao giờ gặp chuyện gì tuyệt vọng mà khóc như vậy.

Giờ phút này, vẻ mặt nàng tràn đầy sợ hãi cùng bất lực, không còn một chút gì cường thế, hoàn toàn là một nữ nhân bình thường trơ mắt nhìn sinh mệnh người mình yêu dần dần đi xa.

Tần Thúc vẫn không nhúc nhích, Liễu Thanh Đường ngồi đó hít thở khó nhọc nhìn thân hình kia, ngay cả hô hấp cũng chậm lại. Nàng không tự chủ được hơi run run, nàng căn bản không cảm nhận được đến cuối cùng Tần Thúc... có còn hô hấp hay không, thậm chí di động một chút cũng không làm được.

Nghe thấy âm thanh những người đó tiến vào rừng sâu tìm kiếm, nàng vốn nên cùng Tần Thúc trở lại những tảng đá kia tránh né những người phía sau đuổi theo, nhưng nàng không đi. Nàng chỉ ngồi đó nhìn Tần Thúc không một chút phản ứng nào đang tựa vào người nàng. Nếu Tần Thúc chết ở đây, thì nàng còn chạy đi chỗ khác làm gì.

Liễu Thanh Đường lập tức cảm thấy nản lòng thoái chí, kinh thành, Tiêu Hoài Húc, phụ thân, ca ca, còn có Tố Thư cùng con nuôi bọn họ, Liễu Thanh Đường nghĩ đến bọn họ nhưng lại vẫn như cũ không thể vực dậy bản thân, ngược lại càng đem Tần Thúc ôm chặt vào lòng. Nàng từng chỉ có một mình chịu rất nhiều rất nhiều đã kích đều có thể tự mình đứng lên, nhưng lần này nàng cảm thấy chính mình không đứng lên nổi nữa rồi.

"Tần Thúc, xin ngươi chờ một chút nữa thôi, chỉ một lát nữa là có người đến cứu chúng ta, ngươi trò chuyện cùng ta được không?"

"Tần Thúc, ta nói chuyện với ngươi đó..."

Mơ hồ Tần Thúc nghe được tiếng khóc bên tai, nghe thấy nữ nhân mình yêu hơn tính mạng đang thấp giọng khóc lóc, van xin điều gì đó, cho dù nửa mê nửa tỉnh hắn cũng không nhịn được run rẩy trong lòng một chút. Từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ để nàng phải chịu đựng một chút khổ sở, làm sao có thể mặc kệ cho nàng khóc?

Chỉ duy nhất một lần hắn nhìn thấy bộ dạng nàng khóc chính là vào ngày đó, buổi tối mà Thanh Đường mặc hồng y gả cho hắn, sau đó hắn đã từng nói qua, sẽ không bao giờ làm cho nàng mất hứng hay đau khổ. Từ đó đến nay đã vài năm, hắn đều ghi nhớ những lời này, làm cho hắn vui mừng chính là sau buổi tối hôm đó, biểu tình thường xuyên nhất của nàng chính là cười, nàng chưa bao giờ khóc một lần nữa, vậy mà vì sao bây giờ nàng lại khóc, còn khóc thương tâm đến vậy.

Bị tiếng khóc này kích thích thần trí thanh tỉnh một chút, chợt Tần Thúc nhớ đến tình cảnh của bọn họ lúc này thật nguy hiểm, những người đó tùy thời đều có khả năng phát hiện bọn họ. Thanh Đường bây giờ còn rất nguy hiểm, hắn phải nhìn nàng thoát ly khỏi hiểm cảnh mới được. Vốn suy nghĩ như vậy mặc dù Tần Thúc vốn sắp ngất lại kỳ tích chậm rãi mở mắt.

Hai người bọn họ giống nhau bởi một cái chấp niệm, đều muốn người kia bình an. Chấp niệm của Tần Thúc chính là nhìn thấy Liễu Thanh Đường yên ổn, lập tức Tần Thúc cảm thấy người có sức lực hơn, dùng sức nắm bàn tay Liễu Thanh Đường.

Liễu Thanh Đường ngẩng đầu, khóe mắt hồng hồng có chút giật mình nhìn Tần Thúc, bỗng nhiên giơ tay vuốt ve khuôn mặt hắn tươi cười.

"Tần Thúc, Tần Thúc, may quá ngươi vẫn còn sống."

"Thanh Đường."

Tần Thúc ngừng một chút nói:

"Chúng ta cần phải nhanh lên, trở lại chỗ mấy tảng đá, kéo dài thêm thời gian, chờ người chúng ta đến."


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-83)