Đồng hồ Cát
← Ch.30 | Ch.32 → |
Chân Giản Nặc đã gần bình phục hoàn toàn, nhưng Cốc Trì tỉ mẩn phát hiện ra chân cô lúc nào cũng lạnh lẽo, sau khi hỏi han xin ý kiến của bác sĩ thì được đề nghị nếu có thể thường xuyên ngâm mình ở suối nước nóng sẽ khiên cho m*á*𝖚 trong người lưu thông tuần hoàn hơn. Giản Nặc vốn rất có hứng thú với mấy công trình suối nước nóng lộ thiên của Trúc Hải, sau khi nghe thấy thế thì tinh thần tỉnh táo hẳn, lôi kéo Cốc Trì đi cùng cô, nhưng vừa nghe nói ở bên kia toàn bộ là tắm lõa thể, cô lập tức đánh bay ý niệm này, cuối cùng đi cùng Cốc Trì đến suối tắm nước nóng tư nhân của anh, ngoài ý muốn phát hiện chỗ đó cư nhiên cũng là lộ thiên, cô hưng phấn mà nghĩ chợt nhón chân "bẹp" một cái 𝖍ô.п lên mặt anh, làm cho đám nhân viên đang làm việc bên cạnh che miệng cười trộm, lúc này Giản Nặc mới phát giác việc mình làm ngượng ngùng đẩy anh ra, vọt ngay vào trong phòng tắm, để lại một mình Cốc Trì đứng bên ngoài ngây ngốc cười.
Giản Nặc ở trong phòng tắm tẩy rửa qua thân mình, sau đó thay một bộ đồ bơi cực kỳ bảo thủ màu xanh nhạt mà nhân viên vừa đưa tới, lại quấn thêm một chiếc khăn tắm đơn giản, chân không chạy đến chỗ suối nước nóng, sau đó cả người chìm vào nước.
Cô dựa vào trên thềm đá, mặc cho nước dâng đến tận ռ🌀.ự.𝒸, hơi nước nóng phả vào làm cho hai bên má cô hồng nhuận. Giản Nặc khẽ nghiêng người, mơ hồ cảm giác dòng nước ấm khiến cho cơ thể cô chậm rãi buông lỏng xuống, thoải mái cực kỳ. Cô khẽ rên lên một tiếng, từ từ nhắm hai mắt tựa vào trên vách đá, dáng vẻ lười nhác thỏa mãn.
Cốc Trì ngồi trong phòng nghỉ bên ngoài suối nước nóng xem tạp chí, ước chừng đã trôi qua 20 phút anh mới gọi nhân viên tới nhờ gọi Giản Nặc lên bờ nghỉ ngơi một chút, tuy rằng suối nước nóng có thể giúp người ta giảm bớt áp lực cùng thả lỏng, nhưng ngâm trong nước thời gian dài, lớp da dầu trên người sẽ bị nước làm xói mòn phần nào, đối với tⓗ●â●n 𝐭●h●ể cũng không tốt, hơn nữa anh thực lo lắng vật nhỏ mơ mơ hồ hồ kia có thể sẽ ngủ quên trong đó mất, kết quả.... không cần nói, Giản Nặc thật sự đã thiếp đi, nhân viên đi gọi cũng bất tỉnh nhân sự.
Cốc Trì bất đắc dĩ cười cười, đành phải tự mình vào gọi cô.
Thực ra Giản Nặc đã tỉnh, chỉ là lười động đậy, lúc cô nghe thấy có tiếng người bước vào, thuận miệng nói: "Tôi sẽ lên ngay đây, phiền cô nói với anh ấy một tiếng."
Ánh đèn vàng bên trong suối nước nóng cùng với ánh trăng trên cao chiếu xuống, rơi trên gương mặt cô, làm nổi bật lên rạng mây hồng զ·u·𝓎ế·п г·ũ bên má cô. Ánh mắt Cốc Trì chợt trở nên nóng rực, anh không trả lời, đến gần cô ngồi xổm xuống, chậm rãi vươn tay, dịu dàng xoa nhẹ gò má cô.
Giản Nặc giật mình, mở liền mắt ra, vừa nhìn thấy là anh liền rụt cả người vào trong nước, da mặt càng đỏ hơn vài phần: "Anh làm sao vào được đây? Nói chờ ở bên ngoài mà." Cho dù từ khi cô bị thương ở chân đến nay, anh ngày nào cũng bá đạo ngủ lại ở nhà trọ của cô, 🍳_u_𝖆_ⓝ 𝖍_ệ của hai người trong lúc vô hình cũng càng т♓â_п m_ậ_✝️ hơn, nhưng chung quy vẫn chưa hề vượt qua phòng tuyến cuối cùng, cho nên dười tình huống trên người chỉ mặc độc quần áo tắm Giản Nặc không cách nào đối mặt được với anh.
Giản Nặc xấu hổ nhìn anh, đôi đồng tử thanh lệ chớp động, ánh mắt hừng hực lửa của Cốc Trì dán trên người cô không dời, anh chợt rất muốn 𝐡ô.𝓃 cô. Nghĩ vậy, anh ngay cả quần áo cũng chưa cởi, động tác lưu loát bước xuống nước. Không cho Giản Nặc có cơ hội trốn thoát, một tay đi qua bắt được cô ôm vào trong ռ𝖌●ự●𝒸, lấy tốc độ "dời non lấp biển" 𝖍ô.n lên môi cô.
Cốc Trì ôm cô, chỉ cảm thấy thân mình Giản Nặc ⓜ·ề·𝖒 m·ạ·1 không xương, dưới ánh sao trong đêm yên tĩnh, dáng vẻ cô chìm trong nước ɢ·ợ·𝒾 ↪️·ả·〽️, mê hoặc lòng người. Anh quyến luyến triền miên dây dưa giữa răng và môi với cô, đến tận khi cả hai sắp hít thở không thông, anh mới buông tha cho đôi môi của cô, lại ♓-ô-ⓝ lên gò má ửng hồng, vành tai khéo léo, sau đó rời xuống cần cổ trơn mịn như ngọc cùng xương quai xanh κ●𝖍ê●𝖚 🌀ợ●ï, in lên đó những ấn ký đỏ rực chỉ thuộc về anh. Mà Giản Nặc trong lúc Ⓜ️*ê ⓜ𝖆*𝐧, hai tay không tự chủ vòng lấy eo anh.... .
Từng nụ 𝒽ô●𝐧 rơi xuống khiến cho cả người cô run lên, giữa lúc mê ly, Giản Nặc tự nhiên ngâm lên tiếng rên ⓜ·ề·m 𝖒ạ·𝖎, nhưng chính âm thanh ái muội này lại càng kích động Cốc Trì, khiến cho anh không khống chế nổi ⓓụ.𝖈 ѵ.ọռ.🌀 của bản thân, bàn tay vốn đang bợ lấy gương mặt nhỏ nhắn của Giản nặc tự nhiên trượt xuống cổ cô, tiếp tục trượt xuống dưới, nhẹ nhàng dừng lại trước 𝐧🌀ự_𝒸 𝖒●ề●ɱ Ⓜ️●ạ●ï của cô.
Chút lí trí còn sót lại trong đầu Giản Nặc trong nháy mắt bị đánh bật tan tác, nhiệt độ ✞𝖍â·ⓝ ⓣ𝐡·ể anh đột nhiên tăng cao giống như thiêu đốt cô, ngay tại lúc cô không biết nên từ bỏ hay nên phản ứng thế nào, Cốc Trì bỗng nhiên dừng lại động tác, kề mặt mình lại gần cô cọ nhẹ hai lượt, mới khàn khàn giọng hỏi bên tai cô: "Tiểu Nặc, nói cho anh biết em muốn quà sinh nhật gì?" Ngày khai trương Trúc Hải hôm đó cũng chính là sinh nhật của Giản Nặc, anh không hề quên. Chẳng qua, hôm đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chờ tới lúc anh tiếp chuyện Tiêu Quán Hoa xong trở về nhà trọ cô đã chìm vào giấc ngủ.
Giản Nặc giật mình, tựa như không nghe thấy lời anh vừa nói, cũng có lẽ là không phản ứng kịp, chỉ cảm thấy cánh tay đang ôm bên eo cô bị 𝖘●ℹ️ế●✝️ ↪️●𝒽ặ●✞ hơn, ⓣ_♓_â_𝓃 𝐭𝐡_ể bọn họ càng dán sát gần nhau hơn, ngay sau đó, bên tai lại vang lên âm thanh trầm khàn mà từ tình của anh, "Anh lấy mình làm lễ vật tặng quà cho em có được không, hử?"
Thanh âm của anh khàn khàn mà từ tính giống như một loại mê hoặc lòng người, lọt vào tai Giản Nặc khiến cho đại não cô trong thoáng chốc đóng băng, hô hấp dần trở nên hỗn loạn, cô há miệng ✞𝖍.ở 𝖉ố.↪️ nhưng không thể phát ra tiếng động gì, duy chỉ có 𝖙·ⓗâ·n ✝️·h·ể Ⓜ️ề●ⓜ ⓜ●ạ●𝖎 bị anh siết vào ռ·🌀ự·𝐜 là 𝖗ⓤ.п 𝖗.ẩ.ÿ không ngừng.
Hơi thở ấm nóng của cô phả lên cần cổ anh, khiến cho hầu kết lên xuống liên tục, cả·ⓜ 𝐠·i·á·𝖈 🌴·ê ◗ạ·𝒾 đó làm cho toàn thân Cốc Trì trở nên cứng đờ, năng lực tự động kiềm chế nhanh chóng bị tan rã, ◗ụ.c ✅.ọ𝐧.🌀 nguyên thủy đang cuộn trào trong ⓣ_♓â_n t♓_ể làm anh sinh ra phản ứng bản năng, bàn tay to cực nóng chạy trên bả vai ɱảⓝ*ⓗ 🎋♓ả*n*𝐡 của cô, ngón tay thon dài khẽ rút một cái, một bên đai áo tắm tụt xuống dưới, cùng lúc anh bất ngờ chiếm đoạt lấy hô hấp của cô, vội vàng hô●𝐧 cô, đôi môi mỏng 🎋●𝐡●ê●u 🌀ợ●𝖎 giống như ngọn lửa mãnh liệt thiêu đốt, như muốn cắn nuốt lấy cô, bao phủ toàn bộ....
Ý thức của Giản Nặc trong nháy mắt tan rã, tiếng tim đập mê loạn hoàn toàn mất đi tốc độ, da thịt trắng sữa thoáng chốc ửng hồng lên, cô 〽️●ê 𝐦ⓐ●n ôm lấy cổ anh, để mặc cho đầu lưỡi anh đòi hỏi mỗi một tấc Ⓜ️ề·〽️ ɱạ·i của cô, cùng cô dây dưa môi với răng, 𝒽●ô●n đến triền miên mà kích tình.
Hô hấp của Cốc Trì ngày càng nặng nề, anh bắt lấy tay cô dẫn dắt cô cởi từng nút áo sơ mi trên người anh ra, môi mỏng 🎋*♓*ê*⛎ 🌀ợ*1 ♓ô●п 🦵ℹ️ế●𝖒 cánh môi anh đào của cô, tùy ý 𝖍-ô-ⓝ 𝖒.ú.🌴 trằn trọc không yên, lúc này Giản Nặc nào còn sức lực làm gì nữa, run run 💲-ờ 𝐬🅾️ạ𝖓-ɢ nửa ngày ngay cả một nút cũng không cởi ra được, mà ✝️-𝐡-â-𝐧 ✝️𝐡-ể nam tính đang dán chặt lấy người cô kia bị đụ𝓃.🌀 🌜𝖍ạ.ⓜ của cô trêu chọc giày vò nóng càng thêm nóng, cô nghẹn ngào cất tiếng, nỉ non gọi tên anh cầu xin giúp đỡ: "Cốc Trì...."
"Hử?" Cốc Trì trầm thấp đáp một tiếng đặc âm mũi, cảm giác được 𝐭●♓●â●ռ 𝖙𝐡●ể cô run lên, hiểu được lí do cô gọi anh. Anh cũng không cưỡng cầu nữa, dịu dàng 𝐡ô.𝖓 lên cánh môi cô, một tay ôm cô trước п*gự*🌜, một tay kéo mở chiếc áo sơ mi màu đen trên người mình ra, phô bày da thịt màu lúa mạch cùng lồng nɢ●ự●𝒸 rắn chắc ở trước mặt cô, lúc cô xấu hổ định quay mặt đi, anh đột nhiên nâng gương mặt m·ề·Ⓜ️ 𝖒·ạ·𝒾 như nước của cô lên, cúi người dùng răng nanh kéo xuống một bên đai an toàn khác của cô, ngón tay linh hoạt từ sau lưng thoáng dùng sức một chút, thành công loại bỏ chiếc áo tắm ướt đẫm trên người cô xuống.
Cảm giác ngượng ngùng thoáng chốc ập đến, Giản Nặc không khỏi co rúm người lại, theo bản năng lấy tay che chắn trước 𝖓ℊự-🌜 lại, xoay người muốn kéo chiếc áo choàng tắm lại. Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng xấu hổ của cô, đôi mắt đen như mực của Cốc Trì càng trở nên thâm thúy, từ sau lưng giam cô lại trong vòng tay mình, từng nụ ⓗ·ô·𝓃 nhẹ nhàng như lông vũ in xuống vành tai khéo léo mà mẫn cảm của cô, bàn tay to lớn thuận thế bao phủ lên 𝖒●ề●m Ⓜ️●ạ●𝒾 trước п-ɢự-🌜 cô, ѵ*ⓤố*𝖙 ✔️*𝖊 lúc nặng lúc nhẹ, hô hấp càng lúc càng dồn dập.
Chưa bao giờ trải qua cảm giác giống như vậy, đầu óc Giản Nặc trở nên mù mịt, chỉ có thể thuận theo phản ứng bản năng, hai chân mềm nhũn tê liệt ngã vào lòng anh, tiếng ngâm khe khẽ nhỏ vụn không chịu nổi khống chế bật khỏi khóe môi.
Âm thanh ⓡ_ê_ռ 𝓇_ỉ, yêu kiều mà 𝐦●ề●m 𝐦●ạ●1 đó đã đánh tan chút lí trí còn sót lại của Cốc Trì, gợi lên 🅓·ụ·𝐜 ✌️ọ·п·𝖌 sâu nhất của người đàn ông, tay anh không tự chủ mà trượt xuống phía dưới dụng cô, ✅u.ố.† 𝐯.3 qua lại, khi tấm lưng trần của cô kề sát lồng 𝖓_ℊự_𝖈 của anh một cách khít khao, d-ụ-𝒸 ☑️ọ-𝓃-🌀 rốt cuộc cũng không khắc chế được mà chìa tay trút bỏ luôn vật che chăn cuối cùng dưới hạ thân cô.
Đụ-𝐧-𝖌 𝖈hạ-𝖒 này của anh khiến cô thanh tỉnh lại trong nháy mắt, Giản Nặc ý thức được khát vọng thức tỉnh của anh, mê loạn đè lại bàn tay không an phận của anh, cánh môi anh đào ⓗ·é ⓜ·ở, hô hấp dồn dập, giống như khủng hoảng, lại càng giống như ngăn cản.
Động tác kháng cự rõ rệt của cô khiến Cốc Trì cảm thấy thất bại, cho dù 𝖙.♓â.ռ t.♓.ể đang căng trướng đau đớn kịch liệt, nhưng anh vẫn không muốn é_𝓅 𝖇u_ộ_🌜 cô, chỉ dừng lại trong chốc lát sau đó buộc chặt cánh tay h.⛎.п.g 𝐡ăռ.𝖌 ôm cô vào trong 𝖓🌀ự_🌜, giống như muốn vùi sâu cô vào trong ✝️·♓·â·𝖓 𝖙ⓗ·ể anh để từ đó bọn họ không bao giờ xa nhau nữa.
"Đừng sợ, Tiểu Nặc, anh sẽ không làm loạn." Cốc Trì 🌴♓●ở 𝐡●ổ●𝖓 ⓗ●ể●𝐧 nhỏ giọng nói, ngữ điệu ôn nhu trấn an nỗi sợ hãi của cô, cho dù cảm thấy trong người đang bị lửa nóng thiêu đốt vẫn cắn chặt răng, hòng áp chế dục hỏa đang cuộn trào hừng hực trong người.
Cảm nhân được lửa nóng vẫn đang cố gắng gượng bên hông anh, gương mặt nhỏ nhắn tinh tế của Giản Nặc đỏ rực cả lên, khẽ động đậy trong lòng anh, cô chậm rãi xoay người ôm lấy cổ anh, tựa đầu vào bả vai anh, đem gương mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào cần cổ anh, thì thào nói: "Đừng ở chỗ này, em sợ..."
Mặc dù nơi này là suối nước nóng tư nhân của anh, nếu không có sự phân phó sẽ không ai dám tùy tiện bước vào, nhưng cô vẫn không cách nào bỏ ngoài tai những tiếng động rất nhỏ bên ngoài, điều đó khiến cô không thể nào thả lỏng được, cảm thấy lúc nào cũng có thể bị người ta bắt được.
Đáy mắt sâu thẳm lóe lên tia sáng đắc ý, đôi mày đang nhíu chặt của Cốc Trì chậm rãi giãn ra, anh nghiêng đầu ⓗô_ⓝ xuống mái tóc cô, khàn giọng nói: "Chúng ta về phòng."
Quá kích động khiến anh xém chút nữa đã quên mất thói quen hay xấu hổ của cô, cái loại tình huống màn trời chiếu đất này làm sao có thể hoàn toàn thả lỏng được? Anh không hi vọng lần đầu tiên của bọn họ sẽ để lại niềm tiếc nuối, càng không muốn làm cô sợ. Vì thế, Cốc Trì ôm cô ra khỏi suối nước nóng, đem áo khoác tắm khoác lên người cô, bản thân thì khoác một chiếc áo tắm màu trắng khác, sau đó chặn ngang ôm cô lên, bước nhanh chân dời khỏi chỗ này, đoạn đường đi vô cùng vắng vẻ không một bóng người, tính cả thời gian chờ thang máy trở về phòng nghỉ, toàn bộ quá trình chưa đến ba phút.
Đứng ở trước cửa phòng, Cốc Trì bởi vì ôm cô mà không thể với tay ra nhấn mật mã, cúi đầu kề sát vào tai Giản Nặc đang vùi đầu trước п𝖌*ự*↪️ anh, nói: "Bảo bối, mở cửa."
Giản Nặc nghe thấy vậy liền h_é 〽️_ở mắt, mặt đỏ tía tai vươn tay nhấn mật mã, khoảnh khắc cửa phòng vừa khép lại sau lưng, Cốc Trì liền trực tiếp ôm cô vào phòng ngủ, ném 👢●ê●𝖓 g●iư●ờ●𝖓●𝖌, bỗng nhiên Giản Nặc có xúc động muốn chạy trốn.
Mắt thấy anh đang lưu loát trút bỏ đi bộ quần dài để lộ ra t_ⓗâ_ռ 𝐭♓_ể cao gầy tráng kiện trước mắt mình, cô như con thỏ nhỏ bị hoảng sợ vơ vội lấy vạt áo trước, đáng thương tội nghiệp hỏi anh: "Em, em có thể đổi ý không?"
"Em nói gì?" Trên tay Cốc Trì thoáng dùng sức, nửa ôm nửa kéo ném chiếc áo tắm trên người cô xuống đất, cúi thấp đầu ngậm chặt lấy nụ hoa trước 𝐧*ⓖự*𝐜 cô.
"Ư...." Đôi mắt long lanh nước bị hành động т𝐡â.𝖓 𝖒.ậ.ⓣ đột nhiên ập tới của anh làm nhiễm một tầng mê ly, lời cự tuyệt đến cửa miệng không tự chủ biến thành tiếng ngâm khe khẽ.
Da thịt nóng hừng hực của Cốc Trì dán chặt lên người cô, cánh tay mạnh mẽ mà có lực ôm lấy vòng eo 𝖒_ả_п_𝒽 🎋_𝒽ả𝐧_𝒽 của cô, không chút do dự rút đi vật che chắn cuối cùng trên người cô, đôi mắt đen như mực dán chặt lấy ✞𝐡â·ռ 𝐭ⓗ·ể hoàn mỹ không tỳ vết của cô, cả người anh vì khát vọng mà căng cứng, 🅓_ụ_𝖈 ѵ_ọn_𝖌 dời non lấp biển cũng theo đó mà đến.
"Đừng sợ, Tiểu Nặc, thả lỏng ra một chút." Cảm nhận được cô đang khẩn trương, Cốc Trì nhẹ nhàng an ủi bên tai cô: "Giao cho anh."
Có lẽ vì lây nhiễm một tầng tình dục nên âm thanh của anh càng lúc càng trầm khàn mê người, Giản Nặc bị âm thanh ԁ.ụ d.ỗ ôn nhu mề●𝐦 𝐦●ạ●𝖎 như nước của anh làm cho bình tĩnh lại, ru●ⓝ 𝐫●ẩ●ⓨ vươn cánh tay trắng nõn bám vào thắt lưng anh, lúc này mới phát hiện ra cả người anh đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Sự đ-ụ𝓃-ɢ 𝒸𝐡ạ-〽️ của cô khiến cho Cốc Trì càng khó chịu hơn khẽ rên lên một tiếng, bờ môi nóng rực mang theo triền miên ⓗ·ô·ռ ấn xuống mỗi tấc da thịt mịn màng của cô, không chế không được mà để lại từng dấu 𝒽ô●п màu đỏ sậm, bàn tay to men theo đ*ư*ờп*🌀 c⭕𝐧*🌀 duyên dáng trên người cô chậm rãi dời xuống dưới, lòng bàn tay nóng rực trượt vào giữa đùi cô, nhẹ nhàng chạm đến khu vực cấm của "thiếu nữ"....
Theo những yêu thương âu yếm vừa ôn nhu vừa như thiêu đốt của anh, ánh mắt Giản Nặc như phủ một màn sương cực kỳ mê ly, không kiềm được mà phát ra những tiếng nức nở nhỏ vụn.
Xác định cô đã vì anh mà chuẩn bị tốt, Cốc Trì 🌴♓.ở h.ổ.𝖓 𝖍ể.п ngẩng đầu lên, đôi mắt tràn ngập say mê khóa lại mỗi một phân biểu cảm mê loạn của Giản Nặc, lúc т●ⓗâ●n т●𝒽●ể cao lớn của ai kia phủ lên người cô, còn khàn giọng nói nhỏ bên tai cô: "Nếu đau thì cắn vào anh...."
Dứt lời, lửa nóng của anh đang gắng gượng nãy giờ bên ngoài địa phương ⓜề*𝐦 mạ*𝐢 nhất trên 𝖙.𝐡.â.ⓝ t.𝖍.ể cô, nhẹ nhàng mà ✅.𝖚.ố.𝖙 ✔️.e ôn nhu mà kiên định chậm rãi tiến vào, lúc cảm giác được móng tay cô đang dần khảm sâu vào da thịt trên lưng anh, Cốc Trì ôm chặt lấy cô ngang nhiên thẳng lưng trượt vào vườn địa đàng, định cách đồng trinh.
Đau đớn đột nhiên đánh tới làm Giản Nặc rơi lệ, bám chặt lấy lưng anh, cô há miệng cắn vào bờ vai vững chắc của anh, lưu lại trên đó dấu răng thật sâu, vết đỏ sậm đó như một loại khắc ghi, khiến cho cả hai không bao giờ quên được giây phút da thịt thân thiết ⓧâ*m n𝖍*ậ*🅿️ thấu triệt tận cốt tủy này.
Sau khi cảm giác đau đớn cùng khó chịu qua đi, Cốc Trì bắt đầu luận động kịch liệt, anh nghe thấy cô ở bên tai mình mề-𝐦 𝖒-ạ-i gọi tên anh, anh đ*ộ*𝐧*𝖌 ✞ì*n*𝖍 chạy nước rút, khiến cho tiết tấu càng trở nên cuồng dã hơn, tùy ý để ◗ụ-↪️ ⓥọ-𝖓-ⓖ xuyên qua nơi ɱ*ề*ɱ 𝖒ạ*❗ ư-ớ-ⓣ á-т của cô, sự trơn trượt khít khao của cô khiến anh không chế không được mà ⓡ-ê-п 𝓇-ỉ ra tiếng, ôm chặt lấy †.ⓗâ.ⓝ †.𝖍.ể Ⓜ️ề.Ⓜ️ ⓜ.ạ.𝐢 không xương của cô, Cốc Trì một lần lại một lần va chạm vào, thể nghiệm cảm giác đ·ê 〽️·ê mất hồn này....
Một đêm này khiến cho người ta điên cuồng mà độ●n●🌀 𝐭●ì𝐧●ⓗ, không thích hợp với ngôn ngữ, thế giới của bọn họ chỉ còn lại lưu luyến, cùng liều cⓗ●ế●т triền miên.... .
.... .
Sau khi hết thảy đều lặng xuống, Cốc Trì nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, khàn giọng hỏi cô: "Em có sao không?"
Hô hấp của Giản Nặc còn chưa hoàn toàn hồi phục lại, cô sợ hãi vươn cánh tay ra vòng chắc lấy vòng eo rắn chắc của anh, vùi mặt vào lồng ⓝ*𝐠*ự*ⓒ anh, không nói gì.
Hưởng thụ cảm giác ν.u.ố.✞ ☑️.𝐞 tấm lưng trần trụi bóng loáng như tơ lụa của cô, Cốc Trì cúi đầu nở nụ cười, mặc kệ bên hông bị Giản Nặc nhéo cho một cái. Anh ghé sát lại ♓-ô-ⓝ xuống bả vai trơn bóng của cô, ôn nhu hỏi: "Còn nhớ lần đầu tiên anh ♓ô-п em không?"
Cốc Trì đắm chìm trong cảm giác "mất là lấy lại được" nhớ tới những ngọt ngào từng có giữa hai người, từ lúc mến nhau, đến nụ ♓ô-ⓝ đầu, sau đó, là đêm đầu tiên, giữa bọn họ, vĩnh viễn đều là lần đầu tiên của nhau, anh cảm động đến tột đỉnh.
Giản Nặc "ừm" một tiếng, nhớ lại cái đêm vào năm năm trước kia, anh tặng cô một chiếc đồng hồ cát màu lam làm quà sinh nhật 19 tuổi của cô, sau đó, dưới sự chứng kiến của trời sao cùng trăng sáng, anh ♓·ô·n cô, triền miên như tơ, ôn nhu như nước.
Giản Nặc nhớ khi đó anh đã nói: "Anh chưa bào giờ tin hạnh phúc như những hạt cát mịn chảy qua từng đầu ngón tay." Anh cúi đầu, cầm lấy tay cô nắm chặt: "Hạnh phúc cũng giống như vận mệnh mỗi người, đều nằm trong tay chúng ta. Em không buông tay, anh cũng không buông tay thì chúng ta có thể đi đến cuối cùng." Tầm mắt rơi xuống gương mặt đỏ ửng của cô, anh nói: "Về sau, mỗi lần chúng ta đến bờ biển chơi đều mang một ít hạt cát trở về, sau đó cất vào trong chiếc đồng hồ cát này, để mỗi hạt cát đó chứng kiến quãng đường đi cùng nhau của chúng ta, đem từng giọt từng giọt hạnh phúc gom góp lại, được không?"
Giản Nặc cầm lấy cái đồng hồ cát màu làm kia, ở trước mặt anh cảm động đến rơi lệ.
Chính những lời nói đêm đó của anh đã bầu bạn chống đỡ cùng cô đi qua những tháng năm chờ đợi dài đằng đẵng đó. Có lẽ chính buổi tối hôm đó đã định bọn họ phải đối mặt với bốn năm núi biển chia cách. Biệt ly chỉ là một phương thức để khảo nghiệm bọn họ có đủ kiên định đi cùng nhau không. Giản Nặc thấy mình thật may mắn, may mắn vì bản thân đã không từ bỏ.
Cốc Trì ôm cô ngồi dậy, mở đèn ngủ chỗ đầu giường, nâng khuôn mặt cô lên. Giản Nặc nhìn theo tầm mắt của anh nhìn về phía tủ đầu giường, phát hiện trên đó không biết từ lúc nào đã xuất hiện một chiếc đồng hồ cát thủy tinh màu đỏ nhạt, hình dạng rất đặc biệt.
"Suốt 4 năm qua, anh đã đến bờ biển tổng cộng 16 lần, mỗi lần đều mang một ít hạt cát mịn về, trước khi về nước anh đã cho nó vào trong chiếc đồng hồ cát này, bây giờ, lấy nó làm quà sinh nhật tặng cho em." Ⓗ_ô_ⓝ xuống gương mặt cô, anh nghiêng người qua với lấy chiếc đồng hồ cát.
Đôi đồng tử hiện lên một tầng hơi nước, Giản Nặc giơ tay cẩn thận nhận lấy từ tay anh, xuyên qua lớp thành thủy tinh lặng yên nhìn từng hạt cát mịn màng nằm yên trong đó, dường như còn phảng phất nhìn thấy bõng dáng đĩnh đạc mà cô độc bước đi trên bờ biển, cô đơn mà tịnh mịch....
Khóe mắt hiện lên giọt lệ trong suốt, tầm mắt dán chặt lên cái đồ vật trong suốt kia, Giản Nặc cắn chặt môi dưới, cô nén không để bản thân bật khóc thành tiếng... Lòng bàn tay trong lúc lơ đãng chạm phải một mặt gồ ghề giống như được khắc trên đó, cô dụi dụi mắt, chần chừ xoay chiếc đồng hồ cát lại, nhìn thấy dưới đế của chiếc đồng hồ này thế nhưng được người ta khắc chữ lên.
Mà bốn chữ này lại chính là --- Trì Niên Giản Nặc*!
"Anh vẫn luôn tin tưởng, chỉ cần anh và em không buông tay, thì có thể bảo vệ cho lời hứa cách nhau một nghìn dặm." Cốc Trì kéo Giản Nặc đang khóc không thành tiếng vào trong lòng, lúc mở miệng thì âm thanh đã có chút nghẹn ngào, anh từ tốn mà kiên định nói: "Giản Nặc, anh yêu em!"
Hết chương 25.
--- ------ -----
Ed: Giải thích về tên truyện "Lời hứa của Giản Trì" nha: Tên gốc theo nghĩa Hán Việt chính là Trì Niên Giản Nặc. Đọc cốt truyện mới biết ý nghĩa của cái tên chính là lời hứa mãi yêu không bao giờ buông tay của hai nhân vật chính, vậy nên mình đã đổi tên truyện thành "Lời hứa..." và Giản - Trì ở đây là ghép từ tên họ của 2 nv chính mà ra chứ ko phải tên nhân vật nào khác nữa nhé.
← Ch. 30 | Ch. 32 → |