Vay nóng Homecredit

Truyện:Lỗ Ái (Bắt Yêu) - Chương 300

Lỗ Ái (Bắt Yêu)
Trọn bộ 445 chương
Chương 300
Ngoại truyện 028: Lâm Tiêm Tiêm đến tòa thị chính
0.00
(0 votes)


Chương (1-445)

Siêu sale Lazada


<images> Mộ Dạ Triệt thấy cô nâng tay đẩy hắn, liền dời bờ môi kia khỏi bộ ngực khêu gợi như cây đào mật, nhẹ nhàng cười, khởi động thân hình vĩ ngạn đầy nam tính của mình trên người cô, nhìn cô ở dưới thân. Vừa rồi tắm nước ấm, mùi rượu trên người cô đã tiêu tan rất nhiều, làn da trắng nõn cũng có vẻ trong suốt hơn, gợi cảm mềm nhẵn. Mái tóc dài đen như bộc thì xõa ra, phủ lên da thịt trắng nõn của cô, lóe ra vẻ sáng bóng như nước.

Giờ phút này cô trần như nhộng, bộ ngực trắng nõn cùng cặp đùi có vẻ đẫy đà mê người quá mức, khiến cho hắn thân là một người đàn ông bình thường, thật sự muốn cô ở trong này!

Hắn dùng ngón tay vuốt vuốt cái trán dính nước của cô, nhẹ nhàng vén sợi tóc ra sau tai, lại cúi xuống khẽ hôn ánh mắt của cô, từ bờ môi phát ra âm thanh cười khẽ, "Em cái dạng này mới đẹp, giống thiên sứ."

Cổ Dư chớp chớp nhắm chặt mắt dưới động tác ôn nhu của hắn, cắn nhanh môi không lên tiếng. Người đàn ông này sao có thể tà ác như vậy! Hắn có thể vừa nói không thương cô, vừa ôm ôm ấp ấp cô một cái, quả thật là một ác ma khoác áo nho nhã!

Mộ Dạ Triệt thấy cô không chịu mở to mắt đối mặt với hắn, liền ôm cô vào bồn tắm ngâm mình, chính hắn thì cởi bỏ quần áo đi tắm nước lạnh, đi ra buồng tắm vòi sen.

ở giữa, Cổ Dư không dám mở to mắt nhìn thân hình hoàn mỹ của hắn, cho đến khi hắn mở cửa đi ra ngoài, thế này cô mới mở to mắt ra thật nhanh, ngồi trong bồn tắm mà dùng sức chà xát tẩy rửa thân thể của mình. Người đàn ông chết tiệt này, vừa rồi hắn mang theo ma lực hôn qua môi cùng thân thể của cô như thế nào, cô liền chà xát tẩy rửa thế đó, tuyệt đối không thể để hắn lưu lại hương vị cùng dấu vết hương vị trên người cô!

Hơn mười phút sau, cô mặc áo ngủ khô mát ngồi đánh răng trên bồn câu, nghe động tĩnh bên ngoài.

Từ hôm nay trở đi, cô phải chia phòng với hắn, nếu hắn lại phi lễ cô, cô có thể đến cục cảnh sát tố cáo hắn phi lễ cùng cưỡиɠ ɠiαи!

Vì thế cô mang theo loại ý tưởng này, rón ra rón rén mở cửa buồng vệ sinh ra, ánh mắt đảo qua lại về phòng ngủ, sau khi xác định Mộ Dạ Triệt đã nằm ngủ trên giường, thế này mới nhẹ tay nhẹ chân ra ngoài, ôm tấm chăn cùng nệm trải ở thư phòng, đóng cửa lại tiếp tục ngủ.

Mộ Dạ Triệt ở trên giường lớn thì mở đôi mắt ra, cong môi cười không tiếng động, vươn tay tắt đi đèn đầu giường, không hề trêu đùa cô.

Sáng sớm hôm sau, toàn bộ thành viên của Mộ gia ngồi ở bàn ăn sáng, Lãnh Đông Húc nhìn hai vợ chồng này, tò mò hỏi một vấn đề, "Nghe nói hai người không có công khai mối quan hệ hôn nhân, vì sao vậy?"

"Đương nhiên là vì hai người bọn họ không có tình cảm, là dựa theo ý ông ngoại của con mà kết hôn!" Mộ Thanh Nhàn ở bên cạnh hắn cười lạnh trả lời, vẫn tao nhã ăn bữa sáng như cũ, uống sữa, "Mộ bí thư muốn ôm cháu nội lúc còn sống."

"Chị Hai, cái này có gì không ổn sao?" Mộ Thanh Vận gắp hai miếng chân giò hun khói cùng rau xà lách ăn từ từ, đôi mắt to quyến rũ liếc nhìn Cổ Dư bên này, thật sự không quen nhìn thấy chị gái gây sóng gió ở trong nhà, cười nói châm chọc: "Lời này nói ra giống như là Mộ bí thư của chúng ta không nên ôm cháu, Dạ Triệt của chúng ta không nên kết hôn! Sao, Dạ Triệt chống lại Đông Húc nhà chị sao? Vậy chị để Đông Húc kết hôn đi, đừng có hở chút tại đây châm ngòi mối quan hệ của vợ chồng người khác, trong lòng lúc nào cũng tìm kiếm chuyện bất bình!"

"Thanh Vận, em không biết chính mình là một đứa con gái quá lứa lỡ thì không gả đi được sao!?" Mộ Thanh Nhàn dựng thẳng lông mày, bắt đầu mỉa mai em gái, cười ha ha, "Tuổi nhiều như vậy rồi còn không lo tìm người kết hôn! Có người bác như em che chở ở nơi này, Đông Húc nhà chị sao dám kết hôn trước! Mỹ phẩm dưỡng da giúp em chống đỡ được bao lâu, phụ nữ có tuổi a, trên mặt sẽ xuất hiện nếp nhăn, phải có tình yêu mới dễ chịu......"

Bà lấy tay phủ phủ lên mặt mình, quay đầu cười thẹn thùng với người chồng thứ hai của mình, giống một cô gái nhỏ chưa cưới chồng, "Anh yêu nhà chị vừa săn sóc lại ôn nhu, đặt chị trong lòng bàn tay mà cưng chiều, bởi vậy mặt của chị vĩnh viễn nhìn như gái hai mươi......"

Mộ Thanh Vận nghe vậy cảm thấy ghê tởm, thả lại cái nĩa trong tay xuống bàn, đẩy ghế dựa ra đứng lên, "Chỉ có bà quả phụ như Mộ Thanh Nhàn chị mới có thể xem mình vĩnh viễn ở tuổi hai mươi! Đông Húc nhà chị cũng không dám thừa nhận chị sinh nó ra lúc mười lăm tuổi! Ghê tởm chết được, không thể có cách nào mà ăn sáng chung với người như chị được, nếu không sẽ bị ói ra toàn bộ!"

Cô lấy hai cái khăn giấy làu lung tung bàn tay, cầm túi đi ra cửa.

Vì thế bàn ăn ở bên này, mọi người đều không hề để ý đến Mộ Thanh Nhàn đang phẫn nộ, im lặng dùng cơm, ai cũng không nói lời nào.

Mộ Thanh Nhàn thì đem lực chú ý của mình chuyển dời lên người Cổ Dư, chậc chậc hai tiếng rồi nở nụ cười: "Em dâu, bữa sáng này còn hợp khẩu vị không? Chậc chậc, người gầy như vậy, có phải không quen thức ăn do đầu bếp của Mộ gia nấu?"

Cổ Dư thấy chị Hai quan tâm mình, có chút giật mình, vội vàng nuốt đồ ăn vào miệng, nhìn thoáng qua qua Mộ Dạ Triệt ở bên cạnh mà nói: "Tay nghề của đầu bếp rất tốt, trời sinh em gầy như vậy, không có nhiều thịt."

"Ôi, vậy nhất định là do chuyện phòng the buổi tối rồi, mới khiến em không có thịt." Mộ Thanh Nhàn lại che miệng cười nói, căn bản không nhìn sắc mặt âm trầm của Mộ Dạ Triệt, tiếp túc gây sóng gió giữa hai vợ chồng, "Nhưng theo chị được biết, giữa em dâu cùng Dạ Triệt thực chất không có mối quan hệ vợ chồng thật sự nha! Dạ Triệt nó không chạm vào em, làm sao em sẽ có chuyện phòng the, sẽ mang thai được? Đây không phải là nói nhảm thôi sao? Ha ha."

"......" Trước mặt Cổ Dư có một đàn quạ đen bay qua, thiếu chút nữa phun đồ ăn từ trong miệng ra. Bà già kết hôn hai lần này nói chuyện đều trực tiếp như vậy sao? Chuyện phòng the của vợ chồng có thể trực tiếp thảo luận trên bàn cơm sao?

"Thanh Nhàn, đừng nói nữa, em dâu sẽ ngại." Anh rể ở bên cạnh khuyên giải an ủi vợ.

Lãnh Đông Húc ở bên cạnh cũng cảm giác thật không có mặt mũi, áy náy liếc mắt nhìn Dạ Triệt một cái, lại lạnh lùng liếc mắt nhìn mẹ một cái, đẩy ghế dựa ra rời đi.

Nhưng Mộ Thanh Nhàn không cần những cái này, tiếp tục che miệng cười, từ mấy chục năm trước đã hùng hổ với em trai không chung dòng máu này, ánh mắt nhìn Cổ Dư, "Em dâu nha, hôm nay có thời gian theo chị Hai ra ngoài uống trà chứ? Chị Hai giới thiệu cho em biết vài người, như vậy có nhiều bạn hơn, mới không ở nhà chịu cảnh Dạ Triệt giận dữ!"

"Ngại quá, hôm nay em đi làm." Cổ Dư mỉm cười, từ chối. Hôm nay là ngày đầu tiên cô chuyển đi nơi khác, cô đương nhiên cần đi làm!

"Không sao, buổi tối chúng ta đi uống trà." Mộ Thanh Nhàn khoát tay, cười đến híp cả mắt, "Chị Hai không muốn thấy em chịu ủy khuất ở Mộ gia, cho nên mới giới thiệu cho em vài người bạn mà thôi! Thật ra chị Hai sớm đã nhìn ra, Cổ Dư em được gả vào đây là vì Mộ bí thư, căn bản không có tình cảm với Dạ Triệt, chờ ở chỗ này chẳng khác gì sống thủ tiết, bởi vậy chị Hai giới thiệu cho em những người đàn ông vĩ đại khác, Dạ Triệt sẽ không có ý kiến đâu. Đúng không, Dạ Triệt?"

Bà quay đầu nhìn Mộ Dạ Triệt ở phía đối diện, mày liễu nhướng lên, chờ em trai mở miệng nói chuyện.

Mộ Dạ Triệt sớm đã tức giận vì bà gây sóng gió, nhưng hắn cũng không có giận tím mặt, mà là thản nhiên nhìn bà một cái, "Mộ Thanh Nhàn chị có thể nói rõ ràng một chút! Ở đây không ai để ý đến chị cả!"

Hắn bảo Cổ Dư ở bên cạnh đứng dậy, theo hắn đến tòa thị chính, sau đó đứng dậy mặc áo vét, chân dài sải bước ra khỏi phòng khách của Mộ gia.

Cổ Dư theo hắn ngồi lên xe, nhưng cô ngồi bên người hắn thật không được tự nhiên, nhìn cảnh sắc lướt nhanh bên ngoài cửa xe mà nói: "Tối hôm qua em nhìn thấy anh cùng Lâm Tiêm Tiêm ở cùng một chỗ."

"Ừ." Mồ Dạ Triệt đúng là bình tĩnh lên tiếng, cũng không cảm thấy đây là chuyện kì quái, nâng cặp mắt trong trẻo lại sâu không thấy đáy mà nhìn cô, "Em muốn nói cái gì?"

"Vậy ngày hôm qua ở trên xe, tối hôm qua ở phòng tắm anh đối xử với em như vậy là cái gì?" Đột nhiên gương mặt của Cổ Dư đỏ bừng, tay gắt gao nắm lấy tay vịn an toàn, tức giận nhìn gợn sóng bình tĩnh của hắn, "Em bị anh xem hết, sau này còn lập gia đình như thế nào nữa?" Đương nhiên, thật ra cô càng muốn mắng hắn một câu khốn nạn! Một kẻ áo mũ chỉnh tề nhưng mặt người dạ thú!

"Em còn tính lập gia đình?" Mộ Dạ Triệt nghe vậy ngược lại cười nhẹ nhàng, bờ môi cười nhẹ như trăng như hoa, ánh mắt sáng lên, "Hiện tại em là vợ của anh, trên pháp luật không thể trùng hôn."

"Em là vợ của anh sao?" Cổ Dư hỏi lại hắn, đôi mắt đã muốn nheo lại, "Nếu anh cho rằng em là vợ của anh, vậy mời anh đừng một chân đạp hai thuyền. Nhưng nếu anh cho rằng em không phải vợ của anh, vậy xin đừng động tay động chân với em!" Một người đàn ông luôn miệng nói không thương cô, thế nhưng lại có hứng thú với thân thể của cô! Đây là ăn khớp cái quỷ gì!

Mộ Dạ Triệt nghe vậy liền kinh ngạc nhìn chằm chằm cô, cong môi cười: "Vậy em nguyện ý làm vợ anh sao?"

Lần này Cổ Dư ngậm chặt miệng không có trả lời hắn, mà là lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt lộ vẻ hèn mọn. Vì vậy đáp án sớm đã rõ ràng, mà bây giờ người đàn ông này biết rõ còn cố hỏi! Thật lâu trước kia cô nguyện ý gả cho hắn, nhưng hắn không muốn, ngược lại lựa chọn Lâm Tiêm Tiêm! Bởi vậy đời này mơ tưởng chuyện cô lại cam tâm tình nguyện gả cho hắn!

Hai người trầm mặc hẳn lên, không khí bên trong xe phút chốc trở nên quỷ dị, Mộ Dạ Triệt nhìn chằm chằm Cổ Dư mà cười ôn hòa, sau đó xoay gương mặt tuấn tú lại, tiếp tục công việc của mình.

Cổ Dư thì xoay đầu nhìn ra ngoài xe, tâm tình lập tức trở nên không xong.

Một thời gian sau, xe dừng lại trước tòa thị chính, Mộ Dạ Triệt xuống xe trước, mang theo thư ký rời đi, Cổ Dư thì ôm thùng giấy đồ đạc của mình đến văn phòng thị trưởng báo danh, dạo qua một vòng ở văn phòng thị trưởng, cuối cùng trở lại với công việc quen thuộc ở phòng tài liệu của thị trưởng.

Mà phía sau, văn phòng thị trưởng có một nhân viên mới đến đây báo danh, cô ấy chính là Lâm Tiêm Tiêm hôm qua rời đi ảm đạm! Chỉ thấy thân hình mảnh mai của cô mặc một bộ váy công sở bó sát, ôm trọn ngực cùng eo làm tôn lên dáng người, cặp đùi thon dài đẹp không tì vết hiện lên dưới chiếc váy ngắn, làm mê loạn ánh mắt của toàn bộ đồng nghiệp nam trong văn phòng!

Vì cô gái này ăn mặc thật sự rất gợi cảm, váy áo cắt ngắn mặc lên thân hình mảnh khảnh của cô, đúng là vừa người ngoài ý muốn, quả thật như là tự cô yêu cầu may theo số đo của mình, vừa đúng bó sát tôn lên dáng người xinh đẹp! Mà càng khiến cho các đồng nghiệp nam phun máu mũi là, chiếc váy của cô gái này là size nhỏ nhất so với các đồng nghiệp khác, cũng là ngắn nhất, thế cho nên chiếc váy này chỉ vừa vặn che phủ cặp mông của cô, để lộ cặp đùi đẹp, nội y bên dưới như ẩn như hiện. Lâm Tiêm Tiêm

Giờ phút này Lâm Tiêm Tiêm đến nơi nào, giống như ong mật nghe thấy mùi hoa, đàn ông liền tham lam nhìn cô chăm chú, thiếu chút nữa chảy nước miếng. Phụ nữ thì ghen tỵ nhìn chằm chằm cô, phát ra âm thanh cười lạnh, trong ánh mắt châm chọc còn chứa nồng đậm sự khinh thường cùng địch ý, tụ tập cùng một chỗ chỉ trỏ cô. Bởi vì toàn bộ nhân viên văn phòng đều nghe được tin đồn kia -- Lâm Tiêm Tiêm là bạn gái của Phó thiếu gia Phó Minh Khải, nhưng bởi vì ham danh lợi phú quý, đá bạn trai, lấy thân thể làm giao dịch để vào làm việc ở tòa thị chính, hơn nữa còn là văn phòng thị trưởng.

Cô gái hồng lâu này chính là được một vị thị trưởng ở tòa thị chính bao nuôi, đã dọn vào ở biệt thự xa hoa, lấy bằng cấp chuyên chức của mình mà xen vào những người có bằng cấp cao như bọn họ! Tuy rằng chưa xác định được vị thị trưởng nào bao nuôi cô, nhưng nếu cô gái này dám đến đây đi làm, vậy chứng minh lãnh đạo này làm chỗ dựa sau lưng cô ta, bọn họ ngoài việc nói một hai câu, căn bản không dám đắc tội nữ yêu tinh này!

Lâm Tiêm Tiêm thì đứng thẳng lưng, mặt không thay đổi đi về phía trước. Dọc đường đi, cô đã nhận rất nhiều ánh mắt dâʍ ɭσạи cùng trào phùng, cho nên cô bắt đầu dần dần hiểu được mục đích mà Mộ Dạ Triệt muốn cô mặc bộ váy này -- hoàn toàn là nhục nhã cô, để cô nhận những ánh mắt trào phúng, cùng sự chỉ trỏ trước toàn bộ mọi người!

Cổ cảm thấy chua xót khi nhận ra điều này, chỉ có thể lựa chọn mặt không thay đổi đối mặt với tất cả, làm bộ như cái gì cũng không có nhìn thấy.

Bởi vì một lần này, là cô tự nguyện đến đây đi làm, cô phải thừa nhận hắn đối xử với cô tốt, hay là hủy hoại, gắng kiên trì một đoạn thời gian, cũng tin tưởng chính mình nhất định sẽ vượt qua, sau đó giải hòa cùng hắn, xuất ngoại du học......

Dưới sự dẫn dắt của thư ký, Lâm Tiêm Tiêm chịu đủ ánh mắt khác thường của mọi người rốt cuộc cũng đến văn phòng văn thư, Văn Khoa Dài liếc mắt đánh giá cô một cái, lập tức dùng thanh âm quỷ dị mệnh lệnh cho cô, âm lượng bật thật cao: "Mặt xinh như thế, vậy đến phòng tài liệu của thị trưởng làm nhân viên tài liệu đi. Ở đó giúp thị trưởng sửa sang văn kiện thật sự nhẹ nhàng, đúng là thích hợp với cô gái xinh đẹp như cô." Mặc váy ngắn như vậy để câu dẫn đàn ông a! Chuyển cô đến phòng tài liệu sửa sang lại văn kiện, xem ai còn tới nhìn gương mặt yêu tinh của cô! Thối nát!

Ở văn phòng tòa thị chính, chỉ cần là phụ nữ, không ai mà không mê luyến vẻ ngoài xuất chúng của Mộ thị trưởng. Nhưng đúng là bởi vì điều này, toàn bộ những cô nhân viên xinh đẹp có tư tưởng không an phận với Mộ thị trưởng đều bị chuyển ra khỏi văn phòng thị trưởng, còn lại đều là đồng nghiệp nam, cùng với những người nữ lãnh đạo tuổi trung niên.

Mà tiểu tình nhân được lãnh đạo bao nuôi này, đứng gần lại nhìn chăm chú, Văn Khoa Dài phát hiện cho dù mình có dùng tiêu chuẩn khắc nghiệt nào, cũng không tìm ra khuyết điểm nào với vẻ bề ngoài của Lâm Tiêm Tiêm.

Bình tĩnh mà xem xét, cô ta thật đúng là một cô gái tinh xảo vô cùng, khiến người ta muốn thương tiếc! Khó trách đàn ông nhìn cô ta không dời mắt, trở thành cô gái xinh đẹp nhất trong tòa thị chính, cũng là tiểu tình nhân của vị lãnh đạo nào đó! Ông trời thật đúng là mẹ nó không công bằng!

Lâm Tiêm Tiêm thấy nữ trưởng phòng nhìn chằm chằm mình không chớp mắt, nhíu nhíu mày, nói với một giọng điệu bình tình: "Xin hỏi phòng tài liệu của thị trưởng ở đâu?"

"A, vừa vặn hôm nay có một nữ đồng nghiệp cũng chuyển qua phòng tài liệu của thị trưởng, cô cùng cô ấy đi qua đi." Văn Khoa Dài phản ứng lại, thu hồi ánh mắt ghen tị cùng hâm mộ của mình, kêu giữ lại một bóng dáng cao gầy mảnh khảnh phía trước, "Thư ký Cổ, đồ đạc của cô đã dọn xong chưa? Bên này có Lâm tiểu thư cũng muốn đến phòng tài liệu của thị trưởng, cô đưa cô ấy cùng qua đó luôn."

Ở phía trước, Cổ Dư mới dạo một vòng từ phòng tài liệu của thị trưởng về, trở về tiếp tục thu dọn đồ đạc của mình, nghe tiếng vội vàng quay đầu, lấy tay ôm giữ hộp giấy nặng không cho rớt đồ xuống, trán đầy mồ hôi, "Là đồng nghiệp mới nào đó? Theo tôi qua đó đi, tôi cũng vừa bị chuyển qua đó." Một đám đồng nghiệp không tim không phổi, tối hôm qua mời bọn họ ăn cơm, cũng không chịu giúp một tay!

"Cổ tiểu thư, tôi giúp cô." Lâm Tiêm Tiêm thấy Cổ Dư bước đi như vậy liền cảm thấy kinh ngạc, sau đó đi nhanh vài bước, vội vàng giúp Cổ Dư ôm thùng giấy sắp rớt xuống, "Có phải rất nặng hay không?" Thì ra cô cùng Cổ Dư ở chung một văn phòng, thật đúng là khéo!

"Úi, không cần." Cổ Dư đang nhìn phía sau Lâm Tiêm Tiêm, cũng là nghiêng thùng giấy đi, không cho cô gái này chạm vào, đôi mắt mèo cũng hiện lên tia kinh ngạc tương tự cùng khiếp sợ, "Tôi có thể dọn được, Lâm tiểu thư cô đi trước đi. Đi thẳng phía trước, quẹo trái năm trăm mét chính là phòng tài liệu của thị trưởng." Thế nhưng Lâm Tiêm Tiêm lại vào làm việc ở tòa thị chính, là Dạ Triệt sắp xếp sao?! Người đàn ông này thật đúng là...... Cũng không lo lắng đến cảm nhận của cô!

"A, vậy tôi đi trước." Thấy Cổ Dư từ chối mình, Lâm Tiêm Tiêm cũng không kiên trì hỗ trợ nữa, cười một cái rồi đi trước, đuổi thời gian tìm đến phòng tài liệu của thị trưởng. Bởi vì Mộ Dạ Triệt đã để thư ký sắp xếp lịch trình cho cô, đầu tiên là đến báo danh ở tòa thị chính, để nữ trưởng phòng sắp xếp vị trí cho cô, sau đó lập tức đến văn phòng thị trưởng để gặp hắn.

Cho nên hiện tại cô phải lập tức đến văn phòng thị trưởng, tránh cho hắn lại giận dữ. Điều này làm cho hắn thật ngoài ý muốn, cũng thật kinh diễm!

--- truyenwiki1 02/12/2020.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-445)