Ngoại truyện 016: Hắn không nhận ra cô!
← Ch.287 | Ch.289 → |
<images> Edit: Ramsessivy
Chạng vạng yên tĩnh đến nặng nề, trong phòng khách xa hoa khí phái, toàn bộ giúp việc đều xếp thành một hàng dài, đang nhận sự chất vấn cùng kiểm tra của quản gia.
Cổ Dư thấy Đỗ quản gia quả nhiên huy động toàn bộ mọi người để bắt trộm, liền cúi đầu không hé răng, chờ Đỗ quản gia lại đây.
Mấy ngày nay cô hái hoa hồng bán được năm trăm tệ, hơn nữa trước đây được ba trăm tệ, tổng cộng cô nợ Mộ Dạ Triệt tám trăm tệ, cho nên tính sau đó chủ động ngả bài với Mộ Dạ Triệt, bồi thường tám trăm tệ này. Bởi vì bị bắt đến cục cảnh sát là thật sự mất mặt, cô tình nguyện lén hòa giải cùng Mộ Dạ Triệt, cũng không thể để ông già Đỗ này xem cô là kẻ ngốc mà đùa giỡn.
"Đỗ quản gia." Lầu hai của biệt thự im ắng, chỗ lan can, truyền đến âm thanh mềm mại của Lâm Tiêm Tiêm, "Nhưng bông hoa hồng này đều đã qua mùa hoa nở, chắc chắn phải héo tàn, thật ra ông không cần thiết phải huy động mọi người như vậy để làm gì, chỉ cần điều tra camera theo dõi ở vườn hoa, cảnh cáo một chút là được rồi. Vừa rồi tôi đi ra vườn hoa ở phía sau, chính là cảm giác kinh ngạc, vì sao một vườn hoa rộng lớn như vậy không còn một bông hoa nào? Rất khó hiểu! Bởi vậy, người này hẳn là nên nhận trách nhiệm tương ứng, không thể phá hỏng tài sản chung của biệt thự như vậy, cắt sạch toàn bộ hoa cỏ ở biệt thự! Hái một chút hoa hồng thì còn có thể xem xét, nhưng hái hết toàn bộ thì cảm giác thật là có lòng tham, ha ha."
Cô cười ôn nhu, trong lời nói cũng không có ý trách cứ, chính là xem mình như một người ngoài, nói ra cái nhìn của mình, sau đó xoay người đi trở về phòng, không có quay ra. Truyện được update tại truyenwiki1, editor Ramsessivy.
Đỗ quản gia thấy nữ chủ nhân không tán thành việc huy động mọi người, liền vừa vặn dừng lại ngay thời điểm đến lượt Cổ Dư, nâng tay ra lệnh với mọi người: "Những người vừa rồi đã được kiểm tra thì quay lại công việc, còn lại đứng yên tại chỗ, chuyện này cứ như vậy sẽ không giải quyết được gì!"
Vì thế toàn bộ người làm đều đi ra ngoài cửa, một bộ phận người làm khác thì khe khẽ nói nhỏ tại chỗ, rốt cuộc không rõ người nào là kẻ trộm hái sạch hoa hồng trắng trong biệt thự!
Ngày thường, bọn họ sẽ bỏ đi hai đóa hoa cắm trong lọ, Đỗ quản gia cũng mắt nhắm mắt mở đối với chuyện này, nhưng tuyệt đối không ai dám hái sạch toàn bộ hoa hồng trắng, lá gan của người này quá lớn!
Hơn nữa người này còn làm cho bọn họ bị liên lụy chịu phạt trong này, phạt đứng ở đây một hai tiếng là chuyện nhỏ, nhưng mấu chốt là, Đỗ quản gia báo cảnh sát, hiện tại bọn họ trở thành kẻ tình nghi trộm hoa dưới ánh mắt sắc bén của hai vị cảnh sát, rất dọa người!
Thị Na bị cha ruột của mình là Đỗ quản gia tự thân thẩm vấn cũng hiểu được dọa người, lấy tay lặng lẽ huých Cổ Dư ở bên cạnh mà nói: "Cổ Nguyệt, cô nói xem kẻ hái trộm hoa này có thể tự mình đứng ra thừa nhận sai lầm hay không? Cô ta cũng thật là, hái sạch hoa làm gì để Đỗ quản gia phát hiện, sau đó liên lụy đến mọi người? Cô ta kiếm thiếu một chút thì có sao đâu, rất có lòng tham......"
Khóe môi khêu gợi hình thoi của Cổ Dư hơi hơi run rẩy, xiết chặt nắm tay không nói gì, dùng ánh mắt quét nhìn hai vị cảnh sát ở bên cạnh Đỗ quản gia, tính đến chết cũng không thừa nhận.
Hái có mấy bông hoa mà thôi, chẳng lẽ ông già họ Đỗ này thật sự muốn bắt cô đến cục cảnh sát để mất mặt?! Ông già thông thái rởm này, chuyện mà lớn hơn cũng có thể bị ông ta lấy kính lúp phóng đại thành chuyện quốc gia đại sự!
"Thị Na, con đứng ra." Đỗ quản gia khoanh tay ở trong phòng khách, ra lệnh con gái đứng ra, dùng ánh mắt lợi hại mà quét nhìn đám người, "Con cảm thấy ai hiềm nghi nhất?" Truyện được update tại truyenwiki1, editor Ramsessivy.
Thị Na bị điểm danh liền chấn động, vội vàng lắc đầu, xua tay lui về phía sau, "Ba, con không biết, ba đừng hỏi con." đúng là nói, "Là...... là A Sinh, con cho rằng A Sinh là người có mối hiềm nghi lớn nhất, bởi vì tối qua con nhìn thấy anh ấy thật khuya mới trở về......"
Diệp Tuấn Sinh trẻ tuổi tuấn tú bị điểm danh liền buồn bã, không thể tin nổi mà nhìn Thị Na, đứng ra nói: "Anh lái xe cho thiếu gia, tự nhiên khuya mới trở về, trong khoảng thời gian này mỗi ngày thiếu gia đều trở về nội thành trong đêm khuya, anh phải đưa đón thiếu gia......"
"Ricky, thật xin lỗi, em phải nói ra một người bị tình nghi......" Thị Na áy náy cúi đầu, âm thanh càng nói càng nhỏ. Ngày thường cô cùng Tuấn Sinh có quan hệ rất tốt, tuy hai mà một, bởi vậy có người bạn tốt này thì không thể không lợi dụng. Diệp Tuấn Sinh
Ricky Diệp Tuấn Sinh tỏ vẻ thông cảm, nhưng cũng có nổi khổ không nói nổi như Thị Na, dưới sức ép của Đỗ quản gia không thể không nói ra một cái tên mà anh cho rằng là nghi ngờ nhất...... Sau đó không ngừng lấy loại suy đoán này, đem hiềm nghi trộm cướp trên người Cổ Dư càng đẩy càng xa. Truyện được update tại truyenwiki1, editor Ramsessivy.
Cổ Dư thấy Thị Na giúp mình như vậy, có chút khó hiểu hành động của cô, nhưng cũng thật cảm kích, hơi hơi quay đầu nhìn Thị Na ở bên cạnh: "Đỗ quản gia đang diễn xiếc gì à? Thị Na, cha của cô đúng là rất lợi hại!" Bỏ thời gian lớn cùng tinh lực để chơi chiến thuật tâm lý, liền từ mấy chục người này bắt được cô là kẻ trộm hoa!
Thị Na đổ mồ hôi toàn thân, khẩn trương lấy tay chùi mồ hôi trên trán mà nói: "Cổ Nguyệt, còn chưa kết thúc điều tra, cô đừng có sơ ý! Có lẽ tên người đầu tiên không phải là cô, nhưng tên người cuối cùng rất có khả năng là cô đó!"
"Theo định lý Murphy, càng sợ hãi gặp chuyện không may, liền càng xảy ra chuyện." Cổ Dư cười cười, chính mình cũng cho rằng sẽ có khả năng phát sinh chuyện này, cô sẽ trở thành người cuối cùng bị tình nghi, sau đó nói không nên lời tên của người tình nghi khác hứng tội thay cho cô, không thể không bị cảnh sát đưa đi, quá mất mặt, nhưng hiện tại ông già Đỗ đang chơi chiến thuật tâm lý có vẻ thâm trầm, làm cho cô nhìn thật rõ ràng, "Không biết khi nào thì Mộ Dạ Triệt lại đây, chắc là anh a cũng thấy ông già Đỗ này lợi hại."
Ông già Đỗ này không chỉ quản lý biệt thự gọn gàng ngăn nắp, cũng làm gương tốt cho mọi người, quả nhiên là tận trung với chủ nhân!
Thị Na thấy cô hô to rõ tên của chủ nhân, nghĩ rằng cô là kẻ trộm bị bắt, tính phá này nọ, vội vàng khuyên giải an ủi: "Cổ Nguyệt, cô không cần kêu thẳng tên của thiếu gia, như vậy sẽ khiến tội của cô năng hơn, hiện tại cô trộm mấy bông hoa hồng coi như không được gì, cùng lắm là bị ba tôi trừng phạt đưa đến cục cảnh sát, nhưng nếu đắc tội với thiếu gia, cô sẽ không sống nổi ở thành phố này, bao gồm người nhà của cô......"
Cổ Dư lẳng lặng cười, gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía cửa của phòng khách, "Thiếu gia nhà cô đang đến đây, chúng ta chờ đợi phán quyết của anh ta! Thoáng nhìn anh ta có vẻ mệt chết đi được." Chỉ thấy trong bóng đêm mờ mịt, Mộ Dạ Triệt chấm dứt một ngày làm việc bận rộn, đang mặc một thân tây âu màu đen phong trần mệt mỏi mà chạy tới, đôi chân dài rảo bước tiến đến phòng khách, đi vào trước mặt mọi người. Thật rõ ràng, hắn cảm thấy thật đau đầu đối với những chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi xảy ra trong biệt thự gần đây, khuôn mặt tuấn tú hơi lộ vẻ không kiên nhẫn, ngũ quan mệt mỏi, nhưng hắn không thể không đến để đối phó với Đỗ quản gia không ngừng gọi điện cho hắn, đến xem Lâm Tiêm Tiêm.
"Điều tra ra chưa?" Hắn nói đạm mạc, đôi mắt sâu thẳm thản nhiên liếc nhìn mọi người một cái, ánh mắt sắc bén rớt xuống mặt Đỗ quản gia, "Tiêm Tiêm đã nói không truy cứu, vì sau còn muốn huy động lực lượng để điều tra như vậy?" Hoa hồng trong vườn bị hái sạch cũng không phải chuyện gì lớn, đừng có chẳng phân biệt được nặng nhẹ mà gọi điện thoại cho hắn!
"Thiếu gia, nếu hôm nay không điều tra ra kẻ trộm này, ngày khác hắn ta sẽ ăn trộm tài sản khác ở biệt thự, thương tổn Lâm tiểu thư. Tôi thân là quản gia của biệt thư, có trách nhiệm bảo vệ tài sản của biệt thự, cùng với sự an toàn của chủ nhân, xin thiếu gia đừng giận." Đỗ quản gia hơi hơi cúi đầu với hắn, tiếng nói hùng hậu hơn nữa rất cung kính, "Từ thời khắc theo thiếu gia vào biệt thự, sứ mệnh mà thiếu gia giao cho tôi chính là bảo vệ từng ngọn cây, cọng cỏ của biệt thự, tuyệt đối không thể xuất hiện một sai lầm nào, bởi vậy trước mắt xin thiếu gia từ từ, sau đó hãy ra quyết định cuối cùng, có đưa kẻ trộm này đến đồn cảnh sát không, hay là không giữ hắn ta lại?"
"Vậy ông tiếp tục đi." Mộ Dạ Triệt phất tay, trên khuôn mặt che kín sự mệt mỏi, rõ ràng mất kiên nhẫn với chuyện này, chính là dùng ánh mắt đạm mạc lạnh lùng liếc nhìn mấy chục người làm ở trước mặt, xoay người bước lên lầu hai, chậm rãi đi trên hành lang.
Người hầu đi theo thì giúp hắn lấy áo khoác, nhanh chóng thông báo Lâm Tiêm Tiêm ra khỏi phòng gặp thiếu gia.
Cổ Dư thấy Mộ Dạ Triệt không có nhìn thấy mình, vội vàng lấy tay sờ sờ lên mặt, nghĩ lại xem chính mình có phải bị gai hoa hồng làm xước đến hủy dung nhan, trở nên hoàn toàn thay đổi khiến hắn không nhận ra? Cô cao hơn mọi người một cái đầu như vậy, vì sao không thấy cô? Mộ Dạ Triệt, anh thật sự quá đáng, không xem người ta ra gì! quyết định xử lý nữ trộm này, sau đó ông ta sẽ gϊếŧ gà dọa khỉ, để cho cô bị tiếng xấu lan xa."Tuy rằng thiếu gia không quan tâm đến chuyện này, nhưng Thị Na dẫn trộm vào nhà là trách nhiệm của tôi, tôi tuyệt đối không cho phép những người hầu khác noi theo cô! Mà biện pháp duy nhất để bọn họ chùn bước, chính là phải để kẻ trộm như cô phải trả giá đắt, không dám phạm pháp nữa!"
"Ông muốn như thế nào?" Tuy rằng Cổ Dư không có thừa nhận mình đi hái hoa, cũng không có chứng cớ chứng minh cô đi hái, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm cô của ông già Đỗ khiến cô hoảng hốt, "Ngoài Ngọc Trúc nghi ngờ, ông không có chứng cớ gì chứng minh đó là tôi, ông đang ép cung......" Cô lặng lẽ lui về phía sau, xoay người, tính chạy nhanh rút khỏi nơi này! Bởi vì vừa rồi Mộ Dạ Triệt cứu thế của cô lại không có nhìn thấy cô, gần như vậy cũng không nhận ra, khiến cho cô có cũng được mà không có cũng không sao cả, vậy lần này nhất định cô phải chết! Không chạy thì còn muốn thế nào nữa!
"Không, camera theo dõi ở vườn hoa có thể chứng minh tất cả!" Đỗ quản gia lạnh giọng cắt ngang cô, bảo hai nam giúp việc giữ hai bên cô lại, đầu tiên là hung hăng trừng mắt liếc cô một cái, đôi mắt già che kín sự chán ghét cùng tàn nhẫn đối với một kẻ trộm, sau đó cung kính mời thiếu gia xuống lầu, "Thiếu gia, mời ngài xuống, đã tìm ra kẻ ăn trộm, nên chuyển cho cảnh sát xử lý, hay là xử lý ở biệt thự?" Truyện được update tại truyenwiki1, editor Ramsessivy.
"Tốt." Mộ Dạ Triệt đã thay đổi bộ quần áo ở nhà, toàn thân nhẹ nhàng khoan khái, đang cùng Lâm Tiêm Tiêm xuống lầu. Thấy quản gia cuối cùng cũng đã xong chuyện này, hắn thản nhiên lên tiếng, rõ ràng không có kiên nhẫn cùng hứng thú với chuyện này, "Chuyển cho cảnh sát xử lý đi, tôi không muốn bị chuyện nhỏ này quấy rầy, Đỗ quản gia có thể tự mình giải quyết thì giải quyết đi."
Đỗ quản gia như nhổ được cái đinh, biết thiếu gia bị phiền toái, không muốn bị những chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi này quấy rầy thường xuyên, liền cung kính nói: "Vâng, để tôi nói hai vị cảnh sát đưa kẻ trộm này đến cục cảnh sát, xin thiếu gia cùng Lâm tiểu thư yên tâm dùng cơm, sau này tuyệt đối không có chuyện biệt thự lại xuất hiện kẻ trộm."
"Vậy tốt nhất." Thân hình thon dài vĩ ngạn của Mộ Dạ Triệt chậm rãi bước xuống cầu thang, lạnh lùng nhìn hướng qua bên này, lạnh lùng nhìn dáng vẻ Cổ Dư mặc đồ người hầu màu hồng nhạt cùng đội mũ đang cúi thấp đầu, nhìn nhìn lại bộ đồng phục màu hồng phấn của nữ giúp việc, khẽ nhíu mày, "Thì ra là nữ giúp việc này, để Đỗ quản gia ông lãng phí tâm cơ. Sau này thay đổi đồng phục cho bọn họ đi, mặc bình thường thôi, như vậy càng dễ nhận ra."
"Đúng vậy, thiếu gia."
Cổ Dư cúi thấp đầu thấy Mộ Dạ Triệt vẫn không nhận ra cô như trước, xem cô trở thành một nữ giúp việc bình thường, liền cúi thấp đầu tiếp, không chịu để hắn nhìn mặt của cô. Mộ Dạ Triệt chết tiệt, anh có mắt như mù vậy sao? Thế nhưng vẫn không nhận ra cô?! Hình thể của cô, thân thể của cô, khí chất của cô, ngũ quan của cô, không phải một thân đồng phục màu hồng của nữ giúp việc là có thể che lại toàn bộ! Nếu trong lòng anh nhớ cô, cho dù hiện tại cô có bị hủy hoại dung nhan hoàn toàn thay đổi, chỉ cần một động tác, anh cũng có thể nhận ra cô!
Nhưng mà hiện tại, hai người bọn họ hoàn toàn không có ăn ý, cô không muốn ngẩng đầu, hắn liền nhận không ra cô. Hắn không nhận ra cô, cô liền không muốn mất mặt đi ngẩng đầu để hắn nhận ra! Được rồi, hiện tại cô hoàn toàn bị đả kích, cảm giác loại tư vị khi bị hắn không nhận ra, so với bị bắt đến cục cảnh sát, càng khiến lòng người khó chịu!
Đây là người đàn ông mà cô sắp gả qua sao? Không phải Mộ Dạ Triệt bị mù, không phải sinh hoạt cá nhân của hắn không thể kiềm chế mà nổi hoa tâm, mà là trong lòng hắn hoàn toàn không có cô! Lúc này, cô làm cho hắn rõ ràng nhận ra, hắn tự nguyện cưới cô, hoàn toàn là qua loa tắc trách cưới một người vợ vì cha mẹ! Để cha mẹ đừng bức bách hắn kết hôn! Bởi vậy hắn nghĩ sau khi cưới cô về, thế giới của hắn có thể thái bình sao? Sau đó yên lặng cùng Lâm Tiêm Tiêm bồi dưỡng tình cảm ở trong này?
Tuy rằng lúc trước cô tính làm hợp đồng kết hôn cùng hắn, bồi dưỡng tình cảm sau khi cưới, nhưng hiện tại loại lợi dùng trần trụi này, làm sao cô có thể để cho hắn tùy ý giẫm lên tình cảm của chính mình được!
Hắn hoàn toàn không có xem cô là quan trọng, một chút không hề lo lắng cảm nhận của cô sau khi cô gả đi sẽ bị Lâm Tiêm Tiêm mắc kẹt giữa bọn họ, bởi vậy để hắn cùng Lâm Tiêm Tiêm kết hôn đi thôi, cô hoàn toàn buông bỏ!
--- truyenwiki1 19/11/2020
← Ch. 287 | Ch. 289 → |