Thực sự tới gặp cô!
← Ch.071 | Ch.073 → |
Bảng hiệu bác sĩ thú ý thoạt nhìn trông có vẻ rất gần, nhưng khi tìm đến mới thấy rất xa.
Đại Lận đi qua không đường nhỏ, quẹo trái rẽ phải rốt cuộc mới đến được cái bệnh viện thú ý duy nhất trong khu vực này.
Bác sĩ đưa Tiểu Tuyết cầu đi kiểm tra, tiêm thuốc hạ sốt, còn cô thì ngồi chờ trên ghế dài, cúi đầu tự xử lý vết thương trên mắt cá chân.
Đúng lúc này di động lại vang lên, không ngừng rung lên trong túi, như đang thúc giục cô nhận máy.
"Alo?" Cô hỏi.
"Bây giờ đang ở đâu!?" Giọng nói trầm thấp của Đằng Duệ Triết vang lên, hình như còn hàm chứa cả tức giận.
"Đằng tổng, vừa nãy là tôi gọi nhầm số, cứ nghĩ đó là số máy của bác sĩ thú y." Cô nói khẽ, mày hơi cau lại, sau đó trực tiếp ngắt máy. Cô lấy đá xoa lên phẩn cổ chân bị sưng đỏ, trán hơi dựa vào trên tường, chằm chú nhìn ra bên ngoài cửa sổ thủy tinh.
Ánh đèn bên ngoài cửa mông lung, quanh đây đầy đều là những hộ gia đình, hòa hợp êm ấm.
Ở nơi này không có xe của quan lớn vượt đèn đỏ, cũng không có đại tiểu thư hung hăng đánh người, càng không có đám người Quan Nhị Đại* ngang ngược bắt nạt kẻ yếu....... Tất cả thoạt nhìn đều yên ổn, an bình như vậy, đều tốt đẹp như vậy. (*Con nhà quan, tướng đời thứ hai)
Cô khẽ cười, trên gương mặt nhỏ nhắn đôi mắt đong đầy nước, ánh mắt lóe lên tia bia thương.
Không phải cô cũng từng là đại tiểu thư con nhà quan điêu ngoa ương ngạnh hay sao? Lúc nào cũng ỷ có ba làm Thị trưởng, hô phong hoán vũ ở trong trường, không cho phép Lý Tương Tương và Hạ Lệ nói xấu mình, một khi nghe được bọn họ ở sau lưng cô nói luyên thuyên, nhất định sẽ không bỏ qua.
Ba Lý Tương Tương là Phó thị trưởng, là cấp dưới của ba cô khi còn sống, là nhân viên cấp thấp nhất, mỗi lần có văn kiện quan trọng đều phải xin ý kiến phê duyệt và chữ ký của ba cô. Khi đó bác Lý hẳn muốn cho Tô gia nhà cô chút mặt mũi, nên mới thường xuyên mở tiệc chiêu đãi, vì Thị Trưởng là khách quý, là lãnh đạo nên mới ra sức kính rượu, tâng bốc, ra sức tạo quan hệ.
Mà Lý Tương Tương kia, lúc ở trong tiệc rượu đó vừa nhìn thấy người liền khoa trường "Tô Đại Lận xinh đẹp như hoa, tài mạo xuất chúng", trước mặt khua môi múa miệng, sau lưng lại vụng trộm hại người, còn cả Hạ Lệ con gái cục trưởng nữa, đều là cá mè một lứa cả.
Nếu ở tiệc rượu có người nhà bí thư tham dự, bọn họ sẽ chuyển hướng vây quanh Tiểu Hàm, lại khen ngợi lễ phục của Tiểu Hàm đẹp như thế nào, mái tóc dài đen bóng ra sao, nào là đẹp như tiên nữ, là hoa khôi trong lớp bọn họ, là hoa hậu giảng đường.
Mà cái loại bản tính này, vốn là do các bậc cha chú của bọn họ dãy dỗ mà ra, mưa dầm thấm đất.
Ba bọn họ làm quan viên cấp dưới nên không ngừng dãy dỗ con gái mình rằng, người muốn leo lên cao, muốn nắm quyền lớn trong tay, ngàn vạn lần không được phân cao thấp tranh giành thiệt hơn, nhất định phải nhún nhường; Nếu không muốn lúc gặp chuyện không may, nhân viên cấp dưới phải chịu tiếng xấu, làm kẻ chết thay, không muốn một chức vụ hư không, hàng tháng nhận 5000 tiền lương và phúc lợi sau đó chờ bị đuổi! Thì phải biết cách mượn sức của bí thư, của thị trưởng, trưởng phòng; kính một ly rượu chính là một bậc quan chức; đạp lên đầu kẻ khác chính là cho mình thêm một cơ hội để leo lên cao! Tứ đại gia tộc ở Cẩm Thành, cho dù là nhà nào sụp đổ, thì bọn họ vẫn còn cơ hội ở Lý Gia, Hạ gia, Xá gia!
Mà thời điểm thị trưởng Tô nói thất thế liền thất thế, chỉ trong một đêm, cửa tan nhà nát, không chốn để về, mà nghênh đón cô chính là cái tát mạnh mẽ của phó thị trưởng Lý.
Nghĩ đến đây, bả vai gầy yếu của Đại Lận liền co rụt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngẩng lên.
Bác Lý đánh cô không chỉ bởi cô ấn Lý Tương Tương dưới đất, mà còn vì ông ta làm việc nhiều năm dưới trướng ba cô, hẳn là có rất nhiều oán hận với ba cô. Bây giờ lại trở thành phó thị trưởng ngồi ở trên cao, nếu muốn đánh người cũng không đáng để ông ta phải tự mình ra tay, cứ phân phó cho vệ sĩ là được. Nhưng nếu là tự tay đánh con gái của thị trưởng Tô, thì ông ta mới có thể trút giận được, vì đó chẳng khác gì là đánh lên mặt thị trưởng Tô cả!
Đại Lận không sợ bị người ta đánh, nhưng cô sợ bậc cha chú đánh cô, cô sợ nhìn thấy gương mặt ấy đã từng ôn hòa mà cười đùa với cô, một ngày nào đó đột nhiên hung hăng vung tay tát cô một cái, rồi chửi cô là dân đen! Cô quỳ trên đất, nhớ tới baba thị trưởng của mình, muốn baba bảo vệ cô, nhưng ba cô đã vĩnh viễn ngủ sâu dưới lòng đất rồi, đi đoàn tụ với mẹ cô rồi, để lại một mình cô đơn độc ở đây.
"Tô tiểu thư, mặt cô sưng lên quá, có cần tôi giúp không?" Âm thanh êm ái của bác sĩ vang lên bên tai, lo lắng nhìn cô.
Đại Lận ngẩng đầu lên, lấy mu bàn tay lau mặt, mới phát hiện trên mặt toàn là nước mắt.
"Tôi không sao. Tiểu Tuyết cầu có bị làm sao không?" Cô đứng lên.
"Vừa tiêm xong, đang ngủ, đợi một lúc là có thể hạ sốt rồi." Bác sĩ mỉm cười nói, cũng không hỏi thêm gì nhiều, xoay người trở lại phòng khám thu thập, chuẩn bị tan tầm, "Tô tiểu thư, cô đem tiểu gia hỏa này trở về nhà ngủ đi, nó ngủ một giấc sẽ không sao nữa. Về nhà cứ đem thuốc này hòa vào sữa cho nó uống, uống xong sẽ không sao nữa..."
Bác sĩ vừa ôm Tiểu Tuyết cầu đến, đỡ Đại Lận đi tới ngưỡng cửa, liền thấy có một chiếc xe sang trọng dừng ngay trước cửa bệnh viện, "két" một tiếng, cửa xe trực tiếp bị người đẩy ra.
Đằng Duệ Triết mang dáng vẻ mệt mỏi từ trên xe bước xuống, mạnh mẽ đóng sập cửa xe lại, bước chân dài đi nhanh về phía cửa bệnh viện.
Chờ đến khi ánh đèn chiếu rọi tới, chỉ thấy hiện ra một gương mặt tuấn mỹ, phi phàm mà lạnh lẽo, thân hình cao lớn tráng kiện khoác trên người chiếc áo sơ mi được chế tác tinh tế, dáng vẻ thành thục nhưng không mất đi sự phóng khoáng, dáng người hoàn mỹ như nam người mẫu, khí chất lạnh lùng chẳng khác gì bậc vương tử, vừa cao quý lại ngạo mạn, nhất là khi đôi mắt đẹp lóe lên tia lửa giận ngút trời.
Đôi ưng mâu nhìn như nham hiểm tàn ác vừa mới liếc nhìn Đại Lận một cái, ngay lập tức liền sa sầm mặt xuống, nhìn chằm chằm phiến má sưng đỏ vẫn còn hằn rõ dấu tay năm ngón trên mặt cô.
"Ai đánh?" Anh chàu mày lại, tròng mắt u ám thoáng chốc bốc lên lửa giận ngùn ngụt.
← Ch. 071 | Ch. 073 → |