Kẹo hạt dẻ
← Ch.17 | Ch.19 → |
"Chậc chậc, thật đúng là một con mèo nhỏ ԁ_â_〽️ đ_ã_𝓃_ⓖ." Kiều Tước bị Sở Ninh mê hoặc đến hô hấp dồn dập, lật Sở Ninh lại đè lên cửa sổ sát đất, làm cho cặp vú 〽️ề-Ⓜ️ 𝖒ạ-𝒾 kia dán lên mặt kính pha lê.
"... Anh không thích sao?" Sở Ninh quay người nhìn Kiều Tước.
"Thích." Kiều Tước ♓ô_𝐧 cậu một cái, khó có được một lần thô lỗ mà đẩy áo khoác hở cổ cùng áo mơ mi lên cao, lộ ra bờ vai trắng nõn bóng loáng cùng với hai cái vú được bọc trong áo lót ren trắng. Bên trên phần cổ là khuôn mặt thuần khiết, hơn nữa bộ dáng ngoan ngoãn kia càng làm nổi bật tình cảnh sa đọa của người đẹp, có vẻ càng thêm ngon miệng.
Kiều Tước không khách khí mà đẩy áo n*ɢự*↪️ lên cao, lộ ra núm vú hồng nhạt nhỏ xinh, bàn tay thon dài bóp nắn hai cái liền bắt đầu ✔️u·ố·𝐭 ☑️·ⓔ xoa vê: "Vú của bé ⓓ·â·m thật là nhỏ, bạn của em chưa từng cười nhạo em sao?"
Sở Ninh bị hắn trêu chọc thở phì phò, nhớ tới nhóm phụ nữ ռ🌀ự·🌜 bự trước kia đã từng câu dẫn Kiều Tước, rầm rì một tiếng: "... Vậy anh còn xoa làm gì?"
Hơn nữa biến thành như bây giờ không phải đều là do anh xoa đến to lên sao.
"Rất thích bé vú của bảo bối." Kiều Tước xoa nắn vân vê, còn cúi đầu trước n·🌀·ự·🌜 Sở Ninh 𝖑●𝐢●ế●m ɱ●ú●✝️ phát ra tiếng 'chụt chụt', thấp giọng nói: "Bị thiếu gia ăn vú nên mới kích động vậy sao? Nhìn xem, đã cứng rồi này."
"... A... ưm... Không cứng giống anh..." Sở Ninh nhịn không được thẳng lưng, đưa núm vú đến bên môi Kiều Tước, môi đỏ khẽ nhếch, tràn ra tiếng г●ê●ⓝ 𝐫●ỉ nhỏ nhặt.
Kiều Tước buông cậu ra, vén váy Sở Ninh lên, 𝐯ⓤ_ố_ⓣ v_ⓔ bắp đùi ướt đẫm, sờ đến cái bướm đã lâu không bị c𝖍ị-🌜-ⓗ, ngón tay thọc vào 𝐫·ú·✝️ r·𝐚 phát ra tiếng vang 'òm ọp': "Ướt đến vậy rồi sao? Chắc không phải lúc nãy nói chuyện với Bạch Đồ đã phát ⓓâ.m rồi chứ, hử?"
"... Ha... A... Không có... Đều là do anh..." Sở Ninh bị hắn ⓚ-í𝐜-♓ тⓗí🌜-𝐡 chu lên cái Ⓜ️_ô𝓃_𝖌 vểnh, eo nhỏ lõm xuống, khuôn mặt ửng hồng, cả người dựa vào cửa sổ sát đất, bên ngoài là văn phòng tập thể người đến người đi, mặt kính pha lê một chiều làm cho cậu cảm giác giống như là bị vây xem.
"Thật sao?" Kiều Tước lại không buông tha cho cậu, thêm ba ngón tay thọc vào 𝐫ú·† r·𝖆, lên cơn ghen nói: "Mèo nhỏ ◗â.〽️ đ.ã.п.ɢ ngon miệng như vậy, ở trong trường chắc là không thiếu người ⓒ*♓*ị𝖈*𝖍 nhỉ?"
Cái váy chỉnh tề của Sở Ninh bị xốc lên, làm cho cái bướm non nớt 〽️·ề·𝐦 ⓜạ·❗ bại lộ trước cửa sổ sát đất. Ngón tay Kiều Tước hung ác ↪️ắ-ɱ và-🔴 trong nụ hoa yếu ớt, hai mép bướm mẫn cảm bị ngón tay hắn thọc vào 𝓇ú.𝐭 ⓡ.𝐚, nước dâ_ⓜ dính nhớp trong suốt chảy đầy tay Kiều Tước.
"... Ha a a... Em còn trinh hay không anh không biết sao... Ngày đó ở khách sạn anh còn nói... A ưm..." Sở Ninh không khống chế được mà hạ mắt nhìn động tác ra ra vào vào trong bướm nhỏ của Kiều Tước, cả người nóng lên mềm nhũn, đôi mắt ướt dầm dề, vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn.
"Nói cái gì?" Khóe môi Kiều Tước tràn ra một nụ cười khẽ, rút ngón tay ra khỏi cái miệng nhỏ trơn trượt của Sở Ninh, bẻ cặp đùi cậu ra đối diện với cửa sổ sát đất, kéo ra tới mức rộng nhất, làm cho bướm 𝖉·â·Ⓜ️ đang đóng mở đối diện với đám nhân viên đang vùi đầu làm việc còn không quên ngẩng đầu nhìn về phía bên này.
"... Ha... A... Nói ɱ_á_υ xử nữ của em làm dơ giường của người ta..." Sở Ninh cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, đôi mắt rũ xuống không dám nhìn bên ngoài, bắp đùi căng chặt, đóa hoa bị ép nở rộ kia cắn chặt hơn nước 🅓â_Ⓜ️ chảy xuống róc rách, dọc theo hai đùi của cậu chảy xuống trên giường.
"Vậy sao?" Kiều Tước giữ tư thế này, ba ngón tay làm trò mà thọc vào cái bướm đang mở rộng, chơi mép bướm đến г.ⓤ.ռ 𝓇ẩ.γ dính ướt: "Bạn trai của em có biết em 𝐝â·𝖒 đến nỗi bò 👢ê_п 🌀1_ư_ờ𝖓_ℊ của tôi đòi 𝖈𝒽ịc·𝐡 không?"
"... A... Anh ấy cho là em vẫn còn trinh... Không nỡ chạm vào em..." Mấy nhân viên đi bên ngoài thỉnh thoảng lại dán sát mặt kính làm cho Sở Ninh vừa thẹn vừa 💲-ướⓝ-g, càng đừng nói tới khóe mắt Sở Ninh liếc thấy một người đang đi chăm chăm về phía bên này, giống như là thật sự đã thấy cậu đang tách chân lộ bướm cho Kiều Tước 𝒸●𝒽ị●𝐜●♓.
Lời nói buột miệng của Sở Ninh làm cho Kiều Tước hơi ngừng lại, đôi mắt sâu thẳm tối đen, tuy biết là giả nhưng trong lòng hắn vẫn rất ghen tị, hàm răng cắn lên vành tai Sở Ninh, hυ_𝐧_ⓖ 𝖍ă_n_🌀 chà xát, một tay duỗi ra đập một cái lên âm đế cương cứng của Sở Ninh, thấp giọng: "Có người nhìn mà em còn 🎋ẹ.ρ ↪️.𝐡.ặ.𝐭 như vậy, chậc chậc, 💲ư.ớ.𝓃.ɢ đến vậy sao?"
"... A... Đừng... Có... người... Ưm a a..." Sở Ninh bị 🎋●𝐡●⭕●á●𝐢 🌜●ả●𝖒 mạnh mẽ 🎋_í𝐜_𝖍 🌴_♓í_↪️_𝖍 sợ hãi kêu ra tiếng, khóe mắt nhìn đến một bóng người bên ngoài đang tới gần đây, khuôn mặt nhanh chóng biến đỏ, nước mắt sắp chảy ra.
"Có muốn để cho anh ta 𝐜ⓗ.ị𝖈.𝖍 cái bướm 🅓_â_𝖒 của em không, hửm?" Kiều Tước không có 𝖇i●ể●⛎ т●ì●п●h gì mà hỏi, vô tình kéo ra cái bướm mềm của Sở Ninh, lỗ nhỏ mẫn cảm hồng hào non nớt đóng mở co rút lại, nhưng không thể chống lại ngón tay có lực kia, chỉ có thể yếu ớt mấp máy trong không khí.
"... Ưm... A... Kiều Tước... Anh, cái tên ngu ngốc này..." Giọng nói Sở Ninh đã phát run, nhìn qua bên kia, phát hiện người đó lại là Bạch Mặc lạnh lùng, tuy rằng thoạt nhìn Bạch Mặc chỉ đi qua bên này để dùng máy in, nhưng đôi mắt phượng thỉnh thoảng ngước lên nhìn sang lại tràn ngập tình yêu dành cho Kiều Tước.
Sở Ninh vô cùng hiểu rõ loại ánh mắt đó, nghĩ đến người này cố ý che giấu tình cảm mà ở bên cạnh Kiều Tước, từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, lại cùng nhau trải qua thời kì niên thiếu cùng với Kiều Tước, trong lòng cậu liền không nhịn được nhói đau, vành mắt cũng đỏ lên.
Kiều Tước cảm nhận được cảm xúc của cậu, cúi đầu thò lại gần nhìn Sở Ninh, môi mỏng trấn an mà 𝒽ô*𝖓 cậu. Sở Ninh lại hơi quay đầu tránh né, giọng nói nhỏ xíu có chút nghẹn ngào: "Chắc là anh ấy rất muốn bị anh ↪️_♓_ị_↪️_♓."
Nói xong lại cảm thấy mình thật mất mặt, lắc lắc đầu.
Giọng nói Sở Ninh rất nhỏ nhưng vô cùng nghiêm túc, lời nói kia gõ vào trên đầu quả tim Kiều Tước, làm hắn tê rần. Hắn thật sự không nên hùa theo nhóc con chơi cái loại trò chơi này.
Nếu chỉ là gặp dịp thì chơi thì thật sự sẽ không có chút thương tiếc gì, play các kiểu thế này sẽ có thể làm tăng thêm 🎋_hο_á_ï ↪️_ả_𝖒. Nhưng người thật sự yêu nhau thì làm sao có thể chơi nổi cái loại trò chơi này, cuối cùng chắc chắn sẽ làm cho hai người đều đau lòng.
"Bé ngốc, tôi chỉ 𝒸𝒽ị𝖈●♓ em thôi." Kiều Tước trấn an mà 𝖛⛎.ố.† 𝐯.e bụng nhỏ của Sở Ninh, quy đầu nóng rực 🌜.ọ xá.† mép bướm nhỏ xinh, dương v*t dữ tợn tương phản mãnh liệt với bộ dáng thuần khiết trẻ con của Sở Ninh, khàn khàn nói: "Bảo bối, về sau không cho phép em quá ✝️𝖍â*ռ ɱ*ậ*† với người khác."
Nói xong, Kiều Tước tăng thêm sức lực trên tay, gắt gao giam cầm Sở Ninh trong 𝓃·𝖌·ự·↪️: "Nhớ kĩ chưa?"
"... Ưm... A... Anh cũng không được phép..." Hành động của Kiều Tước vô cùng bá đạo nhưng lại làm cho Sở Ninh cảm thấy rất an toàn, vô cùng nhẫn nại mà ↪️.ắ.ⓝ 𝖒.ô.𝐢 dưới, ⓜ*ô𝖓*g trắng chu lên chủ động ngồi xuống, chịu đựng cảm giác không khỏe khi bị dương v*t 𝐜*♓*ị*𝐜*♓ vào, nuốt vào một nửa quy đầu đỏ thẫm.
"Ưm... Em đã từng thấy anh ✞-𝖍-â-𝐧 mậ-𝐭 với người khác bao giờ chưa hả?" Kiều Tước bị cậu kẹp hơi hơi nhíu mày, bàn tay xoa nắn cặp vú 𝐦ề-〽️ m-ạ-ï của Sở Ninh, chơi cái vú non nớt kia đến sưng đỏ.
"... A... Không có... Tốt nhất là về sau cũng không có..." Sỡ Ninh ưỡn 𝓃_🌀ự_𝐜 đưa vú, mở to đôi mắt ư●ớ●🌴 á●𝖙, tham lam nói.
dương v*t dữ tợn của Kiều Tước đè ép bên ngoài cái bướm mềm, nhưng lại chịu đựng không c_ắ_〽️ ✌️à_🅾️, chỉ dùng quy đầu đã bị cái miệng 𝒹_â_𝐦 nhỏ nhắn kia ăn một nửa ↪️.ọ 𝖝.á.𝐭 nói: "Trước giờ vốn là chỉ có mình em."
← Ch. 17 | Ch. 19 → |