Truyện:Lọ Kẹo - Chương 17

Lọ Kẹo
Trọn bộ 47 chương
Chương 17
Kẹo hạt dẻ (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-47)

"... Làm sao em biết được." Sở Ninh bị khả năng nhập diễn của hắn dọa, căm giận ngẩng đầu, tay nhỏ còn cởi nút áo sơ mi của Kiều Tước, vói vào đánh vòng vòng quanh đầu v* của hắn, thỏa mãn mà cảm giác được lồng ռ🌀.ự.𝐜 dưới 🌴🅰️-γ 𝐫-ⓤ-𝓃 𝖑-ê-𝓃, mới tiếp tục: "Em đã tra thông tin rồi, làm như vậy sẽ mang thai..."

Kiều Tước vì lời nói và hành động tương phản của cậu làm cho khóe 〽️_ô_❗ 𝐜_οn_ɢ l_ê_𝖓, đ-ườ-ⓝ-g c0-п-g hầu kết xinh đẹp lộ ra dưới ánh đèn, lười biếng nói: "Có thai thì thế nào?"

Ánh mắt đánh giá của nam nhân giống như mang theo dòng điện, làm cả người cậu tê rần, Sở Ninh theo bản năng 𝐜-ọ ✖️-á-𝐭 lồng 𝓃_ⓖ_ự_↪️ Kiều Tước một chút, mới không phục mà ngửa đầu cắn một ngụm lên hầu kết hắn, ⓝ●𝖌𝖍●ℹ️ế●ռ 𝖗●ă𝖓●g: "Làm cho người khác lớn bụng mà còn không chịu phụ trách sao?"

'Học sinh sau một tình một đêm tới đòi nợ' cuối cùng cũng nói ra mục đích, thì ra là muốn nhờ con mà trèo cao.

"Vậy em nhất định phải cố gắng hơn nhiều." Kiều Tước rút que thử thai cố ý làm lộ ra ở trong túi áo cậu, nhìn một vạch trên que thử, đáy mắt có chút tiếc nuối, khóe 𝐦.ô.ⓘ 𝐜.⭕ⓝ.𝐠 𝐥.ê.𝐧 lộ ra ý tứ sâu xa.

Sở Ninh chủ động kéo cà vạt hắn xuống, từng bước từng bước cởi hết mấy nút áo còn lại, tay nhỏ chọc chọc trên lồng п🌀-ự-ⓒ rắn chắc, bĩu môi: "... Chắc là do ⓣ𝐢.𝖓.♓ 𝖉ịⓒ.𝐡 của anh có vấn đề."

Kiều Tước cười nhẹ, trừng phạt mà đánh một cái lên 𝖒.ô𝓃.ɢ Sở Ninh, bàn tay thon dài linh hoạt chui vào dưới váy, Sở Ninh còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Kiều Tước đã tháo dây đai chiếc quần lót ren trắng ướt dầm dề, xách ra đùa giỡn nói: "✞𝒾·ⓝ·𝐡 ԁ·ị↪️·ⓗ có vấn đề mà em còn ướt đến như vậy?"

"... Câm miệng." Sở Ninh nhảy dựng lên muốn cướp lại cái quần lót, Kiều Tước giơ tay, vốn dĩ chiều cao của hai người đã chênh lệch, Sở Ninh càng không thể lấy, đôi mắt mong chờ nhìn Kiều Tước ném quần lót xuống, quần lót tam giác ren trắng rớt xuống tập hồ sơ nghiêm chỉnh trên bàn, vô cùng sắc tình.

"Tôi câm miệng cũng không thể thay đổi sự thật." Kiều Tước ⓢ-❗ế-𝖙 𝖈-𝐡ặ-t vòng eo Sở Ninh, kéo cậu lại gần, cúi đầu tới sát cậu ám chỉ: "Cái miệng nhỏ của bảo bối chắc đã ướt đến không thể bịt lại rồi nhỉ."

"... Còn không phải là do anh sao?" Sở Ninh ngẩng đầu, hai người càng tới càng gần, cậu còn khẩn trương hơn so với lúc 𝖑à*〽️ 𝖙ì*𝐧*♓, mắt to ướt dầm dề: "Sau khi bị anh chơi xong đã hư mất rồi, chỉ cần nghĩ đến anh sẽ ↪️·♓·ả·y ռướ·c không ngừng."

Nhóc con hư hỏng này chỉ dùng một câu đã đốt cháy một đám lửa trong lòng Kiều Tước, hắn lười biếng mà ♓_ô_ⓝ lên môi Sở Ninh, xúc cảm 〽️ề●〽️ ɱạ●ı non nớt vô cùng tốt đẹp.

"A ưm..." Sở Ninh giống như là một thiếu niên nhỏ mới vừa biết yêu, tuân theo kịch bản mà ỡm ờ chống cự, lại bị kỹ xảo ♓*ô*𝓃 𝖒*ô*ℹ️ điêu luyện của Kiều Tước đánh tan.

"Bé ngoan nghe lời nào, há miệng để thiếu gia đi vào." Thân phận của nam nhân vô cùng phù hợp với cái trò nhân vật sắm vai này, lời kịch cùng với ngũ quan thâm thúy cao quý của hắn làm cho cái eo Sở Ninh mềm nhũn.

Kiều Tước cười nhẹ, chỉ một nụ ⓗô.𝐧 mà đứa nhóc này đã lòi đuôi. Vừa rồi mạnh miệng như vậy, bây giờ lại trở nên vụng về mà nghiêm túc 𝐡ô*𝓃 𝖒ô*ï, chỉ cần bị hơi thở của hắn bao phủ đã chịu không nổi, thả lỏng 𝐭hâ·𝖓 ✝️h·ể giao cho hắn.

Đầu lưỡi 〽️_ề_〽️ ⓜ_ạ_𝐢 của Sở Ninh trúc trắc lại to gan mà dò đường, nước bọt mang theo vị ngọt kẹo hạt dẻ mà đứa nhóc này vừa mới ăn, mùi vị ngọt ngào mềm mềm cực kỳ giống với Sở Ninh hôm nay, hầu kết Kiều Tước lăn lộn, rốt cuộc đoạt lấy quyền chủ động, mạnh mẽ lại bá đạo mà ♓ô_п Sở Ninh, không cho cậu có cơ hội đánh trả.

Văn phòng làm việc theo phong cách hiện đại, thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc, tấm kính pha lê được thiết kế một chiều làm cho người trong phòng có thể thấy được mọi hành động của đám cấp dưới ở bên ngoài một cách rõ ràng, tất cả đều vô cùng phù hợp với tác phong làm việc, chỉ trừ bỏ hai người đang quấn quít trên ghế sô pha màu trắng trước giường kia - -

Kiều Tước dáng người cao lớn, săn sóc để cho Sở Ninh ôm cổ hắn, ✞𝖍â*ռ t♓*ể mềm nhũn không đứng được của Sở Ninh bị Kiều Tước giam cầm ở trong п-🌀ự-↪️, hai người kịch liệt h.ô.𝓃 ɱ.ô.ⓘ, thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng nước mú*🌴 🦵𝐢-ế-ɱ cùng với tiếng гê*𝐧 ⓡ*ỉ như có như không.

Cánh tay trắng nõn của Sở Ninh ôm chặt lấy cổ Kiều Tước, tay nhỏ còn nghịch ngợm mà 𝖛⛎ố-т v-ⓔ bên tai hắn. Đôi mắt to tròn bị 𝖍ô·ⓝ đến ướ●🌴 á●𝐭, hơi thở ấm áp theo động tác ♓●ô●ⓝ Ⓜ️ô●ⓘ mà vờn quanh bên sườn mặt Kiều Tước, âm thanh 𝓇·ê·𝓃 𝓇·ỉ tuy nhỏ nhưng lại làm cho trái tim của người ta trở nên ngứa ngáy.

Bàn tay của Kiều Tước vốn là đang ôm eo nhỏ của Sở Ninh, lại bị cậu mê hoặc làm cho hơi thở nặng nề cánh tay căng chặt kéo Sở Ninh dán sát vào, khiến cho cặp vú 𝐦_ề_𝖒 Ⓜ️ạ_❗ đè chặt trước n·🌀ự·ⓒ hắn.

"... Ha a a..." Cả người Sở Ninh mềm nhũn, bị hắn trêu chọc càng thêm không chịu nổi, nâng đầu gối lên, cặp đùi trắng nõn mang theo giày ống cao cách một lớp quần tây mà c*ọ ✖️*á*🌴 hạ thể cương cứng của Kiều Tước.

"Hửm... Phát ԁâ-ⓜ rồi sao?" Kiều Tước bị cậu cọ đến rên lên, một phát tát lên cái m_ô𝖓_🌀 vểnh đang chu lên của Sở Ninh, sau đó cách lớp váy mà ✌️u●ố●✝️ ν●ⓔ.

"... Ha... Thật thoải mái... Thật kì lạ... Sao lại như vậy chứ..." Sở Ninh không quên kịch bản của mình, nhưng mà quần lót đã bị Kiều Tước cởi ra, bên trong trống không, bây giờ lại bị Kiều Tước chà đạp, lớp vải trực tiếp dán chặt lên cánh 𝐦_ô_ⓝ_𝖌 cùng với cái bướm mẫn cảm của Sở Ninh, còn mang theo lực độ của Kiều Tước, cơn ngứa ngáy làm người cậu mềm nhũn, nước chảy không ngừng, bướm nhỏ lầy lội lúc đóng lúc mở, nước d*â*ⓜ trong suốt đầm đìa chảy dọc theo bắp đùi, làm ướt đôi giày cổ cao.

Kiều Tước nhìn nhóc con đã bị mình trêu đùa đến đầu óc không rõ ràng, không tiếp tục nữa, ngược lại buông lỏng cậu ra.

"... Hử?" Sở Ninh đang bị ⓚ.♓.oá.1 𝖈.ả.ⓜ bao phủ 〽️.ê ⓜ.𝖆.𝖓g ngước mắt, môi đỏ khẽ nhếch, 🌴ⓗ.ở ♓.ổ.𝖓 hể.𝐧 tìm được chỗ mà mình đang khao khát nhất, linh hoạt cởi dây nịt trên quần Kiều Tước, 𝐫ú●𝖙 г●𝐚, kéo khóa kéo xuống, đang muốn tiến hành bước tiếp theo lại bị Kiều Tước đè tay lại.

"Không phải là em ghét bỏ ✞ℹ️_𝐧_h 𝒹_ịc_h của tôi sao? Hửm?" Kiều Tước đẩy tay nhỏ đang vội vàng của Sở Ninh ra.

Nam nhân ăn mặc tây trang phẳng phiu không chút nhếch nhác, hoàn toàn không tưởng tượng đến dây nịt của hắn đã bị vứt chỗ nào, khóa quần bị kéo ra quần to mở rộng, lộ ra quần lót cùng với dương v*t cương cứng đáng sợ phía dưới.

Tuy là như thế nhưng Kiều Tước vẫn là một con báo còn chưa phát uy, không chút để ý mà đẩy nhẹ một cái, Sở Ninh liền bị đẩy ngã ngồi trên giường.

"... Chắc chắn là có vấn đề." Sở Ninh nâng cằm không e dè mà nhìn Kiều Tước, lại duỗi thẳng đôi chân trắng nõn, mũi chân căng ra vén quần tây của Kiều Tước lên, dọc theo cán dương v*t đang nổi gân xanh mà dẫm lên, cách quần lót kẹp một viên trứng dái mà chà đạp, chớp chớp mắt: "Nhưng em chỉ muốn ăn ⓣï·ⓝ·♓ ◗ịc·ⓗ của anh."

Quần lót màu xám nhạt nhô lên một cây gậy dữ tợn đáng sợ, cơ hồ chỉ bị Sở Ninh đạp một cái đã biến thành xám đậm, mơ hồ có thể thấy được màu da đỏ thẫm, vô cùng đối lập với đôi vớ màu đen khô ráo.

"Cứng quá à... Thiếu gia không muốn dùng 𝐭𝒾ⓝ●𝖍 🅓ị●↪️●𝖍 của anh làm dơ em sao?" Sở Ninh kiềm nén tình dục trong cơ thể, cố gắng làm hết phận sự mà chơi xong trò nhân vật sắm vai hôm nay, chân ngọc νυ·ố·𝐭 ✌️·𝑒 trêu đùa cự vật bừng bừng phấn chấn kia, cái chân trắng nõn mặc vớ đen đặt trên háng nam nhân áo quần hỗn độn, tạo nên khung cảnh sắc tình.

Kiều Tước chỉ bình tĩnh mà nhướng mày, nhìn làn váy đang mở rộng ra do hai chân đang trêu chọc hắn, vùng cấm trắng nõn phía dưới theo động tác của cậu mà như ẩn như hiện, nhưng khuôn mặt Sở Ninh lại ửng hồng, một bộ dáng ngây ngô.

"Hôm nay chắc sẽ không phải lại là kỳ nguy hiểm của em chứ?" Kiều Tước lười biếng nói, cái tay khớp xương rõ ràng dùng chút lực tách bắp đùi Sở Ninh ra, lớp váy khiến cho hắn không thể nhìn rõ quá trình nở rộ của đóa hoa phía dưới, nhưng nhìn dòng nước chảy siết giữa hai chân cũng có thể đoán ra một ít.

"Không được hả?" Sở Ninh căm giận mà cắn răng, cậu mà có kỳ nguy hiểm cái rắm, nhưng chính mình đã đào hố còn phải tự nhảy xuống, tay nhỏ to gan mà vói vào quần lót Kiều Tước, móc ra căn dương vậy nổi gân xanh đang bừng bừng phấn chấn, chớp chớp mắt: "Chắc thiếu gia sẽ không muốn cứ để như vậy mà tan làm chứ?"

- --

Editor: Mẹ nó =))) Play lằm play lốn =)) Ai chịu nổi:v

Chương (1-47)