Kẹo thỏ trắng (2)
← Ch.01 | Ch.03 → |
"Khẩn trương?" Trợ lý của Kiều Tước mặt không chút thay đổi nhìn số tầng thang máy đang tăng dần, đột nhiên hỏi.
"Không không không." Khuôn mặt Sở Ninh bởi vì uống vào chút rượu nên có hơi đỏ lên, hô hấp cẩn thận, mắt to ướt sũng, hai loại khí chất bất đồng vừa ngây thơ vừa զu_γế_п 𝓇_ũ hòa quyện vào nhau. Cậu một chút cũng không khẩn trương, chỉ là sau nhiều năm rồi mới được gặp lại Kiều Tước, còn là trong trường hợp như thế này, cậu không thể áp chế được trái tim đang nhảy bang bang.
Trợ lý có khuôn mặt như lá bài Poker lần đầu tiên quay qua đánh giá cậu, thang máy đinh một tiếng, y ấn mở cửa thang máy nhưng không bước ra ngoài: "Vào đi."
"Cảm ơn." Sở Ninh cười bước ra khỏi thang máy, đi vào căn phòng có ngọn đèn màu vàng ám muội.
Căn phòng được trang trí toàn là màu đen, cái gương được đặt trên sàn nằm dưới mành vải liêm đang đong đưa, phản xạ ra ánh sáng ái muội, Sở Ninh vừa đi vào phòng ngủ vừa xem mặt gương, sau đó vừa lòng cười lộ ra chiếc răng hổ, không để ý dưới chân, liền bị giày da cứng rắn làm vấp té.
"A..." Sở Ninh ngã vào trên cái sô pha da thật lạnh lẽo, giãy dụa thân mình đứng lên, xoay người về sau nhìn cái người làm cho cậu vấp té, trái tim vốn có chút bình tĩnh ngay lập tức đập bang bang làm cho lỗ tai cậu cũng cảm nhận được chấn động.
Kiều Tước trời sinh mũi cao, hốc mắt sâu, mấy năm nay nẩy nở, làn da càng thêm tái nhợt, giống như quý tộc đi ra từ trong tranh.
Càng làm cho Sở Ninh chân mềm là hắn mặc một chiếc áo sơ mi Gassi ngay ngắn chỉnh tề, chân dài tùy ý bắt chéo, bộ phận đang phồng lên giữa hai chân đối lập rõ ràng với tư thái bình tĩnh của hắn.
Sở Ninh hơi nuốt nước miếng, thanh âm vang lên trong căn phòng trống trải đặc biệt rõ ràng, sau một lúc lâu, cậu mới phản ứng kịp là mình đang làm cái gì, nhìn Kiều Tước mấy cái, sau đó nở nụ cười, răng hổ liền lộ ra.
Kiều Tước nhìn phản ứng của cậu, khóe môi hơi cong, ánh mắt xinh đẹp thoe dõi cậu, nhướn mày hỏi: "Rất thích?" Ý khiêu khích không cần nói cũng biết.
Bị hắn ám chỉ, Sở Ninh lại không có lộ ra 𝖇❗-ể-⛎ t-ìⓝ-h nhục nhã, bò dọc theo ghế sô pha lại đây, duỗi thẳng thân mình ngửa đầu cắn một cái lên hầu kết của hắn: "Rất thích anh."
Ánh mắt cậu trong veo vô tội, vô cùng chân thành, gương mặt hơi phớt hồng, rõ ràng là một bộ dáng thẹn thùng, trên tay lại trúc trắc sờ lên áo sơ mi đen của Kiều Tước, một nút lại một nút cởi bỏ, dọc theo xương quai xanh cọ đến lồng ռgự.↪️ trắng nõn, lông mi đều đang 𝓇·𝐮·п 𝐫·ẩ·𝐲, môi lại hơi vểnh lên ---
Người này hoàn toàn không gầy yếu giống như trong tin tức Kiều Thời Chiếu cung cấp nha, rõ ràng dáng người vốn cao to mạnh mẽ, hiện giờ bị bỏ thuốc mà lồng 𝖓-gự-↪️ tái nhợt cùng với phần bụng đều nổi lên cơ bắp, hình dạng vừa đúng là cái loại mà cậu vô cùng ưa thích.
May mà hôm nay là cậu nhận nhiệm vụ. Cậu mới không muốn Kiều Tước bị tiểu yêu tinh khác phá thân. Sở Ninh căm giận 𝒸ắ_𝐧 Ⓜ️_ô_❗, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt mang theo hứng thú của Kiều Tước đang theo dõi cậu.
"Bảo bối, tiếp tục." Giọng nói trầm thấp của Kiều Tước bởi vì tác dụng của thuốc mà có hơi khàn, nhưng rất bình tĩnh, một chút cũng không giống như thân mình của hắn.
Hừ, nếu đổi thành người khác thì hắn cũng gọi là bảo bối sao. Sở Ninh vừa nghĩ tới, liền không phục mà 𝐦ú.𝐭 một cái lên chỗ bên cạnh tuyến nhân ngư tạo ra dấu 𝒽.ô.𝖓., vừa lòng nghe được nam nhân t♓·ở 𝒹·ố·c một cái, cơ bắp toàn thân căng cứng, lộ ra cả mạch ⓜ●á●ⓤ.
Sở Ninh hài lòng cười, mới bình ổn hô hấp, dùng răng nanh cọ xuống, mở ra khóa kéo, quần tây phẳng phiu tạo ra một khoảng trống, lộ ra quần lót màu xám nhạt bên trong.
dương v*t dữ tợn hiện ra rõ ràng, quần lót không thể bao hết nhục côn thô dài, bên mép lộ ra đầu đỉnh đỏ bừng, mã mắt đã chảy ra 𝖉â·m dịch dính nị.
Mùi vị xạ hương quẩn quanh chóp mũi, hương vị của Kiều Tước đối với cậu mà nói giống như là 𝖝⛎_â_ⓝ 𝒹_ượ_🌜, Sở Ninh nhịn không được ⓣ𝒽.ở ♓ổ.п ♓.ể.ⓝ, hơi thở rối loạn, cái 𝖒ô𝖓-🌀 được bọc trong quần tây 🎋·ẹ·ρ 𝐜♓ặ·𝐭 --- cậu cứng.
Sở Ninh nâng mắt liếc nhìn Kiều Tước, dưới ánh mắt tối đen nguy hiểm, ngón tay trắng nõn cách vải dệt chậm rãi xẹt qua bộ vị cứng rắn nóng rực, xuyên thấu qua cảm giác 𝐦_ề_𝐦 𝖒_ạ_❗ của chất vải cảm nhận được gân xanh nổi lên.
Động tác của cậu κ*í*𝒸*𝐡 ✞ⓗí*𝐜*ⓗ làm cho Kiều Tước 𝖗ê.𝐧 r.ỉ một tiếng, bụng căng thẳng lộ ra cơ nhục rõ ràng, một tia ԁâ·ɱ dịch chảy ra, làm cho vải dệt chuyển thành màu xám sẫm.
Sở Ninh đỏ mặt, bàn tay lại đẩy xuống miếng vải xám, giải phóng đám lông dày đặc cùng với quy đầu đang giương cung bạt kiếm - cả căn côn th*t dữ tợn nhảy ra, đầu đỉnh chảy ra chất dịch còn chưa dứt, theo động tác vừa rồi mà có hơi muốn rớt xuống.
dương v*t cương lên cứng ngắc, ⓝ-ó-п-g 𝐛-ỏ𝐧-ℊ đòi mạng, bộ dáng sạch sẽ, hành thân có màu giống màu da bình thường nhưng phiếm chút đỏ hồng, quy đầu lộ ra tại thời gian dài nên trở thành sung huyết đỏ thẫm. Chỉ có mạch m.á.𝖚 nổi lên như giun đất cùng với kích thước cầm không hết thể hiện sự dữ tợn của nó.
Sở Ninh giống như là bị mê hoặc, đôi mắt trong veo ngước lên nhìn ánh mắt của Kiều Tước, đầu lưỡi phấn nộn dùng phương thức cực kỳ ngây thơ 🦵.ı.ế.m qua mạch 〽️á-ц, đem ԁ·â·m dịch chảy ra 𝖑i_ế_〽️ sạch sẽ, cuối cùng là hô●ⓝ lên đầu đỉnh đang 🌜ⓗ_ả_🍸 𝖓ư_ớ_🌜 kia - cậu rất thích, đây là người mà cậu giấu ở dưới đáy lòng, mà còn không có bất cứ kinh nghiệm gì.
Lồng 𝐧𝐠ự*𝐜 cùng cơ bụng Kiều Tước nháy mắt cứng lại, ánh mắt xinh đẹp tập trung vào Sở Ninh, như là một con báo nhìn chằm chằm con mồi muốn cắn xé nhưng lại phải nhẫn nại, bàn tay thon dài sờ lên cái cằm của cậu, dọc theo hầu kết sờ đi xuống, linh hoạt cởi ra áo sơ mi của Sở Ninh, nhéo nhẹ lên đầu v* hơi lộ ra, sau đó mời lười biếng chà đạp ma xát.
".. A..." Thiếu niên giống như là một con mèo bị dẫm cái đuôi, mạnh run lên một chút, nhịn không được kêu một tiếng, bộ dạng ngây thơ lại mị hoặc vừa rồi rốt cuộc thay đổi.
"Sao nhìn em mới giống như là người bị hạ thuốc vậy?" Môi mỏng của Kiều Tước cong lên, thuận thế đem Sở Ninh ngồi trên đùi, làm cậu đối mặt với tấm gương.
Vật nhỏ đẹp như vậy, Kiều Thời Chiếu đúng là bỏ được? Kiều Tước nhìn chằm chằm Sở Ninh trong gương bị cởi xuống quần tây, như có chút đăm chiêu.
"Anh chính là thuốc của em... A..." Sở Ninh không nhận thấy ánh mắt của Kiều Tước, nhìn thấy từ trong gương chính mình quần áo không chỉnh đã làm cho cậu độ●𝐧●𝐠 tì●𝐧●h, phía sau còn kề sát vào 🌴·♓â·n ✞𝐡·ể nóng rực của Kiều Tước, cậu nhịn không được ưỡn lên đầu v*, đưa tới trong tay Kiều Tước, cầu hắn chà đạp.
Lồng ռℊ·ự·𝒸 Kiều Tước hơi cứng lại, mới dán vào lỗ tai cậu cười nhẹ, nhìn trong gương đem tay dọc theo áo sơ mi rộng mở của vật nhỏ đi vào trong quần, tiến quân thần tốc vói vào quần lót ướt đẫm của cậu, quả nhiên dưới hai tinh hoàn đụng tới một đóa hoa nhỏ.
"Ướt như vậy, có phải lúc 𝖈ở·𝒾 🍳·⛎·ầ·n áo tôi đã ướt rồi, hả?" Kiều Tước cảm giác được lỗ bướm mê người không nên tồn tại kia cắn chặt ngón tay của hắn, giống như là bị đói bụng đã lâu giờ mới được ăn.
"... Vâng... Lúc 🌜.ở.ı á.ⓞ cho anh... liền..." Sở Ninh bị hắn nói liền nhắm mắt lại, lông mi khẽ run, cái đầu dán vào lồng 𝖓●ⓖ●ự●🌜 hắn nghiêng đi không nhìn gương, cái miệng nhỏ nhắn phía dưới còn đang cơ khát cắn chặt ngón tay hắn.
Kiều Tước lại không bỏ qua cho cậu, đôi tay linh hoạt cởi ra quần tây cùng quần lót của cậu, cho tới khi cậu trần trụi, lộ ra cơ thể trắng nõn, mới tách mở hai chân cậu.
"... Ô..." Sở Ninh ưm một tiếng, càng ngày càng т.ⓗ.ở ◗ố.𝐜, cơ thể phiếm hồng, phối hợp với động tác của hắn.
"Bảo bối mở mắt ra, nhìn tôi." Hô hấp 𝖓ó*ⓝ*g 🅱*ỏ*𝐧*ɢ của Kiều Tước phả vào lỗ tai cậu, đem hai chân cậu hướng hai bên mở rộng ra, nhìn cái bướm nhỏ ở giữa bị lộ ra, hiện lên hai bên mép ướt sũng - không biết có phải bởi vì cậu là người song tính hay không, nơi đó của Sở Ninh lại rất sạch sẽ trắng bóc, đóa hoa 𝐦.ề.ɱ ɱ.ạ.ï bị tách ra trong không khí ẩm ướt lạnh lẽo 𝓇ц*𝓃 𝖗ẩ*𝓎 nở rộ bị nhìn rất rõ ràng.
"Đừng... Thật ngứa..." Sở Ninh nhìn cái người ⓓ*â*ⓜ đ*ã*п*🌀 trong gương kia, cái miệng nhỏ nhắn phía dưới co rút lợi hại hơn, giống như không thể hình dung được cái loại cảm giác trống rỗng này, ngây ngốc nỉ non, một chút cũng không giống tiểu yêu tinh thân kinh bách chiến trong tưởng tượng của Kiều Tước.
Lồng ռ.ℊự.𝖈 Kiều Tước phập phồng, rốt cuộc bị cậu câu dẫn cúi đầu ♓·ô·п lên cái miệng đang nói ngốc kia --- vật nhỏ trước khi đến đã uống rượu, ngọt đến mức như là kẹo bạch thỏ bị hòa tan, lại vô cùng say lòng người, giống như cái người đang nằm trong lòng n.🌀ự.𝒸 này.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |