← Ch.14 | Ch.16 → |
Edit: Khả Ăn Mặn.
Vừa dứt lời, Lục Thừa nhìn hai núm vú to như quả mâm xôi của Nguỵ Vân La đang lung lay, hắn không chút do dự cúi xuống ngậm một bên vào miệng.
Nguỵ Vân La muốn đẩy người hắn ra, còn Lục Thừa gặm nhấm từng chút từng chút nhũ thịt trong miệng. Đầu lưỡi quấn lấy đầu v* bị kẹp tàn nhẫn, đầu lưỡi thô ráp đá lên đầu v* nhô cao, khiến nó càng thêm cứng rắn, sau một lúc, cả cơ thể Nguỵ Vân La mềm nhũn.
Nguỵ Vân La ρ●𝖍á●𝖙 ⓡ●𝐚 â●〽️ 🌴ⓗ●@𝓃●𝐡 nức nở: "Ngươi dựa vào gì mà không đồng ý! Nếu ngươi đã thích biểu tỷ kia, thì sao lại không cho ta dưỡng nam sủng, cả ngày mở miệng là mắng bổn tiểu thư "𝖉â.ⓜ đã𝐧.ⓖ", đóng miệng là "kỹ nữ", việc gì ta phải ở bên thư sinh thối như ngươi nữa! Khắp kinh thành này nam nhân muốn cưới ta nhiều vô số kể.... a.. a..."
Lục Thừa 𝖍*𝖚*𝐧*𝖌 𝐡*ă*n*g cắn, rồi ɱú●ⓣ mạnh núm vú hồng hồng xinh đẹp, núm vú rời khỏi môi phát ra tiếng "chụt" đầy d.â.𝐦 mỹ.
Lục Thừa hung ác nhìn nàng: "Ai dám lấy nàng? Hả? Nàng đã từng nuốt cây đại côn của ta rồi thì ai có thể thỏa mãn được nàng?"
Ngụy Vân La khóc lớn hơn nữa, nước mắt lưng tròng nhìn hắn: "Nếu ngươi đã có người trong lòng vậy thì bổn tiểu thư sẽ toàn thành cho ngươi! Thư sinh vẻ ngoài xinh đẹp nhiều vô kể, người ta muốn không nhất thiết phải là ngươi.... ngươi quản được ta ăn dương v*t của ai sao?"
Lục Thừa nổi trận lôi đình đỡ dương v*t mình lên, đ.â.〽️ 𝖛à.𝑜 hoa huy*t đã tràn đầy mật thủy, lực mạnh đến nổi túi trứng đánh vào â●m 𝒽●ộ vang lên tiếng "bạch"
"Ư..."
"A..."
Cả hai đồng thời nghển cổ rên lên.
"Vậy nàng cứ nhìn xem, ta quản nàng ăn dương v*t thế nào!"
Không đợi hoa huy*t chật hẹp của Ngụy Vân La thích ứng với cự vật to lớn của mình, Lục Thừa lập tức thúc dương thật mạnh, thậm chí còn đưa tay xoa xoa hạt đậu đỏ nhỏ bên trong âm môi.
"A...a....." Ngụy Vân La không kịp phản kháng, nàng biết tⓗ●â●ռ ✞♓●ể mình đang nóng lên vì bị Lục Thừa đùa bỡn.
Nhưng nàng không muốn ngừng cãi nhau với hắn, hết lần này đến lần khác nàng muốn ngồi dậy đẩy Lục Thừa ra, đề cập đến chuyện hòa li. Nhưng động tác của hắn quá lớn, nàng lại không có sức lực, ngược lại làm hai khối thịt trước п𝖌ự·🌜 nhảy nhót vui sư.ớ.𝐧.ⓖ, hai hạt đậu đỏ rực đong đưa mấy vòng.
Lục Thừa nhìn đến độ thèm thuồng, một tay giữ eo nàng, một tay khác đánh lên nhũ hoa 𝐦ề-ⓜ ⓜ-ạ-𝖎 của nàng: "Nàng nói lại xem, có còn muốn hòa li nữa hay không?"
†*𝐡â*𝓃 †h*ể của Ngụy Vân La vốn rất dẻo dai, 𝒽⭕🔼-ռ á-ℹ️ thô bạo càng thỏa mãn được 🅓●â●m tính của nàng, hơn nữa, trước giờ nàng â*𝐧 á*❗ với Lục Thừa, hắn chưa từng dịu dàng với nàng, bởi vậy, cho dù mỗi cú thúc mạnh mẽ của Lục Thừa đi vào huyệt đạo chật chội, trơn láng của nàng, nàng đều chịu được.
Nàng nheo mắt, không hề lùi bước, quát lớn: "Ly!"
"Nàng! Đồ ⓓ*â*〽️ phụ!" Lục Thừa thở khó nhọc, năm ngón tay bóp bên vú của Ngụy Vân La, lúc thì nắn thành đủ loại hình dạng, lúc thì cọ đầu v* vào lòng bàn tay, tận tình xoa bóp, rất nhanh trước п_ℊ_ự_𝐜 nàng đã phủ kín dấu vết đỏ hồng.
"Ưm...a.... a.... ư.... ! Khốn nạn!" Ngụy Vân La †𝐡●ở ⓗổ●𝖓 ♓●ể●𝓃 ⓡê*ռ 𝓇*ỉ: "Ta muốn hòa ly!.... nếu không, ta sẽ hưu ngươi.... a...."
Đột nhiên âm thanh của Ngụy Vân La trở nên bén nhọn, hóa ra là Lục Thừa đã buông vú nàng ra, đưa một ngón tay vào cửa huyệt đang chứa côn th*t của nàng.
Cảm giác huyệt đạo như bị xé ra xông l·ê·𝐧 đ·ỉ·𝓃·𝒽 đầu, nàng hoảng sợ la to: "Đừng, đừng..."
Lục thừa cảm nhận được ngón tay mình bị côn th*t và huyệt đạo của Ngụy Vân La chèn ép, hắn thử thăm dò một chút rồi tách huyệt ra, lộ ra mị thịt ư.ớ.ⓣ á.𝖙 bên trong, nhục huyệt của nàng co giãn rất tốt, thậm chí nó tự cắn 〽️ú*✝️ cự vật và ngón tay của hắn.
Lục Thừa cười lạnh: "Muốn hòa li với ta mà tiểu huyệt thế này sao? Siết ta đến mức này là cho ai xem? Còn không phải chỉ mình ta mới có thể khiến nàng ⓓ_â_Ⓜ️ như thế này sao? Để xem nàng hồng hạnh xuất tường thế nào? Đồ 𝖉â_Ⓜ️ đ_ã_ⓝ_ɢ!"
Lục Thừa rút ngon tay ra, đánh lên phần má đùi trong của nàng tạo thành cơn sóng cực 🅓●â●𝐦 đ●ã𝓃●𝖌. Ⓜ️*ô*п*🌀 và N𝖌ự●𝖈 của Nguỵ Vân La 〽️*ề*〽️ 𝐦ạ*ⓘ như nhau, như muốn câu hồn đoạt phách người khác.
"Ưm...thư sinh 𝐜♓ế_ⓣ tiệt! Ngươi.... ngươi dám đánh ta...a...."
Không ngờ, lúc này cách đánh của Lục Thừa giống như tình thú hơn là trách phạt, hắn làm Nguỵ Vân La hét lên.
Nguỵ Vân La nằm trên bàn sách, không muốn giãy giụa nữa, cứ như vậy mở hai chân mặc kệ Lục Thừa rong ruổi trên cơ thể mình. Nước mắt lăn xuống khuôn mặt nõn nà của nàng, đôi môi đỏ mọng bật ra tiếng khóc.
Lục Thừa thả chậm tốc độ rồi dừng lại, hắn nhíu mày, tựa như muốn quát nàng: "Nàng khóc cái gì?"
Nguỵ Vân La không thèm để ý đến hắn, tiếp tục che mặt khóc.
Lục Thừa thấy lần này nàng không phải cáu kỉnh giống như lúc trước, cho nên ôm nàng xuống bàn, ngồi trên ghế, hai người đối mặt với nhau: "Nàng khóc cái gì? Nàng cho ta đội nón xanh, để nam nhân khác sờ vú, còn không cho phu quân danh chính ngôn thuận là ta được ↪️.ⓗ.ịc.♓ nàng nữa sao? Nguỵ Vân La, nàng đừng có quá đáng!"
"Ngươi dám nói ta quá đáng!" Nguỵ Vân La buông tay, mặt đẫm nước mắt nhìn thư sinh tuấn tú trước mặt, ngón tay nhỏ dài nắm cổ áo hắn, hất cằm nói: "Ngươi đã thích họ Bạch kia sao không nói ra? Nếu ngươi nói ra thì ta việc gì phải như mèo hoang đi tranh đồ ăn với nàng ta? Lục Thừa, ngươi tự vấn lương tâm mình đi, từ ngày chúng ta thành 𝐡ô·𝐧 đến giờ, ngươi xem ta là cái gì? Ngươi có quan tâm đến ta ăn gì, mặc gì không? Ngươi dựa vào cái gì mà đi quan tâm đến nương tử của người khác?"
"Ta..." Lục Thừa chưa từng thấy Nguỵ Vân La như vậy, nhất thời bị nàng hỏi đến mức cứng họng.
Nguỵ Vân La thấy vậy, đẩy п●𝖌ự●𝒸 hắn để rút huyệt ra khỏi côn th*t: "Cứ như vậy đi! Chúng ta hoà li, ngươi cũng bất mãn việc ta cường thủ hào đoạt, không thích nhìn thấy tác phong xa xỉ của ta. Ta cũng không muốn ở Lục phủ, vô duyên vô cớ hứng chịu cơn giận của ngươi. Cọc nhân duyên này nên huỷ bỏ sớm, đừng cản trở bổn tiểu thư tìm tình yêu mới!"
Trong đầu Lục Thừa rối bời, nhưng hắn không muốn để Vân Kiều rời xa mình, càng không dám tưởng tượng sau này Nguỵ Vân La sẽ ở bên cạnh một nam nhân khác, nam nhân kia sẽ danh chính ngôn thuận chơi vú nàng mỗi đêm, còn cả ɱôⓝ*ℊ và hoa huy*t, thậm chí là cúc huyệt hắn chưa khai phá tới.
Lục Thừa đen mặt kéo người vào lòng: "Không hoà li, La nhi, đừng hoà li!"
Nguỵ Vân La nghe âm thanh của hắn ở bên tai nên mới nhớ, nước mắt lại liên tục rơi ra: "Người ngươi thích là Bạch Lê Quân, ta không muốn ở bên cạnh ngươi nữa!"
Một tay Lục Thừa đỡ ✝️*♓*â*n †♓*ể mềm oặt như rắn nước của nàng, tay khác đè trên lưng, không cho nàng rời khỏi n𝐠ự-ⓒ mình: "Ta và nàng ấy không có gì cả!"
"Ngươi lừa ai? Tròng mắt của ngươi đều dính lên người nàng ta! Nữ nhân kia còn liếc mắt đưa tình với ngươi, ngươi nghĩ bổn tiểu thư bị đui sao?"
Lục Thừa thúc hông mình lên, bàn tay đang đỡ eo nàng dịch xuống đến ɱ-ô𝐧-🌀: "Hôm nay ta không nhìn nàng ta, chỉ nhìn một mình nàng!"
Nguỵ Vân La cực không thích bộ dạng này của hắn: "Ngươi dám nói nói không thích nàng sao?"
"Ta..." Lục Thừa không biết phải trả lời thế nào, Bạch Lê Quân đã gả đi, hắn cũng đã có Nguỵ Vân La, tuy vị Nguỵ đại tiểu thư này luôn làm hắn lo lắng, lại vừa đẹp vừa ◗â_𝐦, nhưng hắn không muốn buông bỏ nữ nhân trong 𝖓.🌀.ự.𝐜 ra.
Hắn không biết bản thân mình đối với Nguỵ Vân La là loại tình cảm gì, nhưng đã lâu rồi hắn không còn muốn ở bên Bạch Lê Quân nữa. Hắn cũng không dám tưởng tượng đến cảnh tượng thê tử của mình ngủ với người khác.
Lục Thừa nói: "Ta và nàng ấy đã thành gia rồi..."
Nguỵ Vân La giơ nắm đấm đánh hắn, khóc lớn: "Chỉ vì nàng ta đã thành ♓ô_n thôi phải không? Chứ thật ra ngươi thích nàng ta hơn ta, đúng không?"
"La Nhi..." Lục Thừa nhìn nàng khóc đến mức 𝖙𝖍*ở 𝐡ổ*𝓃 𝖍ể*ռ, trong lòng đau thắt lại: "Không phải, nàng đừng khóc!"
Ma xui զ-ⓤ-ỷ khiến thế nào, Lục Thừa cúi đầu ♓*ô*п nàng, 🦵ï·ế·𝐦 luôn những giọt nước mắt: "Hôm nay chúng ta không làm gì cả, nàng đừng khóc, cũng đừng nhắc đến chuyện hoà li...La Nhi, nàng nhìn ta...ngoan..."
Nghe được giọng nói dịu dàng chưa từng có của Lục Thừa, Nguỵ Vân La càng khóc thảm hơn, ngay cả mũi cũng biến thành màu hồng, nước mắt không ngừng tuôn rơi, hàng mi cong vút đều bị ướt đẫm.
Lục Thừa nghe tiếng nàng khóc, hắn hận không thể ⓛℹ️·ế·〽️ hết nước mắt của nàng, cho nên bịt kín miệng, cạy hàm nàng ra, 🅓·ụ ԁ·ỗ chiếc lưỡi đinh hương của nàng quấn lấy mình, hai đầu lưỡi ướ·𝐭 á·𝐭, dây dưa một hồi.
Một tay Lục Thừa nắm lấy bả vai Ngụy Vân La, để nàng không ngã xuống, một tay tìm đến núm vú đã bị hắn 𝐦·ú·𝐭 đến mức sưng đỏ, hai ngón tay vân vê núm vú như quả dâu tây, an ủi tâm trạng của tiểu thê tử mình.
"La Nhi...bảo bối của ta, đừng khóc..."
← Ch. 14 | Ch. 16 → |