Chúc mừng
← Ch.135 | Ch.137 → |
Hoàng Thiên Tứ ôm lấy cô đột nhiên ngất xỉu: "Vi Vi, em thế nào rồi?" Không dám nghĩ nhiều, ôm cô chạy xuống lầu gọi taxi.
Đứng ở giường bệnh khẩn trương nhìn bác sĩ kiểm tra cho cô, trong lòng lo lắng, cô ngàn vạn lần đừng sinh bệnh nha.
Thích Vi Vi từ từ mở to mắt, liền thấy bác sĩ ở trước mặt mình. Nhớ ra mình đột nhiên ngất xỉu, liền hỏi:"Tôi làm sao vậy?"
"Vi Vi, em tỉnh rồi, cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái hay không?" Hoàng Thiên Tứ đi tới bên cạnh cô hỏi.
"Không có." Cô lắc đầu, bây giờ cô không có cảm giác gì, chỉ là thấy toàn thân mình trở nên vô lực.
Bác sĩ buông ống nghe xuống, cầm tờ xét nghiệm hộ lý vừa đưa vào cười hì hì nói: "Cô ấy không sao, chỉ là gần đây mệt mỏi quá. Có điều chúc mừng hai người đã lên chức cha mẹ."
"Cái gì?" Một câu nói làm cho cả Thích Vi Vi và Hoàng Thiên Tứ ngẩn người.
Bác sĩ nghĩ rằng họ đang rất vui, cho nên còn nói thêm: "Lần đầu có em bé, hai người nhớ đừng để người mẹ đói bụng."
Thích Vi Vi hoàn toàn giật mình, sao cô lại có thai được chứ? Mỗi lần ở cùng với Uông Hạo Thiên đều có dùng biện pháp nha. Đột nhiên nhớ tới lần ở khách sạn vừa rồi, chẳng lẽ chính là đêm đó? Cơ thể một trận rét run... tại sao có thể như vậy?
"Bác sĩ, ông chắc chắn chứ?" Lúc này Hoàng Thiên Tứ đầu óc trống rỗng, căn bản không nghĩ ra được ý tưởng gì.
"Đương nhiên chắc chắn. Nếu anh không tin có thể xét nghiệm lần nữa. Bây giờ cần thiết là phải chăm sóc cô ấy cho tốt, đừng để cô ấy mệt nhọc hao tổn tinh thần. Phụ nữ có thai hẳn là phải nghỉ ngơi nhiều." Bác sĩ dặn dò xong xoay người rời đi.
Lúc này Hoàng Thiên Tứ mới nhìn thấy sắc mặt cô trắng bệch khó coi, biết cô dường như cũng chưa chuẩn bị tâm lý. Ngồi xuống bên cạnh, anh trầm mặc rồi mới hỏi: "Là của anh ta sao?"
Thích Vi Vi nhìn anh, cứng ngắc gật đầu. Chuyện này quá đột ngột khiến cô hoàn toàn không nghĩ tới, lại càng không biết phải làm sao.
"Vậy bây giờ em tính sao? Đứa bé này em định thế nào?" Hoàng Thiên Tứ hỏi. Uông Hạo Thiên còn chưa ly hôn, cô sinh đứa nhỏ này chính là con ngoài giá thú.
"Em..." Cô lắc đầu không biết nên làm cái gì bây giờ. Đây là con của hai người, cô không đành lòng bỏ đi, Nói thật trong lòng cô còn có chút vui mừng.
Chần chờ của cô làm cho anh hiểu được trong lòng cô thật sự rất muốn đứa bé này. Lúc này mới nói: "Nói cho anh ta biết đi, để anh ta cho em một sự công bằng. Đây là biện pháp tốt nhất."
"Không." Thích Vi Vi cuống quýt nói, cô còn chưa suy nghĩ kỹ. Anh và Daisy cũng chưa ly hôn, nếu mình nói có đứa bé này anh có khi nào sẽ bức Daisy ly hôn hay không? Còn có cha mẹ anh nữa, họ có thể tranh giành đứa bé này không? Chuyện như vậy cô đã nhìn thấy nhiều lắm, thật vất vả đấu tranh, cô không nghĩ sẽ để bản thân cuốn vào chuyện như vậy.
"Em không tính nói cho anh ta biết, vậy em muốn thế nào bây giờ?" Hoàng Thiên Tứ không biết trong lòng cô đang nghĩ gì. Chỉ là nghĩ tới cô không thể một mình sinh hạ đứa bé này.
"Em không biết, để em từ từ suy nghĩ cho kỹ đã." Cô đứng dậy xuống giường. Đứa bé này cô rốt cuộc nên làm thế nào mới phải.
"Được, anh trước hết đưa em về nhà, em cần nghỉ ngơi." Hoàng Thiên Tứ đỡ cô đi ra khỏi bệnh viện. Anh không thể thay cô quyết định, bởi vì anh hiện giờ ốc còn không mang nổi mình ốc nữa.
Thích Vi Vi nằm trên giường, tâm phiền ý loạn. May mắn nhận được điện thoại của Đàm Tiếu Tiếu muốn cô tới cùng mình.
"Tiếu Tiếu, bụng cậu càng ngày càng lớn nha."Thật cẩn thận vuốt ve bụng của cô.
"Đương nhiên, đứa bé cũng lớn hơn nhiều, bây giờ còn rất bướng bỉnh, mỗi ngày đều đá mình." Vẻ mặt Đàm Tiếu Tiếu thật hạnh phúc.
"Nó động đậy thật sao?" Thích Vi Vi ngạc nhiên.
"Động từ sớm rồi. Cậu không biết đâu, có đôi khi nó dùng chân đạp bụng mình, mình sờ sờ nó, nó lại ngừng lại. Hiện giờ ngày nào mình cũng thường xuyên cùng nó nói chuyện ca hát, tâm sự, để nó ngoan một chút." Đàm Tiếu Tiếu nói, nhắc đến đứa bé, vẻ mặt của cô là vẻ mặt yêu thương của người mẹ.
"Bây giờ cậu thật hạnh phúc." Thích Vi Vi nhìn cô, bộ dáng có chút hâm mộ.
"Đúng vậy, thật hạnh phúc. Cậu biết không, phụ nữ được làm mẹ đều rất vui vẻ, làm mẹ mới là hạnh phúc chân chính. Không sinh đứa bé ra sẽ vĩnh viễn không hiểu được loại cảm giác này. Sau này cậu sẽ hiểu được có con là việc hạnh phúc như thế nào."Đàm Tiếu Tiếu nói.
Sắc mặt Thích Vi Vi trở nên ảm đạm: "Nếu có một đứa bé không nên có thì còn có thể hạnh phúc sao?"
"Hả?" Đàm Tiếu Tiếu ngẩn người, cô nói vậy là có ý gì? "Cái gì mà không nên có. Cậu là nói nếu không có chồng mà có con? Việc này rất khó nói. Không biết người khác nghĩ thế nào, nếu là mình mình sẽ sinh nó ra." Nói đến đây đột nhiên có cảm giác không đúng, kinh hãi nhìn cô: "Vi Vi, cậu không phải là mang thai rồi chứ?"
"Đúng là cái gì cũng không thể gạt được cậu."Thích Vi Vi nói những câu này, ngữ điệu có chút cam chịu.
"Trời ạ, cậu thật sự mang thai! Là ai? Uông Hạo Thiên hay Hoàng Thiên Tứ?" Tin này quả thật rất rúng động.
"Đương nhiên là của Uông Hạo Thiên. Mình và anh Thiên Tứ vẫn luôn trong sáng, không có loại quan hệ đó. Bây giờ mình không biết nên làm sao? Mình thừa nhận mình thật sự rất thích đứa bé này, không muốn phá bỏ nó. Nhưng mình cũng không biết mình có nên giữ nó hay không?" Thích Vi Vi thống khổ cúi đầu.
"Cậu không muốn bỏ nó vậy cứ giữ lại, chuyện này có gì khó? Cậu là sợ Hoàng Thiên Tứ sao?" Đàm Tiếu Tiếu đột nhiên nghĩ tới cô đã từng nói sẽ gả cho anh.
"Không phải anh ấy không đồng ý cưới mình. Mình là sợ mình sinh đứa bé này ra sẽ có nhiều chuyện. Uông gia là gia đình giàu có, sẽ không cho phép con cháu lưu lạc bên ngoài. Nhất định sẽ muốn đòi lại đứa bé. Mình nhất định một chút phần thắng cũng không có." Cô không thể tưởng tượng được hậu quả chuyện này.
"Vậy thật đơn giản, cậu đừng nói cho bọn họ biết, bọn họ sẽ không đến tranh đoạt được." Đàm Tiếu Tiếu không cho là đúng nói.
"Chỉ là mình nên giải thích thế nào khi chưa kết hôn đã có thai. Anh ấy lại không ngốc, liếc mắt có thể nhận ra là giả." Thích Vi Vi thật sự phiền loạn.
"Thật là... làm sao bây giờ. Cũng không thể tùy tiện tìm một người đàn ông để kết hôn. Ai cũng không thích làm một người cha sẵn như vậy." Đàm Tiếu Tiếu cũng không có ý kiến hay.
"Thôi nói sau. Đi đến đâu tính đến đó." Cô cũng không biết phải làm gì bây giờ. Nhưng tuyệt đối sẽ không tùy tiện tìm một người đàn ông để lấy.
Hoàng Thiên Tứ sắp xếp lại tất cả tiền mà mình đã vất vả kiếm được bỏ vào ngăn tủ để sau khi anh đi sẽ gọi điện thoại cho mẹ. Nếu đã mắc bệnh nan y, anh không nghĩ sẽ liên lụy đến ai. Hiện giờ không yên lòng duy nhất chính là Vi Vi, không biết cô nên làm sao bây giờ? Mình có nên đi tìm Uông Hạo Thiên nói chuyện hay không?
Chỉ là anh không hiểu, chuyện của cô, chỉ sợ có lòng lại làm chuyện xấu, khiến cô chuốc thêm phiền toái. Thở dài một hơi, vẫn là quên đi. Để cô thuận theo tự nhiên thì hơn. Đột nhiên di động lại vang lên...
← Ch. 135 | Ch. 137 → |