Không thể tiếp nhận
← Ch.129 | Ch.131 → |
Vài ngày sau, ở văn phòng của bác sĩ.
"Cô Thích, kiểm tra kết quả của cậu Thiên Tứ đã có." Bác sĩ đem một báo cáo đặt trên bàn, sắc mặt có vẻ nghiêm trọng.
"Anh ấy bị làm sao vậy?" Cô khẩn trương không yên hỏi, cô cũng không dám đi lấy kết quả báo cáo. Bác sĩ cố ý lúc anh đang truyền nước biển gọi cô lên, nhất định là có việc không tốt.
"Ung thư gan giai đoạn cuối." Bác sĩ nói rõ sáu chữ này.
Nghe như sét đánh làm cho cô ngây ngốc, sững sờ không thể tin được, cô nhìn bác sĩ, một mực không tin:"Không, sẽ không, anh ấy tuổi còn trẻ như thế, sao lại bị ung thư gan, nhất định là sai rồi."
"Cô Thích, cô bình tĩnh. Tôi biết kết quả này khiến cô không thể tin được. Nhưng là bệnh tình như vậy, bệnh viện làm sao có thể sai. Nếu cô không tin có thể đến bệnh viện khác kiểm tra. Nhưng tôi hy vọng cô chuẩn bị tâm lý thật tốt, cô cũng biết bệnh viện chúng tôi là bệnh viện tốt nhất ở đây." Bác sĩ nói, phản ứng của cô ông hiểu.
"Nhưng mà ... Nhưng mà ..." Thích Vi Vi mềm nhũn người, ngồi trên ghế. Cô biết lời bác sĩ nói là thật, nhưng mà cô không thể tiếp nhận được nó. Anh Thiên Tứ không mắc căn bệnh này, không, nhất định sẽ không.
"Bệnh viện chúng tôi đề nghị nên để cậu ấy tiến hành trị liệu, nhưng mà chi phí rất cao, hy vọng người nhà chuẩn bị tâm lý trước." Bác sĩ nói chi tiết.
"Bác sĩ, anh ấy còn có hy vọng đúng không? Chữa trị sẽ hết bệnh phải không?" Cô không quan tâm đến chi phí, đây mới là vấn đề mà cô quan tâm.
"Có hy vọng, nhưng cô hẳn là biết loại bệnh này nếu chữa trị tốt chỉ có thể kéo dài mạng sống." Bác sĩ nói thật nghiêm trọng. Ông biết rằng căn bệnh này là một đả kích rất lớn đối với người nhà bệnh nhân.
Trị không hết ... Thích Vi Vi chỉ cảm thấy trước mắt choáng váng suýt chút nữa té xỉu, đột nhiên lại nghĩ đến một việc, liền hỏi: "Bác sĩ, có thể thay gan hay không?"
"Có thể." Bác sĩ gật đầu.
Điều này làm cho cô cảm thấy trong bóng đêm xuất hiện ánh hào quang.
"Nhưng mà ..." Bác sĩ còn nói thêm: "Cậu ấy bị ung thư ác tính, rất khó tìm gan tương xứng, cho dù có tìm được thì việc phẫu thuật cũng rất mạo hiểm. Hơn nữa sau khi phẫn thuật thành công cũng không thể cam đoan có bị tái phát hay không. Vì thế tôi nghĩ nên tiến hành trị liệu như bình thường bởi vì chi phí phẫu thuật không phải ai cũng có thể trả được."
Cái gì??? Lời nói của bác sĩ khiến cô trong nháy mắt lại từ thiên đường rơi xuống địa ngục, không thể nghi ngờ gì nữa, mọi hy vọng của cô đều bị dập tắt.
"Cô Thích, tôi hy vọng cậu ấy lập tức trị liệu, càng nhanh càng tốt, không nên trì hoãn, hy vọng cô nói với cậu ấy." Cuối cùng bác sĩ nói.
"Tôi biết rồi." Lúc này Thích Vi Vi mới tỉnh táo chút ít, không thể không chấp nhận chuyện này. Nhưng mà cô phải nói như thế nào với anh Thiên Tứ đây, anh ấy nhất định sẽ suy sụp mất.
Cầm trong tay kết quả kiểm tra, trên tờ giấy còn in rõ ràng mấy chữ "ung thư gan", cô dựa vào tường, chậm rãi ngồi xổm xuống khóc thành tiếng.
Tại sao? Tại sao có thể như vậy?! Cô phải làm sao bây giờ, anh Thiên Tứ phải làm gì bây giờ.
Hoàng Thiên Tứ đã truyền xong nước biển cũng không thấy cô trở lại, vừa định đi tìm thì cô về, thấy sắc mặt cô kỳ lạ hình như là đã khóc, lập tức hỏi: "Vi Vi, em làm sao vậy? Sao lại khóc? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?"
"Không có." Cô vội vàng phủ nhận, không biết là mình đã thể hiện rõ hay là anh cẩn thận nên đã nhìn ra, đành phải nói dối: "Vừa rồi em thấy một người mẹ ôm con mình đang bị thương khóc rất thương tâm, em không kìm được cũng khóc."
"Em thật là lương thiện." Hoàng Thiên Tứ cười, nhìn thấy cô đột nhiên nhớ ra liền hỏi: "Vừa rồi bác sĩ nói em đi lấy kết quả phải không? Đưa anh xem."
"Không có, vẫn chưa có kết quả kiểm tra, vài ngày nữa mới có. Bác sĩ nói anh cần phải ở thêm vài ngày truyền nước biển. Em đi đóng viện phí đây."Thích Vi Vi vội vàng phủ nhận, sợ anh biết chân tướng.
"Anh thấy rất khỏe, không cần truyền nước biển nữa." Hoàng Thiên Tứ nói, vất vả thuyết phục bác sĩ cho mình xuất viện không được lại còn mỗi ngày phải truyền nước biển, thật là phiền toái mà.
"Thiên Tứ, anh đừng có cố chấp như vậy. Bác sĩ nói cần truyền nước biển thì anh nên truyền." Thích Vi Vi nói, nghĩ đến việc nếu anh không lập tức trị liệu thì cơ hội sống tiếp sẽ không còn, cô rất đau lòng.
"Không nhất thiết tất cả đều nghe theo lời bác sĩ, em đừng quên bệnh viện nào cũng đặt lợi ích lên hàng đầu, ông ta nhất định là muốn chúng ta ngày nào cũng ở đây." Hoàng Thiên Tứ không cho là đúng nói.
"Không được, em nói ở là ở." Thích Vi Vi thay đổi giọng điệu, cô lớn tiếng nói, anh có biết là hiện tại sức khoẻ anh rất không ổn hay không.
Hoàng Thiên Tứ ngây người ra một lúc, cô đột nhiên nổi giận, nhưng mà không sao, đây chỉ là chuyện nhỏ.
Thích Vi Vi ngay lập tức phát giác vừa giọng điệu của mình không tốt, nói: "Thiên Tứ, ý của em là bác sĩ làm mọi việc cũng là vì bệnh nhân thôi."
"Không cần giải thích, anh biết em là vì anh, đừng nóng giận, anh đồng ý là được." Hoàng Thiên Tứ dịu dàng nói, anh biết cô rất quan tâm anh, anh nhất định phải làm cô vui lòng.
"Tốt lắm." Thích Vi Vi mỉm cười nhưng trong lòng lại âm thầm khóc.
Một mình ngồi trên bậc thang ở quảng trường, cô thật sự không biết phải làm gì bây giờ, có nên nói cho người khác biết không, chuyện này không thể giấu diếm được. Bệnh như thế, anh Thiên Tứ thông minh như vậy, nhất định cũng sẽ biết.
Uông Hạo Thiên một mình ngồi ở văn phòng, mới có vài ngày không gặp cô mà như đã mấy tháng không gặp.
Anh không phải không nghĩ buông tay, không phải không nghĩ quên cô nhưng mà càng muốn quên cô thì hình ảnh cô trong đầu anh lại càng rõ ràng hơn.
Anh rốt cuộc vẫn là nhịn không được, gọi điện cho cô. Dù không thể làm tình nhân nhưng làm bạn bè cũng tốt, vẫn được nghe giọng nói của cô.
Di động vang đã lâu, cô mới cầm lấy, nhìn dãy số phía trên màn hình, số điện thoại của anh, không biết vì sao nước mắt từng giọt chảy ra, rơi xuống.
Uông Hạo Thiên nghe cô khóc, ngây người ra một lúc, lập tức hỏi: "Em làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?"
Thích Vi Vi vẫn khóc, cô không biết có nên nói cho anh biết không, để ở trong lòng lại khó chịu nhưng lại không có ai để cùng cô chia sẻ.
Nghe cô khóc liên tục, Uông Hạo Thiên sốt ruột, nhất định là có chuyện rất lớn, nếu không cô sẽ không khóc như vậy. Anh hỏi: " Em đang ở đâu?"
"Quảng trường Nhân Dân... Quảng trường..."Cô nghẹn ngào nói không nên lời, vì sao lại rất muốn gặp anh ...
"Em ở đó chờ anh, đừng đi lung tung, anh lập tức tới chỗ em." Uông Hạo Thiên buông di động, nắm lấy chìa khóa xe chạy ra khỏi văn phòng.
Sở Thiên Lỗi vừa lúc đó cầm văn kiện đi vào, "Hạo Thiên, cậu làm đi đâu đó, văn kiện này còn chờ cậu ký tên."
"Tôi có việc, cậu xem rồi làm là được." Uông Hạo Thiên nói xong, bóng dáng đã nhanh chóng đi vào thang máy.
Sở Thiên Lỗi bất đắc dĩ lắc đầu, không cần nghĩ cũng đoán được anh đi gặp ai, cứ bắt mình xử lý mọi việc như vậy sao.
← Ch. 129 | Ch. 131 → |