← Ch.12 | Ch.14 → |
Lưu nương tử luôn luôn lạnh nhạt thong dong, nắm chặt trí châu*, Thái Sơn đổ trước mặt cũng không biến sắc, từ từ mở to hai mắt, rồi đỏ hồng hai má, tay chân luống cuống, mấp máy môi, ngay cả vết sẹo xám trắng cũng chuyển thành đỏ rực.
(*) trí châu theo Phật giáo chính là khởi nguồn của trí tuệ, ở đây chỉ có trí tuệ cao thâm có thể ứng phó với bất kì tình huống nào.
Thượng Thiện vốn hoảng hốt lập tức trấn định lại, vẻ ngoài phi thường trấn tĩnh nhìn nàng, trong lòng lại có cảm giác thống khoái và vui sướng.
Mặc kệ nàng nhận hay không, nhìn thấy vẻ mặt này của nàng, liền cảm thấy rất đáng giá.
Chỉ là Lưu nương tử lập tức đẩy chăn mỏng ra, ngồi nghiêm chỉnh, cúi đầu bắt đầu nghiêm túc tự suy xét. Trên trán chảy mồ hồi lạnh, không suy nghĩ lại thì không biết, vừa nghĩ liền bị dọa cho nhảy dựng. Nàng đối xử với Thượng Thiện đã phạm rất nhiều quy củ lễ pháp, đã đến mức nếu thăng đường xử án là có thể dìm lồng heo rồi...
Nhưng ngoại trừ những quy củ lễ pháp so với lông trâu còn nhiều hơn đó, nàng cũng chưa từng có một chút tà niệm nào đủ để gây hiểu lầm đi?
"... Lục Tam công tử, có phải thiếp thân có chỗ thất lễ gì, dẫn đến ngài hiểu lầm hay không?" Nàng run rẩy hỏi.
"Thập tứ nương, ta nghe không hiểu ý tứ của nàng." Mặt ngoài tỏ ra bình tĩnh, trong lòng Thượng Thiện lại đang vui đến nở hoa. Thực không nghĩ đến có thể nhìn thấy một mặt nữ tính thẹn thùng đáng yêu như vậy của Lưu nương tử, thật sự là mở rộng tầm mắt.
"... Ta là nói, ta đã làm cái gì sao? Vì sao ngài có thể đùa như thế?" Tiếng của nàng hơi run, mặt càng đỏ, đỏ đến sắp nhỏ máu rồi.
Không tốt. Thượng Thiện nhìn khuôn mặt đỏ dị thường của nàng, vội lấy bát nước rau cần mới ép trong hộp thức ăn ra. Hắn thừa nhận chính mình có chút lòng làm việc xấu, nhưng không đến nỗi muốn nàng hoảng sợ quá độ dẫn đến phát bệnh.
Trừng trừng nhìn bát nước rau cần kia, Lưu nương tử vốn đang rất khẩn trương nhịn không được cười phốc một tiếng. Nàng làm người đã hai thế, từ trước đến nay chưa bao giờ nghe thấy chuyện có người nào còn chuẩn bị cả thuốc mới đi cầu hôn.
Càng nghĩ càng buồn cười, nàng thả tiếng cười to, cảm thấy tất cả chuyện này đều không phải sự thật. Cười đến mức phải dựa vào bàn, mắt chảy lệ ròng ròng.
Thượng Thiện ai oán nhìn nàng, trong lòng phi thường bi thương. Đến khi Lưu nương tử hôn mê, hắn bị dày vò một trận, mới kinh hoảng cảm nhận được tình cảm của mình. Hắn thích Ngôn nhi, thích Lưu gia, hắn quyến luyến hết thảy nơi này, nhưng hắn chân chính yêu thích chính là linh hồn của nơi này.
Lưu nương tử chỉ có thể đứng hàng thứ, không tên cũng không tự.
Hắn sớm đã để ý, cái người linh tuệ thông thấu, cao ngạo bất quần lại tự trọng lãnh mi đối diện với những chê trách phỉ báng của thế gian, tựa như mai đỏ rực trời, Thập tứ nương.
Bởi vì có nàng ở đây, mới có thể có Ngôn nhi thông minh vui vẻ, có nàng ở đây, mới có thể có Lưu gia ấm áp vừa ý. Chính là vì có nàng ở đó, hắn lãng tử thường xuyên lưu lạc này, mới có thể cam tâm ở lại một nơi lâu dài.
Nàng nếu bệnh mà chết, cuộc đời này hắn và Ngôn nhi chắc chắn sẽ không thể vui vẻ. Hắn nghĩ hẳn cái nhà này cũng sẽ tan nát.
Nhưng hắn vẫn đối diện với xấu hổ, dù sao Lưu nương tử luôn luôn quang minh ngay thẳng, nếu nàng lộ ra một chút tình ý, hắn cũng có thể cố lấy dũng khí... Dù sao hắn không muốn Lưu nương tử có một chút không tự nguyện. Dù sao hắn cũng có tự tôn cùng kiên trì của hắn.
Hắn tự an ủi mình, chậm rãi từ từ, không cần cấp. Ngày tháng còn dài, lâu ngày tất sẽ sinh tình, đến lúc đó nước chảy thành sông không phải tốt sao? May mắn nàng dung nhan không xuất chúng, lại nhận ác danh bị vứt bỏ, thân gia cũng không hiển hách, hắn có thể có rất nhiều thời gian...
Nhưng chồng trước của nàng lại đến, hung hăng đâm cho hắn một nhát. Một kích trúng đích, đúng nha, nàng là hạ đường phụ... nhưng nhà chống nếu muốn nàng trở về thì sao? Mặc kệ có bao nhiêu oán, bao nhiêu hận, xuất giá tòng phu, chung thủy đến chết, nữ tử rốt cuộc vẫn hy vọng đi lấy chồng đúng không? Cuối cùng vẫn quý trọng danh tiết, càng huống gì Ngôn nhi không phải con ruột của nàng, cuối cùng vẫn là con của chồng trước... phụ nhân bình thường nếu như thế thì hẳn sẽ trở về đi?
Trương gia Tam thiếu phu nhân và hạ đường thê, mây bùn khác biệt... Là ngốc tử cũng đều biết nói muốn chọn người trước.
Mặc dù để Thị Mặc ở lại, nhưng ngồi trong thư phòng, hắn nôn nóng bất an, bao nhiêu lần muốn xông vào đại sảnh đá văng Trương Tam công tử ra, đánh gãy chân chó của hắn.
Nhưng hắn là cái gì chứ? Danh bất chính ngôn bất thuận.
May mắn Lưu nương tử là một ngốc tử thông minh. Nhưng trong lòng hắn vẫn tràn ngập phiền muộn nóng nảy. Lần này không thành, lần sau thì sao? Sau này thì sao? Thực sự để nàng rời đi? Đạt được chung thủy cả đời của nàng?
Không hề có Ngôn nhi, không hề có Lưu gia, không hề có... Nàng?
Tim của hắn không khó chịu, như là đói thật lâu, đói đến dạ dày phát đau. Ba ngày là cực hạn lớn nhất của hắn, hắn thật sự không chịu được sợ hãi kia nữa.
Mặc kệ, cứ thành thân trước đã. Sau khi thành thân, sau đó chậm rãi lấy trái tim của nàng. Hắn không phải người vĩ đại, hắn cũng không cần làm người hoàn mỹ. Ngôn nhi của hắn, Lưu gia của hắn, Thập tứ nương của hắn. Hắn tuyệt đối tuyệt đối không giao cho bất cứ kẻ nào.
Nếu muốn nói lý, hắn sẽ đập bát một lần, làm một người không thèm nói lý.
Lưu nương tử lau lau lệ ở khóe mắt, ngẩng đầu nhìn biểu tình muốn ăn thịt người của Thượng Thiện luôn nghiên cẩn, vội vã nghiêm mặt ngồi thẳng dậy."... Ta, ta không cần uống cái này."
"Được." Hắn đáp lời, ánh mắt vẫn sáng quắc nhìn thẳng nàng.
Nàng không tự nhiên loay hoay, "... Ta tính tình không tốt."
"Ta tính tình không tệ." Thượng Thiện nghiêm túc trả lời, "Ta tận lực nhường nàng."
"Ta... Ta là hạ đường thê. Kiều đại phu hẳn đã nói cho huynh biết ta không thể sinh con?"
"Vợ trước của ta còn đang ở nhà tìm chồng mới đó." Hắn hít sâu một hơi, "Ngôn nhi nếu đồng ý, ta nguyện nhận nó con thừa kế, tương lai toàn bộ gia sản của ta đều là của nó."
Lưu nương tử nhíu mày, "Tiểu hài tử chỉ cần không chết đói là được, nhiều của cải như vậy làm cái gì? Mẫu hiền con hư, nhà giàu hoàn khố. Ta cũng có gia sản để cho nó cày cuốcc, muốn nhiều thì nó tự dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng đi."
"Cái này nói sau. Ta vốn không nghĩ sẽ lấy vợ nạp thiếp. Ngôn nhi cùng, cùng... Là ông trời ban thưởng, thế nào cũng được."
Lưu nương tử động dung (đồng thời cũng hiểu lầm càng lợi hại), tiếng trở nên nhẹ nhàng, "Huynh thật sự thích Ngôn nhi đến vậy? Nhận làm nghĩa tử là được, tương lai khi nó lớn, như có thể phụng dưỡng nghĩa phụ."
Thượng Thiện trấn định lại, mỉm cười, "Cái này không được. Không thể để đứa nhỏ ra cửa bị người khác nói tam nói tứ, không thể vì thế mà nhốt mình trong nhà được, cũng không phải nuôi con gái. Ta không muốn rời Ngôn nhi cùng, cùng..." Hắn mơ hồ nói ra câu này, "Nhưng ta vẫn luôn phải đi lại, chỉ là danh nghĩa thôi."
Nàng cẩn thận tự hỏi lại, mặc dù nói lăn lộn mười năm, nàng đối việc mấy quy củ lễ pháp này thật sự chưa hiểu thấu đáo, không thể theo đúng suy nghĩ của cổ nhân mà suy xét. Thượng Thiện nói thật sự có đạo lý, thẳng thắn mà nói mình cũng không phải không được... Trái lại chính hắn lại..."Không được".
Hư hoàng giả phượng không có gì, chính là thành thân... là đại sự. Vì lý do như vậy... Giống như rất không thận trọng. Ở đây thành thân, cũng không phải là chuyện của hai người, mà là chuyện của hai gia đình. Nàng bên này không có gì, Cẩn Ngôn lực cản đại khái bằng không... Nhưng bên Lục gia cũng không phải là gia đình đơn giản.
Nàng thật tại sợ thâm trạch đại viện.
"Ta là không để ý đến chuyện này." Nàng chậm rãi nói, "Tết này Ngôn nhi cũng đã chín tuổi... Chờ nó mười ba, nếu vẫn kiên định con đường làm quan, ta sẽ đưa đi nó đi Nam Kinh đến thư viện Bạch Lộ. Rời quê đến nơi khác, những lời đồn đãi đó cũng sẽ không còn..."
"Vẫn còn bốn năm năm nữa đó." Thượng Thiện lắc đầu, "Nàng thực bỏ mặc để Ngôn nhi bị người khác chỉ trỏ sao? Đứa nhỏ cũng sẽ có thương tâm, có tự tôn."
Lưu nương tử câm lặng một lát, cúi đầu suy nghĩ. Suy nghĩ cẩn thận, tựa hồ lợi nhiều hơn hại. Nàng mỉa mai nói, "Nhưng Lục gia sẽ không đồng ý, ta cũng thật sự sợ những ngày tháng sống ở hậu viện. Hương dã quen biếng nhác rồi, ta lại là người thân thể mang bệnh..."
"Việc này giao cho ta là được rồi." Thượng Thiện âm thầm tăng khẩu khí, "Lưu gia là đồ cưới của nàng, ta chuyển đến ở cùng, tự nhiên sẽ nhận mua gia dụng... Nếu nàng ngại nơi này nhỏ, ta cũng có vài biệt viện nữa, chọn một cái nàng thích là được."
... Thật sự thích Ngôn nhi đến thế? Ngôn nhi bề ngoài cũng không phải rất khả ái, mặc dù thông minh, nhưng cũng không phải rất khác người.
Ngược lại bởi vì tâm tư tinh tế, có chút âm trầm.
Thích đến mức nguyện ý cưới nương của nó cho danh chính ngôn thuận... Này chỉ nói là do duyên phận rồi. Nói không cảm động, thật sự là lừa người. Người với người nhân duyên thực kỳ diệu a.
"... Chuyện này rất lớn, ta có thể trước hết suy nghĩ cẩm thận không?" Nàng hồng ửng hai má, yếu ớt hỏi.
"Đương nhiên, là nên thận trọng." Thượng Thiện lau mồ hôi trả lời.
Lưu nương tử suy nghĩ một buổi chiều đến buổi tối. Thừa dịp Thượng Thiện đi tắm rửa, nàng lặng lẽ hỏi Cẩn Ngôn, "Lục thúc thúc... đã đề thân với ta."
Nó mở to mắt, khẩn trương túm lấy nương, "Nương... Ngươi chưa cự tuyệt chứ?"
Lưu nương tử cau mày, "Ngôn nhi... Con thấy thế nào?"
Nó nhăn nhó một hồi, ở bên tai Lưu nương tử nói, "Nương, ta muốn đổi cách xưng hô. Ta... Ta cũng muốn có cha..."
Câu cuối cùng phi thường nhỏ, gần như nghe không rõ.
"Nhưng, nhưng cha... Nói không chừng sau này có thể thay đổi mà." Nàng đau lòng sờ đầu Ngôn nhi.
"Này, con cũng đã nghĩ qua." Nó lặng yên một hồi, "Nhưng là nương... Con nghĩ người lợi hại như vậy, nhất định trấn trụ tràng tử."
Lưu nương tử hắc tuyến, thưởng cho một cái cốc, "Trấn cái gì tràng tử? Con nghĩ nương là xã hội đen chắc?"
Cẩn Ngôn che đầu trốn, "Nương, xã hội đen tính cái gì... Người có thể lợi hại hơn cả xã hội đen. Ngươi chính là Nhất Trượng Thanh*..."
(*) Nhất Trượng Thanh - Cô Một Trượng là biệt hiệu của Hỗ Tam Nương, một cô gái xinh đẹp tài giỏi. Khi Tống Giang đánh Chúc gia trang, Hổ gia trang sai Hỗ Tam Nương đi cứu, Hỗ Tam Nương đã đánh nhiều dũng tướng của Lương Sơn Bạc, sau đó bị Báo tử Đầu Lâm Xung bắt sống. Do Tống Giang đã hứa với Vương Anh là sẽ tìm một phu nhân cho y, nên đã gả Hổ Tam Nương cho Vương Anh. Trong trận đánh Phương Lạp, Vương Anh và Hỗ Tam Nương đều bị Trịnh Bưu giết chết. Hình như Vương Anh là người võ công thấp kém, lại còn lùn thì phải, đúng là phí một mỹ nữ***
"Ta phải băm ngươi làm bánh bao thịt người!"
Đang dương nanh múa vuốt định đánh một trận, Cẩn Ngôn lại lăn vào lòng Lưu nương tử, "Nương, ta là nam đinh duy nhất trong nhà ". Hắn giả giọng trang nghiêm nói, "Con quyết định cho người gả đi. Người không phải đã nói, 『 trời muốn trời mưa, nương phải lập gia đình 』*, không ai quản được sao? Sính lễ con quyết định thu... Con có thể mua mười con ngựa rồi. Cưỡi một có thể dắt chín con..."
(*) nói đến chuyện tất nhiên phải phát sinh, không có cách nào ngăn cản.
"Ta dưỡng nhi tử gì thế này, bán lão nương!"
Thượng Thiện đứng ở ngoài cửa lau tóc, không nhịn được trên mặt tràn đầy ý cười. Ít nhất tối thiểu, có thể giữ được nàng rồi.
Thế này lễ tạ môi* còn thiếu một phần... Hắn quay đầu, cốc Thị Mặc đang nhếch miệng ngây ngô cười một cái."Ngày mai..."
(*) lễ cảm tạ bà mai
" Tiểu nhân phải đi một con ngựa thiên lí mã cho thiếu gia!" Hắn cơ trí nhẹ nhàng nói, "Hay là hai con?"
"Thiên lí mã là rau cải trắng hả, có ở đầy ruộng chắc?" Thượng Thiện cười mắng, "Tìm một con ngựa ôn thuần một chút, thiếu gia còn nhỏ. Thiên lý mã cứ từ từ tìm đi."
______________________
Em Cẩn Ngôn đã bán mẹ đi lấy ngựa rùi ~~`
← Ch. 12 | Ch. 14 → |