Càng lúc càng xa
← Ch.074 | Ch.076 → |
Bác sĩ điều trị chính nói với Lâm Y, trái tim của Lâm Dung bị tổn thương nghiêm trọng cho dù phẫu thuật cũng khó mà khôi phục như trước, cơ hội sống lại thật sự rất mong manh...
"Không!" Nước mắt Lâm Y trào ra, cô bụm mặt nức nở, "Mẹ tôi sẽ không chết, mẹ sẽ không bỏ tôi lại một mình trên đời này đâu... " Thân thể mảnh khảnh đó chợt như chiếc lá trong cơn gió lốc, ngả về sau ngất đi...
"Lâm Y... " Lăng Nhất Phàm đau lòng gọi, hắn vội đưa tay dỡ lấy Lâm Y vào lòng, "Em còn có anh, em còn có anh, Lâm Y!" Hắn vừa gọi vừa nhìn vị bác sĩ, "Bác sĩ, chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?"
"Có thì có đấy... " Bác sĩ có chút do dự nói.
"Cách gì ông nói mau đi! Tiền bạc không phải là vấn đề!" Lăng Nhất Phàm vội nói.
"Thay tim!" Bác sĩ nói nhanh, "Nhưng Lăng tiên sinh, cho dù tiền không phải là vấn đề nhưng vẫn còn vấn đề khác, thứ nhất là bởi vì bệnh tình nghiêm trọng, bệnh viện chúng tôi không có ai dám đảm nhận cuộc phẫu thuật này, thứ nữa là nguồn cung cấp nội tạng, trước mắt bệnh viện không tìm được quả tim thích hợp với thể trạng của bà Lâm... "
"Vậy thì đổi một bệnh viện khác!" Lăng Nhất Phàm quyết đoán nhìn sang Lâm Y nói, "Chúng ta lập tức chuyển mẹ em đến một bệnh viện nào đó ở thành phố H, ở đó chắc là không có vấn đề... "
"Không được, Lăng tiên sinh!" Vị bác sĩ đứng bên cạnh ngắt lời Lăng Nhất Phàm, "Theo tình trạng hiện giờ của bà Lâm, căn bản là không chịu được di chuyển đường dài... chuyện này chỉ làm bệnh của bà nặng them thôi... hơn nữa trái tim thay thế còn phải phù hợp với thể chất của bà Lâm, bệnh viện ở thành phố H cũng chưa chắc lập tức tìm ra được!"
"Vậy ý của ông là dì ấy chỉ có thể ở đây chờ chết hay sao?" Lăng Nhất Phàm lạnh giọng chất vấn.
"Thực xin lỗi Lăng tiên sinh, trừ phi là ông tim được một chuyên gia phẫu thuật tim, hơn nữa còn có nguồn tim cung cấp phù hợp với thể chất của bà Lâm, bằng không... " Bác sĩ vẻ băn khoăn nói.
Lăng Nhất Phàm nghe vậy không chút chần chừ vận dụng tất cả các mối quan hệ, rất nhanh đã liên hệ được với chuyên gia tim mạch, nể mặt Lăng Nhất Phàm, ông ta cũng tình nguyện đi đến thành phố G một chuyến nhưng mấu chốt là nguồn tim thích hợp với Lâm Dung thật sự vô phương tìm được.
Đứng trước khó khăn chưa được giải quyết, đôi mày Lăng Nhất Phàm càng lúc càng chau chặt, Lâm Y nhìn chiếc cằm râu đã bắt đầu mọc lởm chởm của Lăng Nhất Phàm, trong lòng có chút khổ sở, mắt cô cũng ngân ngấn nước. Lâm Y lặng lẽ đến bên cạnh Lăng Nhất Phàm ngồi xuống, an ủi ngược hắn: "Nhất Phàm, anh đừng lo lắng, nếu thật sự... tìm không được nguồn tim... cũng đành chịu... "
"Lâm Y... " Trên mặt Lăng Nhất Phàm lộ ra ý cười yếu ớt, hắn dịu dàng nói, "Chỉ cần em đừng quá lo lắng là được... cả ngày hôm nay em chưa ăn chút gì, em muốn ăn gì anh giúp em đi mua, được không? Nếu như em cũng bị bệnh, vậy lấy ai đến chăm sóc cho dì đây?"
"Nhất Phàm, anh... cũng có nhiều việc phải làm... hay là... anh tạm trở về thành phố H đi... "
"Ngốc à, còn chuyện gì quan trọng hơn em chứ?" Lăng Nhất Phàm nói một câu từ đáy lòng.
"Nhất Phàm... " Hốc mũi Lâm Y ê ẩm chua xót, lúc này đây, ở bên cạnh cô đúng ra phải là Lãnh Nghị mới đúng, nhưng mà... không có Lãnh Nghị!
Trên giường bệnh mí mắt Lâm Dung khẽ động, lời của Lăng Nhất Phàm lọt vào tai bà không sót một chữ. Là Lãnh Nghị sao? Nghe tiếng hình như không giống lắm. Lâm Dung cố giãy dụa hé mí mắt nặng trịch ra.
"Mẹ!" Lâm Y nhìn thấy mẹ mình mở mắt, cô kích động kêu lớn một tiếng, bổ nhào đến bên giường, "Mẹ tỉnh rồi sao? Mẹ tỉnh rồi! Con biết mà, mẹ sẽ không bỏ lại con một mình không lo!"
Nghe tiếng Lâm Y, Lăng Nhất Phàm cũng vội vàng bước tới, hắn nhẹ giọng gọi: "Dì!", rồi lại nhìn sang gương mặt vui mừng của Lâm Y, trên gương mặt anh tuấn cũng không kìm được lộ ra một nụ cười...
Nụ cười ấm áp của Lăng Nhất Phàm đập vào mắt Lâm Dung một cách rõ ràng, bà ngẩn người nhìn người thanh niên tuấn tú ôn hòa trước mặt, trên mặt hắn lộ ra vẻ ấm áp như ánh mặt trời, rõ ràng không phải là Lãnh Nghị! Thực ra bà có nghe nói giữa con gái mình và Lãnh Nghị xảy ra vấn đề, hiện giờ xem ra là đúng rồi! Nhưng người thanh niên này thoạt nhìn thiện lương ấp áp, còn có, ánh mắt cậu ta nhìn Y Y, những lời cậu ta nói với Y Y... chắc đây là một người có thể mang lại hạnh phúc cho con bé.
Chết, Lâm Dung không sợ, cái bà sợ là bỏ lại con gái mình cô độc trên đời, không nơi nương tựa, hai mươi mấy năm qua, bà sống chẳng qua là vì cho con gái bà một mái nhà, để con gái bà không thấy cô độc... nhưng hiện giờ, rõ ràng thời gian của bà không còn nhiều...
Lâm Dung nhẹ mấp máy cánh môi nhưng không nói được thành lời, bà chỉ đành nhìn Lâm Y.
"Mẹ, mẹ muốn nói gì?" Lâm Y quệt nước mắt, gượng cười cúi xuống gần bà, "Mẹ từ từ nói!"
Ánh mắt Lâm Dung dời sang Lăng Nhất Phàm đứng bên cạnh Lâm Y, cô hiểu ý bà, nhìn Lăng Nhất Phàm rồi giới thiệu với mẹ mình: "Mẹ, đây là Lăng Nhất Phàm, là... bạn của con... "
Mắt Lâm Dung lóe lên một tia nhu hòa, bà nhìn Lăng Nhất Phàm, chậm rãi đưa tay ra, Lăng Nhất Phàm hiểu ý, vội đưa tay nắm lấy tay bà, nhỏ giọng gọi: "Dì!".
Lâm Dung mấp máy cánh môi, thật không dễ dàng mới bật được mấy chữ "Chăm sóc... Y Y... "
"Xin dì cứ yên tâm... " Lăng Nhất Phàm nắm chặt tay Lâm Dung nghiêm túc nói, "Con sẽ chăm sóc Lâm Y thật tốt, nếu như Lâm Y nguyện ý gả cho con, làm vợ của con, đó là vinh dự của con!" Nghe câu này, rốt cuộc khóe môi Lâm Dung cũng lộ ra một ý cười yếu ớt.
Lâm Y lặng lẽ quay lại nhìn Lăng Nhất Phàm, hắn cũng cười với cô: "Y Y, em có đồng ý trở thành vợ của anh không?"
"Em... " Lâm Y bối rối thu hồi tầm mắt, cô nói không nên lời, chỉ đành âm thầm cầu nguyện, nếu như lần này ông trời thật sự cho mẹ con khỏe mạnh trở lại, em nhất định sẽ gả cho anh...
Khuya hôm đó ngoài cửa phòng chăm sóc đặc biệt của Lâm Dung xất hiệm một bóng người, người đàn ông này đội một chiếc mũ dạ được kéo xuống thật thấp, cổ áo lại dựng lên thật cao, che khuất gần nửa khuôn mặt, ông ta nhìn qua cửa kiếng vào người phụ nữ đang nằm thiêm thiếp trên giường và cô gái đang ngồi bên cạnh bà, đáy mắt một mảnh âm trầm, thật lâu vẫn không chịu rời đi.
Ánh mắt vô thần của Lâm Dung vừa dời khỏi mặt Lâm Y định nhắm lại nghỉ ngơi thì bất chợt như bị đóng băng, ghim chặt ngoài cửa phòng bệnh, Lâm Y và Lăng Nhất Phàm gần như là đồng thời phát hiện ra ánh mắt khác thường của Lâm Dung, hai người cũng theo đó nhìn ra ngoài, nhưng ngoài cửa không có gì khác thường, một bóng người cũng không có...
"Mẹ ... " Lâm Y nghi hoặc gọi, lúc này Lâm Dung mới thu hồi tầm mắt, bà thở dài một tiếng, có lẽ là ảo giác thôi, người đó bà coi như đã chết làm sao có thể xuất hiện ở chỗ này được chứ?
Lúc này người đàn ông đội mũ dạ đó đã lách người sang một bên, lẳng lặng đứng chờ một lúc rồi xoay người rời đi...
Cùng lúc đó ở một vùng núi xa, Lãnh Nghị đang cùng Nam tiên sinh, Lữ Thần tụ tập quanh giường bệnh của Hạ Tịch Họa, Nam tiên sinh châm mũi kim cuối cùng lên đầu Tịch Họa xong liền ngẩng đầu nhìn Lãnh Nghị nói: "Lãnh tiên sinh, mạch máu của Hạ tiểu thư đã được khai thông hết, nếu như tất cả đều thuận lợi, mấy ngày sau cô ấy sẽ tỉnh lại, vẫn cần ngài nói chuyện nhiều với cô ấy một chút, kích thích thần kinh của cô ấy... "
Chính ngay lúc này điện thoại trong túi Lãnh Nghị rung lên, hắn cầm lên mở ra xem, thấy cái tên "Lý Tân" nhấp nháy trên màn hình, hắn nhìn hai người kia ra hiệu tạm dừng một chút rồi đi ra ngoài vừa đi vừa ấn phím đón nghe.
Lý Tân đã ra nước ngoài một tháng, hiện giờ cô đang báo cáo với Lãnh Nghị thành quả chuyến đi đến Đông Nam Á vừa rồi của mình... sau khi báo cáo xong, trong điện thoại im lặng giây lát, đầu bên này sóng mắt Lý Tân thoáng xao động, cô ấp úng: "Thiếu gia... "
"Chuyện gì, nói đi!" Lãnh Nghị trầm giọng, ánh mắt sắc bén lúc này đang nhìn mông lung nơi chân trời, đáy mắt một mảnh phức tạp, cũng chỉ có Lý Tân hiểu được tâm tình của hắn.
Quả nhiên, Lý Tân sau đó nhẹ giọng nói: "Tôi nghe nói... mẹ của Lâm tiểu thư đã xảy ra tai nạn xe cộ, tính mạng như chỉ mành treo chuông... "
Sóng mắt Lãnh Nghị xao động dữ dội, đôi chân dài đang sải bước không tự chủ được ngừng lại, một lúc sau mới thấp giọng nói: "Y Y đâu?"
"Cô ấy đã trở về rồi... "
Lãnh Nghị khép mắt lại, tay day day huyệt thái dương, cô gái này... xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không nói với hắn một lời! Xem ra cô đã hoàn toàn bài trừ hắn ra khỏi cuộc sống của mình! Cách nghĩ này khiến lòng Lãnh Nghị thắt lại, lát sau hắn mới cố nén tức giận lẫn buồn rầu, trầm giọng nói: "Sao cô không sớm nói với tôi!"
"Thực xin lỗi thiếu gia, tôi mới vừa trở lại... "
Lãnh Nghị "cạch" một tiếng ngắt điện thoại, suy nghĩ một chút rồi hắn xoay người đi vào trong nhà, vừa hay gặp Lữ Thần đang từ trong bước ra, hắn nhàn nhạt nói: "Lữ Thần, tôi phải trở về một chuyến, lập tức lên đường, nơi này giao lại cho cậu, Tịch Họa cũng nhờ cậu chăm sóc... "
"Trễ vậy rồi mà anh còn muốn đi sao?" Lữ Thần nhìn đồng hồ, kinh ngạc hỏi.
Lãnh Nghị thoáng chau mày, "Mẹ của Lâm Y bị tai nạn giao thông, tình hình không khả quan, tôi trở về xem sao... "
"Lãnh thiếu... " Lữ Thần cũng chau mày, "... chuyện của Lâm tiểu thư bên đó anh có về cũng không giúp được gì, ngược lại ở đây Hạ tiểu thư rất cần có anh, vừa nãy anh cũng nghe sư phụ tôi nói đấy, mạch máu của Hạ tiểu thư đã được khai thông, không lâu nữa có thể tỉnh lại, chúng ta không thể thất bại trong gang tấc!"
*****
Lãnh Nghị nghe vậy bước chân hơi khựng lại, Lữ Thần thấy vậy liền đề xuất ý kiến: "Hay là thế này, tôi thay anh trở về một chuyến, trong giới y học tôi quen biết tương đối rộng, chắc là có thể giúp được Lâm tiểu thư ít nhiều!"
Lãnh Nghị chau mày trầm tư, Tịch Họa giống như một bức tường vô hình ngăn cách hắn và Y Y không thể nào vượt qua, nếu như Tịch Họa có thể tỉnh lại, đối với hắn, đối với Lâm Y đều tốt. Thật lâu sau Lãnh Nghị mới nhìn sang Lữ Thần: "Đuợc, vậy cậu thay tôi đi một chuyến, có chuyện gì lập tức báo với tôi, bất kể tốn bao nhiêu tiền, chỉ cần chữa khỏi là được... "
"Về phần Hạ tiểu thư bên này, sau khi tôi đi sẽ nhờ một bác sĩ Tây y đến trông chừng!" Lữ Thần suy nghĩ một chút rồi bồi thêm, Trung - Tây y là không thể tách rời.
"Chuyện ở đây cứ để bác sĩ Hoàng sắp xếp... " Giọng Lãnh Nghị thật quả quyết, ngừng một chút rồi hắn tiếp lời: "Cứ nói là hiệp hội y tế thế giới viện trợ, miễn phí... " Hắn lo lắng cô gái quật cường kia không chịu nhận sự giúp đỡ của mình, lại tìm cách kiếm tiền trả hắn.
"Ân, tôi biết rồi!" Lữ Thần trả lời rồi vội vã đi thu dọn đồ đạc, đi suốt đêm đến thành phố G.
Trưa hôm sau Lãnh Nghị nhận được điện thoại của Lữ Thần, "Lãnh thiếu, tim của mẹ Lâm tiểu thư bị vỡ, cách duy nhất là phải thay tim, nhưng phải tìm nguồn tim thích hợp với thể chất của bà nhưng trước mắt còn chưa tìm được, cần phải chờ nhưng... sợ là bà không chờ kịp!"
Mắt Lãnh Nghị lóe lên, trầm giọng nói: "Cậu fax bệnh án của bà qua đây, tự tôi nghĩ cách!"
Buông điện thoại, Lãnh Nghị suy nghĩ giây lát rồi cất điện thoại vào túi, lấy một chiếc điện thoại khác ra, ấn phím. Hắn gọi cho cục trưởng cục hình cảnh quốc tế, ông Smith bởi vì hắn biết, bệnh viện của tổ chức hình cảnh quốc tế có một ngân hàng nội tạng, đó là chuẩn bị cho các nhân vật cao cấp trong tổ chức trong trường hợp nguy cấp cần thay thế nội tạng, đây cũng là chuyện tối mật...
Smith rốt cuộc không lay chuyển được Lãnh Nghị, đành hứa với hắn cho thuộc hạ đi kiểm tra xem có nguồn tim thích hợp hay không... Rất nhanh, quả tim đã được đông lạnh, bảo quản kỹ càng trong hộp y tế chuyên dụng lập tức được đưa lên máy bay khẩn cấp chuyển đến thành phố G...
Trưa ngày thứ hai, ở một bệnh viện cao cấp của thành phố G, Lâm Y đột ngột nhận được thông báo có thể tiến hành phẫu thuật bởi vì có chuyên gia tim mạch từ nước ngoài mới đến, hơn nữa đã tìm được nguồn tim thích hợp...
Nghĩ đến hai ngày nay Lăng Nhất Phàm vì chuyện của mẹ mình mà bôn ba khắp nơi, Lâm Y mừng rỡ nhìn sang hắn nói: "Nhất Phàm, là chuyên gia anh mời đến đó sao?"
Nhìn thấy vẻ mừng rỡ và kinh ngạc trên mặt Lâm Y, còn có một tia cảm động hiện rõ trong đáy mắt, lòng Lăng Nhất Phàm thoáng xao động nhưng rốt cuộc không nói gì, chỉ nhìn cô cười.
Lâm Dung rất nhanh đã được đưa vào phòng giải phẫu sau đó là một đoàn bác sĩ trong bộ đồ phẫu thuật màu xanh, đội nón và khẩu trang khử trùng lần lượt tiến vào.
Từ trưa đến tối Lăng Nhất Phàm luôn ở bên cạnh Lâm Y và mấy người nhà của cô chờ bên ngoài phòng mổ, mãi đến khi bác sĩ chịu trách nhiệm giải phẫu chính cùng mấy bác sĩ phụ tá bước ra tuyên bố ca mổ thành công thì ai nấy mới thở phào một hơi. Lâm Y lúc này đã kích động đến khóc không thành tiếng, Lăng Nhất Phàm mỉm cười ôm cô vào lòng, Lâm Y không cự tuyệt, cô vùi đầu vào ngực hắn để mặc nước mắt rơi...
Nhưng các bác sĩ cũng cảnh báo Lâm Y, nội tạng cấy ghép đôi khi sẽ xảy ra biến chứng không ngờ, đôi khi nguy hiểm đến tính mạng, vì vậy vẫn phải thận trọng quan sát mới được.
Qua cánh cửa phòng chăm sóc đặc biệt, Lâm Y nhìn mẹ mình vì thuốc mê vẫn còn bất tỉnh nằm trong đó, mừng rỡ kéo tay Lăng Nhất Phàm, "Nhất Phàm, em muốn đi cám ơn những bác sĩ nước ngoài kia đã đến giúp mẹ... "
Lăng Nhất Phàm ôn nhu cười nói: "Ân, nên làm vậy... nhưng Lâm Y này, em cứ ở đây trông chừng cho dì, lỡ như dì tỉnh lại không nhìn thấy em sẽ thất vọng lắm. "
Cũng đúng! Lâm Y thoáng suy nghĩ rồi ngập ngừng nhìn Lăng Nhất Phàm: "Hay là đợi mẹ tỉnh lại rồi em đi sau!"
Lăng Nhất Phàm suy nghĩ một giây rồi nói: "Hay là vậy đi, em ở lại đây với dì, anh đi chào hỏi họ một tiếng... Đợi lúc nào dì tỉnh lại, anh lại cùng em đi một chuyến nữa, được không?"
Lâm Y suy nghĩ một hồi thấy cũng chỉ còn cách này, "Vậy anh đi trước giúp em chào hỏi họ một tiếng... "
Lăng Nhất Phàm đi thẳng đến văn phòng của viện trưởng, hắn muốn tìm hiểu trước đội ngũ bác sĩ quốc tế đến viện trợ này rốt cuộc là từ đâu đến. Thấy cửa văn phòng đang đóng, Lăng Nhất Phàm gõ cửa, bên trong truyền ra một giọng nam rất rõ ràng: "Vào đi!"
Lăng Nhất Phàm đẩy cửa bước vào, hắn vừa nhìn đã thấy Lữ Thần đang ngồi nơi ghế đối diện với viện trưởng, sóng mắt hắn thoáng xao động, quả đúng như hắn đoán, rõ ràng là Lãnh Nghị làm!
"Lăng thiếu!" Lữ Thần mỉm cười nhìn Lăng Nhất Phàm chào hỏi, hắn đã nhìn thấy mấy ngày nay Lăng Nhất Phàm luôn ở bên cạnh Lâm Y.
"Lữ Thần!" Lăng Nhất Phàm cũng nhìn Lữ Thần mỉm cười. Hắn bước vào trong, thuận tay đóng cửa lại.
"Lăng tiên sinh, Lữ tiên sinh, thì ra hai người quen biết nhau. " Viện trưởng cũng nhìn hai người cười.
"Ân, chúng tôi học cùng trường!" Lăng Nhất Phàm cười hàm hồ trả lời, hắn nói thật bình tĩnh, chỉ đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "cùng trường", vừa nói vừa ngồi xuống một chiếc ghế khác đối diện với viện trưởng.
"Vậy sao? Thật trùng hợp!" Viện trưởng cười nói: "Lăng tiên sinh, đội ngũ chuyên gia mà Lữ tiên sinh dẫn đến là do ngài mời đến sao?"
"Không đâu, tôi làm sao mà mời được họ!" Lăng Nhất Phàm vẫn điềm tĩnh cười dù giọng nói có chút châm chọc.
"Lăng thiếu, sao lại nói như vậy chứ? Nếu anh mời tôi, tôi nhất định sẽ đến!" Lữ Thần cũng nói đùa.
Hai người đàn ông nói vài câu xã giao trước mặt viện trưởng rồi Lữ Thần đứng dậy: "Viện trưởng, Lăng thiếu, tôi còn chuyện phải làm, phải lập tức trở về, tôi đi trước!"
"Tôi tiễn anh!" Lăng Nhất Phàm nói rồi đứng dậy, Lữ Thần chỉ cười cười, cũng không từ chối.
Lăng Nhất Phàm đi theo Lữ Thần mãi đến cổng chính của bệnh viện mới dừng lại, nhàn nhạt hỏi: "Vì sao Lãnh Nghị không đến?"
Lữ Thần nhìn Lăng Nhất Phàm bằng ánh mắt sắc bén, cười nói: "Anh ta không phân thân được, quá trình chữa trị cho Hạ tiểu thư vừa đi vào giai đoạn then chốt!"
Trên môi Lăng Nhất Phàm ý cười càng sâu: "Nên cùng ai, trong lòng anh ta rõ ràng nhất... Nếu như đã chọn ở bên cạnh Hạ tiểu thư thì nên cùng cô ấy đến cùng, bằng không đối với ai cũng không tốt... "
Sóng mắt Lữ Thần thoáng xao động nhưng hắn chỉ cười cười: "Lăng thiếu trở về đi thôi, xe tôi đậu ở đằng kia rồi!"
Lăng Nhất Phàm lặng lẽ quay về phòng chăm sóc đặc biệt, nhìn thấy hắn, Lâm Y tươi cười bước đến: "Nhất Phàm, có gặp được chuyên gia hay không? Họ còn ở trong bệnh viện không?"
"Gặp được rồi!" Lăng Nhất Phàm vẫn cười ôn hoà, "Anh đã thay em cám ơn sự giúp đỡ của họ nhưng mà... họ đã đi rồi, vừa nãy anh đi tiễn họ!"
"Đi rồi?" Trên mặt Lâm Y lộ vẻ thất vọng, "Vậy không phải là em không thể đích thân cám ơn họ rồi sao?"
"Anh cám ơn họ là được rồi... " Lăng Nhất Phàm mỉm cười.
Bởi vì ca mổ thành công ngoài sức tưởng tượng, Lâm Dung khôi phục rất tốt, rất nhanh bà đã có thể tự xuống giường bước đi nhưng bởi vì đề phòng nội tạng cấy ghép xuất hiện tình trạng đào thải, bệnh viện vẫn giữ bà lại để quan sát thêm.
Lúc này trong phòng bệnh thường xuyên nghe đến nhất là tiếng cười vui vẻ và giọng nói nũng nịu của Lâm Y. Lăng Nhất Phàm thì lẳng lặng ngồi bên cạnh nhìn gương mặt thanh thuần như thiên sứ của cô, đáy mắt tràn đầy thâm tình, ánh mắt hắn không thoát được cặp mắt của Lâm Dung, bà lặng lẽ quan sát hai người...
Một đêm kia, đã khuya lắm, trên một chiếc giường nhỏ cạnh bên giường bệnh, Lâm Y đã ngủ say. Lăng Nhất Phàm lúc này đang nằm nơi ghế dài mới nhẹ nhàng đứng dậy cẩn thận giúp Lâm Y đắp chăn rồi hắn ngồi xuống bên cạnh cô, nhờ ánh sáng từ hành lang hắt qua, trầm lặng nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của cô trong giấc ngủ --- đây gần như đã trở thành thói quen mỗi ngày của hắn.
Từ sau khi Lâm Dung được chuyển sang phòng bệnh thường, Lăng Nhất Phàm kiên trì theo Lâm Y ngủ trong phòng bệnh, cô ngủ giường hắn ngủ ghế. Mỗi lần tỉnh giấc nhìn thấy gương mặt điềm tĩnh của cô trong lòng hắn liền đang lên một sự thỏa mãn không gì thay thế được.
"Nhất Phàm!" Lúc này Lâm Dung đang nằm trên giường bệnh chợt nhỏ giọng gọi, bà không chỉ một lần nhìn thấy Lăng Nhất Phàm thức dậy trong đêm giúp Lâm Y đắp chăn sau đó ngồi nhìn cô như thế này.
Lăng Nhất Phàm hơi sửng sốt sau đó cười có vẻ hối lỗi: "Thực xin lỗi dì, cháu đánh thức dì sao?"
"Ờ, không sao, dù sao ban ngày dì cũng ngủ nhiều rồi. " Bà ngừng một chút, nhìn Lăng Nhất Phàm, rốt cuộc lên tiếng: "Nhất Phàm, dì hỏi cháu một chuyện được không?"
"Ân, dì cứ hỏi!" Lăng Nhất Phàm ôn hoà cười.
"Có phải cháu thích Y Y không?" Lâm Dung hỏi rất bình thản, rất nghiêm túc, với một người được cấy ghép nội tạng như bà, sống được ngày nào hay ngày ấy. Bà chỉ hy vọng lúc minh còn sống được nhìn thấy con gái mình có được hạnh phúc, như vậy bà có ra đi cũng yên lòng nhắm mắt.
"Đúng vậy. Con hy vọng có thể dùng cả đời mang lại hạnh phúc cho cô ấy!" Lăng Nhất Phàm nhỏ giọng đáp lời sau đó cười khổ: "Đáng tiếc là Lâm Y không thích cháu... "
Sóng mắt Lâm Dung thoáng xao động, bà cười nhẹ, nói như nhắc nhở: "Cháu không hỏi, làm sao biết nó không chịu?... Chuyện đời đôi khi thay đổi rất nhanh... "
Đôi mắt Lăng Nhất Phàm chợt loé lên, hắn nhẹ giọng nói: "Cháu biết rồi, cám ơn dì!"
"Dì chỉ muốn Y Y hạnh phúc. " Lâm Dung thở dài một tiếng, "Lúc ta còn sống, hy vọng thấy con bé hạnh phúc!"
"Dì yên tâm, đời này con sẽ đối xử tốt với Lâm Y!" Lăng Nhất Phàm nói một cách nghiêm túc, hắn sớm đã biết đời này hắn vì ai mà sống!
*****
Tối hôm sau Lâm Y đang ngồi xem tivi với Lâm Dung thì nghe tiếng gõ cửa nhè nhẹ sau đó Lăng Nhất Phàm bước vào, hôm nay hắn ăn mặc thật chỉnh tề, trên tay còn cầm một bó hoa lớn, râu trên cằm cũng được cạo sạch sẽ, trên gương mặt anh tuấn lộ ra một nụ cười ấm áp, từ lúc bước vào mắt hắn vẫn ghim trên người Lâm Y.
Bó hoa kia khiến Lâm Y thoáng sửng sốt rồi như hiểu ra điều gì, cô hỏi như che dấu: "Nhất Phàm, làm gì mà vui thế? Cả ngày hôm nay đi đâu chơi vậy?"
Lăng Nhất Phàm chỉ cười, hắn nhấc tay xem đồng hồ rồi lặng lẽ đi đến bên cạnh Lâm Y, mắt vẫn không rời khỏi cô, nhẹ nhàng nâng bó hoa lên đưa cho Lâm Y: "Lâm Y, tặng cho em!"
"Cám ơn!" Mặt Lâm Y thoáng đỏ lên, cô có chút bất an đón lấy bó hoa, đó là một bó hoa hồng đỏ rực thật lộng lẫy, cô giả vờ cúi xuống ngửi, né tránh ánh mắt nóng rực của Lăng Nhất Phàm nhưng bàn tay cô đã bị hắn nắm lấy rồi siết chặt, ngay lúc Lâm Y còn chưa kịp hoàn hồn lại thì hắn đã chỉ tay ra ngoài cửa sổ: "Lâm Y, xem kìa... "
Không tự chủ được Lâm Y quay nhìn về phía cửa sổ, trên bầu trời đen thẫm đột nhiên xuất hiện một vầng pháo hoa rực rỡ, trong bóng đêm, những tia lửa bắn tung khắp bốn phía tạo thành những cánh hoa tuyệt đẹp đủ màu sắc rồi từ từ tan biến...
"Đẹp quá!" Đáy mắt cô gái bừng sáng, sự đè nén và lo lâu bấy lâu bay cũng theo những cánh hoa xinh đẹp trên không trung kia tan biến mất, lại thấy một cột pháo hoa khác bắn lên, vẻ đẹp muôn hình muôn vẻ của từng đợt pháo hoa khiến mắt cô gái ngời sáng... từ những cửa sổ khác của bệnh viện cũng truyền đến từng trận tiếng kêu kinh ngạc lẫn vui vẻ...
Trên giường bệnh Lâm Dung cũng mỉm cười nhìn xem...
Lăng Nhất Phàm thu hồi tầm mắt đang nhìn ngoài cửa sổ, hắn dịu dàng nhìn cô gái bên cạnh đang đắm chìm trong màn pháo hoa không ngừng lóe sáng ngoài kia, chậm rãi lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp, nhẹ nhàng mở ra để lộ một chiếc nhẫn kim cương chói lóa...
"Lâm Y... " Lăng Nhất Phàm thâm tình gọi, hàng mi dài của Lâm Y nhẹ rung lên, đôi mắt đen láy dời từ không trung muôn màu sang phía hắn, cô vừa nhìn thấy chiếc nhẫn đang lóe sáng trên tay Lăng Nhất Phàm, sóng mắt liền xao động dữ dội, trong đầu vừa hỗn loạn vừa trống rỗng, cô nhẹ mím môi, ánh mắt dời từ chiếc nhẫn sang gương mặt tuấn tú của Lăng Nhất Phàm.
"Y Y... " Giọng Lăng Nhất Phàm càng thêm nhu hòa, hắn sửa cách gọi "Lâm Y" thường ngày bằng "Y Y", bàn tay với những ngón thon dài nhẹ nhàng lấy chiếc nhẫn ra đưa về phía Lâm Y, nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy tình ý, "Anh hy vọng em có thể gả cho anh, làm vợ anh... đây là giấc mộng cả đời của anh, em có thể khiến cho giấc mộng của anh thành sự thật được không?"
Chiếc nhẫn kim cương này là hôm nay hắn đặc biệt đặt hàng từ thành phố H rồi lập tức chuyển về đây...
"Nhất Phàm... " Lâm Y nhìn chiếc nhẫn trên tay Lăng Nhất Phàm, thì thào nói không nên lời.
"Y Y, tin tưởng anh, đời này kiếp này anh sẽ yêu mình em thôi... Bất kể em có yêu anh hay không thì anh vẫn sẽ yêu em... Nếu như có thể, anh mong đời này, đời sau, đời sau nữa em đều là cô dâu của anh!" Lăng Nhất Phàm nói rất cảm động, lần này hắn không che dấu chút nào đem hết những lời đã giấu sâu trong đáy lòng nói hết với cô.
Cô dâu? Áo cưới? Đó là điều mà Lâm Y vẫn luôn hướng đến nhưng Lãnh Nghị lại nhẫn tâm muốn đoạt nó đi, vì thế mà bọn họ rốt cuộc kết thúc... Hôm nay có một người đàn ông ưu tú như vậy, mang nhẫn kim cương đến kêu cô làm cô dâu của hắn... Mà cô, không chỉ nợ hắn một trăm vạn còn nợ hắn rất nhiều ân tình, nợ hắn một lời hứa nguyện, cô đã từng hứa, nếu như mẹ được cứu sống, cô sẽ gả cho hắn...
Nhìn thấy Lâm Y ngây người ra đó, Lâm Dung nhẹ giọng nói: "Y Y, những ngày qua mẹ nhìn ra Nhất Phàm là một đứa bé tốt, chính con cũng nói nó là một người đàn ông tốt, mẹ tin nếu con gả cho Nhất Phàm nhất định sẽ hạnh phúc... Đừng để mẹ lo lắng cho con, mẹ cũng không biết mình còn sống được bao lâu nữa, lỡ như một ngày mẹ đột ngột ra đi... "
Lãnh Nghị! Lãnh Nghị! Lúc này đây anh ta chắc là còn đang ở trong núi cùng Tịch Họa của anh ta thôi! Đúng vậy, Lãnh Nghị thuộc về Tịch Họa, Tịch Họa trong lòng hắn vĩnh viễn không thể phai nhạt... Vành mắt Lâm Y ngân ngấn nước, những giọt lệ trong suốt như pha lê khóc cho một đoạn tình cảm đã trở thành mây khói. Lãnh Nghị, em cần phải có một bắt đầu mới... em nợ Lăng Nhất Phàm quá nhiều...
Bàn tay nhỏ nhắn của Lâm Y chậm rãi đưa ra, khóe môi Lăng Nhất Phàm là một nụ cười không khống chế được, nụ cười đó lan đến tận đầu mày cuối mắt, hắn nhẹ cầm lấy tay Lâm Y, đeo nhẫn đeo vào ngón tay trắng nõn của cô, dưới ánh đèn, chiếc nhẫn kim cương tỏa sáng thật mê người, Lăng Nhất Phàm nhẹ nâng bàn tay Lâm Y lên môi, trìu mến đặt lên đó một nụ hôn, nụ hôn đó dịu dàng ôn nhu là thế, chừng như chỉ sợ làm kinh động đến cô...
Ngoài cửa lại một cột pháo hoa nữa tung lên, nở rộ rực rỡ rồi bung ra khắp bốn phía...
Cùng lúc đó, Lãnh Nghị đang ngồi bên giường của Tịch Họa nhìn Nam tiên sinh châm kim lên đầu cô, đột nhiên tim Lãnh Nghị đau nhói, hắn chau mày, không nhịn được đưa tay che ngực, đúng nơi vị trí trái tim, trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Lữ Thần đang ngồi đối diện với Lãnh Nghị, rất nhanh đã phát hiện ra sự khác thường của hắn vội kinh ngạc hỏi: "Lãnh thiếu, anh sao vậy? Không khỏe sao?"
"Không sao... đột nhiên tim có chút khó chịu, tôi xuống lầu đi dạo một lát!" Lời Lãnh Nghị còn chưa nói hết thì người đã đứng bật dậy, sải những bước dài xuống lầu bước nhanh ra khỏi cửa mới bắt đầu đi chậm lại, thả bộ dọc theo lối mòn trong rừng, hắn rút ra một điếu thuốc, đốt lên, hít sâu một hơi như muốn nhờ nó làm dịu đi sự đau đớn và phiền chán đột nhiên đến với mình.
Nhả ra một luồng khói dài rồi Lãnh Nghị ngẩng đầu lên, trên đầu cành lá thưa thớt, những cơn gió lạnh đầu đông đã đến, lá cây dần rơi rụng chỉ còn trơ lại những cành khô, đứng ở đây có thể nhìn thấy vầng trăng sáng trên đầu, trong trẻo như gương mặt của Lâm Y, lúc này đây, gương mặt đó dần dần ẩn vào trong đám mây rồi phút chốc không còn thấy bóng dáng đâu nữa...
"Y Y... " Lãnh Nghị nhắm chặt mắt, trong cổ họng bật ra một tiếng kêu nhỏ như tiếng thở than, hắn nhớ cô đến dường nào! Một ý niệm chợt dần dần rõ ràng trong đầu hắn, có một giọng nói càng lúc càng vang dội trong đầu --- Mình muốn cưới Y Y làm vợ, người mình muốn kết hôn là Y Y, cho dù Tịch Họa có tỉnh lại hay không cũng vậy! Lời hứa với Tịch Họa, có lẽ hắn chỉ có thể dùng cách khác để hồi báo, sự áy náy trong lòng hắn dành cho Tịch Họa, có lẽ cũng chỉ dùng cách cứu tỉnh cô để hóa giải...
"Lãnh thiếu, anh không sao chứ?" Lữ Thần cũng từ căn nhà bước ra đi về phía Lãnh Nghị, hắn nhìn thấy Lãnh Nghị nhắm mắt đứng đó, không khỏi lo lắng vội lên tiếng hỏi.
Lãnh Nghị chậm rãi mở mắt, hắn dụi thuốc, nhàn nhạt nói: "Không sao!", sau đó hắn ngừng lại giây lát rồi nhẹ giọng hỏi: "Trái tim kia ghép vào thân thể mẹ của Y Y sẽ không có phản ứng đào thải chứ?"
"Không đâu, trước mắt xem ra tất cả đều tốt lắm!" Lữ Thần nhẹ giọng trả lời.
"Y Y, không biết bây giờ cô ấy thế nào... " Giọng Lãnh Nghị thật thấp, có chút uể oải, lại có chút hoài niệm.
Lữ Thần định nói cho hắn biết Lăng Nhất Phàm vẫn luôn ở bên cạnh Lâm Y nhưng rốt cuộc hắn vẫn không nói nên lời, hắn cảm thấy, nếu lúc này mà nói cho Lãnh Nghị biết thì nói không chừng chỉ càng khiến hắn thêm khổ não, chi bằng đợi đến khi kỳ hạn một tháng kết thúc, lúc muốn quay về rồi nói cũng chưa muộn. Nghĩ vậy nên Lữ Thần chỉ dè dặt nói: "Cô ấy... lần trước trở về tôi thấy cũng tốt lắm!"
Lãnh Nghị chậm rãi gật đầu nhưng không biết vì sao, trái tim vẫn đau đớn không thôi...
Nơi phòng bệnh của một bệnh viện ở thành phố G, Lâm Y ngẩn người nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, "Y Y!" Lăng Nhất Phàm đưa tay nhẹ lau nước mắt trên khóe mi cô, giọng nói ôn hòa của hắn vang lên bên tai cô: "Lần này quá vội vàng, chỉ tặng em chiếc nhẫn này, thật ủy khuất em, đợi đến khi chúng ta ra nước ngoài, anh lại mua cho em một chiếc khác!"
Ra nước ngoài? Lâm Y đột nhiên từ trạng thái thẫn thờ bừng tỉnh, cô nhìn Lăng Nhất Phàm, nhìn thấy trong mắt hắn tràn đầy ôn nhu và thâm tình, thật rõ ràng, không chút che đậy, trái tim cô chợt mềm xuống, nếu như đã đồng ý với Lăng Nhất Phàm, mình cũng nên làm tốt vai trò này, bằng không thật quá có lỗi với hắn.
Nghĩ như vậy, Lâm Y nhìn Lăng Nhất Phàm nở nụ cười, "Nhất Phàm, chiếc nhẫn này rất đẹp, em rất thích, không cần mua nữa!"
"Nhẫn kết hôn anh sẽ dẫn em đến Luân Đôn chọn, còn áo cưới, nơi đó cũng nổi tiếng toàn thế giới... " Lăng Nhất Phàm tâm trạng vui vẻ, lời nói cũng đặc biệt nhiều...
"Nhất Phàm... " Lâm Y thoáng có chút bất an, nhẹ giọng nói: "Đơn giản là được rồi, không cần quá phô trương... "
"Ân, Y Y, những chuyện này em không cần lo, anh sẽ tự thu xếp!" Lăng Nhất Phàm vẫn hào hứng vô cùng, "Đến lúc đó em chỉ cần xuất hiện là được rồi ... Dì à, con muốn ngày dì xuất viện cháu với Y Y làm một lễ đính hôn trước, sau đó đợi đến lúc chúng ta trở về thành phố H lại cử hành một nghi lễ chính thức, như vậy có được không?"
"Tổ chức ở đây thì không cần đâu, người nhà chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm là được rồi ... " Lâm Dung mỉm cười nhìn Lăng Nhất Phàm nhắc nhở, "Nhất Phàm, chuyện này con nên bàn bạc với cha mẹ con một chút, đợi họ đồng ý rồi hẵng làm!"
← Ch. 074 | Ch. 076 → |