Bức ảnh đáng ngờ
← Ch.061 | Ch.063 → |
Lúc này trong biệt thự của Lãnh Nghị mây đen vây kín...
Tương Mân, Lý Uyển, Vương Khiết, Từ Giai, bốn phụ nữ ngồi vây quanh sofa, thần thái khác thường, trên bàn trà là mấy tờ báo, tiêu đề in đậm của tờ báo đập thẳng vào mắt: "Lộ diện tình mới của thiếu gia đa tình nhà họ Tương", "Nữ chính đóng quảng cáo của Tương thị bị đổi"... Dưới tiêu đề là một số ảnh chụp, rõ ràng là chụp từ phía xa nhưng vẫn có thể thấy được, Tương Huy và Lâm Y thân thiết ngồi cạnh nhau trên bàn đu dây, nghiễm nhiên là một đôi yêu nhau, trước mặt hai người là một góc áo cưới, ngón tay Lâm Y đang lướt trên lớp voan của chiếc áo cưới đó...
Nội dung của bài báo càng rõ nét, công tử ăn chơi Tương Huy, ngày hôm qua bị bắt gặp trong công viên cùng với tình mới, hai người cực kỳ thân mật cùng ngồi trên bàn đu dây, nghi ngờ là Tương thị muốn đổi nữ chính đóng quảng cáo của xí nghiệp mình... càng khiến người ta không cần đoán chính là theo nguồn tin đáng tin cậy, tình mới của Tương thiếu chính là bạn gái chính thứ của thiếu chủ LS quốc tế, người mà một tháng trước mới công bố với công chúng....
Tin tức như vậy đối với nhà họ Lãnh mà nói quả thực là sỉ nhục... báo viết như vậy có khác gì nói bạn gái của thiếu chủ LS quốc tế bắt cá hai tay, khiến nhà họ Lãnh mất hết thể diện, hơn nữa đối tượng bắt cá hai tay lại là Tương Huy, người nổi danh là công tử ăn chơi, điều này càng khiến họ không có cách nào chấp nhận!
"Uyển, một cô gái mất đi cơ hội làm cô dâu, đau lòng, mất mát cũng là bình thường thôi, có lẽ là cô ấy tin nhầm lời đường mật của Tương Huy, nhất thời mê muội, ân, không phải bạn nói cô ấy đã uống rượu rồi mới về sao ... haizz, bạn đừng tức giận nữa!" Vương Khiết nói như an ủi.
Sắc mặt Lý Uyển tối sầm, vừa nghĩ đến chuyện hôm đó Lâm Y mặt đỏ bừng vì rượu trở về thì ra là cùng công tử ăn chơi Tương Huy cùng nhau là cơn tức của bà không cách nào tiêu tan được: "Cô ta vốn không xứng với Nghị nhi nhà chúng ta! Cũng không có tư cách tiếp tục ở lại nhà họ Lãnh! Cứ tiếp tục thế này, mặt mũi của nhà họ Lãnh rồi sẽ bị cô ta bôi nhọ hết ... Uổng công Nghị nhi đối xử với cô ta tốt như vậy... "
"Haizz, chuyện của Tương Huy kia mình cũng có nghe nói ít nhiều... hắn sao có thể bì với Nghị nhi được chứ? Đúng là cách biệt một trời một vực mà! Lâm Y này thực cũng quá hồ đồ rồi, vì một cái danh phận mà lại như thế... " Vương Khiết tỏ vẻ tiếc thay cho Lý Uyển.
"Nếu như anh Nghị thích con, con cũng không để ý đến danh phận gì, không có danh phận con cũng tình nguyện đi theo anh ấy!" Từ Giai ở bên cạnh bồi thêm, giọng điệu rõ ràng là mừng rỡ khi thấy người gặp họa...
"Được rồi, đừng nói nữa, đợi haid đứa nó trở về rồi hẵng hỏi cho rõ!" Tương Mân chau mày.
"Mẹ!" Lý Uyển nhìn về phía bà, "Chuyện này nhất định không thể tùy tiện cho qua... phải răn đe cô ta một trận, nếu còn không được, cứ để cô ta rời khỏi nhà họ Lãnh thôi! Bằng không sau này thật sự không biết còn bôi nhọ nhà chúng ta đến đâu nữa!"
"Răn đe thì đương nhiên phải làm rồi, nhưng phải làm cho rõ tình huống trước đã!" Giọng Tương Mân đầy uy nghiêm.
Khi chiếc Rolls-Royce dừng trước cửa biệt thự, Lãnh Nghị dắt tay Lâm Y nhanh chóng xuống xe...
Quản gia vội chạy vào trong phòng khách báo lại: "Thiếu gia và Lâm tiểu thư đã trở lại... " Nghe vậy mọi người đều im lặng hướng mắt về phía cửa.
Lãnh Nghị và Lâm Y vẫn như cũ mười ngón tay đan nhau đi vào trong phòng khách, trên mặt hai người vẫn là nụ cười rạng rỡ nhưng khi họ nhìn thấy ánh mắt khác thường của những người trong phòng khách cùng bầu không khí nặng nề, nụ cười trên mặt chợt cứng lại, bước chân cũng dừng lại. Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn sải những bước dài kéo tay Lâm Y đi về phía sofa, vừa đi vừa lên tiếng: "Bà nội, mẹ, dì Vương... "
Mọi người chỉ khẽ gật đầu lại không nói tiếng nào, bầu không khí thật nặng nề! Lãnh Nghị bình tĩnh kéo tay Lâm Y ngồi xuống sofa, ánh mắt sắc bén quét một vòng, nhàn nhạt hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Nghị nhi, con tự xem mấy tờ báo hôm nay đi!" Lý Uyển là người đầu tiên lên tiếng, giọng lạnh như băng.
Mắt Lãnh Nghị và Lâm Y gần như đồng thời lướt qua mấy tờ báo, đáy mắt Lâm Y thoáng xao động, Lãnh Nghị cầm lấy tờ báo, lẳng lặng xe, Lâm Y cũng ngồi sát vào cùng xem...
Tiêu đề, ảnh chụp... mắt Lâm Y phút chốc trừng lớn, kinh ngạc nhìn kỹ, cô thế nào cũng không ngờ được hôm trước chỉ là ngẫu nhiên gặp mặt một lần vậy mà lại bị suy đoán thành những chuyện nghiêm trọng như vậy, lại còn lên cả mấy tờ báo lớn của thành phố H! Cô thậm chí cho đến bây giờ mới biết, người thanh niên cứ luôn mồm gọi cô là "thiên sứ" tên là Tương Huy! Lòng người, sao lại hiểm ác đến như vậy?
Mắt Lãnh Nghị chỉ lóe lên một lần, biểu tình thâm trầm đoán không ra được đang suy nghĩ gì, hắn im lặng nhìn tấm ảnh chụp, trong ảnh tay Lâm Y đang vuốt ve làn áo, tuy biểu tình trên mặt cô gái nhìn không rõ ràng nhưng Lãnh Nghị chừng như có thể hình dung ra được cái cảm giác khao khát và hâm mộ đó... lòng bắt đầu ẩn ẩn đau...
"Tuy cô không gả vào nhà họ Lãnh nhưng Nghị nhi đã tuyên bố cô là bạn gái chính thức của nó, vì vậy tất cả những chuyện cô làm đều có ảnh hưởng đến danh dự của nhà họ Lãnh... Sao cô có thể làm ra những chuyện bôi nhọ thanh danh nhà chúng tôi như thế?" Lý Uyển nhìn Lâm Y, vẻ mặt lạnh lùng, đến đây chỉ mới mấy ngày nhưng quả thực bà không có điểm nào vừa lòng với người bạn gái mà con trai mình chọn!
"Y Y, con giải thích đi!" Tương Mân cũng có chút không vui, bà nhìn Lâm Y, ngoài trừ Lãnh Nghị, ánh mắt của những người còn lại đều ghim trên người Lâm Y.
Lâm Y cắn môi, nhẹ giọng nói: "Là thế này, cháu với người họ Tương này chỉ là tình cờ gặp mặt, anh ta muốn mời cháu làm nữ chính trong quảng cáo của anh ta, cháu... "
"Ngẫu nhiên gặp mặt? Mời đóng quảng cáo? Vậy có cần thiết phải thân mật cùng ngồi trên bàn đu dây không? Cô có bao giờ nghĩ cho Nghị nhi không?" Lý Uyển ngắt lời Lâm Y, giọng thật nghiêm khắc, "Hơn nữa, nhà họ Lãnh chúng tôi quyết không cho phép phụ nữ đi chụp quảng cáo gì đó! Đó là nghiêm cấm!"
"Cháu... " Lâm Y nhíu mày, rốt cuộc vẫn nhẹ giọng nói: "... xin lỗi... "
"Còn nữa, hôm đó cô ra ngoài uống nhiều rượu như vậy, có phải là cùng tên công tử ăn chơi đó hay không?" Lý Uyển hỏi riết không tha, giọng như là đang thẩm vấn.
"Không phải đâu dì, là cháu cùng những bạn học đi chơi... " Lâm Y vội phân trần... "
"Bà nội, mẹ... " Lãnh Nghị đặt mấy tờ báo trở lại bàn trà, cướp lời Lâm Y, giọng thật bình thản: "Chuyện này con cũng biết, là con để cho Y Y đi gặp Tương Huy bàn chuyện quảng cáo! Những bài báo này chỉ viết lung tung thôi!"
Hàng mi dày của Lâm Y chớp lên dữ dội, cô nhìn xoáy vào Lãnh Nghị, sườn mặt với những đường cong như đao khắc, mũi cô gái có chút ê ẩm, cô không ngờ vào lúc này Lãnh Nghị ngược lại không trách cô mà còn bao che cho cô, nên biết thường ngày người đàn ông này cao ngạo biết mấy!
Trong phòng khách phút chốc im bặt, tất cả ánh mắt đều quay sang Lãnh Nghị, bao gồm cả quản gia đang đứng đó và những người hầu sau lưng ông, ai nấy đều nhìn ra, thiếu gia là đang bao che cho Lâm Y! Bởi vì hôm trước, thiếu gia và Lâm Y còn đang trong chiến tranh lạnh...
"Nghị nhi" Đáy mắt Vương Khiết thoáng qua vẻ u ám nhưng miệng vẫn mỉm cười, "... thật không ngờ con lại cởi mở như vậy, đồng ý cho Lâm tiểu thư đi chụp ảnh quảng cáo của người khác!" Bà đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ "nhà người khác".
"Phải đó, Y Y thích chụp quảng cáo áo cưới, vậy cứ để cho cô ấy chụp thôi!" Giọng nói của Lãnh Nghị vẫn thật điềm tĩnh.
"Nghị nhi!" Lý Uyển chau mày, "Con không thể dung túng cô ta như vậy!"
"Anh Nghị, chuyện này anh có lẽ là không biết, càng không thể nào là anh cho phép được!" Nãy giờ vẫn ngồi bên cạnh không dám lên tiếng, Từ Giai rốt cuộc không nhịn được nữa, kêu lên.
Lãnh Nghị quét mắt về phía cô, ánh mắt dần tối lại, khóe môi lộ ra một nụ cười lạnh; "Chuyện này anh có thể không biết, vậy chẳng lẽ em biết?" Câu nói này rõ ràng là mang một hàm ý khác!
Phòng khách lại rơi vào im lặng, ai nấy đều đã nghe hiểu ý của Lãnh Nghị, ánh mắt vốn đang nhìn về phía Lãnh Nghị rất nhanh đã chuyển sang Từ Giai, mặt cô thoáng đỏ lên, Lãnh Nghị vẫn tiếp tục nhìn cô như dò xét, ánh mắt đó thật có sức uy hiếp khiến Từ Giai hoảng hốt lên tiếng phân trần: "Em làm sao biết được chứ!"
"Nghị nhi, con hiểu lầm Từ Giai rồi... " Vương Khiết ngồi bên cạnh liền lên tiếng nói giúp con gái, bà mỉm cười, một lời hóa giải nguy cơ, "Con cũng biết Từ Giai nó vẫn luôn thích con nên mới sốt ruột như vậy... Con đừng để ý... " Ý của bà rất rõ ràng, Từ Giai chỉ là bởi vì thích Lãnh Nghị cho nên mới sốt ruột đến nỗi nói lỡ lời! Thích một người không phải tội, đúng không?"
Lãnh Nghị lúc này mới cười nhạt một tiếng, lại nhìn sang Tương Mân và Lý Uyển: "Bọn con mệt rồi, bà nội, mẹ, con lên lầu nghỉ ngơi trước!" Hắn vừa nói vừa nắm tay Lâm Y đứng lên...
"Nghị nhi, đợi đã!" Lần này là Tương Mân lên tiếng. Lãnh Nghị nghe vậy liền xoay lại nhìn Tương Mân, đợi bà nói tiếp.
Ánh mắt thâm thúy của Tương Mân rơi trên mặt Lãnh Nghị rồi chuyển đến Lâm Y, giọng uy nghiêm của một bậc gia trưởng: "Chuyện này bất kể là Nghị nhi có đồng ý thật hay không, nhưng có một điều, hôm nay ta ở đây muốn nói rõ với mọi người chính là, sau này, quảng cáo những loại này, thân làm phụ nữ nhà họ Lãnh là không thể chụp... đó là chuyện trong vòng giải trí! Không thể tiến vào cửa nhà họ Lãnh chúng ta được!"
"Cháu biết rồi, bà nội!" Lâm Y nhỏ nhẹ đáp lời, thực ra cô vốn chưa từng nghĩ chụp chiếu quảng cáo gì cả, nhưng lúc này cô không muốn giải thích nhiều, có nói thêm nữa cũng vô ích thôi!
*****
"Còn có... " Lý Uyển ở bên cạnh tiếp lời, mắt vẫn nhìn Lâm Y không rời: "Cá nhân ta cảm thấy cô cũng không muốn tiếp tục đến công ty của Nghị nhi đi làm, cả ngày cứ ngồi ở văn phòng của Nghị nhi, thậm chí còn ngồi lên cả ghế tổng giám đốc của Nghị nhi, đối với Nghị nhi ảnh hưởng không tốt ... "
Lâm Y cắn môi, không lên tiếng, lần đó ngồi lên ghế của Lãnh Nghị để Từ Giai bắt gặp, không ngờ lại để lại hậu quả khôn lường như vậy...
Thấy Lâm Y không lên tiếng, giọng lạnh lùng của Lý Uyển lại tiếp tục vọng đến: "Sau này công việc của cô chính là chăm sóc cho Lãnh Nghị, sinh cho nhà họ Lãnh một đứa cháu... "
"Mẹ, Lâm Y ở công ty làm việc là ý của con, không phải cô ấy muốn... liên quan đến chuyện công việc, con thấy vẫn nên để Y Y tự quyết định... " Lãnh Nghị ngắt lời mẹ mình...
"Nghị nhi, mẹ đang nói chuyện với Lâm Y, con đừng xen vào!" Lại một lần nữa Lãnh Nghị bao che cho Lâm Y khiến Lý Uyển tức giận vô cùng, bà lớn tiếng ngắt lời con trai.
"Mẹ... " Lãnh Nghị cũng cau mày, còn đang muốn nói gì thì Lâm Y ở bên cạnh đã kéo tay hắn, ngăn hắn đừng nói tiếp nữa. Lãnh Nghị quay đầu nhìn cô, rốt cuộc nhịn xuống.
Lâm Y nhìn Lý Uyển, giọng thật rõ ràng: "Dì, xin dì yên tâm, sau này cháu sẽ không đến công ty làm việc là được... Con sẽ ở trong nhà, chăm sóc tốt cho Lãnh Nghị, sinh một đứa bé cho Lãnh Nghị... con, cũng sẽ không vì chuyện danh phận gì đó mà làm khó anh ấy nữa!"
"Y Y... " Lãnh Nghị quay đầu nhìn Lâm Y, đáy mắt nồng đượm tình yêu lẫn cảm động, còn có một loại cảm xúc phức tạp không thể gọi tên cứ trào dâng trong lòng, bàn tay đang nắm tay cô gái càng thêm dùng sức --- Hắn biết, công việc đối với Lâm Y mà nói là rất quan trọng, hắn cũng biết, áo cưới là giấc mộng của Lâm Y, hắn càng biết, Lâm Y quyết định vì hắn sinh con mà không cần danh phận là sự thỏa hiệp lớn đến mức nào!
Trong phòng khách im lặng lại bủa vây, ánh mắt ai nấy nhìn Lâm Y đều thật khác thường, Từ Giai thì hơi bĩu môi, trên mặt vẻ không vui lộ ra thật rõ ràng, những lời này rõ ràng là cô nói, sao bây giờ Lâm Y cũng nói giống hệt vậy? Vương Khiết thì nhướng mắt nhìn cô gái trước mặt như dò xét.
Mắt Lý Uyển dậy sóng dữ dội, tình cảm giữa con trai và cô gái này dường như đã vượt ra ngoài dự liệu của bà, nếu như cô ta thật sự có thể thay thế cho Hạ Tịch Họa, bà không biết mình nên vui mừng hay buồn bã...
Trên gương mặt không giận mà nghiêm của Tương Mân lại lộ ra một nụ cười từ hòa, giọng bà cũng thật nhu hòa: "Ân, Y Y, bà nội biết con là một đứa bé hiểu chuyện, là người xứng đáng được Nghị nhi nhà chúng ta coi trọng, hôm nay con nói như vậy là bà nội yên tâm rồi!"
"Cám ơn bà nội!" Lâm Y mỉm cười, nhẹ giọng nói.
"Ừ, hai đứa chắc cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi!" Tương Mân mỉm cười vẫy tay về phía hai người.
Gần như là cùng lúc đó, trong căn biệt thự của nhà họ Tương, ông Tương bà Tương đang ngồi nơi sofa phòng khách, cạnh bên là một xấp báo. Ông Tương mặt toàn mây đen, mấy tin tức lăng nhăng của đứa con trai lại được đăng lên báo nữa rồi, phó thị trưởng Trương cũng đã gọi điện đến bày tỏ sự bất mãn của mình, con trai ông như vậy, tương lai con gái nhà chúng tôi làm sao bây giờ? Bà Tương ngược lại có vẻ thản nhiên, con trai tôi trước giờ vẫn là công tử ăn chơi như vậy, nhà họ Trương các người cũng không phải là không biết, là con gái của các vị nhất định muốn theo con trai của chúng tôi, có cách nào chứ?
Ngồi ở phía bên kia sofa là Trương Tiểu Vận, cô ta cũng mây đen đầy mặt, từ buổi chiều hôm nay đến giờ điện thoại của Tương Huy vẫn luôn tắt máy, cô căn bản là không tìm được hắn, cũng không biết hắn đang ở đâu, từ lúc báo phát hành đến giờ đã không thấy bóng dáng hắn đâu. Cô vốn là con gái cưng của phó thị trưởng của thành phố này, nếu theo lẽ thường, muốn lấy một anh chồng giàu có là không khó, nhưng mà chết tiệt là, cô lại chỉ thích mỗi anh chàng công tử ăn chơi Tương Huy này mà thôi, thích vẻ phóng túng của anh ta, thích sức sống mạnh mẽ của anh ta, thích những trò điên khùng của anh ta...
Rốt cuộc cũng nghe tiếng xe dừng lại trước cổng lớn biệt thự, lát sau quản gia chạy vào báo: "Nhị thiếu gia trở về rồi!" Trên mặt ông bà Tương không có nhiều thay đổi nhưng đáy mắt Trương Tiểu Vận thì thoáng qua một tia mừng rỡ, sút nữa thì đã đứng dậy vụt chạy ra ngoài cổng nhưng chừng như nhớ ra điều gì, cô sụ mặt xuống, ngồi trở lại sofa chờ Tương Huy bước vào.
Tương Huy kia cùng đám bạn điên cuồng đua xe suốt một buổi chiều, ngay cả quần áo đua xe trên thân cũng còn chưa thay, nhàn nhã đi vào, hắn vừa liếc nhìn đã thấy ba người đang ngồi nơi sofa, ngoại trừ mẹ hắn vẫn còn vẻ bình thản thì hai người còn lại sắc mặt đều là mây đen, chỉ là hắn không sợ, chuyện này hắn đã quen lắm rồi!
Tương Huy thì vẫn vẻ mặt thản nhiên, cười có tà mị: "Ha, còn ở đây sao? Đang đợi anh sao?" Hắn híp mắt nhìn vẻ mặt u ám của Trương Tiểu Vận, rồi không nói thêm, đi qua người cô đến bên cạnh ba mẹ mình, ngồi xuống, còn nghịch ngợm nhìn mẹ làm một cái mặt quỷ. Quả nhiên bà Tương không nhịn được bật cười thành tiếng, sủng nịch vỗ vỗ đầu hắn: "Lại mải chơi phải không... Tiểu Vận gọi điện thoại cho con bao nhiêu lần, thế nào toàn là tắt máy không vậy?
"Lúc con đua xe thì không thích người khác gọi điện quấy rầy... " Tương Huy thản nhiên nói.
"Tương Huy, con có xem báo chưa?" Lúc này ông Tương mới lên tiếng, giojgn thật uy nghiêm, tay chỉ về phía xấp báo trên bàn trà, "Mấy ngày trước con hứa với ta những gì? Con muốn Tiểu Vận về sau còn mặt mũi nào chứ?"
"Ồ, báo? Con không biết!" Tương Huy lúc này mới chuyển ánh mắt về phía xấp báo kia, giọng không vui: "Ai ya, có chuyện gì lớn lao đâu chứ, có phải lại là những tin tức lăng nhăng vô vị về con không?" Hắn vừa nói vừa cầm tờ báo lên xem.
"Hắc!" Tương Huy xem một lúc rồi kinh ngạc cười, đẩy tờ báo đến trước mặt bà Tương, "Mẹ, mẹ xem, con với thiên sứ ngồi cùng nhau nhìn cũng xứng quá đấy chứ, quả thực là trời sinh một đôi nha! Tấm ảnh này chụp thật khá!"
"Tương Huy!" Trương Tiểu Vận đứng bật dậy, tức đến giậm chân thình thịch, tay chỉ thẳng hắn, "Anh... anh còn dám nói?" Thật sự là ngại cho sự có mặt của ông bà Tương, bằng không cô sớm đã chạy qua đánh một trận với Tương Huy rồi!
"Huy à, đừng như vậy!" Bà Tương lên tiếng trách yêu con trai.
"Trời... Thì ra thiên sứ là bạn gái của thiếu chủ LS quốc tế! Chậc chậc... " Tương Huy nhìn lại tờ báo rồi như phát hiện ra châu lục mới, "Haha, con cướp bạn trai của hắn! Không tệ không tệ!" Trong đầu hắn lập tức hiện ra hình ảnh ngày hôm đó hắn cho Lâm Y đi nhờ xe, người đàn ông lạnh lùng cầm súng chĩa vào đầu hắn, lại bật cười, lẩm bẩm, "Thì ra anh ta là thiếu chủ của LS quốc tế! Có thời gian đi gặp hắn xem sao!"
"Tương Huy!" Ông Tương mặt đầy mây đen, lạnh giọng quát, "Con ít gây chuyện cho cha nhờ, con cho rằng thiếu chủ của LS quốc tế là ai?! Nếu như con còn không đối xử với Tiểu Vận cho tốt, ta liền thu lại quyền thừa kế của con, con đừng mơ tưởng nhận được từ ta một xu nào!"
"Được được được, con không gây phiền phức gì cho cha, sau này con sẽ sửa, ân... hôm nay con mệt chết rồi, lên lầu trước đây. Ba, mẹ, đừng tức dậy nữa, ngủ ngon!" Tương Huy nói một mạch rồi chạy thẳng lên lầu.
"Tương Huy, anh đợi em đã!" Trương Tiểu Vận vội đuổi theo lên lầu... Bà Tương khẽ mỉm cười còn ông Tương thì bất đắc dĩ thở dài một tiếng...
Trong phòng của Vương Khiết ở biệt thự nhà họ Lãnh, Từ Giai tức tối nổi giận với mẹ mình: "Mẹ, không phải mẹ nói là có cách chia rẽ họ sao? Giờ làm sao bây giờ?"
Vương Khiết chau mày trầm tư giây lát rồi mới lạnh giọng nói: "Con đừng nóng, tin tưởng mẹ, rồi sẽ có cách thôi... điều quan trọng trước mắt là không được để cô gái kia có thai, bằng không tất cả những nỗ lực của mẹ con ta đều lãng phí hết!"
Từ Giai đi tới đi lui trong phòng, rốt cuộc mệt mỏi ngồi phịch xuống giường, nghiến răng nói: "Mẹ, hay là chúng ta đem bí mật kia nói cho anh Nghị đi, như vậy anh Nghị nhất định sẽ rời khỏi cô ta!"
"Giờ vẫn chưa phải lúc, đó là cách chỉ có thể dùng khi bất đắc dĩ!" Vương Khiết lại nhíu mày, "Con nên nhớ, đó là một thế cờ hiểm, nếu như để Lãnh Nghị biết được, sau cùng người thắng cũng chưa chắc là con đâu, hiểu chưa Từ Giai?"
"Nhưng mà, mẹ, chúng ta không có cách đuổi cô ta đi, lỡ như cô ta có thai thì biết làm sao?... Mẹ cũng biết là con thích anh Nghị mà... " Từ Giai kéo cánh tay Vương Khiết, nũng nịu.
"Được rồi được rồi! Để mẹ nghĩ xem!" Vương Khiết trầm ngâm giây lát rồi cầm lấy điện thoại, ấn phím...
Bên này, trong phòng ngủ của Lãnh Nghị, hắn đã tắm xong, vừa mặc áo ngủ bước ra đã nhìn thấy Lâm Y ngồi ngẩn người trên giường, khóe môi hắn câu lên một nụ cười, bước nhanh về phía cô, ngồi xuống sát bên cạnh, đưa tay kéo cô gái vào lòng, ôm chặt cô, cô gái nhu thuận ngả đầu vào ngực hắn.
Lát sau giọng nhu hòa của Lãnh Nghị mới vang lên: "Y Y, mẹ anh sẽ trở về châu Âu nhanh thôi... những lời mà mẹ nói em nghe rồi thì thôi, chính mình muốn làm thế nào thì làm thế ấy... "
"Em biết, Nghị, em đã nói thì sẽ giữ lời... " Lâm Y ủ trong lòng người đàn ông, nhỏ nhẹ nói: "Cám ơn anh đã tin tưởng em, giúp em giải vây... "
"Ngốc à, nói gì những lời ấy với anh! Anh không giúp em giải vây thì ai giúp em đây?" Lãnh Nghị cười nói, "Những thứ viết trên báo làm sao có thể tin tưởng hoàn toàn chứ... "
"Xin lỗi anh, là em hại anh khó xử... " Lâm Y ngập ngừng nói, "Hôm đó tâm trạng em không tốt nên mới đến công viên đi dạn, lúc ngồi xuống bàn đu dây nghỉ mệt thì lại gặp Tương Huy đó, anh ta mời em làm nữ chính trong quảng cáo sản phẩm của anh ta... Em không đồng ý... sau đó vừa khéo Lăng Nhất Phàm đi ngang qua giúp em giải vây... "
"Ân, anh biết rồi!" Lãnh Nghị âu yếm đặt một nụ hôn lên mái tóc mềm mại của cô, trong đầu lại thấp thoáng hình ảnh Lâm Y đang sờ chiếc áo cưới, còn có... ánh mắt ngưỡng mộ lẫn khao khát mà hắn không khó hình dung ra... lòng Lãnh Nghị lại ẩn ẩn đau, tay không tự chủ được siết chặt lại...
*****
Sáng hôm sau lúc hai người xuống lầu, vừa bước xuống cầu thang, Lâm Y đã nhìn thấy Tương Mân, Lý Uyển còn có Vương Khiết và Từ Giai, đều đang ngồi nơi sofa, mắt cô lại chuyển đến đống hành lý đặt ở bên cạnh... Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, chân không tự chủ được dừng lại, nhìn bốn phụ nữ trước mặt...
Lãnh Nghị thì vẫn không có ý định dừng bước, hắn điềm tĩnh quét mắt qua đống hành lý sau đó nhìn về phía Lâm Y đang đứng đó, khóe môi chỉ là hơi câu lên một đường cong không dễ phát hiện sau đó tay duỗi ra, nắm lấy tay Lâm Y, kéo cô tiếp tục đi xuống, đến trước sofa mới dừng lại.
Thấy hai người đi qua, Tương Mân đứng dậy, đi đến trước mặt Lãnh Nghị, vỗ nhẹ cánh tay hắn, "Nghị nhi, chúng ta đến đây cũng nhiều ngày rồi, trong nhà còn có chuyện, hôm nay chúng ta trở về thôi... "
"Ân, bà nội, hôm nay con không đi tiễn mọi người được, lần sau rãnh rỗi mọi người lại đến chơi!" Khóe môi Lãnh Nghị câu lên, vòng tay thân thiết ôm lấy Tương Mân.
Tương Mân lại xoay sang Lâm Y nhẹ vỗ vai cô, mỉm cười: "Y Y, chăm sóc Nghị nhi cho tốt, nghĩ cho nó nhiều một tí, hy vọng lần sau khi ta tới có thể thấy được Nghị nhi cười nhiều hơn, đương nhiên là cũng hy vọng thấy con cười nhiều hơn... ân, vậy thì bà nội cám ơn con!"
"Ân, cháu biết rồi, bà nội... " Lâm Y nhẹ giọng đáp, Tương Mân cũng thân thiết ôm lấy Lâm Y.
Bên này, Lãnh Nghị nhẹ nhàng ôm lấy Lý Uyển, trên gương mặt xinh đẹp của Lý Uyển lộ ra một nụ cười, bà buông con trai ra, xoay về phía Lâm Y nhưng không hề có ý ôm cô, chỉ là hờ hững nhìn, giọng nói thì lại có chút sắc sảo: "Lâm Y, chỉ cần cô thật lòng đối xử tốt với Nghị nhi, suy nghĩ cho Nghị nhi, ta sẽ không phản đối... "
Tay Lãnh Nghị khoác lên vai Lâm Y chừng như muốn trấn an cô, Lâm Y mím môi, thấp giọng nói: "Con sẽ làm theo lời dì, xin dì yên tâm... "
"Được rồi, chúng ta đi thôi... " Giọng Tương Mân vang lên.
"Nghị nhi, dì Vương cùng Từ Giai ở lại trong nước thêm mấy ngày, đi thăm một số bạn bè... có chuyện gì cần, con nhớ chiếu cô cho hai người!" Trước khi đi, Lý Uyển còn cẩn thận dặn dò.
"Dạ được!" Lãnh Nghị nhàn nhạt nói rồi nhìn về phía Vương Khiết, mỉm cười.
"Cám ơn cháu, mấy ngày này dì với Từ Giai phải đi ra ngoài, mấy ngày sau trở lại vẫn ghé qua đây... " Vương Khiết cũng mỉm cười với Lãnh Nghị, chỉ có Từ Giai là hơi chu môi, đôi mắt tròn xoe nhìn Lãnh Nghị, vốn tưởng rằng lần này đến cùng với Lý Uyển và Tương Mân thì sẽ có thu hoạch, nhưng hiện giờ xem ra hoàn toàn chẳng như dự kiến, trong mắt cô tràn đầy thất vọng lẫn tức tối...
Trong chiếc xe đợi sẵn ngoài cửa, hành lý đã được cho vào, cửa xe cũng đã mở ra, Tương Mân Lý Uyển ngồi vào xe, Vương Khiết và Từ Giai thì ngồi một chiếc xe khác, Lãnh Nghị và Lâm Y nhìn theo bóng xe xa dần rồi mất hút ngoài cửa...
Cánh tay Lãnh Nghị đang đặt trên vai Lâm Y siết lại, kéo cô gái vào lòng, môi nhẹ đáp lên tóc cô: "Ân, lại khôi phục thế giới hai người rồi... thích không?" Nói thật lòng mấy ngày vừa qua hắn thật sự không thoải mái chút nào...
Cô gái hơi dãy ra khỏi sự giam cầm của người đàn ông, cười: "Thích!", rồi cô kéo tay người đàn ông: "Chúng ta đi ăn sáng trước!"
"Ăn sáng?" Sóng mắt người đàn ông thoáng xao động, khóe môi câu lên một nụ cười ái muội, "Em muốn ăn sáng sao?"
"Ăn sáng thì ăn sáng... " Mặt cô gái thoáng đỏ, "Anh lại nghĩ đi đâu vậy?"
"Em mới là nghĩ đi đâu ấy!" Khóe môi hắn ý cười càng sâu, ôm ngang cô gái lên đi vào trong nhà.
"Này này này, Lãnh Nghị, anh đi đâu vậy?" Trong nhà vang lên tiếng kêu thất thanh của cô gái, "Bữa sáng phải ăn ở phòng ăn, phòng ăn... "
"Được được được, biết rồi!" Đối với sự kháng cự kịch liệt của cô gái, Lãnh Nghị đành chịu thua chuyển hướng đi về phòng ăn...
Trong phòng làm việc nhỏ của mình ở tầng 22 của tòa cao ốc LS quốc tế, Lâm Y đang cắm cúi dọn dẹp đồ đạc nhưng đầu óc không ngừng nghĩ quanh dù động tác trên tay không hề dừng lại. Thật sự cứ như thế bỏ dở công việc sao? Hơn nữa, danh phận cũng không có, giờ công việc cũng không... lại còn phải sinh con, làm một bà mẹ chưa chồng?
Nhất thời Lâm Y bắt đầu có chút hối hận đã nhận lời Lý Uyển...
Mí mắt Lâm Y giật giật, động tác trên tay cũng dừng lại, mắt không ý thức nhìn về mớ đồ đạc trước mặt mình, trong đầu thoáng chốc một mảnh trống rỗng, nếu như để mẹ biết điều này, bà nhất định sẽ không đồng ý... hay là, bảo Lãnh Nghị để mình trở về trường đại học H?... Nhưng mà, đã hứa với Lý Uyển như vậy rồi... cứ coi như là vì Lãnh Nghị, vì tình yêu vậy ...
Nghĩ vậy nhưng nỗi phiền muộn vô tận vẫn vây phủ lấy cô...
Dọn xong đồ đạc, bàn giao công việc cho Ngãi Mỹ xong xuôi rồi Lâm Y gõ cửa phòng Lãnh Nghị, nghe tiếng gõ, Lãnh Nghị buông xấp văn kiện trên tay xuống nhìn cô gái đang lặng lẽ bước vào phòng ngồi đối diện với mình, sự thất thần trong mắt cô hắn nhìn thấy rất rõ ràng.
"Y Y, sao vậy? Không vui sao?" Lãnh Nghị nhìn cô gái, mỉm cười, "Nếu như em thật sự muốn tiếp tục làm việc, vậy cứ tiếp tục thôi, dù sao mẹ anh cũng không có ở đây!"
"Ồ... thôi đi! Đã hứa với dì rồi... " Cô gái cười, nụ cười có chút gượng gạo, ngừng một lát như suy nghĩ gì rồi cô mới tiếp tục, "Em muốn nhân lúc rảnh rỗi này, đi học gì đó... "
"Ân... được đó, em muốn học cái gì?"
"Học múa tiếp, học lái xe, hoặc là học nấu nướng... " Mắt cô gái thoáng xa xăm...
"Học múa?" Đáy mắt Lãnh Nghị chợt lóe lên như tia chớp rồi biến mất trong chớp mắt, khóe môi ý cười càng sâu, "Học môn này hay đấy, ân... đương nhiên là có thể học lái xe, học nấu nướng cũng tốt lắm... anh thu xếp giúp em... " Lãnh Nghị vừa nói vừa nhấc điện thoại bàn lên.
"Không cần đâu... " Lâm Y vội ngăn lại, "Cho em một chút tự do, em tự mình biết sắp xếp... "
"Vậy cũng được!" Chỉ cần cô vui là được, như vậy sự áy náy trong lòng mình cũng sẽ giảm đi đôi chút...
Lâm Y bắt đầu tra tư liệu trên mạng, cuối cùng tìm thấy một lớp học múa ở cung văn hóa thanh niên của thành phố, từ thứ hai đến thứ sáu, mỗi buổi sáng có thể đến đó tập múa, lại đăng ký ở một trường dạy lái xe một giáo viên, mỗi buổi chiều cùng cô đi tập lái, thực ra Lâm Y lúc học đại học đã thi được bằng lái rồi, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội lái thực tế, sau khi tập lái xe trở về thì lại học nấu nướng, đích thân làm cho Lãnh Nghị vài món ăn...
Đối với múa, Lâm Y vốn đã có năng khiếu sẵn, lại có căn cơ bởi vậy trong lớp dạy múa, Lâm Y rất nhanh đã nổi bật hắn, trở thành học viên sáng giá nhất, thường được giáo viên gọi lên làm trợ thủ, phụ bà dạy những học viên khác các động tác cơ bản...
Còn về lái xe, Lâm Y chừng như cũng có một sự mẫn cảm trời sinh, theo lời giáo viên dạy lái xe cho cô, Chu Bân, chỉ có một tuần cô đã có thể rất nhanh nắm được các điểm cơ bản của kỹ thuật lái xe, Chu Bân đối với cô học viên xinh đẹp này quả thực rất hài lòng...
Ngày qua rất bận rộn nhưng cũng rất thú vị, Lâm Y cố gắng không để cho mình có thời gian suy nghĩ những chuyện phiền não kia nữa...
Một ngày, trong lớp học múa ở cung văn hóa thanh niên, Lâm Y đang giúp các học viên khác luyện múa, vì để làm mẫu, cô thực hiện liên tục một chuỗi những động tác vũ đạo tuyệt đẹp, được các bạn đồng học vỗ tay nhiệt liệt, ngay cả giáo viên cũng tán thưởng không thôi.
"Đúng là múa rất đẹp!" Lúc tiếng vỗ tay tạm dừng, sau lưng cách học viên chợt vang lên một tràng tiếng vỗ tay, một giọng nữ mang theo chút phóng túng chợt vang lên, ai nấy đều đồng loạt xoay đầu nhìn xem người đến là ai.
Lâm Y cũng nhìn về phía vừa phát ra âm thanh, một cô gái tóc ngắn, vẻ mặt cao ngạo có chút bướng bỉnh xuất hiện trước mặt Lâm Y, là Từ Giai! Cô ta sao lại xuất hiện ở đây chứ? Lòng Lâm Y thoáng dậy lên chút bất an nhưng cô vẫn giữ điềm tĩnh, đôi mắt đen láy nhìn cô, nhàn nhạt nở nụ cười, giọng cũng hờ hững: "Từ Giai, sao lại ở đây?"
"Tôi với mẹ tôi vừa trở lại, có đi qua nhà anh Nghị, nghe nói cô thật sự đã từ chức!" Từ Giai mặt đầy ý cười nhìn Lâm Y chừm chằm, cô vốn là muốn đến xem liệu Lâm Y có thật đã từ chức hay không hay là chỉ là ngoài miệng hứa với Lý Uyển nhưng sau lưng lại làm bừa nhưng khiến cô thất vọng phát hiện ra, Lâm Y thật sự đã rời khỏi LS quốc tế.
"Ân, phải đó!" Lâm Y vẫn thản nhiên, cũng may là cô kiên trì làm đúng theo lời hứa với Lý Uyển, bằng không không biết lại dậy lên bao nhiêu sóng gió nữa đây! Vì không ảnh hưởng đến những học viên khác học múa, Lâm Y vừa nói vừa dẫn Từ Giai đi về phía một góc phòng tập.
Giọng Từ Giai vang lên sau lưng cô: "Nghe quản gia nói, giờ mỗi buổi sáng cô đều đi tập múa... cho nên tôi đặc biệt đến đây xem thử! Ách, vừa nãy nhìn thấy cô làm một loạt động tác múa kia, thật sự nhảy rất khá!"
Lâm Y xoay người lại, điềm đạm nhìn gương mặt tươi cười của Từ Giai, không trả lời, trong lòng thầm đoán mục đích chuyến đi này của cô, nguyên cớ nào để cô nói những lời kia, còn có, vì lý do gì cô ta lại vui vẻ như thế?
Thấy vẻ mặt hờ hững của Lâm Y, Từ Giai lại chẳng hề để ý, cô ngẩng cao đầu, khóe môi cũng nhếch lên, giọng cao vút: "Là anh Nghị để cô đi học múa sao?"
Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô mỉm cười: "Là tôi tự mình muốn học, không liên quan gì đến Nghị!"
"Cho dù là anh Nghị không có bảo cô đến học, cho dù là cô tự mình muốn học, nhưng mà... " Từ Giai nhấn mạnh hai chữ "nhưng mà" rồi tạm dừng, nhìn chằm chằm Lâm Y như muốn gợi sự chú ý từ cô, "... khẳng định là anh ấy toàn lực ủng hộ cô đi học, đúng không?"
← Ch. 061 | Ch. 063 → |