Giao dịch ngày thứ hai
← Ch.028 | Ch.030 → |
Vậy còn người đàn ông kia đâu? Người kia chạy đi đâu rồi? Lâm Y từ trên giường nhảy xuống, nhìn quanh bốn phía nhưng dưới ánh sáng mờ mờ, cô không nhìn rõ gì cả. Cắn môi, Lâm Y thoáng suy nghĩ một lát rồi xuống giường, bước thẳng vào phòng tắm...
Lâm Y làm vệ sinh cá nhân sạch sẽ, do dự một lát rồi đẩy cửa phòng, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Lý Tân đứng đợi ngoài cửa không biết từ lúc nào. Lâm Y nhìn cô ta, không hiểu sao mặt chợt đỏ bừng nhưng Lý Tân làm như không thấy, chỉ nhàn nhạt nói: "Đi thôi, thiếu gia có lệnh, cô dùng điểm tâm trước sau đó tôi đưa cô về trường!"
"Tôi không ăn sáng ở đây đâu!" Lâm Y rũ mi, vẫn là sớm rời khỏi chỗ này có vẻ tốt hơn!
"Tùy cô thôi... " Lý Tân không ép cô, "Vậy cô đi theo tôi!" Lâm Y lặng thinh không một tiếng động đi theo Lý Tân, lần này Lý Tân không bịt mắt cô bằng tấm vải đen nữa.
Căn biệt thự này rất lớn, hệt như một tòa thành, lại giống như một cung điện, sau khi đi qua một dãy hành lang được trang hoàng lộng lẫy, bước xuống thang lầu, lại đi qua không biết bao nhiêu cánh cửa nhỏ, mới ra được cổng lớn, nhưng rõ ràng đây cũng không phải cổng chính, đó chỉ là một cửa phụ của căn biệt thự.
Bên ngoài là một bãi cỏ rộng mênh mông, đầu bên kia của bãi cỏ là một khoảng rừng nhỏ, xem ra đây là một trang viên. Lâm Y chưa kịp quan sát nhiều thì giọng của Lý Tỷ đã vang lên bên tai: "Lên xe!"
Không biết từ lúc nào một chiếc xe màu đen đã đỗ lại trước mặt họ, Lâm Y vội thu hồi tầm mắt, mở cửa xe bước vào...
Suốt trên đường đi cả hai đều trầm mặc không nói. Xe chạy rất nhanh đã đến cổng trường đại học H, Lý Tỷ liếc nhìn Lâm Y, nhàn nhạt nói: "Tối nay bảy giờ tôi sẽ ở dưới lầu ký túc xá đợi cô. Nhớ xuống đúng giờ!"
Tim Lâm Y đập thình thịch nhìn Lý Tân nhưng Lý Tân lại không nhìn cô, chỉ lạnh nhạt nói: "Xuống xe đi!"
Nhìn theo bóng xe dần khuất xa sóng mắt Lâm Y không ngừng xao động, lòng cũng dần trở nên thắc thỏm không yên, không biết liệu bản thân có nên tiếp tục cuộc giao dịch có vẻ hoang đường này hay không! Ngẩn người hồi lâu cô mới thẫn thờ chậm rãi đi vào trường...
Buổi trưa, đang ngồi trong văn phòng thì điện thoại Lâm Y reo lên, cô cầm điện thoại lên nhìn, là Mạc Hưng! Có chút khẩn trương Lâm Y ấn lên màn hình nhận điện, đầu bên kia truyền đến giọng cười đểu giả của Mạc Hưng: "Lâm tiểu thư, cô suy nghĩ thế nào rồi?... Bằng không tối nay... "
"Xin cho tôi thêm một chút thời gian!" Lâm Y lạnh lùng ngắt chủ đề buồn nôn này.
"Được được được... Tôi cho cô thêm một ngày... bằng không chớ trách tôi không khách sáo!" Mạc Hưng cười lạnh, ngắt điện thoại.
Độ ấm trong người Lâm Y đã giảm đến mức thấp nhất...
Thật không dễ dàng đợi đến bảy giờ tối, Lâm Y sớm đã đứng ở dưới lầu ký túc xá đợi. Chiếc xe màu đen kia đến thật đúng giờ, Lý tỷ nhìn Lâm Y vội vàng bước vào xe, chỉ nhếch môi cười, không nói gì.
Đi vào gian phòng ngủ tối đen kia, người đàn ông mang mặt nạ đang đường hoàng ngồi nơi sofa, Lâm Y lần trong bóng đêm chậm rãi đi đến, ngồi xuống chiếc sofa đối diện hắn, nhìn thẳng vào chiếc mặt nạ đang phát sáng trong bóng tối, nhất thời quên hết sợ hãi, câu nói đầu tiên chính là: "Giao dịch của chúng ta còn giá trị không?"
Đôi tròng mắt đen láy của người đàn ông lòe sáng sau chiếc mặt nạ, khóe môi hắn chậm rãi nhếch lên, ung dung hỏi: "Em rất lo lắng?"
"Tôi đương nhiên lo lắng!" Lâm Y cắn môi, "Mạc Hưng... hắn hôm nay lại tìm tôi!"
Sóng mắt người đàn ông đối diện hơi xao động, hắn còn chưa lên tiếng thì tiếng của Lâm Y đã tiếp tục vang lên: "Nếu như hắn thật sự đem những tấm ảnh kia phát tán lên Internet, vậy thì... giao dịch của chúng ta không cần làm nữa rồi!"
"Yên tâm! Sẽ không có chuyện đó đâu!" Người đàn ông vẫn thong thả, ung dung như cũ nhưng lời nói rõ ràng là đang an ủi cô gái.
"Tôi không yên tâm... " Lâm Y chau chặt đôi mày thanh tú, áo não trừng mắt nhìn người đàn ông đang ngồi trong bóng tối, "Chuyện này vốn anh cũng phải phụ trách, anh cần phải giúp tôi!"
"Được! Em đi tắm trước đi!" Người đàn ông thu hết vẻ sốt ruột của cô gái vào trong đáy mắt nhưng vẫn nói bằng giọng bình thản: "Em đi tắm trước đi, có lẽ sẽ bình tĩnh hơn!
Sự nóng nảy trong lòng chợt như bị dội một gáo nước lạnh, phút chốc tắt ngóm khiến Lâm Y tỉnh táo trở lại, đúng nha, cô vốn dùng thân thể giao dịch với hắn kia mà! Nghĩ là nghĩ vậy nhưng Lâm Y vẫn ngồi yên nơi sofa nhìn cái bóng mơ hồ của người đàn ông, không nhúc nhích.
"Mau đi đi thôi, tối hôm qua còn chưa hoàn thành giao dịch, tối hôm nay hoàn thành thôi!" Giọng trêu tức của người đàn ông vang lên.
Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, đứng dậy chậm rì rì đi về phía phòng tắm...
Ngâm thân trong làn nước suối ấm áp hồi lâu, tâm tình của Lâm Y quả nhiên bình tĩnh hơn nhiều... Nhưng khi cô rốt cuộc đứng dậy khỏi bồn tắm mới phát hiện bởi vì vừa nãy quá vội vàng, căn bản là không nhớ mang theo quần áo để thay, mà người đàn ông kia cũng không đưa cô áo ngủ!
Ngẩn người hồi lâu cuối cùng Lâm Y chỉ còn cách lấy chiếc khăn tắm lớn quây lấy chính mình sau đó thắc thỏm chậm rì rì bước ra khỏi phòng tắm.
Nương theo ánh sáng của phòng tắm, người đàn ông nhìn thấy đôi chân dài trắng nõn của cô gái, bờ vai trần đầy khiêu khích, chiếc cổ cao trắng như tuyết, ở giữa là một chiếc khăn tắm màu trắng, mái tóc dài xõa tung như hải tảo, quả thực quyến rũ đến mê người. Chỉ có điều, trên gương mặt tươi mát thanh thuần kia tràn đầy lo lắng bất an.
"Qua đây!" Giọng người đàn ông vốn đã trầm giờ lại thêm khàn khàn.
Cặp chân dài kia do dự một lát nhưng rồi vẫn chầm chậm đi đến bên cạnh sofa.
Người đàn ông vung tay ôm lấy cô gái, mắt lòe sáng: "Thân thể em hôm nay đã chuẩn bị tốt rồi sao?"
Cô gái lọt thỏm trong lòng người đàn ông, hai tay dùng sức giữ lấy chiếc khăn tắm, khẩn trương nhìn chiếc mặt nạ bạc, ấp a ấp úng nói: "Hay là ... chúng ta... uống chút rượu trước được không?"
Cô nhớ tối hôm qua bởi vì cô uống nhiều, ngủ mất thì không có việc gì!
"Ờ, còn muốn mượn rượu trốn giao dịch sao?" Bên môi người đàn ông câu lên một nụ cười châm chọc, "Xem ra thân thể em vẫn còn chưa chuẩn bị tốt!"
"Không phải... "
"Không phải? Vậy lên giường thôi!" Tiếng của người đàn ông rõ ràng dứt khoát, lời còn chưa dứt thì đã bế bổng cô gái lên, đi về phía chiếc giường lớn, vừa được đặt xuống thì cô gái đã kinh hoảng bật ngồi dậy.
Người đàn ông hơi mỉm cười ngồi xuống bên cạnh cô gái, thuận thế kéo cô ngả vào khuỷu tay mình, cô gái còn muốn giãy dụa nhưng giọng nói lạnh mạc pha chút trêu tức lại vang lên: "Giao dịch này em còn muốn làm không?"
Cô gái lập tức an tĩnh trở lại nhưng người vẫn cứng đờ trong khuỷu tay người đàn ông, lắp bắp nói: "Muốn... muốn làm... " Sau đó cô mở to hai mắt nhìn trừng trừng về một nơi vô định như một chú cừu non chờ người làm thịt.
Người đàn ông cười thầm, hắn vươn tay ôm lấy cô gái, lật người một cái, ngẩn gđầu lên, mượn ánh sáng yếu ớt từ phòng tắm chiếu đến nhìn cô gái dưới thân. Mắt hắn dời từ đôi mắt đen láy của cô gái xuống hai cánh môi đầy dụ hoặc kia, lại tiếp tục dời xuống, bả vai với xương quai xanh hoàn mỹ, làn da trắng mịn màng, còn có một nửa no đủ với những đường cong ẩn hiện dưới chiếc khăn tăm thật dễ khiến cho người ta mơ màng, càng là một loại dụ hoặc trí mạng khác.
Lửa bắt đầu thiêu đốt nơi bụng dưới, người đàn ông rốt cuộc không kìm được, hắn cúi thấp đầu, cắn nhẹ bờ vai mảnh mai kia, bàn tay với những ngón thon dài cũng bắt đầu không an phận trườn lên một nửa no đủ kia, vạch chiếc khăn ra, để toàn bộ đường cong đều lộ ra, môi hắn cũng đáp xuống theo ...
Cô gái khẩn trương cắn chặt cánh môi chịu đựng sự trêu chọc của hắn, trên trán mồ hôi bắt đầu tươm thành từng giọt...
Chiếc khăn tắm cuối cùng cũng bị kéo ra khỏi người cô gái ném sang một bên để lộ thân thể với làn da trắng nõn như ngọc, đường cong hoàn mỹ như hút hồn người tiếp tục kích thích thị giác của người đàn ông, hắn âu yếm hôn cô gái, muốn khơi mào dục vọng trong cô.
*****
Nhưng đáng tiếc, nỗ lực của người đàn ông không mang lại hiệu quả như mong muốn, thân thể cô gái vẫn cứng đờ, chừng như hồn phách đã rời đi rất xa khỏi thân thể mà người đàn ông rốt cuộc cũng không còn kiên nhẫn, hắn lật người, thân thể cao lớn rắn chắc áp xuống cô gái.
Đệm giường hơi hõm xuống, thân thể mảnh mai của cô gái bất chợt bị bắt phải chịu trọng lượng không nhỏ áp xuống người, cô nhìn gương mặt mơ hồ sau chiếc mặt nạ phía trên mình, khiếp sợ không thôi: "Tôi... tôi sợ đau, anh... nhẹ một chút... được không?"
Trong bóng đêm cánh môi người đàn ông gợi lên một nụ cười, nói giọng trêu tức: "Lại không phải là lần đầu tiên, sao lại đau được chứ?"
"Có mà!" Cô gái vẫn kiên trì, cánh môi bị cắn đến rướm máu, nhắm mắt lại, bộ dạng như để mặc người ta hành xử vậy.
Người đàn ông cười thầm, bàn tay to của hắn nhẹ phất qua mái tóc của cô, lại vô tình chạm đến vầng trán ướt đẫm mồ hôi, tim hắn chợt đập mạnh, mày chau chặt, đáy mắt cũng trở nên tối sầm, lập tức dừng lại động tác trên tay.
Trong phòng yên tĩnh trở lại, hơi thở thô ráp của người đàn ông chậm rãi ổn định lại, hắn cắn răng, lật người rời khỏi cô gái dưới thân.
Trên người chợt mất đi trọng lượng, cô gái hoảng sợ mở to mắt, người đàn ông đã trở lại nằm bên cạnh cô. Lâm Y hơi xoay đầu, nhìn bóng người mờ mờ bên cạnh, thì thào: "Anh... sao vậy?" Cô không biết liệu mình đã làm gì sai đắc tội hắn.
"Thân thể em còn chưa chuẩn bị tốt... " Giọng người đàn ông thật bình thản, nghe không ra có sự biến đổi tâm tình gì, "Tôi không thích ép buộc phụ nữ... "
"Vậy giao dịch của chúng ta... " Cô gái có chút khiếp sợ, cô sợ hắn đột nhiên không chịu giúp mình.
"Yên tâm, tôi nói thì sẽ giữ lời... " Đôi mắt của cô gái sáng lên trong bóng tối, nhưng trong mắt vẫn tràn đầy nghi ngờ. Vị thiếu gia này, rốt cuộc là loại người thế nào chứ?
"Cả người em đều là mồ hôi, đi tắm rồi ngủ đi!" Một lúc sau giọng người đàn ông lần nữa vang lên trong đêm.
"Ồ... " Lòng của cô gái lại bắt đầu khẩn trương. Có đúng vậy không? Chỉ có điều vào thời điểm này cô không dám hỏi, cũng không dám phản đối. Cô ngoan ngoãn ngồi dậy đi vào phòng tắm...
Cô gái lại mặc chiếc áo ngủ kiểu nam rộng rãi kia, nằm xuống, cánh tay người đàn ông thật tự nhiên vươn ra, cứng rắn giữ lấy đầu cô gái trong khuỷu tay mình, một bàn tay kia giữ lấy thắt lưng thon nhỏ của cô, mặt hắn vùi trong mái tóc dài thơm ngát của cô.
Cô gái cũng không dám phản đối, có điều, như vậy đã tốt lắm rồi! Cô ngoan ngoán dán mặt vào lồng ngực dày rộng của người đàn ông, một tay vòng qua eo hắn, không dám nhúc nhích, hai mắt nhắm chặt giả vờ ngủ.
Người đàn ông cũng không nói gì, hắn ôm cô gái, đôi mắt đen thẳm sáng lên trong bóng tối, tiếp đó hắn đưa tay tháo đi chiếc mặt nạ, trong đầu quẩn quanh với bao nhiêu suy nghĩ...
Ngày hôm sau lúc Lâm Y tỉnh lại bên giường như hôm qua, trống không, cô vội vàng ngồi dậy, tình cảnh tối qua từng màn từng màn hiện lên trong đầu, cô ngồi đó ngẩn người giây lát mới đứng dậy bước vào căn phòng tắm rộng rãi xa hoa kia rửa mặt chải đầu...
Vẫn là Lý Tân đưa Lâm Y trở lại trường học, cô cúi đầu đi thẳng vào trường, giống như người vừa làm sai chuyện mà ai nấy đều phát hiện vậy. Cô vội vã đi vào trong văn phòng, có vài người đồng nghiệp đã đến trước, đang hào hứng nói chuyện gì đó.
Nhìn thấy Lâm Y bước vào, một trong số họ vội kêu: "Lâm Y, cô biết không, tối hôm qua khoảng nửa đêm, hệ thống vi tính của công ty Công nghệ Triệu thị của bạn học cô, Triệu Viêm, bị người phá hủy toàn bộ... "
Lâm Y kinh hãi dừng bước chân, nhìn những đồng nghiệp kia: "Thật sao?"
"Đương nhiên là thật rồi. Kỳ lạ hơn nữa là nhà riêng của cô ấy vào lúc rạng sáng đột nhiên phát hỏa, haizzz... Lần này tổn thất thật lớn!"
"Còn chuyện khiến người ta càng kinh hãi hơn là biệt thự của Mạc Hưng, thiếu chủ của Mạc thị sáng hôm nay cũng phát hỏa, nghe nói đồ đạc bên trong toàn bộ bị thiêu rụi hết, còn hệ thống máy tính của tập đoàn Mạc thị tối hôm qua cũng bị hacker tấn công, giờ toàn bộ đã rơi vào trạng thái tê liệt!"
Đầu Lâm Y kêu ong ong, cô vội ngồi xuống mở máy tính ra, trong trang tin tức của thành phố H, hai tin tức trên đang được đăng tải ồ ạt, ngoài ra còn có tin điện thoại di động của Mạc Hưng cũng bị cướp cùng vô vàn những lời bình luận...
Có người suy đoán có lẽ do Mạc Hưng là quá nhiều chuyện xấu, có người lại đoán là do kẻ thù tìm đến, lại có người nói là thực ra Mạc thị đã là cái vỏ rỗng, đây là khổ nhục kế của Mạc thị; cũng có người nói hacker tấn công Mạc thị là vì tiền, không ngờ không lấy được một đồng cho nên tức giận, làm sụp cả hệ thống máy tính...
Lâm Y ngồi ngây ngốc hồi lâu trước máy tính. Thế nào cô cũng không ngờ được, tối hôm qua mình còn vì chuyện này mà lo lắng không yên, mới chớp mắt thì toàn bộ đã được giải quyết! Thì ra người đàn ông kia sớm đã sắp đặt xong cả rồi! Mà tối hôm qua, lúc mình còn đang ngủ say trong tay anh ta... Lâm Y chợt run kẽ, khẩn trương lấy một quyển sách che trước mặt hòng che giấu tâm tình của chính mình.
Giờ thì cô tin, chuyện đầu tiên cô dùng thân thể để giao dịch đã hoàn thành một cách hoàn mỹ...
Nhưng lỡ như... Lâm Y vẫn có chút không yên lòng chuẩn bị lên lớp, trong đầu cô lúc này hỗn loạn cực kỳ, không ngừng liếc nhìn trang tin tức trên mạng xem có tin tức gì mới chưa... Lúc này điện thoại bàn chợt vang lên, một đồng nghiệp nghe điện sau đó nhìn sang cô: "Lâm Y, điện thoại của cô, là từ phòng trực!"
Lâm Y ngạc nhiên, đón lấy điện thoại, từ đầu bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc của Dương lão ở phòng trực: "Cô Lâm Y, có người tặng hoa... "
"Hoa... ???" Hàng mi dài dày rợp của Lâm Y khẽ rung, cô ngẩn người hồi lâu mới chậm rãi đặt điện thoại xuống. Rất nhanh nơi cửa văn phòng đã xuất hiện mấy thanh niên, mỗi người đều ôm một giỏ hoa hồng thật lớn.
"Oa... Lâm Y, là ai vậy? Tặng nhiều hoa như thế?" Các đồng nghiệp vừa kinh ngạc vừa hâm mộ thốt lên.
Lâm Y nhìn họ, cố nặn ra một nụ cười nhưng nói không nên lời.
Theo dõi tin tức trên mạng cả một ngày cho đến gần tan tầm cũng không thấy có tin tức gì đặc biệt Lâm Y mới coi như nhẹ nhõm một chút, bỗng điện thoại di động của cô reo lên, Lâm Y nhìn màn hình, ánh mắt nhất thời như đông cứng, cô chậm rãi cầm điện thoại lên.
"Tối nay cùng nhau ăn cơm đi, năm giờ rưỡi anh cho người đến trường đón em!" Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Lãnh Nghị, căn bản là không cho Lâm Y kịp từ chối, nói xong liền cúp máy.
Lâm Y ngây người một lúc lâu. Đã lâu cô không gặp Lãnh Nghị, không biết hôm nay vì sao anh ta lại gọi điện đến?
Lãnh Nghị vừa đặt điện thoại xuống thì Ngãi Mỹ đã gọi vào, được hắn cho phép, cô nhẹ nhàng đầy cửa văn phòng tổng giám đốc, trên tay là một xấp tư liệu. Len lén nhìn Lãnh Nghị, Ngãi Mỹ vụng trộm thở phào, cũng may là hôm nay tâm trạng Lãnh tổng hình như không tệ.
"Lãnh tổng, đây là tư liệu về công ty công nghệ Triệu thị và của Cao thị mà ngài cần... nhưng bởi vì thời gian có hạn, có lẽ là không đầy đủ... " Ngãi Mỹ nhẹ giọng nói, tay đặt xấp tư liệu lên bàn làm việc của hắn, bất an nhìn sắc mặt của sếp mình. Lãnh tổng muốn cô trong ngày hôm nay thu thập tư liệu của hai công ty này nhưng cô còn chưa làm xong.
Lãnh Nghị không xem xấp tư liệu kia, chỉ liếc nhìn Ngãi Mỹ, "Không đầy đủ thì đừng đưa cho tôi. Đợi thu thập hoàn chỉnh rồi hẵng đưa! Cho cô một kỳ hạn cuối, trước buổi trưa ngày mai!"
"Dạ, Lãnh tổng!" Ngãi Mỹ thở phào một hơi nhẹ nhõm, xem ra hôm nay tâm trạng Lãnh tổng thật sự tốt lắm, bằng không thì đã mắng mình đến không còn mặt mũi nào, mau chuồn thôi...
*****
Năm giờ rưỡi chiều, một chiếc Lamborghini trắng đã đúng giờ xuất hiện ở cổng trường đại học H, nhìn thấy Lâm Y bước ra, lái xe chú Ngô vội tiến đến giúp cô mở cửa xe.
"Lâm tiểu thư, tôi họ Ngô, người ta thường gọi tôi là chú Ngô... " Ông nhiệt tình tự giới thiệu với Lâm Y.
"Chào chú, chú Ngô!" Lâm Y lễ phép gật đầu chào.
Thấy Lâm Y đã ngồi yên trên xe, chú Ngô cẩn thận đóng cửa rồi vòng qua ghế tài xế, mở máy xe, ông vừa lái vừa nói chuyện với Lâm Y: "Lâm tiểu thư, Lãnh tổng có dặn, từ hôm nay trở đi chiếc xe này dành riêng cho cô sử dụng, tôi là tài xế riêng của cô. Có chuyện gì cô cứ gọi tôi bất cứ lúc nào!"
"Hả?" Lâm Y lập tức ngẩn người, sao Lãnh Nghị lại làm vậy chứ? Một lúc lâu mới hoàn hòn lại, cô vội từ chối: "Chú Ngô, tôi... tôi không cần dùng xe. Chú về nói lại với Lãnh tổng dùm tôi... "
Chú Ngô cười hiền hậu: "Lâm tiểu thư, cô cũng biết lệnh của Lãnh tổng chúng tôi chỉ có thể làm theo... " Ông vừa đưa xe chạy vào làn xe cộ đông đúc vừa lấy trong túi ra một tờ danh thiếp đưa cho Lâm Y, "Đây là số điện thoại của tôi, khi nào cần dùng đến xe thì cô cứ gọi!"
Lâm Y sợ ảnh hưởng đến ông lúc lái xe, vội vàng nhận lấy tấm danh thiếp, cúi đầu đờ đẫn nhìn một dãy số in trên đó, trong đầu chỉ một mảnh trống rỗng, không biết Lãnh Nghị vì sao đột nhiên lại tấn công mạnh như vậy.
Tại một nhà hàng Pháp cao cấp nhất của thành phố H, nhà hàng này chỉ dành riêng cho khách quý và hội viên, một nhân viên chiêu đãi lịch sự trong bộ Tây trang dẫn Lâm Y vào một gian phòng bao lớn sang trọng nhất của nhà hàng. Giữa phòng là một chiếc bàn ăn thật dài, nơi đầu bàn, Lãnh Nghị đã ngồi nghiêm túc sẵn đó từ bao giờ, sóng lưng hắn thật thẳng, trên gương mặt tuấn mỹ vẫn là vẻ lạnh mạc và cao ngạo thường thấy.
Lâm Y từ xa đã nhìn thấy hắn, mắt cô nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy của hắn, chậm rãi đi vào.
"Mời ngồi!" Còn chưa nhìn hết sự sang trọng của căn phòng này thì nhân viên chiêu đãi đã kéo ghế nơi đầu kia của chiếc bàn ăn dài, lễ phép lên tiếng. Ngồi ở đây cô và Lãnh Nghị chỉ có thể nhìn nhau từ một khoảng cách rất xa.
Lâm Y ngẩn người, ngồi ăn kiểu này, cách xa như vậy, muốn nói mấy câu thôi cũng thật khó khăn! Nhưng những lời này cô không nói ra mà chỉ lẳng lặng ngồi xuống chiếc ghế mà nhân viên chiêu đãi vừa kéo ra... Ngồi thế này cũng có cái hay, chính là có thể không cần để ý ánh mắt sắc bén của người đàn ông kia!
Không cần chọn món bởi thức ăn Lãnh Nghị sớm đã giúp cô chọn rồi, hắn nhẹ vẫy tay, nhân viên chiêu đãi đứng bên cạnh vội cúi chào rồi lùi xuống, sau đó từng món ăn được bày biện tinh xảo được bê lên.
Trong phòng ngoại trừ tiếng dao nĩa cắt thức ăn thì không có một tiếng động nào khác, nhân viên chiêu đãi liên tục đi dọc theo chiếc bàn dài, theo dõi từng động tác của hai người, chỉ cần hai người có chút động tĩnh nào liền bước đến ân cần phục vụ, một giây cũng không chậm trễ.
Tâm lý Lâm Y có chút khó chịu, ăn cơm sao lại phải vất vả thế này. Cô vừa mới chau mày thì bên cạnh một giọng nói mềm mại đã lập tức vang lên, "Tiểu thư, cô có điều gì không hài lòng sao? Có cần tôi giúp gì không?"
Lâm Y bất đắc dĩ ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy đôi mắt đen thâm thúy kia đang liếc về phía mình, Lâm Y rốt cuộc nuốt không trôi nữa, cô nhìn chằm chằm cô nhân viên chiêu đãi. Thấy vậy nhóm trưởng của nhóm chiêu đãi mỉm cười ôn hòa nhìn cô: "Tiểu thư, cần giúp gì hay sao?"
Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, gian nan thốt một câu: "Các người cứ nhìn tôi chằm chằm, tôi ăn không được. Có thể giúp tôi một chút, lùi về sau được không?"
Một đám người đứng ngây như phỗng, ai nấy nhìn nhau sau đó ánh mắt mọi người cùng nhìn về phía Lãnh Nghị ở đầu bàn bên kia như xin chỉ thị.
Nghe được lời Lâm Y vừa nói, bàn tay đang cắt thức ăn của Lãnh Nghị chợt dừng lại, khóe môi ẩn ẩn lộ ra một nụ cười nhưng hắn cố nén, ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi trên người Lâm Y, lại lần nữa chuyển đến nhóm chiêu đãi viên đang đứng bên cạnh cô, nhẹ vẫy tay, thấy vậy nhóm chiêu đãi mới mỉm cười rút lui.
Không còn ai nhìn cô ăn, Lâm Y khẽ thở phào một hơi, ngẩng đầu nhìn Lãnh Nghị và người chiêu đãi viên đang đứng bên cạnh hắn, sóng mắt khẽ động, lên tiếng: "Lãnh tổng, tôi muốn nói chuyện với anh!"
Phía bên kia không có chút động tĩnh nào, Lãnh Nghị dường như không nghe thấy lời cô vừa nói vậy, chỉ lo cúi đầu ăn, Lâm Y chỉ đành lớn tiếng nói lại một lần: "Lãnh tổng, tôi muốn nói chuyện với anh!"
Lần này tiếng cô rất lớn, không khỏi khiến cho những chiêu đãi viên đứng xa xa cùng quay đầu lại nhìn.
"Không cần lớn tiếng như vậy, tôi nghe được!" Giọng nói điềm tĩnh của Lãnh Nghị lúc này mới vang lên.
Lâm Y có chút áo não, cô đặt dụng cụ ăn xuống bàn, nhìn Lãnh Nghị giọng lạnh nhạt: "Tôi muốn nói chuyện riêng với anh!" Lãnh Nghị không lên tiếng, cũng không nhìn cô chỉ hướng về phía bên cạnh khẽ vẫy tay, đám chiêu đãi viên liền nối nhau rời đi.
Lúc này trong gian phòng bao rộng lớn chỉ còn lại hai người, Lâm Y suy nghĩ một lúc rốt cuộc mới lên tiếng: "Lãnh tổng, lần trước tôi đã nói rõ rồi, chúng ta là người của hai thế giới... Sau này anh không cần lãng phí thời gian tren người tôi nữa, sau bữa cơm này tôi sẽ không cùng anh ra ngoài nữa!"
Lãnh Nghị rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt thâm thúy, sắc bén dường như muốn nhìn thấu tâm tư cô. Lâm Y lấy hết dũng khí nghênh đón ánh mắt hắn, nói tiếp: "Từ ngày mai, cũng xin anh không cần phải tặng hoa... còn xe nữa, tôi cũng không cần!"
"Nếu như tôi nhất định muốn làm thì sao?" Giọng nói lạnh lùng của Lãnh Nghị vang lên.
"Anh không cần phải làm như vậy! Anh nói gì tôi cũng sẽ không đi cùng anh nữa!" Lâm Y nói một cách kiên định mắt nhìn hắn đăm đăm.
Lãnh Nghị cũng nhìn cô, chậm rãi đặt dao nĩa xuống, lát sau mới tiếp tục: "Em không sợ tôi cách chức Trương Tiểu Mạn sao?"
Uy hiếp cô? Lâm Y ngạc nhiên nhìn hắn, đây là lời mà một đại tổng giám đốc như hắn sẽ nói sao? Cô mấp máy môi, một lúc lâu sau mới nói: "Anh cách chức bạn ấy đi thôi, bạn ấy cũng sẽ tìm được công việc khác để làm!"
"Vậy em cứ thử xem, tôi sẽ có cách khiến cho cô ta không tìm được bất cứ việc gì... " Lãnh Nghị cười lạnh.
Lâm Y không khỏi nhìn hắn chằm chằm, chậm rãi đặt dụng cụ ăn xuống bàn, không nói câu nào. Người có tiền thích ép buộc người khác như vậy sao? Thì ra Lãnh Nghị cũng không ngoại lệ!
Thấy cô gái ngồi đối diện không nói tiếng nào, ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị dần trở nên nhu hòa một chút, trầm mặc một hồi lâu hắn mới lên tiếng, giọng nói lần này không lạnh lùng như vừa nãy nữa: "Lâm Y, có lãng phí thời gian hay không tự tôi biết, trong suy nghĩ của tôi, em đã rất hoàn mỹ rồi... "
Hắn ngừng lại một chút rồi lại nói: "Em muốn có tình yêu, từ từ tôi sẽ cho em!"
Tình yêu? Hàng mi dày của Lâm Y khẽ rung động, cô chậm rãi ngẩng lên nhìn Lãnh Nghị, vừa hay bắt gặp ánh mắt hắn đang nhìn cô, ánh mắt đó... không còn sự sắc bén lạnh lùng thường thấy nữa mà có thêm một phần ôn nhu.
Lâm Y rũ mắt, mấp máy cánh môi: "Tôi sẽ làm anh thất vọng... "
Khóe môi Lãnh Nghị câu lên một nụ cười nhu hòa: "Đối với sự lựa chọn của mình, anh sẽ phụ trách, em không cần phải có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào. Em cứ làm những việc mà em muốn làm, anh sẽ không can thiệp! Nhưng điều kiện tiên quyết là em đừng cự tuyệt anh nữa!"
Lâm Y không nói nữa, ánh mắt cô trống rỗng, cô thật sự không có dùng khí nói những chuyện kia với Lãnh Nghị...
Lamborghini đưa Lâm Y trở về ký túc xá, cô mở cửa xe bước xuống, chú Ngô vẫy tay chào cô từ trong xe, "Lâm tiểu thư, chào cô!"
"Tạm biệt!" Lâm Y cũng mỉm cười vẫy tay về phía ông rồi đứng yên nhìn chiếc xe rời đi.
Sau đó mắt Lâm Y không tự chủ được nhìn quanh một vòng, quả nhiên, cô nhìn thấy chiếc xe màu đen quen thuộc đang ẩn mình trong bóng tối. Tim Lâm Y bắt đầu đập gia tốc, mắt nhìn đăm đăm chiếc xe kia, không biết nên đi qua hay là vẫn đứng nguyên tại chỗ.
← Ch. 028 | Ch. 030 → |