← Ch.1218 | Ch.1220 → |
Cho dù như vậy, Vĩnh An Vương cũng chưa từng có đất phong gì đó.
Mà Mặc gia giờ đây, năm ngoái bị hạ chỉ lưu đày tới Tây Bắc, thậm chí bóng dáng người Mặc gia đã dần dần mờ nhạt khỏi tầm mắt của những đại thần này.
Điều khiến người ta không ngờ tới chính là, hoàng thượng chẳng những sửa lại tội danh của Mặc gia, thậm chí còn nói ra là ông ta nghe tin tiểu nhân gian nịnh gièm pha mới dẫn đến Mặc gia hàm oan lưu đày ở trước mặt mọi người.
Đây là lần đầu tiên các đời đế vương khai thiên tích địa, trong lịch sử chưa bao giờ xảy ra.
Điều càng khiến người khác giương mắt đờ đẫn chính là, Thuận Vũ Đế còn lập tức phong Mặc Cửu Diệp làm Trấn Tây Vương.
Tuy phụ tử Mặc gia từng lập được công lao hãn mã cho vương triều Đại Thuận trên chiến trường, nhưng cũng không có đạo lý phong vương như vậy.
Bỗng chốc, toàn bộ đại điện bàn tán sôi nổi, thậm chí có người vì thế đưa ra ý kiến phản đối.
Kết quả đều bị Thuận Vũ Đế giận dữ quát mắng lại.
Các đại thần vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ cứng đầu cứng cổ của Thuận Vũ Đế, đồng thời cũng hiểu rõ một đạo lý, đó chính là sự thật Mặc Cửu Diệp được phong làm Trấn Tây Vương đã không cách nào thay đổi.
Trước khi Thuận Vũ Đế sai người đọc thánh chỉ này thì Nam Vũ đã nghĩ tới sẽ có người bước ra phản đối, cũng từng nghĩ nếu khi phụ hoàng gặp phải tình hình như vậy lùi bước thì nên như thế nào?
Chỉ là không nghĩ tới, hôm nay thái độ của phụ hoàng luôn nhẹ dạ cả tin lại kiên định như thế.
Dù sao đi nữa, sự việc đều đang diễn ra theo mong muốn của hắn ta, đây cũng là một điều tốt đối với Nam Vũ. Ngoài ra, hôm nay Thuận Vũ Đế còn nói ra một chuyện to bằng trời ở trước mặt văn võ cả triều.
Đó chính là ngọc tỷ bị mất!
Ngọc tỷ được ông ta tự tay giấu ở trong mật đạo thông ra bên ngoài quốc khố, cửa vào mật đạo kia là xây dựng lại, sau khi xây xong, ông ta đã sai người làm tốt công tác bịt miệng, theo lý sẽ không có người phát hiện nơi đó.
Nhưng khăng khăng chính là bị người khác tìm được, không chỉ như vậy, tài vật quốc khố lại một lần nữa biến mất, điều này khiến Thuận Vũ Đế cảm thấy nghĩ mãi không ra.
Sở dĩ ông ta dám công khai nói chuyện ngọc tỷ mất đi ra, cũng là bởi Nam Vũ nhắc nhở ông ta.
Dù sao ông ta cũng là người đã làm đế vương mấy chục năm, mặc dù trong tay không có ngọc tỷ cũng sẽ không bị chất vấn danh bất chính ngôn bất thuận như đảng hoàng hậu.
Mặt khác, ông ta cũng là hy vọng có thể có nhiều người hơn đi ra giúp đỡ tìm kiếm tung tích của ngọc tỷ.
Vừa lúc đó, có người đến bẩm báo, nói một vị đạo nhân vân du ở cửa cung cầu kiến thánh thượng.
Rất nhiều người đều biết Thuận Vũ Đế thờ phụng đạo giáo, không hề nghi ngờ, có đạo nhân cầu kiến ông ta tự nhiên sẽ không từ chối.
Trước mặt văn võ cả triều, đạo nhân vân du được đưa tới trên đại điện.
Đạo nhân mặc một bào màu xám tro, lông mày và chòm râu trắng xóa, tự xen lẫn khí thế tiên phong đạo cốt, sau khi Thuận Vũ Đế nhìn thấy, trong lòng tự nhiên nảy sinh một cảm giác tín phục vô cớ.
Hỏi xong mới biết được, pháp hiệu của đạo nhân là Viên Thanh, tu luyện ở núi Tiên Phong vương triều Đại Thuận, gần đây khi xem hiện tượng thiên văn phát hiện tử vi tỉnh lúc sáng lúc tối, ông ta từ đó tính được có lẽ hoàng gia đã gặp phải rắc rối. Ngoài có rắc rối ra, tử vi tỉnh lúc sáng lúc tối mang y nghĩa một đời đế vương mới sắp ra đời.
Trước ngày hôm nay, không ai hiểu rõ hơn Thuận Vũ Đế, hoàng gia xác thực đã gặp phải rắc rối.
← Ch. 1218 | Ch. 1220 → |