← Ch.0293 | Ch.0295 → |
Một cái bánh bao lớn cùng một bao thịt bò tương vào bụng, Mặc Sơ Hàn cuối cùng cũng cảm giác được có một tia khí lực.
Hắn ta tận lực bước nhanh hơn, hy vọng có thể sớm đoàn tụ với người nhà.
Đi tới gần doanh địa, Mặc Cửu Diệp cố ý không cõng quan sai gác đêm.
Tương lai Bát ca muốn theo bọn họ cùng nhau chạy tới Tây Bắc, căn bản không cần phải trốn tránh.
Về phần những người sau lưng muốn lấy mạng bọn họ, mặc dù không có Bát ca xuất hiện cũng sẽ ra tay như thường.
Ba người đi đường động tĩnh không nhỏ, hai gã quan sai gác đêm mặc dù có chút mơ mơ màng màng, nhưng cũng có thể nghe được thanh âm.
Sắc trời quá tối, quan sai căn bản không thấy rõ mặt người tới, chỉ có thể nhìn thấy là ba bóng người.
"Là ai?" Một gã quan sai lớn tiếng hỏi.
"Quan gia, là chúng tôi." Hách Tri Nhiễm trả lời.
Hách Tri Nhiễm nói chuyện ở gần lều của Mặc gia.
Mặc gia nữ quyến nghe được giọng nói của nàng, cho rằng đã xảy ra chuyện gì, lục tục từ trong lều đi ra xem xét.
"Hách thị, đã xảy ra chuyện gì?" Giọng điệu Mặc lão phu nhân có chút kinh hoảng hỏi.
Lúc này, quan sai gác đêm cũng đi tới xem xét, trong miệng còn hỏi: "Hách thị, các ngươi hơn nửa đêm không nghỉ ngơi, đi ra làm cái gì?"
Hách Tri Nhiễm cũng không lập tức trả lời quan sai, bởi vì nàng nhìn thấy Mặc lão phu nhân đã nghiêng ngả lảo đảo đi về phía Mặc Sơ Hàn.
Mặc lão phu nhân dùng sức dụi dụi mắt, cẩn thận quan sát Mặc Sơ Hàn."Sơ Hàn?"
Mặc Sơ Hàn quỳ gối trước mặt Mặc lão phu nhân: "Nương, là nhi tử bất hiếu Sơ Hàn."
Lúc này Bát tẩu cũng nghe ra giọng nói của Mặc Sơ Hàn, lướt qua mấy tẩu tẩu đi tới trước mặt hắn ta.
"Phu quân, thật sự là chàng sao? Chàng thật sự không chết?"
Mặc Sơ Hàn nhìn thấy kiều thê gầy đi một vòng, khó khăn gật đầu: "Hương Lan, là ta, ta không chết."
Bát tẩu "Oa" một tiếng khóc lớn, bất chấp tầm mắt xung quanh nhào vào lòng Mặc Sơ Hàn.
Đồng thời, nắm đ. ấ. m nhỏ còn không ngừng đ. ấ. m vào n. g. ự. c hắn ta.
"Mặc Sơ Hàn, đồ khốn kiếp... Chàng chưa c. h. ế. t sao không về nhà... Ô ô ô...
Chàng biết không, ta bị hai cái thứ muội nhà mẹ đẻ cười nhạo suốt ba năm, các nàng nói ta thiên sinh mệnh cứng rắn, vừa qua cửa liền khắc c. h. ế. t trượng phu...
Đều tại chàng... Đều tại chàng... Ô ô ô..."
Thấy một cảnh tượng như vậy, mấy vị tẩu tẩu khác cũng đi theo không ngừng chảy nước mắt, nhưng mà các nàng đều rất có nhãn lực không có tiến lên.
Mặc Hàm Nguyệt cũng đi tới bên cạnh Mặc lão phu nhân, nhìn người gây đến mức đã thoát tướng trước mắt này.
"Nương, người này thật sự là Bát ca sao? Sao hắn lại gầy như vậy?"
Lúc Mặc Sơ Hàn quỳ trước mặt, Mặc lão phu nhân định tiến lên đỡ người dậy hỏi thăm.
Kết quả, còn không đợi bà ấy có động tác, bát tẩu liền nhào tới.
Là một người từng trải, bà ấy đương nhiên biết nỗi khổ vợ chồng chia lìa, bởi vậy, bà ấy cố gắng kiềm chế tất cả nghi vấn trong lòng không tiến lên.
Nghe được tiểu cô tử nói chuyện, Bát tẩu lúc này mới ý thức được mình vừa mới có chút mất chừng mực.
Nàng ấy vội vàng đứng dậy khỏi n. g. ự. c Mặc Sơ Hàn, quay đầu nhìn Mặc lão phu nhân.
"Nương, xin lỗi người, là nhi tức đường đột."
Mặc lão phu nhân vỗ vỗ vai nàng ấy: "Không sao, hôm nay chúng ta đã không còn là gia nhân giàu có, lễ nghi không đề cập tới cũng được."
Trong lúc nói chuyện, Mặc lão phu nhân đã tới gần Mặc Sơ Hàn, giơ tay đỡ người dậy.
Chạm vào cánh tay Mặc Sơ Hàn, nước mắt Mặc lão phu nhân vừa mới áp chế lại chảy ra ngoài.
"Sơ Hàn, ba năm nay rốt cuộc con đã trải qua chuyện gì, sao lại gầy như vậy?"
← Ch. 0293 | Ch. 0295 → |