← Ch.0215 | Ch.0217 → |
Mặc Cửu Diệp dẫn nàng lên núi, đi trên con đường núi trơn trượt, điều này đối với một người không có khinh công như Hách Tri Nhiễm mà nói là thử thách rất lớn.
May mà có Mặc Cửu Diệp nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng suốt chặng đường nên Hách Tri Nhiễm mới không bị ngã.
Hách Tri Nhiễm, một linh hồn hiện đại, không chú ý nhiều đến việc hai người nắm tay nhau, nhưng Mặc Cửu Diệp thì khác.
Hắn đi trước, mặt mày nóng bừng, thậm chí nhịp tim còn tăng tốc đến mức hắn không thể khống chế được.
Đây không phải là lần đầu tiên Mặc Cửu Diệp có cảm giác như vậy sau khi tiếp xúc thân thể với Hách Tri Nhiễm, điều này khiến hắn không thể không chú ý hơn.
Khi còn ở trong quân doanh, hắn từng nghe đồng liêu có gia đình nói rằng, khi gặp được người mình thích thì tim sẽ đập nhanh.
Lẽ nào, hắn thích Hách Tri Nhiễm sao?
Đối với loại cảm giác này, Mặc Cửu Diệp không hề bài xích, ngược lại còn rất thích.
Nghĩ đến đây, hắn vô thức nắm c. h. ặ. t t. a. y Hách Tri Nhiễm hơn.
Hách Tri Nhiễm không thấy rõ mặt Mặc Cửu Diệp, đối với hành động của Mặc Cửu Diệp, nàng chỉ cho rằng hắn muốn bảo vệ mình tốt hơn.
Tuy tâm trạng hơi căng thẳng nhưng vẫn ổn, Mặc Cửu Diệp kéo Hách Tri Nhiễm đến một nơi rộng rãi.
Hắn biết mục đích Hách Tri Nhiễm ra ngoài với mình thực ra không phải chỉ để hái thảo dược.
Thấy người phía sau không có ý định dừng lại, Mặc Cửu Diệp nhẹ nhàng hỏi.
"Nàng định đi đâu?"
Đi đâu? Hách Tri Nhiễm không có mục tiêu cụ thể, mục đích chính của nàng khi đi theo Mặc Cửu Diệp là để mua một số mặt hàng trên Taobao.
Khung cảnh xung quanh khiến bọn họ khá thoải mái.
Nếu đêm qua không có trận lụt hay bọn họ đều không mang thân phận phạm nhân lưu đày, nàng rất muốn ở lại đây tận hưởng vẻ đẹp của thiên nhiên.
Tuy nhiên, lúc này nàng vẫn phải thực tế một chút.
Mặc dù có rất nhiều chuyện nàng không còn giấu giếm Mặc Cửu Diệp, nhưng giữa thanh thiên bạch nhật đứng trước mặt hắn, lấy vật tư ra khỏi không gian giống như một trò ảo thuật, Hách Tri Nhiễm không làm được.
"Hay là chàng đi loanh quanh, tìm con mồi một lúc, ta ở đây chuẩn bị xong sẽ gọi chàng trở về, được không?"
Để Mặc Cửu Diệp đi tìm con mồi hoàn toàn chỉ là cái cớ, dọc đường đi thậm chí bọn họ còn không nhìn thấy bóng dáng con mồi, Hách Tri Nhiễm chỉ kiếm cớ để đuổi người đi mà thôi.
Tất nhiên Mặc Cửu Diệp hiểu được suy nghĩ của nàng.
"Được rồi, ta sẽ đi xa hơn, nếu nàng gặp nguy hiểm thì hét lên."
"Được, chàng yên tâm đi! Nếu có nguy hiểm, ta nhất định sẽ gọi chàng về cứu."
Mặc Cửu Diệp một bước quay lại ba lần, tiếp tục đi lên cao, trong lòng thậm chí còn có một tia hy vọng, hy vọng Hách Tri Nhiễm sẽ giữ hắn lại.
Tuy nhiên, Hách Tri Nhiễm không nói muốn hắn ở lại...
Mãi cho đến khi bóng dáng của Mặc Cửu Diệp biến mất, Hách Tri Nhiễm mới đi đến một bụi cây rậm rạp, sau khi liếc nhìn xung quanh, ý thức nhanh chóng tiến vào không gian.
Lấy điện thoại ra, mua một ít thảo dược đủ cho những người đó dùng trong một ngày.
Ngoài ra, để phối hợp đi săn với Mặc Cửu Diệp, nàng còn mua thêm mười con thỏ sống. Gà rừng đã trở thành động vật bị cấm săn b. ắ. n ở hậu thế, cũng không được bán trên Taobao, nhưng trứng gà rừng thì có bán.
Cho dù giá trứng gà rừng đắt hơn trứng bình thường một chút, nhưng may là còn có hy vọng.
Sau khi chuẩn bị xong những thứ này, Hách Tri Nhiễm trông về phía Mặc Cửu Diệp rời đi và hét lớn.
"Mặc Cửu Diệp, ta xong rồi."
Liên tiếp hét lên hai lần, đều không có phản hồi.
Hách Tri Nhiễm trong lòng lo lắng, men theo sườn núi đi lên định tìm người.
Vừa đi một quãng chưa tới trăm mét, nàng đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
← Ch. 0215 | Ch. 0217 → |